Sáng sớm hôm sau, như thường lệ Trình Mộ Thanh đến công đi, vừa vặn gặp Hách Liên Tuyệt, hai người 4 mắt nhìn nhau chính là tiếp giây theo hai người đều điều khai ánh mắt, Trình Mộ Thanh ngồi trước máy tính, sắc mặt không chút thay đổi .
Hách Liên Tuyệt cũng xoay người bước vào văn phòng, lần gặp mặt này không ai nói với ai câu nào .
Trình Mộ Thanh cũng không chủ động, nhưng sau đó điện thoại nội bộ vang lên -" Đem cafe vào đây"
Cô không khỏi sững sốt, nghĩ tới anh muốn uống cafe thì không phải là cũng đại khái muốn cô nói chuyện cùng sao?
Lúc này, Trình Mộ Thanh bước đến trước mặt thư ký nói gì đó.
"Cốc......Cốc......"
Cửa gõ vang lên, Hách Liên Tuyệt nâng ngươi, đang nghĩ tới làm cách nào để giải thích chuyện, chính là ngước mặt lên lại thấy là một người khác, sắc mặt cứng đờ -" Sao lại là cô?"
Người thư ký sửng sốt, chỉ biết Trình Mộ Thanh kêu đem cafe vào, nên nhanh tay đưa cafe -" Trình Thư Ký kêu tôi mang vào, cô ấy nói cô ấy có việc bận".
Hách Liên Tuyệt đập tay lên bàn, người thư ký thấy vậy liền buông ly cafe xuống - " Nếu không còn gì tôi ra ngoài trước"
Trong văn phòng, Hách Liên Tuyệt ngước mắt, anh ta không khỏi tức giận, người phụ nữ này thật là ——!
Anh còn muốn giải thích cùng cô, nhưng cô đã làm vậy thì coi như cũng chẳng đáng để anh phải giải thích, anh còn chưa nguôi giận đâu !
Trình Mộ Thanh thấy người thư kí bước ra, rồi thông qua cánh cửa có thể thấy nét mặt của Hách Liên Tuyệt, nhưng cô cũng làm bộ như không nhìn đến .. Trong lòng không khỏi một trận phiền lòng .
Lúc sau, Kiều Tây Tây bước tới nhìn bọn họ " Mộ Thanh, hai người cãi nhau sao?" Kiều Tây Tây hỏi, nghe Tiểu Trạch nói Trình Mộ Thanh và Hách Liên Tuyệt ở cùng một chỗ nhưng bây giờ thoạt nhìn như bọn họ cãi nhau vậy, nên nhớ tới tin tức trên tờ báo ngày hôm qua, khẳng định là vì chuyện của Hách Liên Tuyệt và Chu Lâm Na rồi !
Trình Mộ Thanh liếc một cái, ngồi xuống- " Không có cãi nhau gì cả".
"Có phải vì chuyện tin tức tờ báo hôm qua không?". Kiều Tây Tây vẫn không từ bỏ ý định hỏi
"Được rồi Tây Tây, đừng hỏi nữa, phiền lắm". Trình Mộ Thanh phất tay nói .
Kiều Tây Tây lắc đầu, kết luận bọn họ nhất định đã cải nhau rồi ..
Đang ở phía sau, Tiểu Trạch đến ...
Tiểu Trạch mặc chiếc áo khoác nhỏ màu đen, bên trong mặc bộ đồ nhỏ, mang một đôi giày cũng nhỏ, còn có Kim Sa đi cùng, trên đoạn đường đi, khiến cho không ít người quay đầu lại nhìn ..
Trình Mộ Thanh trừng to mắt, Tiểu Trạch, Tiểu Trạch như thế nào lại đến đây? Còn nói thêm cái dáng đi của Tiểu Trạch cứ như đang muốn đến bắt phạm nhân Hách Liên Tuyệt vậy .
Trong văn phòng, không ít người dừng công việc để nhìn Tiểu Trạch.
Trình Mộ Thanh cùng Kiều Tây Tây liếc nhìn một cái, ánh mắt kinh ngạc - Con đến đây làm gì?"
Tiểu Trạch ngẩng đầu nhìn cô, một bộ dạng ' mẹ không cần biết' ." Con tới đây là để gặp Tổng Tài của mẹ" .
"Con, con gặp anh ta để làm gì?" Trình Mộ Thanh hỏi
Tiểu Trạch làm cái gì a?
"Việc này mẹ không cần biết"- Nói xong liền mang theo Kim SA hướng đến văn phòng của Hách Liên Tuyệt.
Lúc này, một người đồng nghiệp bước tới nhìn Trình Mộ Thanh " Trình thư ký, các người quen biết nhau sao? Cái tiểu tử nhỏ kia hảo đáng yêu, hảo suất nha......"
Trình Mộ Thanh nghĩ nghĩ, cuối cùng ấm úng nói -" Đó là con trai của tôi".
"Cái gì? Con của cô? Trình thư kí cô có con rồi sao? Cô đã kết hôn? Tôi chưa bao giờ nghe cô nói qua?" Đồng nghiệp cùng nhau ồ lên, sau đó tụ họp lại .
"Cái gì, cái gì? Trình Thư kí cô kết hôn?"
Trình Mộ Thanh sợ nên che cái miệng người đồng nghiệp đó lại, sau đó hướng đến mọi người cười cười -" Không có không có .. không thể nào .. mọi người đi làm việc đi".
Nhìn thấy bộ dạng không muốn nói của Trình Mộ Thanh thì mọi người càng muốn biết làm cho một trần ồn ào .
Kiều Tây Tây nhìn bọn họ " ai nha, mọi người mau đi làm việc đi, nếu Tổng Tài thấy được thì không hay đâu".
Ngay lập tức nghe đến hai chữ " Tổng Tài" mọi người đều giải tán ra.
Lúc này, Trình Mộ Thanh cũng buông người đồng nghiệp ra -" Tiếu Tiếu, nhỏ giọng một chút" .
Tiếu Tiếu mở to hai mắt, mang theo bộ dạng không thể tin, nhỏ giọng trộm hỏi -" Trình Thư Kí, cô thật sự đã kết hôn sao? Đứa nhỏ kia là con cô?"
"......"
Trình Mộ Thanh mặc kệ, một lòng đang nghĩ về việc Tiểu Trạch ở trong văn phòng Hách Liên Tuyệt để làm gì .
_ Bên trong văn phòng Hách Liên Tuyệt_
Tiểu Trạch bước vào, làm cho Hách Liên Tuyệt có chút ngoài ý muốn, Tiểu Trạch hai chân vắt chéo, một bộ dạng ta là đại gia ngồi trên sofa, khí phách 10 phần, Kim Sa cũng ngồi một bên trầm mặc không nói gì.
"Rốt cuộc con muốn nói gì?" Hách Liên Tuyệt nhìn Tiểu Trạch hỏi .
"Ba không phải có cái gì với con hồ ly tinh kia?" Tiểu Trạch nghiêm mặt .
Hách Liên Tuyệt nhìn nhìn -" Con nói bậy gì đó?"
"Chẳng lẽ không đúng? Nếu không có sao báo lại đăng tin?" Tiểu Trạch mộ bộ dạng tiểu đại nhân .
"Không giải thích" - Hách Liên Tuyệt thản nhiên nói
Tiểu Trạch tức giận " Nếu như con biết ba còn có cái gì đó với cô ta con sẽ mang mẹ trở về Milan ngay, hôm nay con đến để báo với ba chứ không phải thương lượng" .
Đứa con khí thế, không hề bỏ qua chuyện gì ...
"Con dám" .
"Có dám hay không lúc đó sẽ biết"- Tiểu Trạch đập cái bàn đứng dậy ..
Nhìn thấy chính đứa con của mình, ánh mắt Hách Liên Tuyệt liên tục thay đổi, cuối cùng vẫn thua khí tràng, đặt mông ngồi lên ghế " Ba với cô ấy không có quan hệ gì, tin tức trên báo là hiểu lầm" .
Tiểu Trạch khoé miệng ẩn ẩn giơ lên "Khụ Khụ", Tiểu Trạch ho một tiếng " Tạm thời tin tưởng ba" .
Hách Liên Tuyệt bạch liễu tha bất nhãn .
Sau đó, hai cha con ở trong văn phòng không biết làm gì cả buổi không có bước ra hại cho Trình Mộ Thanh muốn vào nhưng lại không thể vì cô không muốn nhìn thấy Hách Liên Tuyệt, nhưng nếu không vào thì tổng cảm giác lại không nỡ, không biết bọn họ đang làm cái quỷ gì !
Buổi chiều, không có ai bước vào văn phòng của Hách Liên Tuyệt, bởi vì anh ta căn dặn mặc kệ chuyện gì cũng không được vào quấy rầy .. nên Trình Mộ Thanh chỉ có thể bên ngoài chờ, chính là không biết hai cha con ở trong phòng làm gì nữa
Mãi cho đến 5g, Tiểu Trạch mới bước ra, tâm tình có vẻ tốt hơn một chút, nhìn thấy Tiểu Trạch, Trình Mộ Thanh nhanh chân chạy đến " Con rốt cuộc đến đây làm gì?"
Tiểu Trạch nhìn Trình Mộ Thanh, sửa sang lại quần áo một chút " Không có gì, tìm tổng giám đốc của mẹ ôn chuyện cũ chút ..."
Ôn chuyện? Trình Mộ Thanh nhịn không được có chút run rẩy ......
Kiều Tây Tây lúc này cũng bước tới nhìn Tiểu Trạch " Ôn chuyện cũ gì nói cho mẹ nuôi nghe xem"
Tiểu Trạch lắc lắc đầu " Đây là chuyện của đàn ông, phụ nữ đừng quan tâm" .
Trình Mộ Thanh sao lại cảm thấy không quen với bộ dáng tiểu lưu manh của Tiểu Trạch ? Không nói hai lời liền nhéo cái lổ tai của Tiểu Trạch ra ngoài
Tiểu Trạch lập tức thay đổi thái độ, đau đến nhe răng nhếch miệng " A.. a mẹ, mẹ nhẹ tay chút......"
"Nhẹ cái đầu con đó, hai ngày nay mẹ không giáo huấn con nên con không biết nên làm thế nào phải không......" Nói xong, Trình Mộ Thanh nhéo cái lỗ tai Tiểu Trạch trước bao nhiêu người
Tất cả mọi người nhìn thấy sau đó lại một bàn bàn tán tán, thời điểm Hách Liên Tuyệt đi ra thì Trình Mộ Thanh đã đi rồi, nhìn thấy bóng dáng mẹ con họ trong lòng anh không khỏi một trận chua xót, quên đi, bằng bất cứ giá nào.
********************************
Uất Sâm Dạ ngồi trong phòng khách, một tay thưởng thức cái nhẫn, ánh mắt thật đâm chiêu, lúc sau, cửa mở ra là một người phụ nữ bước tới, mặc chiếc váy ôm sát màu đen, tóc dài thả tự do, nhìn rất thanh thuần đáng yêu .
"Sâm Dạ ca"- Cô hưng phấn kêu tên Uất Sâm Dạ
Uất Sâm Dạ ngẩng đầu nhìn cô, mày không tự giác chau lại -" Vivi, sao em lại tới đây?"
Người phụ nữ tên Vivi nở một nụ cười -" Em vừa đáp máy bay xuống, anh không về nên em đi tìm anh". Vivi khờ dại nói, chính là khi thấy Uất Sâm Dạ nhíu mày, cô cũng ninh mày khởi " Sâm Dạ ca, anh không vui sao?"
Uất Sâm Dạ nâng con ngươi, đem nhẫn bỏ vào trong túi áo, nở nụ cười " Không có, em tới đây một mình sao?"
Vivi gật đầu, ánh mắt có chút biến hoá -" Đúng "
"Lén đi sao?"
"Sâm Dạ ca, vì lâu quá Vivi không gặp anh mà ông nội không cho em đi nên em chỉ có thể lén đi thôi, ai bảo anh không trở về làm chi"- Vivi nói
"Em làm vậy ông nội rất lo lắng".
"Vậy anh liền gọi cho ông đi, nói em bình anh tới rồi là được thôi" vivi ngẩng đầu nhìn anh ta cười
"Thật là, không làm cho người khác bớt lo chút nào" Uất Sâm Dạ tấy tay búng cái trán của Vi Vi nói