Bây giờ Lan Chiến đã bị bắt, bất kỳ lúc nào cũng sẽ bị phán tử hình, số tiền và tài sản trong tài khoản đã bị đóng băng, phòng ốc cũng đều bị niêm phong hết. Vì vậy, việc ăn mặc đi lại của cô ta vẫn phải dựa vào phu nhân Lan Đình. Bây giờ, phu nhân Lan Đình là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của Lan Diệp, mà Hạ Tinh Thần lại là con gái của phu nhân Lan Đình, dù trong lòng cô ta có oán hận đến thế nào cũng sẽ không dám tỏ sắc mặt gì với Hạ Tinh Thần trong lúc này. Ít nhất là ngoài mặt cô ta sẽ không dám.
“Em muốn nói với anh một chuyện…” Hạ Tinh Thần lo lắng nhìn vào bên trong: “Sáng nay Dư Trạch Hạo có đến một chuyến, Lan Diệp ồn ào với anh ta một trận. Anh cũng biết đó, thân thủ của cô ấy không tệ, vệ sĩ bên cạnh Dư Trạch Hạo cũng bị cô ấy đánh thương. Anh và Lãnh Phi bọn họ vào trong, phải cẩn thận đó.”
“Yên tâm đi, cô ta không làm anh bị thương được đâu.”
Bạch Dạ Kình bảo cô yên tâm, sau đó quay đầu nhìn phu nhân Lan Đình đang ngồi trên xe lăn, nói: “Sức khỏe của phu nhân không tốt lắm, đừng để bà ấy ngồi mãi ở đây. Tối chút anh sẽ sắp xếp xe qua đây đón bà ấy về bệnh viện, em cũng về phủ cùng luôn đi.”
“Vâng.”
Bạch Dạ Kình dặn dò Hạ Tinh Thần hai câu, mới chỉnh tại quần áo một chút, rồi đưa theo Lãnh Phi và Thuỵ Cương vào trong.
Lan Diệp quỳ mọp ở đó, theo bản năng mà dập đầu với bọn họ.
Nhưng dập được một nửa, động tác của cô ta dừng lại.
Nhìn thấy Bạch Dạ Kình, nước mắt của cô ta bỗng chốc rơi xuống từ đáy mắt.
Bạch Dạ Kình bình thản nói: “Nén bi thương.”
Nén bi thương?
Ba chữ này lọt vào trong tai Lan Diệp lại cảm thấy vừa trào phúng vừa chói tai.
“Nếu ba em không đối phó với Hạ Tinh Thần, có phải… anh vẫn có thể niệm chút tình xưa không?” Cô ta khàn giọng mở miệng, không cam lòng, cuối cùng vẫn là không cam lòng.
“Niệm tình xưa, bỏ qua cho ông ta?” Trên mặt Bạch Dạ Kình không có quá nhiều cảm xúc: “Tội mà ông ta phạm phải, cô cảm thấy là tội có thể bỏ qua sao?”
Lan Diệp cắn răng: “Lúc đầu ông ấy vì anh mà giới thiệu quan hệ cho anh, giúp anh vạch ra kế sách, chẳng lẽ anh đã quên hết những chuyện đó rồi sao?”
“Nếu như quên mất, cô cảm thấy ông ta có thể ngồi lên ghế chủ tịch đó sao? Nhiều năm như vậy, có rất nhiều chuyện chẳng qua là tôi mở một mắt nhắm một mắt. Chuyện lần này, ông ta đã chạm vào giới hạn của tôi.” Nói đến cuối, sắc mặt của Bạch Dạ Kình nghiêm túc và lạnh lẽo hơn nhiều: “Cô không cần chuyển mọi thù hận lên người người không liên quan là Tinh Thần. Dù ông ta có đối phó với Tinh Thần hay không, ba của cô đều sẽ không thoát khỏi kết cục này. Còn về mẹ cô, tôi cũng bày tỏ sự đáng tiếc.”
Hai mắt Lan Diệp đỏ lên: “Em đối với anh là tình cảm chân thành, cho dù anh không yêu em, cũng đâu cần phải đối xử với em như vậy? Khiến em đến mức nhà tan cửa nát!”
“Cô không cần tự mình đa đình.” Lời nói của Bạch Dạ Kình vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề có biểu cảm dư thừa nào, thậm chí là vô tình: “Chuyện của ba cô, không liên quan đến Tinh Thần, lại càng không liên quan đến cô. Tôi không có tâm tư bởi vì cô mà gây ra vở kịch này, đây là logic mà cô nên hiểu rõ. Còn về tình cảm chân thành của cô…”
Bạch Dạ Kình đứng thẳng người: “Từ trước đến giờ tôi chưa từng chấp nhận.”
Đối với Lan Diệp mà nói, từng câu từng chữ trong lời nói này đều như đâm vào trong tim cô ta.
Tình yêu trong quá khứ, đến bây giờ, dường như trở thành một trò cười.
Cũng đúng, đối với người đàn ông này mà nói, nó đúng là một trò cười. Trong mắt anh, trong tim anh, từ trước đến giờ chưa từng chứa đựng cô ta. Nhưng mà cô ta lại cứ ngốc nghếch mà ghi nhớ nụ cười hiếm có của anh lúc đạt được quán quân trong chiến đội Lục năm xưa, nhớ vẻ mặt ngây ngẩn của anh lúc cô ta nói muốn hôn anh, nhớ tất cả sự hăng hái của anh…
Tất cả cô ta đều nhớ rõ ràng như vậy.
Nhưng mà, bây giờ…
Dường như đã dần trở nên mơ hồ rồi.
Tình yêu đơn phương khác thường đó đã bị che lấp bởi sự hận thù dày đặc. Hơn nữa, bởi vì đã từng yêu quá sâu sắc, nên bây giờ lại càng hận sâu hơn.
Bạch Dạ Kình không ở lại lâu, xoay người rời đi.
Trước khi đi, Hạ Tinh Thần tiễn anh ra ngoài.
Hai mươi phút sau, có người đưa hai cái lò sưởi tay đến cho cô và phu nhân Lan Đình.
“Cô Hạ, đây là do ngài Tổng thống đưa, để cô ôm cho ấm tay.”
Hạ Tinh Thần nghe vậy, trong lòng thấy ấm áp. Anh là một người rất khó hiểu, có rất nhiều chuyện đều không nói quá nhiều, nhưng việc gì cũng làm đến rất thoả đáng.
Lúc này, nhiệt độ bên trong có thấp hơn, cô cũng không còn cảm thấy lạnh nữa.
Hạ Tinh Thần đưa một cái cho phu nhân Lan Đình, còn một cái thì tự mình ôm. Vừa ngẩng đầu, cô thấy Lan Diệp đang ở trước cửa nhìn chằm chằm mình, cả người giống như cái xác biết đi, u ám đến đáng sợ.
Cô hơi nhíu mày.
May mà lại có khách đi vào, Lan Diệp mới xoay người rời đi.
Phu nhân Lan Đình đưa tay qua, nắm lấy tay cô: “Mẹ biết hai đứa không hoà hợp được với nhau. Đợi tang lễ của mẹ con bé làm xong, mẹ sẽ sắp xếp cho nó ra nước ngoài. Nó có ở lại nơi này cũng không còn ý nữa gì nữa.”
Hạ Tinh Thần không có ý kiến. Thực ra chuyện của Lan Diệp vốn dĩ cũng không liên quan đến cô, cô lại càng không muốn biết về tin tức của cô ta.
…
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Bạch Dạ Kình đang chuẩn bị cho chuyện xin từ chức, bây giờ các đài truyền hình lớn đều đang phát sóng lại những chính tích của anh trong thời gian này.
Trong một ít thời gian cuối cùng, truyền thông báo chí tranh thủ thời gian phỏng vấn anh.
Anh khó có khi nhận cuộc hẹn của hai đài truyền hình.
Hạ Tinh Thần ngồi ở bên ngoài trường quay đợi anh. Cô nhìn thấy anh ngồi trước ống kính, bình thản trò chuyện với người dẫn chương trình, tư thế phóng khoáng lại mê người, Hạ Tinh Thần bất giác hơi si mê.
Có thể gặp được một người đàn ông thế này, có lẽ thật sự là phúc ba đời của cô rồi!
Nhìn mãi nhìn mãi, khoé môi cô không nhịn được mà cong lên.
Hạ Tinh Thần nghe thấy ở bên trong trường quay, người dẫn chương trình hỏi anh: “Thực ra bây giờ mọi người đều rất quan tâm đến chuyện xin từ chức của ngài. Nhưng mà mọi người càng quan tâm hơn về hướng phát triển sau này của ngài. Bây giờ ngài đã suy nghĩ cho con đường trong tương lai chưa? Liệu ngài có tiếp tục hoạt động trong giới chính trị không?”
Đôi chân thon dài của Bạch Dạ Kình bắt chéo, hai tay bắt chéo tuỳ ý để lên đùi. Sau khi nghe thấy câu hỏi của người dẫn chương trình, ánh mắt của anh lướt qua bên ngoài trường quay, nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngoan ngoan ngồi đợi ở một bên, đáy mắt anh có thêm chút dịu dàng mà đến bản thân anh cũng không phát hiện ra.
“Kế hoạch gần đây là muốn nghỉ ngơi một thời gian cho thật tốt. Thuận tiện, giúp vợ tôi mở một quán cà phê bên bờ biển.” Nói đến đây, Bạch Dạ Kình dừng lại, sau đó bình thản bổ sung một câu: “Muốn thoả mãn nguyện vọng của cô ấy trước.”
Người dẫn chương trình vừa nghe thấy câu này, mắt lập tức sáng lên, trong giọng điệu vừa có sự kính yêu, vừa có sự ngưỡng mộ.
“Bình thường, người có điều kiện hoàn hảo như ngài Tổng thống đây, hơn một nửa đều là đàn ông đào hoa, không ngờ ngài Tổng thống đây lại chung tình như vậy. Tôi nghĩ, vợ của ngài nhất định là rất hạnh phúc.”
Đối với lời khen này, Bạch Dạ Kình lại không cho là vậy, chỉ ung dung trả lời: “Tôi không hề hoàn hảo, tôi nghĩ, trên thế này không có ai là hoàn hảo cả. Vợ tôi thường nói tính tình tôi rất tệ, tính khí cũng không tốt, chẳng có mấy ai chịu được tôi.”
Người dẫn chương trình bởi vì sự thành thật của anh mà thả lỏng một chút, cười nói: “Từ trong lời nói có thể nhìn thấy được, ngài nhất định là rất yêu vợ của ngài.”
“…” Đối với câu nói này, Bạch Dạ Kình lại không đón nhận ngay, mà anh uống một ngụm nước, một lát sau, mới “ừm” một tiếng một cách thản nhiên và cao quý, sau đó lại gật gật đầu.
Hạ Tinh Thần đứng ở nơi cách anh vài mét, chỉ cảm thấy chữ “ừm” thản nhiên đó cũng đủ để khuấy đảo tình cảm của cô một cách dễ dàng.
Rất cảm động.
Điều anh muốn nói, chỉ cần một ánh mắt, cô đã hiểu.