"Hôm nay, ở bệnh viện, anh gặp Chu Lâm Na, cô ấy bị ung thư dạ dày" Hách Liên Tuyệt nói
Trình Mộ Thanh trừng to mắt, thật lâu không thể 'tiêu hoá' lời nói của anh, cô nguyên bản chỉ nghĩ Chu Lâm Na bị bệnh chứ không nghĩ lại bị ung thư dạ dà ..
Cô chớp chớp mắt "Là thời kì đầu hay. . . . . .?"
"Thời kì cuối"
Hô hấp của Trình Mộ Thanh trở nên cứng lại, nhớ tới lúc Chu Lâm Na cầm tay Hách Liên Tuyệt, nhất thời cảm thấy hành động đó không có gì quá đáng
"Cô ấy nhất định rất đau buồn?" Trình Mộ Thanh ưu sầu nói, nhân chi đem tử cái gì cũng trở nên mơ mồ, cái gì cũng không còn quan trọng ..
Hách Liên Tuyệt kéo cô vào lòng ngực, ôm lấy cô "Anh chỉ mong em đừng hiểu lầm, người hiện tại anh yêu là em, còn với cô ấy chỉ là tình nghĩa, dù sao lúc anh thống khổ cô ấy cũng đã giúp anh, bây giờ cô ấy bị bệnh anh không thể mặc kệ được..."
Một câu, người hiện tại anh yêu là em, đối với cô chính là đồng tình .. có những lời này rồi, cô còn so đo gì ?
Trình Mộ Thanh gắt gao ôm lấy anh - "Em không giận, em chỉ tức là vì anh không nói một tiếng liền bỏ đi, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho em, em gọi thì anh cũng tắt máy . . . . . . Trở về không một lời giải thích liền đem em ra làm, em thật không vui, anh một câu giải thích cũng không có" Trình Mộ Thanh chậm rãi nói ra những gì mình nghĩ
Thật ra, chỉ cần nói thẳng cho nhau biết thì sẽ không xảy ra việc gì ..
"Xin lỗi,điện thoại của anh hết pin, trở về là bởi vì. . . . . .rất muốn em" Nói xong, anh vươn lưỡi đùa giỡn với đôi môi của cô
"Được rồi, anh đừng náo loạn nữa" Nụ hôn như vậy, cô nhất thời cảm giác xương cốt đều rã ra, cả người như có luồng điện .
"Chính là làm sao đây?Anh vẫn muốn em"
"Không phải chúng ta vừa mới sao?. . . . . .Sao bây giờ lại muốn?" Trình Mộ Thanh hờn dỗi nói
"Không có cách nào cả, thế nào cũng chẳng đủ. . . . . ."Nói xong, anh xoay người đem Trình Mộ Thanh đặt ở dưới
"A, từ bỏ. . . . . ." Trình Mộ Thanh kêu một tiếng, hai tay đánh đánh anh -"Anh mau đứng lên đi, nặng quá. . . . . ."
"Nặng?" Hách Liên Tuyệt nhíu mi, một cái xoay người liền đổi vị trí, Trình Mộ Thanh ở trên anh ở dưới ..
Đối với việc tự nhiên vị trí bị hoán đổi, Trình Mộ Thanh có điểm không chịu được, mặc dù cô đang ở cường thế nhưng để cho cô chủ động bên trên làm chuyện này cô không làm được
"Anh làm gì, mau để em xuống" Trình Mộ Thanh tổng cảm giác thật ngượng ngùng
Hách Liên Tuyệt hay tay, để lên gối "Em không phải nói anh nặng sao?Anh để em lên trên rồi. . . . . ."
Trình Mộ Thanh lắc đầu "Em không muốn"Nói xong định sẽ xuống chính là cánh tay bị anh nắm lại, anh nâng mông cô lên, đột nhiên dùng sức tiến vào bên trong
"A. . . . . ."
"A. . . . . ."
Hai người đồng thanh kêu ra tiếng
Kia hướng đến cảm giác ngập tràn thoả mãn, mọi tức giận đều trút bỏ
Trình Mộ Thanh theo bản năng ngượng ngùng ngồi trên người anh, không biết phải làm sao, Hách Liên Tuyệt lại ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, nhích lên một cái làm cho cô động trên chính người anh, ngay từ đầu cô còn ngại chính là dần dần, đã bị cảm giác thoải mái này thay thế, quên hết tất cả. . . . . .
Bỗng nhiên, Hách Liên Tuyệt xoay người, đem cô đặt dưới thân lại "Tiểu Ngu Ngốc, em ở trên nhưng chỉ toàn anh dùng sức, anh sắp mệt chết rồi, vẫn là để cho em bên dưới đi" Nói xong, anh lại tiến sâu vào bên trong cơ thể của cô, bắt đầu dùng sức va chạm ..
Ban đêm, âm thanh da thịt đụng vào nhau, từng đợt từng đợt truyền ra, cùng với sự vui sướng và thoả mãn. . . . . .
**************
Ngày hôm sau, Hách Liên Tuyệt còn chưa tỉnh lại thì Trình Mộ Thanh đã ra ngoài làm điểm tâm, tuy rằng đêm qua mệt gần chết nhưng tâm tình cô cũng trở nên tốt hơn, cho nên thay đổi, buổi sáng làm điểm tâm một chút ..
Lúc Hách Liên Tuyệt tỉnh dậy, theo bản năng, sờ sờ bên giường chính là không có ai, ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng cô đâu, anh đành đứng dậy mặc quần áo mở cửa bước xuống ..
Dưới lầu, trong phòng bếp, một bóng dáng nhỏ nhắn ta mang theo tạp dề, bận rộn làm đồ ăn, nhìn cô, khoé miệng chậm rãi nhếch lên, nhớ tới lời nóicủa Tiểu Trạch hôm qua nói với anh, cô chưa ăn gì, chính là đêm qua không biết sao lại có sức làm nhiều lần. . . . . .. . . . . .
Nghĩ đến đây, anh lại tự trách .. Trình Mộ Thanh vừa từ phòng bếp đi ra, mang theo một dĩa jăm-bông, còn nở nụ cười "Anh tỉnh rồi sao?Mau tới ăn sáng đi"
Hách Liên Tuyệt đi qua, một phen trụ thắt lưng của cô "Anh xin lỗi. . . . . ."
"Sao tự nhiên lại nói xin lỗi?" Từ đêm qua đến giờ anh ta nói từ này rất nhiều lần rồi
"Hôm qua em không ăn gì, anh còn gây sức ép cho em, hôm nay còn bắt em phải dậy làm đồ ăn sáng cho anh. . . . . ."
Trình Mộ Thanh đỏ mặt "Được rồi, mới sáng mà đã nói cái gì đâu không à, nhanh đi rửa mặt rồi ăn sáng"
Hách Liên Tuyệt cúi người hôn cô một cái " Thật thơm. . . . . .Được, anh đi rửa mặt đây"Nói xong liền hướng đi vào phòng tắm
Trình Mộ Thanh nhìn theo anh, mặt không khỏi đỏ lên, đem đồ ăn sáng ra ngoài, sau đó Trình Mộ Thanh liền lên lầu
Đẩy cửa phòng Tiểu Trạch ra, Tiểu Trạch còn đang cuốn chăn ngủ, tuy rằng nhỏ bé nhưng nói chuyện rất uy nhgiêm, thật không đúng với tuổi của Tiểu Trạch
Trình Mộ Thanh lấy tay đánh vào cái mông của Tiểu Trạch "Nè, Tiểu Trạch dậy ăn sáng"
Tiểu Trạch trở mình tiếp tục ngủ
Trình Mộ Thanh nghĩ nghĩ, trực tiếp kéo chăn sang một bên "Tiểu Trạch, con rời gường cho mẹ ——"
Tiểu Trạch bên trong mặc cái quần nhỏ, cảm giác mát mát, nhất thời mở mắt "Mẹ,sao dậy sớm vậy?"
"Hôm nay dậy sớm như vậy, mau, đứng dậy ăn sáng" Nói xong, Trình Mộ Thanh không quên vổ vổ cái mong của Tiểu Trạch
Tiểu Trạch cúi đầu, nhìn thấy cái quần nhỏ bị lộ ra ngoài, còn lại cũng không mặc gì, nhất thời đỏ mặt, nhanh lấy chăn che lại "Được, con biết rồi,mẹ ra ngoài đi"
Là mẹ của nó không phải nên làm chuyện này theo lẽ thường sao? Nhưng thấy bộ dạng của囧囧 của Tiểu Trạch
Trình Mộ Thanh cảm thấy mắc cười ! Kia biểu tình thật giống Hách Liên Tuyệt !
"Còn không mau ra ngoài" Tiểu Trạch hổn hển hô một tiếng, chết tiệt, về sau ngủ phải khoá cửa lạ
"A..A" Trình Mộ Thanh nói ra 2 tiếng rồi đi ra ngoài
Sau đó, đi đến phòng của Kim Sa, gõ cửa một tiếng nhưng không ai để ý, vốn định gọi Kim Sa ra ăn sáng nhưng đẩy cửa ra bên trong phòng rất ngăn nắp, sạch sẽ như không ai ngủ vậy, chẳng lẽ Kim Sa không ở trong phòng?
Nghĩ đến công phu của Kim Sa, Trình Mộ Thanh cũng yên tâm đi xuống lầu, Hách Liên Tuyệt ngồi trên bàn ăn, nhìn bộ dạng vui vẻ của Trình Mộ Thanh, tâm tình cũng tốt lên.
"có gì mà vui vậy?" Hách Liên Tuyệt hảo tâm hỏi
Trình Mộ Thanh nghĩ, đi qua đem chuyện vừa rồi nói cho Hách Liên Tuyệt, anh sửng sốt, lập tức cười không nghĩ đứa con này giống y chang anh !
Lúc này, Tiểu Trạch bước qua, nhìn thấy Trình Mộ Thanh nhịn không được lườm một cái, mặt cũng hơi ửng đỏ ..
Trình Mộ Thanh biết Tiểu Trạch rất tự trọng, nên không dám chọc, chỉ cười cười chào đón Tiểu Trạch ăn sáng ..
Trên bàn ăn, một nhà 3 người, nhìn rất hạnh phúc ..
Tiểu Trạch vừa ăn sáng vừa đánh giá hai người, thoạt nhìn, không tệ. . . . . .
Trên bàn ăn, Trình Mộ Thanh và Hách Liên Tuyệt cũng nói chuyện với nhau, tiếng cười truyền khai, cả biệt thự nhìn rất ấm áp
Tiểu Trạch ăn sáng, tuy rằng ăn không vô nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ..
Sau khi ăn xong, Hách Liên Tuyệt lên lầu thay áo, một chút sau, điện thoại bvang lên, nhìn thấy là dãy số của Chu Lâm Na, anh .tiếp
"Alo?"
"Tuyệt"
"Anh nghe"
"Tuyệt, anh tới với em được không, em không biết nói sau nhưng cảm thấy cả người khó chịu. . . . . ."
Hách Liên Tuyệt mày túc khởi "Được, em đợi anh, anh liền tới"
"Ừ" Chu Lâm Na lên tiếng liền cúp điện thoại
Trình Mộ Thanh đứng một bên nghe được những lời nói đó, liền xoay người hoàn tụ cánh tay anh ta"Anh sao vậy?"
"Chu Lâm Na có điểm không thoải mái, anh phải đến xem" Hách Liên Tuyệt nói
Trình Mộ Thanh giật mình, sau đó ôm anh vô cùng thân thiết "Tuyệt, em đi với anh được không?"
Hách Liên Tuyệt nghiêng đầu, đánh giá cô "Em muốn đi?"
Trình Mộ Thanh gật đầu "Em muốn đi cùng anh"
Hách Liên Tuyệt không chút do dự, liền cười "Được"
*********
Trong bệnh viện, sau khi cúp điện thoại Chu Lâm Na nằm trên giường, một bộ dạn ngoan ngoãn chờ Hách Liên Tuyệt đến, quả nhiên nghe đến cô không thoải mái anh ta rất khẩn trương ..
Nửa tiếng sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Chu Lâm Na nhanh nằm xuống, lúc cửa đẩy ra còn cười nhưng sau đó nhìn người đi vào nụ cười dần mất đi
Chu Lâm Na không tin Hách Liên Tuyệt mang theo Trình Mộ Thanh vào đây, hai người mười ngón tương giao một chỗ, thoạt nhìn biết đặc biệt châm chọc ..
Nửa người Chu Lâm Na ngồi trên giường, sắc mặt không tốt nhìn Trình Mộ Thanh
Trình Mộ Thanh nở nụ cười "Chu Tiểu Thư, cô không ngại khi tôi vào đây chứ?"
Chu Lâm Na miễn cưỡng nở nụ cười "Đương nhiên, sẽ không ngại. . . . . ."
Ngoài miệng thì nói không ngại nhưng trong lòng khó chịu không thôi, không nghĩ tới Trình Mộ Thanh lại vào đây ...
"Em sao rồi? Vừa rồi trong điện thoại em nói không thoải mái, bây giờ thì sao?" Hách Liên Tuyệt dò hỏi
"A, không sao rồi, bác sĩ vừa lại kiểm tra cho em" Chu Lâm Na thản nhiên nói, giọng điệu rất nhẹ nhàng, thoạt nhìn giống người bệnh 10 phần
Trình Mộ Thanh cũng bước lên "Nếu không thoải mái nhớ kĩ đừng ăn đồ cay, chua, sẽ kích thích dạ dày"
"Đồ ăn bệnh viện toàn là rau, như thế nào cho người bệnh ăn đồ cay độc đâu" Chu Lâm Na nói lại, giọng điệu chó chút không tốt
Trình Mộ Thanh trong nháy mắt sửng sốt, cô chỉ muốn quan tâm một chút nhưng giọng điệu của Chu Lâm Na vẫn như là tình địch ..
Đôi mắt chợt lướt qua hận ý, vẫn là bắt giữ một cái rõ ràng ..
Nghe được lời nói Chu Lâm Na, Hách Liên Tuyệt vẻ mặt có chút không vui "Mộ Thanh chỉ là quan tâm em thôi"
"Em. . . . . ." Chu Lâm Na sửng sốt "tôi biết rồi, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, chỉ vì bệnh mà trong lòng không thoải mái, cô đừng để bụng"
Trình Mộ Thanh lắc lắc đầu, chính là ánh mắt đã không có loại quan tâm này, bởi vì cô cảm giác được ý của Chu Lâm Na, sự hận thù của cô ấy rất mãnh liệt. . . . . .
Cuối cùng, Chu Lâm Na lôi kéo Hách Liên Tuyệt nói này nói nọ, rồi làm nũng, nhớ lại chuyện của bọn họ, hoàn toàn không kiêng kị có mặt Trình Mộ Thanh ở đây, mà Trình Mộ Thanh cũng biết là Chu Lâm Na cố ý ..
Từ đầu đến cuối, Trình Mộ Thanh đứng đó, mặt không chút thay đổi, trong lòng nghĩ gì người ta cũng không biết . . . . . .