Sau khi thưởng thức rượu vang đỏ trên dòng sông Seine thơ mộng, thì cũng đã đến lúc hai người phải quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Tống Phong Thời và Kim Lan Thù đều có hơi rượu trong người, không thể nào lái xe về được. Vậy nên, Âu Văn đã gọi xe đợi sẵn ở gần đó cho hai người, Tống Phong Thời và Kim Lan Thù cùng nhau lên xe, không nói một lời. Tống Phong Thời lặng lẽ nhìn Cung điện Louvre sau lưng càng ngày càng nhỏ dần cho đến khi khuất vào trong màn đêm, trong lòng chợt dâng lên một nỗi hoang mang: 30.000 euro? Chỉ đi vòng vòng vậy là hết luôn rồi?
Cái này chẳng lẽ chính là "tưởng không phí nhưng phí không tưởng" đó hả?
Hay nên gọi là "thử nghiệm cách tiêu tiền mau hết"?
Đập tiền để có trải nghiệm đi du lịch tốt hơn.
Nó hoàn toàn khác với quan niệm của những người dân thường rằng "Đã bỏ tiền ra thì cũng phải thu hoạch được cái gì đó xứng đáng đồng tiền một chút."
Tống Phong Thời lại thuộc về tầng lớp thường dân đó.
Mặc dù số tiền đó không phải do chính tay cậu bỏ ra, nhưng sâu trong nội tâm cậu vẫn cảm thấy, ừm, đã cất công đến đây rồi thì đáng lẽ nên có thu hoạch được gì đó mới đúng... Ít nhất cũng phải chụp được một tấm hình để khoe khoang trên vòng bạn bè cái đã chứ!
Thật là lãng phí.
Trong khi Tống Phong Thời còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, xe đã về tới khách sạn. Kim Lan Thù xuống xe trước, vòng qua bên kia mở cửa xe cho Tống Phong Thời, lúc đó Tống Phong Thời mới giật mình nhận ra cậu đã về tới khách sạn rồi.
Kim Lan Thù đưa tay đỡ Tống Phong Thời xuống xe.
Tống Phong Thời có hơi kinh ngạc, sao đột nhiên hôm nay Kim Lan Thù "ga lăng" dữ vậy? Chẳng qua thì, Tống Phong Thời dù sao cũng là đàn ông con trai, bỗng dưng được hắn chăm sóc đặc biệt như vậy chắc là do cậu đang bị thương ở chân.
Quả nhiên, Kim Lan Thù nói: "Cậu có thể tự mình đi lên được không?"
Tống Phong Thời cười nói: "Đã làm phiền Kim tổng đây lo lắng quá rồi. Tôi có thể tự mình đi được."
"Ừm." Kim Lan Thù buông tay, tỏ thái độ "Nếu như cậu có thể tự đi được, vậy cậu tự đi luôn đi."
Tống Phong Thời đành chấp nhận số phận, khập khiễng nhích từng bước về phía trước.
Kim Lan Thù đi theo phía sau Tống Phong Thời, thấy cậu đang gắng gượng mà bước đi như vậy, hắn đành tiến lên đỡ lấy khuỷu tay của cậu: "Rõ ràng là cậu không thể tự mình đi được."
Tống Phong Thời cũng hơi tức giận: "Tôi không phải bị què."
"Cũng gần giống vậy thôi." Kim Lan Thù nói.
Tống Phong Thời cảm thấy mình thật sự sắp bị hắn làm cho tức chết rồi, dùng cùi chỏ đẩy Kim Lan Thù ra: "Tôi tự đi được." Nói xong, Tống Phong Thời buộc mình tăng tốc độ, y như con sói què quặt đói khát đang cố gắng chạy thật nhanh để đuổi theo con mồi, bỗng thân mình cậu nghiêng ngả suýt té sấp mặt xuống đất.
Kim Lan Thù đỡ thắt lưng của cậu: "Cậu đi nhanh vậy làm cái gì?"
Tống Phong Thời muốn tránh thoát khỏi vòng tay của hắn, nhưng cậu càng vùng vẫy thì càng bị Kim Lan Thù ôm chặt hơn: "Đừng có quậy." Kim Lan Thù kề bên tai cậu nói nhỏ: "Người ta đều đang nhìn cậu đấy."
Nghe Kim Lan Thù thì thầm, Tống Phong Thời liếc mắt nhìn sang một bên liền thấy nhân viên lễ tân ở đại sảnh đang nhìn về phía cậu.
Điều này khiến Tống Phong Thời cảm thấy có hơi xấu hổ.
Ngược lại, Kim Lan Thù dường như không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cứ thế đi về phía trước, một tay ôm eo Tống Phong Thời, còn tay kia thì đỡ lấy tay của Tống Phong Thời rồi dẫn cậu đi vào thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, trong không gian kín kẽ của thang máy chỉ còn lại hai người bọn họ, không có bất cứ ánh mắt nào của người khác nhìn lại.
Lúc này Tống Phong Thời mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, lại giãy dụa nói: "Cậu không cần đỡ tôi nữa đâu."
"Cậu cứ cứng đầu vậy làm cái gì?" Kim Lan Thù cảm thấy Tống Phong Thời rất kỳ quái, "Cậu tình nguyện ngồi xe lăn chứ không chịu cho ai đỡ cậu đi à"
"Tôi..." Tống Phong Thời thật sự không phản bác lại được hắn, lại cảm thấy cậu kích động rồi giãy nảy với hắn cũng chẳng được cái lợi ích gì.
Giận hờn với một kẻ tự cao tự đại, đỏng đảnh như Kim Lan Thù làm chi cho mệt thân?
"Không có gì." Tống Phong Thời không quay đầu lại nhìn Kim Lan Thù, ánh mắt tự nhiên rơi vào bức tường trong như mặt kính của thang máy. Bốn phía trên vách tường đều phản chiếu lại thân ảnh của cậu và Kim Lan Thù, lúc này cậu mới mơ hồ nhận ra được tư thế của hai người đang ám muội tới mức nào. Kim Lan Thù duỗi hai tay ra, một tay ôm eo, một tay ôm vai, giống như đang bao vây Tống Phong Thời trong vòng tay của hắn.
Tống Phong Thời đứng không vững, thân mình của cậu lại thấp hơn Kim Lan Thù một chút, cứ như vậy tự nhiên tựa đầu lên vai của Kim Lan Thù, trông âu yếm hệt như đôi tình nhân.
Tống Phong Thời đột nhiên có chút choáng nên tựa đầu càng sát vào vai Kim Lan Thù, ngẩng mặt cao hơn một chút, bỗng tình cờ nhìn thấy Kim Lan Thù đang cúi đầu nhìn cậu.
Kim Lan Thù ánh mắt đã không còn sắc bén như mọi ngày, ngược lại có chút ôn nhu.
Tống Phong Thời cùng ánh mắt của hắn quấn chặt vào nhau như những sợi dây leo, bất giác đôi mắt ấy lại càng ngày càng gần, càng ngày càng phóng đại, nụ hôn của Kim Lan Thù nhẹ nhàng rơi xuống.
"Đing" - cửa thang máy mở ra.
Tống Phong Thời bừng tỉnh đồng thời dùng sức đẩy Kim Lan Thù ra: "Đến tầng của tôi rồi."
Kim Lan Thù phảng phất có chút tiếc nuối, nhưng hắn vẫn đỡ Tống Phong Thời ra khỏi thang máy, vừa chạm vào eo Tống Phong Thời, hai tay hắn lại vô thức nhào nặn: "Tôi đưa cậu về phòng."
Tống Phong Thời nhận thấy bầu không khí đang rất mập mờ, thầm nghĩ: Quả nhiên, hắn chính là muốn kiểu hẹn kiểu kia mà!
(Ý anh bé là lúc đầu ảnh hiểu lầm ông Kim ổng muốn hẹn ch*ich chứ không phải hẹn hò á, cái giờ đỡ người ta đi mà sờ sờ mó mó nên anh bé càng nghĩ ổng muốn dduj mình:))))))
Vào trong phòng, ngay khi Tống Phong Thời vừa mới nằm lên giường, thân thể Kim Lan Thù đã lập tức đè lên, môi hắn dán lên đôi môi của Tống Phong Thời, hệt như hắn đang muốn bù đắp cho nụ hôn bị tiếng chuông thang máy cắt ngang vừa rồi...
Hai người hôn nhau một hồi lâu sau, Kim Lan Thù mới buông Tống Phong Thời đang thở hổn hển ra.
Tống Phong Thời nhìn mỹ nam trên người, trong lòng chợt nổi lên một suy nghĩ không đứng đắn: Có thể cùng cậu ấy lăn giường như thế này, cảm giác cũng không tệ lắm... Truyện Quan Trường
Thế nhưng, Kim Lan Thù lại ngồi dậy ngay sau đó, sờ lấy chân Tống Phong Thời rồi nhẹ nhàng cởi bỏ đôi tất mỏng được làm bằng vải bông màu trắng trên chân cậu, mắt cá chân sưng đỏ vì thế nên lộ ra, Kim Lan Thù vuốt ve lòng bàn chân của cậu, hỏi: "Trong khách sạn có thuốc không?"
Tống Phong Thời vừa rồi còn đang trầm mặc đắm chìm trong những suy nghĩ linh tinh của cậu, một lúc sau mới ngồi dậy, nhìn thấy chân mình đang được đặt trên đùi Kim Lan Thù, nói: "Tôi có chườm lạnh trước đó rồi, có thể giảm sưng."
"Vậy thì tại sao cậu không bọc túi chườm lên chân luôn đi?" Giọng điệu của Kim Lan Thù tựa như đang trách cứ.
Tống Phong Thời liền nói: "Vì sau đó còn đi Cung điện Louvre nữa nên tôi không có bọc."
"Mắc gì đi Cung điện Louvre thì không bọc lên được?" Kim Lan Thù với tay lấy một cái gối đầu, nhấc chân Tống Phong Thời ra khỏi đùi mình, đặt nhẹ lên gối, vừa hỏi vừa bước xuống giường, đi đến tủ lạnh nhỏ lấy một túi chườm đá ra.
"Tôi... tôi bọc lên thì không mang giày được.." Tống Phong Thời có chút ngượng ngùng, "Ai đời lại đi xem triển lãm bằng chân trần đâu chứ?
"Tại sao không?" Kim Lan Thù đặt túi chườm đá đó lên chân cậu, "Không lẽ cậu ngại Mona Lisa hay Venus nhìn thấy à?"
Vốn dĩ Kim Lan Thù đang cẩn thận chườm đá lạnh lên chân cho Tống Phong Thời, Tống Phong Thời còn có chút cảm động, nhưng nghe xong lời này của hắn ta, xin lỗi chứ cậu cảm động không nổi nữa.
Một người đàn ông "tốt" như này, nếu như không bị câm thì thật là đáng tiếc!
—— Tống Phong Thời vừa nghĩ vừa nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Kim Lan Thù.
Chân của Tống Phong Thời gác lên gối đầu, được hắn tỉ mỉ chườm lạnh.
Trong lúc Tống Phong Thời còn đang ngẩn người, thì lại bị Kim Lan Thù đẩy ngã xuống giường.
"Hả?" Tống Phong Thời sửng sốt, "Rốt cuộc cậu cũng bắt đầu làm à?
Kim Lan Thù đột nhiên nghe được Tống Phong Thời vốn là ôn nhu, nhã nhặn nói ra những lời thô tục như "bắt đầu làm", sau một thoáng sửng sốt, hắn tức giận nói: "Cậu bị điên à? Đã bị què mà còn muốn lăn giường làm gì."
Tống Phong Thời cảm thấy oan uổng: "Gì chứ? Rõ ràng là cậu..."
Kim Lan Thù mặc kệ lời giải thích của Tống Phong Thời, hắn hất tung chăn bông trên giường, bọc Tống Phong Thời lại thật chặt, nói: "Bây giờ cậu mau nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ tới mấy cái chuyện tào lao này."
Tống Phong Thời tự nhiên bị hắn giáo huấn, không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nghe theo lời hắn, ngậm miệng lại, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Bề ngoài thì đang cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng Tống Phong Thời đang rất căng thẳng, không tài nào ngủ được.
Cậu nghe thấy loáng thoáng tiếng cửa phòng tắm mở và tiếng nước từ vòi hoa sen chảy ra.
"Kim Lan Thù đang tắm?" Tống Phong Thời thắc mắc, tại sao hắn lại tắm ở đây? Hắn ta là tổng giám đốc mà, sao không đi đặt phòng tổng thống hoặc là phòng VIP gì gì đó đi, bộ trong đó không có phòng tắm à? Hắn lại không muốn, mà lại đi tắm ở cái phòng tắm nhỏ bé chật hẹp này làm gì?
Tống Phong Thời còn đang nhắm mắt suy nghĩ, tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng. Cậu nghe thấy tiếng Kim Lan Thù đang dùng máy sấy, sau đó, Kim Lan Thù mở cửa bước ra, còn mang theo hơi nước nóng do vừa tắm xong, cơ thể ấm áp hòa với mùi thơm của sữa tắm nằm xuống bên cạnh Tống Phong Thời.
Tống Phong Thời không nhịn được mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt đẹp trai của hắn trong ánh đèn mờ ảo.
"Cậu không về phòng à?" Tống Phong Thời nói.
Kim Lan Thù: "Chân của cậu đã như vậy rồi, tôi không thể không ở lại chăm sóc cậu được."
Trong lòng Tống Phong Thời cảm thấy ấm áp, nhưng lại không biết nên nói gì.
"Ngủ đi." Kim Lan Thù nói.
Tống Phong Thời nhìn chằm chằm trần nhà tối đen, trong lòng có chút xúc động lạ thường.