Một buổi tối, Chu Lâm Na cảm thấy không ngừng nhớ lại chuyện bọn họ trước kia, nhớ đến bọn họ vui vẻ cùng nhau .. Cô vừa nói, Hách Liên Tuyệt vừa nhíu mày, lòng toàn nghĩ về Trình Mộ Thanh ..
Giờ phút này cô đang làm gì?Có đợi anh không?
Tới gần rạng sáng, Chu Lâm Na mệt nên ngủ, mà lúc Hách Liên Tuyệt muốn đi liền cầm di động ở cái gối, chính là di động lại hiện lên chấm dứt trò chuyện. . . . . .
Hách Liên Tuyệt nhíu mày, bản ghi ghép lại là Trình Mộ Thanh, lúc gọi là 2g10p, thời gian nói chuyện là 30phút
Một loại cảm giác bất an tràn ra, như có bàn tay vô tình bóp nát trái tim anh, như vậy những gì Chu Lâm Na nói, Trình Mộ Thanh đều nghe sao?
Sợ Trình Mộ Thanh hiểu lầm, Hách Liên Tuyệt muốn đứng lên, chính là giờ phút này Chu Lâm Na lại mở mắt -"Tuyệt, anh muốn đi đâu?"
Hách Liên Tuyệt ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt tức giận "Chu Lâm Na, cô giỏi lắm!"
Lời nói lạnh như băng, ánh mắt u ám làm cho Chu Lâm Na cả kinh, chỉ qua buổi tối mà anh thay đổi như vậy, nhìn di động trong tay anh, Chu Lâm Na đã hiểu ra được !
"Phanh" Một tiếng, cửa bị đóng lại, trái tim của Chu Lâm Na cũng tan vỡ ra ..
Lúc Hách Liên Tuyệt trở về, cả phòng trống không, chẳng có ai trong nhà, cũng không biết kết quả thế nào, anh ta vọt lên lầu, nguyên bản nghĩ Trình Mộ Thanh sẽ trong phòng đợi anh, nhưng sau khi vào, người không có, giường cũng thu dọn rất sạch sẽ ..
Một loại cảm giác bất an, anh nghĩ đến tủ quần áo, liền mở ra, trong nháy mắt đáy lòng như rơi xuống vực thẩm, tất cả quần áo của Trình Mộ Thanh không còn nữa ..
Trái tim của anh như bị ai khứa vào, những cái này đều chứng minh những gì hôm qua Chu Lâm Na nói Trình Mộ Thanh đã nghe được ..
Anh chạy đến phòng của Tiểu Trạch, và cũng chẳng còn gì .. Lấy di động, gọi dãy số, nhưng bên kia đã tắt máy ..
Hách Liên Tuyệt bật người xông ra ngoài tới nhà Ngôn Dục, thì cửa cũng khoá trụ, vô luận gõ thế nào cũng không ai mở cửa ..
Anh lại lấy di động gọi cho Ngôn Dục nhưng điện thoại của Ngôn Dục cũng tắt máy .
"**" Hách Liên Tuyệt mắng một tiếng, liền ném di động trong tay đi, nhưng dừng lại, gọi cho Hàn Dã thì nói Trình Mộ Thanh đã từ chức ...
Di động lập tức bị vỡ nát. . . . . .
***********
Liên tiếp vài ngày, Trình Mộ Thanh bốc khỏi thế giới, tìm thế nào cũng không ra, Hách Liên Tuyệt thật sắp điện rồi, vừa tức giận, vừa sốt ruột vừa hận Trình Mộ Thanh không cho anh giải thích liền bỏ đi .. chỉ cần nghĩ anh không khỏi tức giận ..
Trong phòng, một mảnh tối đen, Hách Liên Tuyệt ngồi trên giường lấy thuốc ra hút, cả phòng thật yên lặng ..
Mà tàn thuốc cũng rơi rớt đầy trên quần áo của anh .. lúc sau, Hàn Hàn Dã gọi tới ..
"Ông chủ. . . . . ."
"Tìm được rồi sao?" âm thanh của Hách Liên Tuyệt có chút áp lực
"Đúng. . . . . ."
"Tôi điều tra được, chuyến bay vào ngày 24, bọn họ và Trình Mộ Thanh đi Milan .. Ngôn Dục cũng đi theo "- Hàn Dã nói
Milan? Hách Liên Tuyệt nắm chặt điện thoại trong tay.
"Đặt vé đi Milan cho tôi,càng nhanh càng tốt". Nói xong, Hách Liên Tuyệt trực tiếp cúp điện thoại.
Trình Mộ Thanh thế nhưng lại chạy đến Milan, dù là chân trời gốc biển, anh cũng sẽ tìm được em ..
Vừa cúp, di động lại vang lên, thấy số của Hàn Dã, giọng điệu của Hách Liên Tuyệt càng thêm không tốt -"Còn chuyện gì nữa?"
"Ông chủ, tốt nhất ông nên mở máy tính để xem.." Nói xong, Hàn Dã trực tiếp cúp điện thoại vì không muốn vô cớ bị mắng.
Nhìn thấy điện thoại cúp, Hách Liên Tuyệt nhíu mày, mở vi tính để xem,=...
Trình Mộ Thanh một thân mặc lễ phục màu trắng, đeo trang sức tao nhã, gương mặt thanh thuần mang theo nụ cười tự tin, cả người nhìn như một đoá hoa sen.
Gần ảnh chụp, Trình Mộ Thanh có chút ngẩn người, chính là nhìn thấy cô kéo tay một người đàn ông khác, thiếu nữa máy tính của Tiểu Trạch đã bị Hách Liên Tuyệt ném nát bấy ..
Anh cực lực nhịn xuống, nhìn tin tức trên vi tính ..
Hoàng Tử Italy mang theo bạn gái tham gia buỗi lễ, tuyên bố chuyện tốt tới gần !
Chuyện tốt tới gần ! Nhìn thấy bốn chữ này, Hách Liên Tuyệt hận không thể bóp chết người đàn ông kia, sau đó hung hăng giáo huấn Trình Mộ Thanh một chút ..
Thế nhưng không phân biệt đúng sai, cô liền rời đi, lại còn cùng một chỗ với người đàn ông khác ! Không thể tha thứ ..
Hách Liên Tuyệt đứng dậy liền đi ra ngoài .. lúc sau, điện thoại của Hách Liên Tuyệt vang lên, là số của bệnh viện ..
"Hách Tiên Sinh, có chuyện gấp mong ngài đến bệnh viện một chuyến "- Bác sĩ bên kia nói
"Không có thời gian, tôi có việc phải đi"- Hách Liên Tuyệt lạnh giọng nói, vừa định cúp điện thoại thì bên kia lại truyền đến âm thanh -"Là về tình trạng của Chu Tiểu Thư, tôi mong ngài có thể đến một chuyến".
"Chuyện của cô ta? Tôi không hứng thú"- Hách Liên Tuyệt lạnh lung nói, hiện tại trong lòng anh chỉ muốn đến Milan, kéo người phụ nữ kia về ..
"Thật không hứng thú sao?Tôi chính là thành tâm muốn nói cho Hách Tiên Sinh biết một việc "- Bên kia, bác sĩ nói.
Hách Liên Tuyệt không khỏi tò mò – Hừ, chuyện gì?"
"Nếu tôi nói ra, lần này hy vọng tuyển cử danh sách y học sẽ là của tôi."
"Vậy để xem tin của ông thế nào nữa đã"- Hách Liên Tuyệt là thương nhân, ở phương diện "trao đổi điều kiện" tất nhiên sẽ không chịu thiệt thòi.
"Thật ra, chuyện bệnh tình của Chu Tiểu Thư là giả "- Bác sĩ nghĩ nghĩ vẫn là nói ra.
Hách Liên Tuyệt nắm chặt di động "Thế nào?"
"Cô ấy nhờ tôi làm giả giấy xét nghiệm, căn bản cô ấy chỉ bị loét dạ dày chứkhông phải ung thư"- Nếu không phải lâm vào đường cùng, bác sĩ cũng không nói ra, nhưng lần tuyển cử này, với anh ta mà nói quan trọng hơn ..
Chỉ cần nhớ tới Chu Lâm Na lừa gạt mình, Hách Liên Tuyệt sẽ tức giận không thôi, nhưng hiện tại anh có việc cần làm hơn ..
"Được, tôi cúp máy trước, tôi có việc phải đi, vè phần chuyện này, đợi tôi trở về nói sau"- Nói xong, Hách Liên Tuyệt trực tiếp cúp điện thoại.
Nửa tiếng sau, Hách Liên Tuyệt đến sân bay, lúc này điện thoại anh vang lên, là dãy số của Chu Lâm Na, trên mặt xet qua một tia cười lạnh, cuối cùng nhấn từ chối ..
Vừa định đi, điện thoại lại vang lên, anh không kiên nhẫn nên tiếp "Cô muốn gì?"
"Tuyệt, dạ dày của em đau quá,em muốn gặp anh . . . . . . anh đến đây được không?" Bên kia truyền đến giọng nói yếu ớt của Chu Lâm Na.
Nghe được Chu Lâm Na nói vậy, Hách Liên Tuyệt có chút châm chọc -"Phải không? Hay là loét dạ dày liền biến cô thành dạng này?" Hách Liên Tuyệt căm ghét nói
Nghe được anh nói, Chu Lâm Na sửng sốt, giả vờ như không hiểu gì "Em không biết anh nói gì, anh mau tới được không, em đau quá. . . . . ."
"Đau thì đi tìm bác sĩ, tìm tôi chỉ vô dụng thôi, còn nữa Chu Lâm Na, tôi nguyên bản nghĩ cô đã thay đổi, nhưng không ngờ cô lại đi lợi dụng lòng tốt của tôi, tôi thật thất vọng về cô, hiện tại tôi không muốn nghe giọng nói của cô nữa, về sau cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi, đời này tôi chỉ yêu Trình Mộ Thanh, vô luận cô giở trò gì đều không thể thay đổi"- Hách Liên Tuyệt nói từng chữ, mỗi chữ đều như cây kim châm vào trái tim Chu Lâm Na.
Tàn khóc như vậy, đau đớn như vậy, dứt khoát như vậy ..
Bên kia, truyền đến giọng nói có chút nghẹn ngào của Chu Lâm Na "Anh đều biết hết?"
Hách Liên Tuyệt nở nụ cười lạnh lùng -"Từ nay về sau đừng gọi cho tôi nữa".
"Tuyệt, em không lừa anh, tất cả em làm đều vì anh, tại sao anh không tin em .. Tuyệt, anh tới với em được không?Em nhớ anh. . . . . ."
"Quý khách đi Milan vui lòng chú ý. . . . . ." Lúc này, Hách Liên Tuyệt cúp điện thoại, xoay người đi làm thủ tục.
Bên kia, Chu Lâm Na trợn trờn mắt, không nghĩ tới anh đã biết tất cả. . . . . .
Mà Hách Liên Tuyệt xoay người đi vào, sắc mặt mang theo hàn khí, Trình Mộ Thanh, em đợi anh, anh nhất định mang em trở về .Đừng mơ tưởng rời anh đi.