Bầu trời dần dần u ám, sắc mặt Trần Tử Huyên tái nhợt giống như đang vô cùng khiếp sợ, không ngừng mà cúi đầu chạy về phía trước.
Đường núi gồ ghề không bằng phẳng, cô vấp một cái rơi cả giày nhưng vẫn bất chấp mà hổn hển chạy một mạch về phía Tây như đang bị người nào truy đuổi.
Cô nhớ kỹ phía bên này còn có một thôn, cô muốn tới đó để tìm người kêu cứu...
Không gian bốn phía trở nên yên ắng, trên bầu trời những đám mây đen cuồn cuộn kéo tới, chỉ chốc lát đã bắt đầu trút những giọt mưa xuống. Nước mưa khiến cả cơ thể của cô nhanh chóng ướt nhẹp.
Đột nhiên mắt cô sáng lên, phía trước quả thực có một ngôi nhà ngói, Trần Tử Huyên liền kích động chạy tới.
"Xin hỏi trong nhà có ai không?" Cô vừa hô to vừa cảnh giác nhìn khắp tứ phía.
Khi cô đưa tay muốn đẩy cửa, lúc này mới phát hiện ra cửa cũng không khóa. Trần Tử Huyên đẩy cửa ra bước vào bên trong. Bởi vì sắc trời đã lờ mờ tối dần cộng thêm mây đen khiến cô không thể nhìn rõ mọi thứ trong nhà.
"Xin chào, tôi bị người khác bắt tới đây. Xin hãy giúp tôi một chút..." Cô hoảng hốt nói rồi chần chừ muốn bước chân đi vào nhà.
Cô bị mấy người đàn ông cao to bắt từ bệnh viện rồi lôi tới vùng ngoại ô hẻo lánh này.
Vừa rồi cô nhân cơ hội mình bị trói quay lưng vào góc tường, liền lấy chiếc cuốc bị rỉ sét ở đó mài dây thừng trên tay. Sau khi dây thừng trên tay đứt, Trần Tử Huyên cởi dây trói trên chân rồi hoảng hốt chạy thoát.
Hiện tại cổ tay cô đã bị cái cuốc mài nhiều tới mức chảy máu, máu tích tụ từng giọt rơi xuống nhưng Trần Tử Huyên vẫn bất chấp vết thương trên người để không ngừng chạy trốn, cô sợ sẽ bị bọn họ bắt trở lại đó.
Lúc này vết thương bị mưa rớt vào khiến cô đau đến mức nhíu chặt lông mày, song từ khi bước chân vào căn nhà ngói yên ắng này, cả người Trần Tử Huyên lại không nhịn được mà căng cứng lên.
Không có một ai.
Một chút hơi người cũng không có, xung quanh bốn bề tĩnh mịch.
Sắc mặt Trần Tử Huyên tái nhợt, nhìn chung quanh một vòng, cô ngây ngốc nhìn cả căn nhà ngói đơn sơ bẩn thỉu cùng với đủ loại đồ đạc hỗn lộn vứt đầy nền nhà.
Lúc này bầu trời đánh xuống một tia sét, bên tai lập tức vang lên tiếng sấm ầm ầm khiến thân thể cô sợ tới mức run lên.
Bên ngoài trời càng mưa to, mưa tầm tã rơi xuống càng ngày càng lớn khiến cho tiếng sấm cũng không ngừng rền vang.
Thân thể của cô không ngừng co dúm lại, sợ hãi nhìn bốn phía xung quanh.
Tay phải của cô ôm lấy vùng bụng bằng phẳng của mình, cảm thấy có chút không khỏe, cô cúi đầu, sắc mặt trong nháy mắt đã trắng bệch ra.
Cô nhớ lại lời của Nguyễn Chi Vũ lúc trước nói với mình, thanh âm của anh lạnh lùng vô tình.
“Phụ nữ muốn sinh con cho tôi nhiều vô kể, còn cô, Trần Tử Huyên, cô không có tư cách... mau bỏ đứa bé trong bụng của cô đi!”
“Cô cũng nghe rồi đấy, cậu ấy nói chúng tôi phải bỏ đứa bé của cô đi. Tốt nhất là cô nên hợp tác, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!”
Trong đầu cô lúc này là một mạng hỗn loạn những âm thanh kia không ngừng đan xen vào nhau.
Mắt Trần Tử Huyên đỏ bừng, tay phải cô ôm chặt lấy bụng trước bằng phẳng, lồng ngực bí bách khó chịu vô cùng.
Cô bị kẻ xấu bắt tới nơi này, bị những tên ác ôn đó uy hiếp đe dọa, phải trải qua một trận kinh hoảng trốn thoát rồi sau đó mắc kẹt ở đây lẻ loi một mình trong đêm mưa xối xả tăm tối, tất cả những chuyện này đều do Nguyễn Chi Vũ làm hại!
Người đàn ông kia quá ác độc, quá vô tình!
Mưa ngoài cửa vẫn không ngừng rơi, dòng nước mưa cuồn cuộn đổ từ trên đỉnh núi xuống không ít đất đá bị sạt lở...
"Đi ra! Nhanh lên một chút đi. Cái nhà này sắp đổ rồi…" Ngoài cửa truyền tới mấy bóng người đang vội vã chạy, có người còn hốt hoảng kêu to.
Trần Tử Huyên đang đứng giữa phòng, mạnh mẽ quay ngoắt đầu lại nghe ngóng.
Thân thể của cô không ngừng run rẩy, cô thấy những đợt lũ mạnh mẽ tràn xuống trước cửa. Đất đá cũng ầm ầm trôi theo rồi nện xuống vách tường, cả căn nhà bắt đầu lung lay gần như sắp đổ.
Nội tâm Trần Tử Huyên bị dọa cho sợ, tâm trạng cô nhanh chóng trở nên khẩn trương, rất muốn nhấc chân bỏ chạy nhưng lại không khống chế được thân thể mình. Chân cô nặng như đang đeo tảng đá nghìn cân, đã sợ đến mức không còn sức lực, ánh mắt Trần Tử Huyên lúc này dần trở nên trống rỗng tuyệt vọng.
Ầm ầm một tiếng vang thật lớn, thanh âm đinh tai nhức óc vang vọng phía chân trời.
"Đây là âm thanh gì vậy?"
Nguyễn Chi Vũ đột nhiên dừng chân lại, sắc mặt u ám nhìn quanh bốn phía.
Lúc này tiếng sấm vẫn liên tục vang lên kèm theo tiếng mưa át đi rất nhiều âm thanh, có người suy đoán nói: "Có thể là do đất lở rơi xuống căn nhà kia rồi.
Lê Hướng Bắc nhíu chặt lông mày nhìn thời tiết ngày càng khắc nghiệt, tâm trạng cũng trở nên khẩn trương: "Mọi người ngàn vạn lần đừng có tới cái nhà dưới chân núi đó. Chú ý an toàn, bằng không rất dễ bị đất đá vùi lấp."
"Cậu Nguyễn, chúng tôi sẽ phái người phân công nhau đi tìm, ở đây rất nguy hiểm, bằng không cậu cứ đi trước đi. Nếu có tin tức gì chúng tôi sẽ báo cho cậu đầu tiên..."
Một người đàn ông mập mạp đứng bên cạnh che dù cho Nguyễn Chi Vũ đang cúi đầu cung kính nói.
"Chi Vũ, ở đây rộng như vậy, nhất thời chúng tôi cũng không thể xác định được người đi theo hướng nào. Cậu cứ trở về trước đi, ở chỗ này thực sự rất nguy hiểm!" Lê Hướng Bắc đứng phía trước hô to một tiếng.
Bây giờ tiếng sấm ầm ầm kéo theo mưa to, kể cả dấu chân Trần Tử Huyên cũng đã sớm bị nước mưa xóa sạch rồi, muốn đi đâu tìm người được đây!
Nguyễn Chi Vũ vẫn mím chặt môi không để ý tới bọn họ, dây thần kinh căng cứng như đang chịu đựng điều gì đó. Ánh mắt anh sắc bén nhìn quanh tứ phía, tâm trạng chưa bao giờ cuồng loạn như lúc này.
Đột nhiên sắc mặt anh cả kinh, nhanh chóng đội mưa chạy tới hướng bên trái.
Người phía sau thấy Nguyễn Chi Vũ dính mưa cũng lập tức khẩn trương đuổi theo, chỉ thấy cả người Nguyễn Chi Vũ đã ướt đẫm, mà lúc này anh đang ngồi xổm xuống đưa mắt nhìn, trong đám bùn đất bẩn thỉu đó có một đôi giày của nữ giới.
Nguyễn Chi Vũ hung hăng trừng mắt nhìn chiếc giày lẫn trong đám đất bùn, đây là giày của Trần Tử Huyên…
Tâm trạng càng thêm cuồng loạn không nói nên lời, anh ngẩng đầu lên nhìn theo phương hướng mũi giày vừa rơi, không để ý đến người phía sau liền lập tức chạy về hướng đó.
Thế nhưng Nguyễn Chi Vũ vừa chạy được một đoạn thì đột nhiên lại ngừng.
Biểu tình của anh vô cùng sợ hãi, nhìn căn nhà trước mắt đã bị bùn đất vùi lấp thành một đống phế tích rồi.
"Đây, đây là nhà ngói mà chúng ta vừa nghe tiếng bị đất đá rơi xuống đúng không? Không biết bên trong có người không…?”
Đám Lê Hướng Bắc chạy tới nhìn đống phế tích, biểu tình kinh ngạc nói: "Mặc kệ thế nào, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này đi..." Có người lập tức lên tiếng đề nghị.
"Trần Tử Huyên."
Nguyễn Chi Vũ giống như bị thứ gì đó tác động, đột nhiên liều lĩnh nhào tới đám phế tích đó, cố gắng nâng ván cửa bị đổ lên rồi hét to một tiếng.
Âm thanh của anh vội vàng hốt hoảng giữa tiếng sấm rền càng làm cho lòng người thấp thỏm bất an.
Người phía sau lập tức phản ứng kịp, cũng nhanh chóng chạy tới giúp anh một tay.
Trần Tử Huyên ở trong nhà này ư?
Vẻ mặt Lê Hướng Bắc kinh ngạc, nhìn bốn phía hoang vắng trống trải, phía trước còn phát hiện giày của cô. Nếu như cô thực sự chạy về phía này thì vừa rồi mưa lớn như vậy, nhất định cô sẽ chạy tới nhà này trú mưa, vậy…
Cô bị chôn ở phía dưới...
Lê Hướng Bắc cũng không đoái hoài gì tới hình tượng công tử nhà giàu ngày thường của mình, sắc mặt lo lắng nhào tới nâng lên từng chút một. Mặc cho trời mưa to, ai nấy đều hô gọi tên của Trần Tử Huyên, tâm trạng người nào cũng đầy thấp thỏm lo âu.
Trong lúc đó bất chợt Nguyễn Chi Vũ quỳ xuống, đè nén rất nhiều tâm tình mà đấm một quyền xuống đống bùn đất phế tích bên dưới.
Từng quyền đấm xuống, đập vào mắt những người ở đó đều là tia lo lắng không thể giấu nổi. Bọn họ đều biết trong hoàn cảnh như vậy đội cứu viện chắc chắn sẽ không thể tới kịp, mà người bị chôn ở phía dưới cũng đã sớm thành...
Anh có tâm trạng đó, tâm trạng tràn đầy hối hận và bất lực. Anh cảm thấy hận cả bản thân mình, ngay lúc này cũng không thể làm được chuyện gì. Chuyện này không thể xảy ra được, không thể…
Lê Hướng Bắc nhìn anh, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Anh ta không biết người vẫn luôn lãnh đạm như Nguyễn Chi Vũ cũng có thể quan tâm tới một người phụ nữ nhiều đến như vậy.
Mưa vẫn ồ ạt rơi xuống như lúc trước, tiếng sấm cũng không ngừng vang lên. Bất chợt Lê Hướng Bắc mơ hồ nghe được phía sau truyền đến một vài âm thanh...
Vẻ mặt hoảng sợ và cáu kỉnh của Nguyễn Chi Vũ khiến những người đi theo cảm thấy sợ hãi, bọn họ không dám chần chừ mà nhanh chóng lao vào cứu viện. Lúc này chỉ có Lê Hướng Bắc quay đầu nhìn về phía sau.
Đột nhiên khuôn mặt Lê Hướng Bắc bày ra vẻ sợ hãi như thể nhìn thấy ma.
Một giây sau anh ta lao về phía trước nắm lấy vai Nguyễn Chi Vũ, có chút kích động không nói nên lời: "Chi Vũ, nhìn đi, nhìn phía sau..."
Nguyễn Chi Vũ hoàn toàn phớt lờ cho đến khi Lê Hướng Bắc lo lắng hét lên: "Trần Tử Huyên chưa chết, cô ấy ở phía sau!"
Thân thể Nguyễn Chi Vũ có chút chấn động, anh kinh ngạc ngẩng lên nhìn Lê Hướng Bắc. Trong chớp mắt Lê Hướng Bắc vô cùng sửng sốt, bởi vì anh ta nhìn thấy hai mắt Nguyễn Chi Vũ đỏ bừng.
Trước khi Lê Hướng Bắc kịp hoàn hồn, Nguyễn Chi Vũ đã vội vàng đứng dậy và chạy về phía sau anh ta.
Thân thể dính đầy bùn đất bẩn thỉu của Nguyễn Chi Vũ cũng được cơn mưa gột rửa phần nào. Tiếng bước chân lộn xộn mà trước đây anh chưa từng có, ánh mắt đầy kinh ngạc, phức tạp, cũng như ẩn chứa sự ngạc nhiên không thể hiểu nổi.
Anh đứng trước mặt Trần Tử Huyên, duỗi tay lướt qua gò má cô. Trần Tử Huyên ở đối diện có vẻ sợ hãi trước biểu hiện của anh nên nhất thời không nhúc nhích.
Sau đó khi Trần Tử Huyên muốn mở miệng, Nguyễn Chi Vũ đã bước tới và ôm cô một cách dứt khoát.
Anh không ngừng dùng sức mà ôm lấy cơ thể ấm áp này.
Trần Tử Huyên cảm thấy vô cùng khó chịu khi bị anh ôm chặt, cơ thể hai người dưới mưa như thể dán chặt vào nhau. Phản ứng đầu tiên của cô chính là đẩy anh ra, nhưng...
Cô không ngờ được Nguyễn Chi Vũ lại ôm chặt lấy mình, cơ thể không ngừng run lên như thể anh đang đè nén cảm xúc hoặc đang sợ hãi vậy.
Sợ hãi? Làm sao một người như Nguyễn Chi Vũ có thể hiểu được từ sợ hãi cơ chứ?
Trần Tử Huyên thấy điều này thật nực cười, nhất là khi cô nhớ đến những lời nói máu lạnh của anh trước đây.
“Buông ra! Đừng chạm vào tôi.” Cô bày ra vẻ mặt chán ghét, đáy mắt có chút bài xích.
Đám người Lê Hướng Bắc cầm ô chạy về phía họ: "Trần Tử Huyên, cô không sao là tốt rồi, chúng tôi cứ tưởng cô sẽ bị chôn vùi trong ngôi nhà này…”
Khi nghe thấy giọng nói của Lê Hướng Bắc, Nguyễn Chi Vũ dường như tỉnh táo trở lại.
Anh buông người phụ nữ trước mặt mình ra, sự lạnh lùng thường có trên khuôn mặt anh lúc này được thay bằng sự lúng túng, có lẽ anh nhận ra lúc nãy mình có chút thất thố.
Trần Tử Huyên lạnh lùng lùi về phía sau, không thèm nhìn anh lấy một cái.
Mưa to kèm theo sấm sét, bầu không khí hoang tàn trước mặt có chút gì đó kỳ lạ.
Một chiếc ô che trên đầu Trần Tử Huyên, có ai đó muốn làm dịu bầu không khí nên đã cười nói: "Nếu đã tìm được cô chủ rồi thì chúng ta mau rời khỏi thôi.”
“Các người không thể rời khỏi đây!” Đột nhiên có một giọng nói lạ lùng vang lên.
Trần Tử Huyên nghe thấy giọng nói này, lập tức quay đầu lại: “Anh Mạc.”
Lúc cô bị mắc kẹt trong ngôi nhà ngói kia, cũng may có anh Mạc cứu giúp, cô rất cảm kích vì điều này.
Trần Tử Huyên chủ động tiến lên, thái độ hòa nhã dịu dàng, khác xa so với vẻ mặt lạnh lùng của cô với Nguyễn Chi Vũ.