“Dư thiếu gia, sáng sớm anh vừa mở miệng đã ngọt ngào như vậy, mới vừa ăn mật đường sao?”
"Sao em biết hay vậy? Tôi vừa ăn mật táo Ejiao xong. Em thì sao? Muốn ăn cái gì?" Dư Trạch Nam nhận lấy thực đơn từ trong tay người phục vụ.
"Tôi ăn gì cũng được, không kén ăn."
Dư Trạch Nam chọn một vài thứ giúp cô. Hạ Tinh Thần ấn lên người anh ta rồi than: "Quá nhiều rồi, quá nhiều rồi!"
"Cũng không nhiều, em gầy như vậy, phải ăn nhiều một chút."
"Anh vừa chọn tổ yến vừa chọn tùng nhung, rất đắt đó."
"Đắt?" .
||||| Truyện đề cử: Nông Kiều Có Phúc |||||
Hạ Tinh Thần cảm thấy đau ví: "Có khi hai tháng tiền lương của tôi còn không trả nổi một bàn đồ ăn sáng của cậu hai ngài."
Nhìn vẻ mặt đầy keo kiệt của cô, Dư Trạch Nam vui vẻ đến tươi cười không thôi:
"Như này đã đau lòng rồi, vậy lần trước em nói mời tôi đi ăn là lừa tôi sao?"
"Không phải lừa anh, tôi định sẽ tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho anh." Không có cách nào có thể tiết kiệm tiền hơn cách này.
"Em còn biết nấu ăn?"
"Dĩ nhiên, tôi cũng không phải cậu ấm cô chiêu được cơm bưng nước rót giống như các anh. Có điều buổi tối tôi phải đến nhà bạn mượn phòng bếp mới được."
"Vậy tôi sẽ chờ một bàn ăn thịnh soạn."
"Tôi chỉ nấu một vài món ăn bình dân, anh không được chê."
"Ăn đã rồi nói."
Hạ Tinh Thần xì một tiếng, sau đó lại nhớ tới việc quan trọng: "Đúng rồi, anh vẫn chưa nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai? Tại sao Bộ Ngoại giao đều nghe lời anh?"
"Cũng không hẳn là nghe lời tôi. Tôi chỉ gọi điện thoại cho anh trai tôi mà thôi."
"Anh trai anh? Anh trai anh là ai?"
Dư Trạch Nam móc ví tiền ném cho cô rồi cắn một miếng mì ống, câu được câu không nói: "Biết không?"
Hạ Tinh Thần mở ví ra, trong đó có một tấm ảnh. Trong ảnh có hai người đàn ông trẻ tuổi, một người là anh ta, một người là...
Người này trông khá quen, dường như cô đã từng thấy trên ti vi.
"Đây không phải là... Phó tổng thống Dư Trạch Hạo sao? Anh trai anh là Phó tổng thống?"
Anh ta gật đầu. Hạ Tinh Thần lẩm bẩm: "Thảo nào bọn họ đều tỏ vẻ tôn trọng tôi, còn nói tôi có quan hệ với Tổng thống, thì ra là vậy."
"Tôi đáng tin hơn so với giáo sư trung học phổ thông chứ?" Anh ta nghiêng đầu, đi tới trước mặt cô, cười híp mắt: "Trai tân, độc thân, lại còn chưa lập gia đình, thế nào, em có muốn cân nhắc thử hay không?"
"Đừng hù dọa tôi." Hạ Tinh Thần đẩy đầu anh ta ra: "Tôi vẫn chưa hỏi anh đâu, rõ ràng anh không phải đối tượng hẹn hò ban đầu của tôi, sao lại tới tham gia náo nhiệt chứ."
"Đối tượng hẹn hò ban đầu của em là bạn thân tôi. Bây giờ người ta và vợ trước gắn bó như keo sơn, tùy lúc nào cũng có thể hòa giải, đây không phải là đã làm thì phải làm đến cùng sao, vì vậy anh ta mới xin tôi tới đây giải vây giúp. Nhưng mà em cũng không thiệt hại khi xem mắt với tôi mà."
"Chắc chắn rồi. Nếu không nhờ anh thì bây giờ tôi vẫn phải đi tìm việc khác kìa."
Hơn nữa, cậu hai này còn rất đáng yêu. Mặc dù anh ta không phải đối tượng hẹn hò thật sự gì đó nhưng quen được một người bạn như vậy là việc tốt.
"Được rồi, mau ăn sáng đi, chỗ này bằng mấy tháng lương của em, đừng lãng phí."
Dư Trạch Nam xoa xoa tóc cô.
...
Lúc bọn họ ăn được kha khá thì có tiếng bước chân vội vàng mà có trật tự truyền tới. Sau khi nhìn kĩ, bọn họ thấy có mấy người mặc đồ đen đứng đầy trên hành lang bên ngoài, bên tai mỗi người đều được trang bị tai nghe bluetooth, dáng vẻ nghiêm chỉnh huấn luyện.
"Người của anh?" Hạ Tinh Thần hỏi.
Dư Trạch Nam lắc đầu: "Anh trai tôi mới phải phô trương như vậy nhưng tôi không nghe nói hôm nay anh tôi phải tới đây."
Người phục vụ bước nhanh tới, nói nhỏ mấy câu với Dư Trạch Nam. Dư Trạch Nam nhướn mi: "Thảo nào."
Đợi người đi rồi, Dư Trạch Nam mới lau miệng, nghiêng đầu nói nhỏ với Hạ Tinh Thần: "Lát nữa Tổng thống sẽ tới."
"Hả?" Hạ Tinh Thần bất ngờ.
"Hả cái gì, đi thôi, đi chơi golf."
Dư Trạch Nam kéo cô dậy. Hạ Tinh Thần nói: "Nhưng tôi không biết chơi."
"Tôi dạy em."
...
Ngồi xe điện một lúc, khi đến sân golf, Hạ Tinh Thần vẫn luôn nhìn xung quanh.
Thật sự là Bạch Dạ Kình sẽ đến sao?
"Em có vẻ không bình tĩnh, đang nhìn cái gì vậy?" Dư Trạch Nam bảo người đưa gậy golf chuyên dụng của mình tới rồi ném vào tay Hạ Tinh Thần. Anh ta nắm lấy mặt cô và bắt cô nhìn sang: "Nhìn bóng, nhìn phía sau cũng không có tác dụng."
"Ừm." Hạ Tinh Thần mang theo tâm trạng báo ân mà chơi với anh ta đến đã thì thôi.
Chỉ là sau khi vung gậy chừng mấy lần thì hiệu quả lại không tốt lắm, hoặc là gậy đánh không trúng bóng, hoặc là đánh lệch vị trí, cô vô cùng ủ rũ, kết quả là ở bên cạnh, Dư Trạch Nam vừa uống nước vừa cười trên sự đau khổ của người khác không thôi.
"Anh mà còn cười thì tôi sẽ không chơi nữa." Hạ Tinh Thần trừng mắt nhìn anh ta.
Vào lúc này, âm thanh xe điện từ xa đến đây vang lên. Hạ Tinh Thần nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy trước sau có hơn mười chiếc xe đang chậm rãi đi tới, trên xe có rất nhiều vệ sĩ.
Dư Trạch Nam cũng nhìn ra xa, sau đó liếc nhìn Hạ Tinh Thần, hút một ngụm nước rồi đi tới, khuỷu tay lười biếng đặt trên vai cô: "Nhìn đến ngây người rồi? Chưa từng gặp Tổng thống à?"
"Dĩ nhiên từng gặp rồi."
"Gặp rồi?"
Hạ Tinh Thần 'ừm' một tiếng rồi gật đầu, "Lần trước bộ ngoại giao có hoạt động, anh ấy cũng ở đó."
"Ồ." Dư Trạch Nam giảo miệng, xúc động nói: "Dáng dấp anh ta cũng chỉ cao hơn, đẹp trai hơn anh trai tôi một chút, vậy mà cuối cùng lại được làm Tổng thống, tôi nghĩ thế nào cũng vẫn không phục."
"Xi!" Hạ Tinh Thần không đồng ý mà phản bác: "Anh nhìn vấn đề cũng quá nông cạn rồi, cao với đẹp trai thì để làm gì? Anh ấy phải nhiều hơn anh trai anh một vài sở trường khác thì mới có thể được mọi người hoan nghênh và kính yêu như vậy chứ? Cải cách doanh nghiệp nhà nước tháng trước, điều tiết và không chế kinh tế tháng trước nữa, đối kháng quốc tế với nước M tháng trước trước nữa, còn có..."
"Được rồi, dừng lại." Dư Trạch Nam cắt đứt lời của cô, sau đó ngoáy ngoáy lỗ tai: "Thật không ngờ, hóa ra em thật sự hâm mộ anh ta như vậy"
Hâm mộ?
Hạ Tinh Thần không khỏi nhớ tới lần trước, Bạch Dạ Kình đã nói với mình rằng thích anh sẽ khiến anh cảm thấy gánh nặng, vì vậy cô theo bản năng mà phản bác: "Tôi không hề hâm mộ anh ấy."
"Đều viết lên trên mặt rồi!" Dư Trạch Nam đưa tay vẽ lên gò má cô: "Đừng chối nữa."
"Đáng ghét." Hạ Tinh Thần đẩy tay anh ta ra.
Dư Trạch Nam mỉm cười, bỏ đồ uống xuống: " Được rồi, không nói tới anh ta nữa, anh đây dạy em chơi golf."
...
Bạch Dạ Kình dẫn đầu đoàn người bước xuống xe dưới sự bảo vệ của Lãnh Phi, theo sát là ông Mayne, bên cạnh ông ta là Hứa Nham vừa mới được chuyển vào văn phòng Tổng thống làm việc không lâu.
Đoàn người được nhân viên làm việc dẫn vàp khu phát bóng của sân golf.
Lãnh Phi tinh mắt, nhìn lướt qua đã thấy một bóng người quen thuộc ở phía trước.
"Thưa ngài, hình như đó là cô Hạ." Lãnh Phi trầm giọng nói bên tai Bạch Dạ Kình.
Bạch Dạ Kình nhìn ra xa.
Quả nhiên cô ở đây, lại còn chơi golf cùng một người đàn ông.
Không! Chính xác thì bọn họ không phải đang chơi golf mà là đang tán tỉnh!
Người đàn ông kia đang ôm cô từ phía sau, bàn tay đặt lên hai tay cô, sau đó nắm lấy tay cô rồi vung gậy golf lên. Hiển nhiên hai người chơi đến vô cùng vui vẻ, trên mặt cô còn cười rất tươi.
Bạch Dạ Kình chỉ mới nhìn qua thì khuôn mặt đã càng ngày càng lạnh lẻo. Sau đó anh vô cảm thu hồi tầm mắt, quay lại tán gẫu với ông Mayne ở bên cạnh.
Mà ở bên cạnh, Hứa Nham làm người phiên dịch cũng nhìn thấy cảnh tượng cách đó không xa, anh ta thất thần trong chốc lát, đến khi cảm nhận được ánh mắt của Bạch Dạ Kình quét tới thì anh ta mới chậm chạp tỉnh táo lại, buộc bản thân phải chú ý đến bên này.