Ăn cơm là chuyện thử thách nghiêm trọng một người có ý chí kiên định hay không.
Mục Thanh Y cố gắng ăn no bụng mình, nhưng bên cạnh luôn có người dùng ánh mắt thèm khát nhìn cô chằm chằm, chăm chú đến độ lông tơ toàn thân cô dựng thẳng.
Chỉ len lén liếc mắt nhìn, cô đã bị loại ánh mắt quá mức nóng cháy này hù dọa, cảm giác mình cực kỳ giống miếng bít tết nhỏ nướng chín bảy phần đang bày trên bàn kia.
“Ăn no?”
“A, không.” Cô vội vàng tiếp tục nhét đồ ăn vào miệng. Đây là miếng thịt bò thứ mấy? Hình như là thứ năm, lại ăn như vậy, bụng của cô sẽ ăn không tiêu.
Long Dật Thần buồn cười nhìn cô. Nói thật, cho dù cô ngủ một ngày một đêm trong bụng trống trơn, thì lúc này ăn cũng thật sự nhiều lắm, mà anh cũng biết nguyên nhân cô cố gắng ăn, nhưng anh lại vô cùng hứng thú nhìn xem.
Mười phút sau, Mục Thanh Y quyết định buông tha cho cái bụng đáng thương của mình, dứt khoát kiên quyết buông dao nĩa, đi đối mặt với khiêu chiến lớn nhất trước mắt.
“Long Dật Thần.” Cô rất nghiêm túc nhìn anh.
“Huh?” Anh cười đến thực nhàn nhã.
Đáng chết, anh không thể buộc chặt áo tắm chút sao? Cô xấu hổ dời mắt, “Rốt cuộc anh đang tức giận cái gì?”
Anh dán lại gần, nâng cằm của cô lên buộc cô mắt đối mắt với mình, “Em không biết anh đang tức giận cái gì chính là nguyên nhân vì sao anh tức giận.”
“Anh đang nhiễu khẩu lệnh (ở đây có nghĩa là anh ấy vừa đọc một câu khiến cho người khác đọc theo dễ líu lưỡi vì khó đọc) à?” Đây mà là đáp án hả!
“Em muốn nói thế nào cũng được.”
“Hôm nay anh có vẻ không định buông tha tôi.” Cô vẫn biết anh đối với mình có ý đồ, có điều biết là một chuyện, nhưng thật sự xảy ra sẽ khiến cho người ta không thoải mái.
“Ngay từ đầu anh đã không định buông tha em rồi.”
Nghe qua thực làm cho người ta sởn gai ốc, anh lại thật sự âm mưu thật lâu.
“Cô gái có thể khiến anh muốn nghiên cứu, em là người duy nhất.”
Nghiên cứu? Mục Thanh Y nghiến răng.
Anh chậm rãi đến gần, như chuồn chuồn lướt nước phủ nhẹ lên môi cô, “Nghiên cứu một người lâu rồi sẽ rất dễ yêu cô ấy.”
Cô kinh ngạc giương mắt, trong lòng lại lăn tăn vui sướng. Có thể được người vĩ đại giống như Long Dật Thần yêu, dù thế nào vẫn là chuyện rất dễ chịu, cô thừa nhận cô thích hư vinh...
“Không, có lẽ chỉ vì anh không chiếm được mới sinh ra ảo giác.” Lý trí nhắc nhở Mục Thanh Y, thói hư tật xấu của đàn ông - càng không chiếm được lại càng quý trọng.
“Vậy em để anh thử xem sao.” Anh dụ dỗ cô.
Anh nói nhẹ nhàng ghê, cô cũng không phải loại người phóng khoáng. Hơn nữa sau khi thử qua cho dù anh thật sự yêu cô, cô cũng không thể nào buột mình làm quen vòng lẩn quẩn trong cuộc sống của anh. Đây là khoảng cách cô xác định, hơn nữa từ rất lâu trước kia đã quyết định rồi.
“Em không dám thử, em đang sợ.”
Cô lo sợ, đối với bản thân, cô vô cùng rõ ràng, tính cách của cô trong mọi hoàn cảnh đã quen với nhẫn nhục chịu đựng, thậm chí đến trình độ cam chịu.
Tựa như mới trước đây khi bị bắt nạt, cô hạ quyết tâm không thừa nhận quan hệ với người nhà họ Mục, cũng quyết định hận bọn họ, nhưng một lúc sau, cô vẫn tiếp nhận sự thật mình có một đám người nhà rất tệ, khi bọn họ gặp nạn, cô vẫn không thể máu lạnh khoanh tay đứng nhìn.
Cho nên cô không dám ở Tôn Tước lâu, một khi đã quen cuộc sống có một người đàn ông tồn tại, có ngày người đàn ông này hòa vào cuộc sống của cô, thậm chí đến khi từ giã cõi đời, cô sẽ rất đau lòng, cô thầm muốn có cuộc sống đơn giản vui vẻ bình thường thôi, cô không thích đau khổ.
Đột nhiên khí lạnh phản phất trên da thịt của cô, cô mới giật mình hoảng sợ phát hiện áo choàng tắm của mình không biết khi nào đã hoàn toàn rộng mở, cô đang ‘trống trơn’ một cách nghiêm trọng...
“Long Dật Thần —” cô bối rối, ngượng ngùng, càng luống cuống, hôm nay thật sự tránh không khỏi sao?
“Quần áo vốn là để cởi ra mà.”
Sự thật này là trước đây chính cô đã nói.
Khi hai người ngã vào trên nệm mềm, Mục Thanh Y nói ra một câu khiến mình đến lúc già còn thấy ân hận.
“Sau khi ăn xong không nên làm vận động kịch liệt.”
Anh đầu tiên là giật mình, sau đó cười to, tựa đầu chôn trước ngực cô cười đến không thể ngừng lại.
“Được, sau này anh sẽ chú ý thời gian dùng cơm của em.” Sau khi cười xong, anh cam đoan như thế.
Vẻ mặt Mục Thanh Y xuất hiện mấy vệt đen.
Cô gái dưới thân thật sự rất đáng yêu, trên con đường tương lai rộng mở phía trước có cô làm bạn, anh nhất định sẽ rất hạnh phúc, trường thọ (sống lâu).
“Thả lỏng nào.” Cơ thể cứng ngắc, đủ thấy lúc này cô có bao nhiêu căng thẳng.
“Em cũng muốn lắm.” Cô dù sao cũng là cô gái lớn lần đầu lên kiệu, hơn nữa lúc này tâm trạng lại phức tạp rối tinh rối mù, làm sao có thể thoải mái được đây?
Ánh mắt lóe sáng, mặt anh hiện lên nụ cười xấu xa, “Giao cho anh là được.”
Khi Mục Thanh Y chìm vào nụ hôn dây dưa mềm mại, thân thể của cô cũng hoàn toàn thả lỏng như dòng sông mùa xuân.
Không biết là ai tắt đèn đi, trong bóng đêm chỉ có đàn ông và đàn bà dây dưa yêu kiều cùng thở dốc, cùng với lúc cao lúc thấp, có khi giống như sắp chết bất lực cầu xin, có khi gào thét như được giải thoát sống lại, giằng co suốt một đêm.
Thực không thoải mái.
Loại không thoải mái này khiến cho Mục Thanh Y tỉnh lại trong sự vây hãm quá mức của tình yêu, ánh mắt buồn ngủ mơ màng chậm rãi chuyển đến khuôn mặt bên gối kia.
Một người đàn ông rất đẹp trai, mày không đậm không nhạt vừa đủ, mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm mà đỏ hồng, anh ngủ tựa như hoa sen ngủ say dưới ngòi bút của hoạ sĩ, có lẽ dùng hoa sen để hình dung một người đàn ông quả thật có chút quái dị, nhưng cô cảm thấy chỉ có hoa sen mới có thể biểu đạt ra cảm thụ trong nội tâm mình.
Trên giường của cô vì sao lại xuất hiện một người đàn ôngg? Lại là một người đẹp trai đang ngủ?
Cô theo bản năng gãi gãi đầu...
Đôi mắt dần dần tỉnh táo lên, cả người cô không khỏi bị đốt cháy từ chân lên đầu. Cô lại thật sự xảy ra quan hệ với anh!
Hai tay nhanh che miệng lại trước khi mình thét lên, bộ ngực phập phồng dữ dội, trừng mắt nhìn người đàn ông hai tay hai chân vẫn còn dây dưa với mình. Khó trách cô ngủ không thoải mái, trong mơ thậm chí cảm thấy khó thở, cô luôn có thói quen ngủ một mình, bị anh ôm chặt ngủ bên nhau như vậy, thật sự rất không quen.
Thử muốn thoát thân từ trong ôm ấp của anh, lại không cẩn thận đánh thức người vốn ngủ say.
“Muốn đi toilet?”
“Uh.” Cô tùy tiện gật đầu lên tiếng trả lời.
Trong nháy mắt khi anh buông tay, cô liền giống con thỏ nhảy xuống giường, trốn vào toilet.
Vì chờ anh ngủ, thời gian cô ở trong toilet rất lâu, sau đó mới rón ra rón rén mở cửa nhô đầu ra —
“Anh tưởng em đang ngủ bên trong.” Anh buồn cười nhướng mày.
Long Dật Thần nửa người dựa vào đầu giường ở dưới ánh sáng rạng đông chiếu rọi, tựa như một loại trái cây tươi đẹp loá mắt khiến người thèm nhỏ dãi, Mục Thanh Y không tự chủ được nuốt nước miếng. Người đàn ông này gợi cảm đáng chết, khiến cô kìm lòng không được nhớ lại mình ở dưới thân thể to lớn của anh uyển chuyển rên rỉ phóng đãng.
Cô không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể luống cuống cắn môi.
“Trở về ngủ, không mặc quần áo sẽ cảm lạnh.”
Những lời này khiến cho cả người Mục Thanh Y bốc cháy lên. Sao cô lại quên mình cũng là trắng trợn không hề che lấp!
“Em...”
“Hay là em muốn anh đi qua bắt em trở lại?” Anh làm bộ muốn xuống giường.
Mục Thanh Y chỉ có thể ngoan ngoãn chạy ra toilet, hơn nữa nhảy lên giường dùng chăn trùm bản thân thật kỹ. Không mặc quần áo nói chuyện với người khác, cảm giác rất không an toàn, tựa như đứng dưới kính hiển vi bị người ta xăm soi khiến cô sợ hãi.
Long Dật Thần trực tiếp đưa tay kéo chăn ra.
“Nên xảy ra đều đã xảy ra, bây giờ mới mắc cỡ không phải quá muộn sao?” Anh trêu tức nhướng mày.
“Em không quen mà.” Cô yếu ớt nói nhỏ như muỗi kêu.
Anh nhíu mày, “Không quen?”
“Em quen ngủ một mình rồi.”
Sắc mặt Long Dật Thần hơi trầm xuống. “Em đang chê anh không cố gắng có phải không?”
Cô sợ hãi trừng mắt anh. Không cố gắng? Xương cốt toàn thân cô đang kêu gào muốn rời nhà đi ra ngoài, anh còn muốn cố gắng như thế nào nữa?
“Nếu anh cố gắng đủ, em có thể còn thời gian lo lắng có phải ngủ một mình hay không sao?” Càng nghĩ càng cảm thấy mình làm không được tốt, nếu không lúc này cô hẳn là nghe sét đánh cũng ngủ say trong lòng anh, chứ không phải ở đây nghĩ ngợi.
“Đây chính là thói quen cá nhân...” Cô cố gắng giải thích với anh.
“Anh sẽ cho em không có thời gian nghĩ tới thói quen của em nữa.” Anh dùng lực kéo chăn xuống, lại đem cô giam cầm dưới thân.
Sáng sớm dục vọng của đàn ông đúng là rất dồi dào, Mục Thanh Y cuối cùng cũng cảm nhận được.
“Miệt mài đối với thân thể không tốt, hơn nữa anh còn phải làm việc.” Cô dùng giọng cực kỳ lý trí nói với anh.
Mà Long Dật Thần bị lý trí của cô kích động đến thần kinh rối loạn, phát điên cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn chọc anh tức giận.
Cảm giác tê dại mềm nhũn quen thuộc rất nhanh quấn chặt lấy cô, khiến cô không tự chủ được nước chảy bèo trôi, lại chìm vào bể dục vọng lần nữa, hướng đến thiên đường cực lạc.
Thói quen là ngày kia tạo thành.
Điều này Mục Thanh Y biết, nhưng một cái thói quen được rắp tăm bồi dưỡng cô thật đúng là không quen.
Tỷ như anh kiên quyết muốn kết hợp với cô như trẻ sinh đôi cùng anh bôn ba khắp nơi, lấy lý do để cô tập quen dần với cuộc sống của anh, nhưng sự thật lại làm cho cô ăn không tiêu.
Trong tai tràn ngập các loại phương án kế hoạch, báo cáo tài vụ, kế hoạch thu mua... Mục Thanh Y rất muốn điếc luôn cho rồi, cô đang bị loại mưu sát cao cấp của hội nghị thương nghiệp của những con người xuất chúng tra tấn đến muốn nhảy lầu, từ cao ốc ba mươi sáu tầng này nhảy xuống hẳn là cũng đủ tan xương nát thịt.
Theo tư duy của cô, trên tờ giấy trắng như tuyết cũng xuất hiện một hình ảnh bay lượn trên không trung. Uh, thêm hai cánh nữa thì tốt lắm, thiên sứ ra đời — cô mỉm cười vừa lòng.
Ánh mắt Long Dật Thần lơ đãng đảo qua phía trước, sau đó khẽ nhếch khóe miệng lên. Hình như cô đang nghĩ đến chuyện vui gì rồi!
Dưới sự kiên quyết của anh, cô rất hợp tác thay đổi quần áo bình thường hay mặc, đổi thành mặc đồ công sở. Vóc dáng của cô thật đẹp, là dáng người trời sinh, chỉ tiếc lúc trước cô lôi thôi lếch thếch khiến cho người ta không thể nào phát hiện.
Cảm nhận được tầm mắt của anh, cô ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ nhìn nhau liếc mắt một cái với cô, Long Dật Thần liền dời ánh mắt, giống như tập trung nghe cấp dưới phân tích thị trường.
Người đàn ông này! Mục Thanh Y nhịn không được hừ một tiếng ở trong lòng. Mang cô đến trước mắt để tùy lúc giám sát như vậy, chơi vui lắm sao?
Không có vì sao, cô chính là biết anh đang giám thị cô, tựa như sợ cô sẽ chạy trốn, tuy rằng cô thật sự nghĩ muốn chạy, có điều qua mấy ngày tự nhủ thầm, cô đã hoàn toàn bỏ cuộc, cô đã ý thức được người đàn ông này ngay từ đầu đã không tính để cô đi, nếu anh không buông tay, cô bỏ trốn cũng chỉ phí công thôi.
Nếu cô có thói quen thích ứng trong mọi hoàn cảnh, như vậy cứ tiếp tục đi, thảm nhất chỉ là làm cho cõi lòng vẹn nguyên của mình tan nát thành từng mảnh nhỏ thôi... Tâm trạng sao tự nhiên buồn như vậy. Nhưng nếu trái tim tan nát, cô thật sự còn có thể mỉm cười đối mặt với cuộc sống sao?
Tiếng di động đột ngột vang lên, khiến cho ánh mắt của mọi người trong phòng hội nghị đều tập trung vào Mục Thanh Y.
Long Dật Thần nhíu mày nhìn cô ở đối diện, “Em không tắt di động?” Ít nhất cũng nên chỉnh thành chế độ rung chứ.
“Bình thường cũng không có người gọi điện thoại cho em.”
Anh cau mày tiếp tục trừng cô.
Mục Thanh Y lập tức ngoan ngoãn đứng dậy đi về phía cửa, “Em ra ngoài nghe điện thoại.” Sau đó nhanh như chớp biến mất ở ngoài cửa phòng họp.
Cảm ơn Phật tổ, cảm ơn thượng đế, nếu không tìm cái cớ đi ra cô sẽ buồn đến chết mất.
Hôn thật kêu lên chiếc di động có dán hình Pikachu, cô cười đến có vài tia nghịch ngợm. Làm gì có điện thoại nào, chẳng qua là cô đã đặt chuông đồng hồ báo thức trước mà thôi.
“Cô Mục.”
Cô kinh ngạc quay đầu.
“Tổng giám đốc nói, nếu cô Mục giữa chừng rời khỏi phòng họp, xin mời cô đến phòng nghỉ của anh ấy.”
Hả? Mục Thanh Y suýt chút trừng rớt tròng mắt luôn. Này này... Long Dật Thần cũng hơi quá đáng rồi đó!
Thư ký riêng của công ty con ở Hongkong kinh ngạc nhìn cô xoay người nhằm phía phòng họp vừa mới đi ra, dùng chân đá cửa bước vào.
“Long Dật Thần, anh hơi quá đáng đó!”
Tất cả mọi người trong phòng hội nghị há to miệng, trừng lớn mắt, không thể tin được có người dám nói chuyện như thế đối với tổng giám đốc đại nhân mà bọn họ kính như thần linh.
Bọn họ vẫn nghĩ rằng, cô gái ba ngày qua ở phòng họp hình như trở thành vật trang trí rất ngoan hiền, nhưng khoảnh khắc cô đá cửa mà vào, bọn họ biết là sai lầm rồi, hơn nữa còn sai lầm quá đáng luôn.
“Sao lại nổi giận đến như vậy?” Đương sự vẫn vậy, gió cấp tám thổi thì vẫn nghiêm túc lạnh nhạt à.
“Em không phải phạm nhân.” Cô tức giận quát.
“Em không phải.” Anh khẳng định.
“Vậy dựa vào cái gì muốn hạn chế tự do của em?”
“Anh đang họp.”
“Anh mở cuộc họp của anh, dựa vào cái gì không cho em tùy ý đi một chút? Chẳng lẽ bây giờ tự do duy nhất của em là ở trên giường quấn quýt với anh sao?”
Trong phòng hội nghị nhất thời một mảnh lặng ngắt như tờ.
Long Dật Thần hứng thú nhướng mày, hai tay trên bàn nắm lại, vẻ mặt sâu xa khó hiểu.
Ánh mắt Mục Thanh Y chậm rãi chuyển động. Thảm rồi! Bệnh cũ xúc động của cô lại tới nữa, lúc này tuyệt đối là có thể vung đao tự sát, sao cô có thể không suy nghĩ nói ra câu nói kia chứ...
“Mọi người có thể xem như vừa rồi cái gì cũng chưa nghe được không?” Cô rất không tự tin đề nghị.
Mọi người cùng chí hướng lắc đầu, tin tức chấn động lớn như thế này sao có thể làm như không nghe được gì? Đánh chết cũng không thể!
“Long Dật Thần —” cô căm tức nhìn anh, tất cả là tại anh, cô mới luôn không khống chế được.
“Uh.” Anh lên tiếng trả lời, tâm trạng rất tốt, chờ câu tiếp theo của cô.
“Mọi người tiếp tục họp, tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.” Quên đi, bây giờ nhanh chóng thoát thân mới là việc khẩn cấp.
Phản ứng của cô vĩnh viễn khiến người ta không ngờ, biểu tình của cô cũng vĩnh viễn thay đổi thất thường, xem vẻ mặt từ phẫn nộ đến ngây ngốc, lại đến xấu hổ ngượng ngùng, cuối cùng chuyển hướng bất đắc dĩ cam chịu, các loại biểu tình lần lượt thay đổi xuất hiện, rất là đặc sắc.
“Tạm thời ngưng họp nửa giờ.” Anh đứng dậy đi về phía cô.
Mục Thanh Y theo trực giác lui về phía sau. “Làm gì?”
“Mọi người nói đi?” Anh mỉm cười đảo qua các nhân viên ở đây.
Trên mặt ông chủ rõ ràng viết muốn đi quấn quýt bên nhau, nhưng bọn họ không ai dám không thức thời mà nói ra.
Ông chủ lớn có tình yêu sẽ dễ chịu, tâm trạng sẽ tốt lắm, tâm trạng tốt, nhân viên làm việc dưới tay anh cũng còn có phúc lâu, cho nên dựa vào đạo lý tổn thất nhỏ nhất lợi nhuận lớn nhất, bọn họ cảm thấy tạm ngưng họp nửa giờ sẽ có lợi, liên tục mở hội nghị ba ngày, nghĩ đến ông chủ cũng cần giải tỏa một chút áp lực.
Cô biết đạo lý người khác chết không sao, không được để mình chết, nhưng bọn họ làm như vậy không biết là khiến người ta vô cùng căm giận sao?
“Này, các người không thể làm như vậy, cho dù đây là địa bàn của tập đoàn tài chính Hoàng Quan, nhưng tôi không phải người của Hoàng Quan, không có lý nào bắt tôi phải hy sinh...” Mục Thanh Y bắt đầu chạy vòng quanh bàn tròn. Đùa giỡn cái gì, chuyện dọa người như vậy đánh chết cũng không thể làm.
Không biết là ai vừa rồi nói đi theo ông chủ bọn họ quấn quýt trên giươngg, bây giờ mới đến làm rõ quan hệ không phải có chút chậm sao? Nhóm nhân viên cực kỳ thức thời tránh khỏi vị trí cho cô chạy trốn thoải mái.
“Long Dật Thần, anh đừng quá đáng vậy nha.” Cuối cùng bị anh đuổi theo thật sự không còn cách nào khác, Mục Thanh Y liền nhảy lên bàn tròn.
Đám người của Hoàng Quan thấy chết không cứu mà còn xem kịch vui kia, liên hợp lại xem cô làm trò cười, còn vô sỉ nịnh bợ ông chủ lớn, đừng tưởng rằng cô không thấy được bọn họ âm thầm cản đường của cô.
“Em vô ích như vậy làm gì?” Anh khoanh tay trước ngực đứng trước bàn nhìn cô.
“Bổn tiểu thư thấy vui, không được sao?” Cô sẵng giọng.
“Tùy em.” Anh rất vô tư nhún vai.
“Vậy anh tránh ra.”
“Vì sao anh phải ra?” Anh kinh ngạc nhướng mày.
“Nếu nói tùy em, anh không tránh ra, làm sao em xuống được?” Đám người Hoàng Quan thối rữa kia, không phải đã cho bọn họ nghỉ ngơi sao? Sao lại vây quanh bàn tròn giữ người không đi?
Anh dang tay ra, mỉm cười, “Nhảy vào lòng anh thì được rồi.”
Đừng có mơ! Cô trực tiếp cởi giày ở chân phải ném về phía anh.
Long Dật Thần gọn gàng tránh sang một bên, ung dung bình thản nhìn cô tháo hết hai chiếc giày để ném anh.
“Bây giờ không cho anh ôm cũng rất khó, chân trần đi đường khó coi lắm.” Anh có chút tiếc nuối nhìn cô. Cô xúc động thật sự đáng yêu khiến anh nhịn không được muốn chọc ghẹo nha.
Chết tiệt, anh còn trêu chọc cô! Mục Thanh Y quả thực muốn điên lên.
Mất mặt!
Thật sự là rất mất mặt! Cô lại trước mặt nhiều chủ quản cao cấp của tập đoàn tài chính Hoàng Quan cãi nhau ầm ĩ với Long Dật Thần, trong mắt bọn họ nhất định rất giống liếc mắt đưa tình, nhưng cô thật sự rất oan uổng, lúc ấy cô thật sự là cực kỳ tức giận.
Càng làm cho người nghiến răng nghiến lợi là, cô cuối cùng lại bị anh ôm về phòng nghỉ.
Có điều muốn cô ở trên giường quấn quýt lấy anh, nghĩ cũng không cần nghĩ.
“Ai nói anh muốn quấn quýt bên em.” Càng ra ngoài dự đoán của người khác chính là thái độ của anh.
“Vậy xin anh ra ngoài đi, em muốn nghỉ ngơi.” Ít nhất trong vòng ba tiếng cô không có mặt mũi đi ra ngoài gặp bất kì ai hết.
“Tuy rằng không định quấn quýt bên em, nhưng quả thật anh muốn nghỉ ngơi một chút.”
Loại lời nói đổi thang mà không đổi thuốc này (tức là đổi cách nói nhưng ko đổi ý nghĩa) anh cũng không biết xấu hổ nói được ra miệng! Mục Thanh Y quyết định hoàn toàn khinh bỉ anh.
“Vậy em đi ra ngoài.” Bổn tiểu thư đem giường tặng cho anh, cho anh ngủ thật ổn định, hừ.
Tay Long Dật Thần liền duỗi tay ra giữ cô lại, “Anh có việc muốn nói với em.”
“Em không rảnh nghe.” Anh nói thì em phải nghe, dựa vào đâu chứ?
“Em chắc chứ?”
“Vô cùng chắc chắn.” Cô nhấn giọng cam đoan.
“Đúng vậy, chính em không nghe, sau này đừng có trách anh.”
“Anh yên tâm, có việc em tự mình gánh được.”
“Anh rất hy vọng đến lúc đó em sẽ không đến năng nỉ anh.” Anh giống như lầm bầm lầu bầu cảm khái.
Mục Thanh Y nghi ngờ nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn quyết định mở cửa ra ngoài. Tên kia có lẽ là đã đào sẵn cạm bẫy chờ cô ngu ngốc nhảy xuống, không thể mắc mưu.
“Thanh Y!”
Phía sau truyền đến tiếng kêu to khiến cô dừng bước quay đầu.
“Chuyện gì?”
“Không được chạy lung tung.” Dặn xong, mặt anh không chút thay đổi đóng cửa lại.
Hả?
Mục Thanh Y ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng lại một lần nữa, ngọn lửa dưới đáy lòng nhanh chóng bùng lên.
“Long Dật Thần, anh mở cửa cho em! Chết tiệt, mở cửa, cái gì là không được chạy lung tung? Mở cửa...” Cô giống như phát điên liên tục đá cửa phòng nghỉ.
Thư ký từ bên ngoài tò mò đưa đầu vào, lại mang vẻ mặt tươi cười quỷ dị lùi về.
Rất nhiều nhân viên chờ bên ngoài như ong vỡ tổ nảy lên. “Thế nào thế nào, có phải khai chiến hay không?”
“Không nghĩ tới ông chủ của chúng ta mạnh như vậy nga.” Có người cảm thán. Vẫn nghĩ rằng ông chủ bọn họ đứng đắn nghiêm túc nên đối với chuyện nam nữ không biết gì.
“Nói đúng đó, có thể làm cho ông chủ công và tư chẳng phân biệt được trói chặt bên người, thậm chí không sợ tiết bí mật thương nghiệp, cho phép cô ấy tham gia hội nghị cao cấp, cô gái này không đơn giản nha.” Từ các chi nhánh, công ty con truyền đến tin tức tin cậy, cô Mục này toàn bộ hành trình đều đi theo ông chủ thị sát các sản nghiệp của tập đoàn tài chính.
“Là tổng giám đốc nhốt cô Mục ngoài cửa.” Thư ký cuối cùng cũng có thể chen vào.
Sau vài giây tĩnh lặng, sóng gió lại nổi lên.
“Ông chủ còn có thể cùng bạn gái tán tỉnh như vậy à.”
“Có một phong cách riêng a.”
“Mọi người rảnh quá ha.” Bất ngờ có một tiếng quát lớn, khiến cho một đám nhân viên đang tán gẫu vui vẻ bên ngoài bị dọa sốc.
“Cô Mục —”
Vẻ mặt Mục Thanh Y đen lại trừng mắt với bọn họ. Trước kia cô vẫn nghĩ chỉ có phụ nữ mới bà tám, sự thật chứng minh đàn ông so với phụ nữ còn bà tám hơn, nhất là những người trước mắt được mệnh danh tinh anh thương nghiệp này.
“Cảm phiền nói cho ông chủ các anh một tiếng, bổn tiểu thư phải về Đài Loan, anh ta dám bám theo tôi nữa, coi chừng tôi kiện anh ta quấy rối tình dục.” Dự tợn giáng xuống những lời này, cô tách đám người này ra bước đi về phía thang máy.
Quấy rối tình dục?
Vờn quanh trong đầu mọi người chỉ có bốn chữ này.
“Có phải rất thú vị hay không?”
Giọng nam mang theo chút trêu đùa vang lên.
Mọi người quay đầu liền nhìn thấy ông chủ lớn tổng giám đốc luôn anh minh thần võ của bọn họ, vẻ mặt hứng thú nhìn theo người yêu thân mật của mình bỏ đi.
Về Đài Loan đương nhiên chỉ là nói mà thôi, chỉ số thông minh cùng lý trí của Mục Thanh Y đủ cả, tên Long Dật Thần kia vốn không thể nào cho phép cô có cơ hội chạy lấy người, nếu đã biết kết quả, cô cũng chẳng muốn đấu tranh vô ích.
Lầu 3 của tòa cao ốc thương vụ này có một quán cà phê không tồi, cô quyết định tới đó giết thời gian.
Giai điệu nhẹ nhàng trong quán cà phê khiến cho người ta thư sướng, uống một ly cà phê, ăn một ít điểm tâm, thật là lựa chọn tốt nhất để thả lỏng tâm trạng, giải tỏa mệt nhọc.
Mục Thanh Y tựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc được hương cà phê quyến rũ bao quanh.
Chỉ cần chú ý cảm nhận, lúc nào cũng có thể cảm thấy hạnh phúc, đây là niềm tin cô mang từ nhỏ đến lớn.
Mùi nước hoa quyện với hương cà phê xộc vào mũi thở, cô khẽ nhíu mày. Mùi nước hoa này tuy rằng thanh nhã cao quý, nhưng dù cho ngửi thấy mùi nước hoa thơm, đối với cô mà nói đều rất không hoan nghênh, cô là chất cách ly nước hoa, mặc kệ nước hoa hiệu gì ngửi vào cũng bị dị ứng.
Từ mùi đậm nhạt đang phát ra để phán đoán khoảng cách, người tới hiển nhiên đã không mời mà ngồi đối diện với cô.
“Cô Mục.”
Giọng nói thật xa lạ, nhưng vô cùng mềm mại êm tai, từ giọng nói để nhận người, hẳn là một người cực có có gia giáo, hiền lành và dịu dàng, có điều Mục Thanh Y không quá muốn trợn mắt dòm ngó, tiếp tục chợp mắt.
“Cô Mục có vẻ thiếu lễ phép nên có.”
Lễ phép? Vậy không mời tự ngồi cũng có thể thuộc vào phạm vi không lễ phép. Mục Thanh Y không cho là đúng, chậm rãi mở mắt ra.
Trước mắt sáng ngời, chính là cảm giác mãnh liệt trong nháy mắt của cô.
Dùng chói lọi để hình dung người đối diện một chút cũng không quá đáng, mắt ngọc mày ngài, da dẻ hồng hào, phương phi, cả người tản ra một loại khí chất cao quý, tao nhã.
“Thưa bà, xưng hô như thế nào nhỉ?” Cô chắc chắn mình thật sự không biết một người đẹp sáng chói như vậy.
“Tôi là mẹ của Long Dật Thần.”
Mục Thanh Y mở lớn con mắt. Mẹ của Long Dật Thần?!
Nếu bà ấy không nói, cô còn tưởng rằng bà là tình nhân bí mật của anh, hôm nay một mình tới gặp cô khiêu chiến. Mẹ Long bảo dưỡng thật sự tốt quá, làn da kia muốn nói là giai nhân hai mươi tám tuổi cũng không quá, hơn nữa mặc quần áo trẻ tuổi, nhiều lắm như là chị của Long Dật Thần.
“Chào dì.”
“Vui lòng gọi tôi là bà Long.”
Trong lòng Mục Thanh Y trầm xuống. Xem ra là không có ý tốt! “Bà Long, chào bà.” Cô vẫn là nghe theo sửa miệng.
“Mời cô rời khỏi Dật Thần.” Cách nói cực kỳ đi thẳng vào vấn đề.
“Được.” Cô càng trực tiếp.
Cô sảng khoái trả lời khiến cho Mẹ Long kinh ngạc, “Cô đồng ý rồi?”
“Vì sao tôi không đồng ý?”
Ít nhất cô cũng nên chống đối một chút mới phù hợp lẽ thường chứ! Mẹ Long thầm nghĩ.
Bà không biết là, lẽ thường này không hợp với Mục Thanh Y, khác thường mới phù hợp phong cách trước sau như một của Mục Thanh Y.
“Cô không có điều kiện?” Mẹ Long cảm thấy không thể tin được.
“Bà Long sẽ bồi thường cho tôi như thế nào?” Cô không đáp mà hỏi lại.
Thì ra cô gái này đúng là một người yêu thích hư vinh, ham mê phú quý. Vì thế trong mắt mẹ Long có thêm vài phần hèn mọn.
Mục Thanh Y từ nhỏ đã luyện qua bệnh tăng nhãn áp, tuỳ thời đều có thể phát huy tác dụng khiến mình không thấy được. Dù sao cũng không phải cô chưa từng bị người ta coi thường, người khác làm sao có thể chai lì bằng cô.
“Con số này chắc cô vừa ý rồi.” Mẹ Long lấy ra cọc chi phiếu dày cộp, điền xong, đẩy đến trước mặt cô.
Cô thờ ơ liếc nhìn, nụ cười trên mặt có chút châm chọc, “Thì ra giá trị con người của Long Dật Thần chỉ có một trăm ngàn, giá rẻ quá đi.”
Mẹ Long lấy chi phiếu về xé rách, lại điền thêm lần nữa, lại đẩy qua.
Lúc này Mục Thanh Y ung dung giở lên xem, khóe miệng cong lên, “Năm trăm ngàn, không tệ đâu, tăng nhanh hơn thị trường chứng khoán.”
“Cô đừng tưởng rằng mình là người yêu thật của Dật Thần, cùng lắm cô chỉ là thuốc điều hòa khi nó trống trải thôi.”
“Tôi hiểu được, thuốc điều hòa bán năm trăm ngàn, tính ra buôn bán siêu lời, đúng hay không?” Mục Thanh Y cười lạnh. Trái tim của cô chỉ trị giá năm trăm ngàn, có hơi quá rẻ rồi.
“Dựa vào xuất thân, bằng cấp, nghề nghiệp, gia thế bối cảnh của cô có chỗ nào xứng đôi với nó?” Mẹ Long cũng lạnh lùng nói.
“Không có chỗ nào cả.” Cô làm lơ nỗi đau quặng thắt trong lòng vẫn thành thật nói. Làm người hẳn là phải thẳng thắng chân thành một chút, người khác lừa gạt không oán trách, nhưng nếu lừa mình dối người thì thật rất đáng buồn.
“Nếu cô cũng có thể tự mình hiểu lấy, làm gì còn làm bộ làm tịch như vậy?”
“Thì đã sao? Cho dù tôi không có điểm nào tương xứng, ít nhất thì bây giờ con mà yêu mến tôi không phải sao?” Lúc nãy vì anh nên kính lão tôn hiền(kính trọng người già tôn trọng người tài đức), bây giờ cô bốc hỏa lớn đến muốn đạp người.
Sắc mặt Mẹ Long trầm xuống, “Cô Mục, tôi vẫn nghĩ cô là người thông minh.”
“Tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng dưới tình hình có thể lấy được lợi ích lớn hơn, vì sao tôi phải chạy lấy người chứ?” Cô lập tức lấy lại vẻ mặt như cũ.
“Cô...” Sắc mặt Mẹ Long lúc xanh lúc trắng. Bà chưa từng gặp người nào vô lễ còn vô sỉ như Mục Thanh Y!
“Sao hả?” Mục Thanh Y khiêu khích nhướng mày, khoanh tay trước ngực, “Muốn tôi rời khỏi anh ấy, ít nhất bà cũng phải có đủ thành ý mới đúng, không phải sao?”
Mẹ Long hung hăng trừng mắt nhìn cô, ước chừng qua 3 phút mới cầm bút lên dùng sức điền vào chi phiếu lần nữa.
“Một triệu? Anh ấy quả nhiên là cổ phiếu đáng đầu tư mà.” Cô không đứng đắn huýt sáo, vẻ mặt cực kì ngả ngớn.
“Lúc này hài lòng rồi?”
“Bình thường.”
Hai tay Mẹ Long nắm chặt đặt trên đùi lại thả lỏng.
“Vậy thì tôi đi nha.” Cô nắm chi phiếu quơ qua quơ lại trên không, cười đến vô cùng láo xược.
“Hừ.”
Mục Thanh Y đứng dậy, ngay tại lúc đứng vững đồng thời đem chi phiếu vo thành một cục ném tới trước mặt Mẹ Long, “Tình yêu của tôi không rẻ đến như vậy.”
“Cô...” Trong cuộc đời mẹ Long lần đầu muốn đánh người.
“Có điều, tôi cảm thấy tình yêu của tôi đổi lấy tự tôn của bà, tính ra tôi có lời rồi, bye bye, bà Long cao quý.” Cuối cùng, Mục Thanh Y vái chào như trong hí kịch, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi “sân khấu”.