Trình Mộ Thanh mở to mắt, nhìn anh ta, trực giác nói cho cô biết, người đàn ông này không dễ chọc, gặp phải cũng không thể thoát được
Hiện tại cô càng thêm kiên định, công việc lần này xong sẽ quay lại Milan, vì ở đây thật nguy hiểm.
Cúi người, không hề ra dấu hiệu, một cái hôn liền áp trụ lên môi của Trình Mộ Thanh, ánh mắt mở to thêm, tình huống này là cái loại gì?
Mà bộ dáng của Hách Liên Tuyệt khi ôm cô lại rất hưởng thụ, sự ngây ngô của cô và năm trước vẫn giống nhau.
A, cái loại này tính là gì? Cường hôn?
Cô dùng sức đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phò, vừa định giơ tay cho anh một bạt tay thì liền bị anh nắm trụ lại.
"Anh....." - Trình Mộ Thanh nhíu mày, khuôn mặt rất tức giận.
Hách Liên Tuyệt nắm chặt cổ tay cô, dễ dàng - " Vừa rồi nụ hôn đó là bài học kinh nghiệm cho cô, tiền của bộ quần áo này không cần đền, còn bây giờ thì hong khô quần áo đi.... ..."
"Hả ?" -Trình Mộ Thanh mờ mịt.
"Như thế nào? Còn muốn thử nữa sao?" - Hách Liên Tuyệt nhướn mày.
Ngay sau đó, Trình Mộ Thanh liền cầm quần áo chạy nhanh đến mấy sáy mà hong khô cho anh, lông mi dài bao trùm thùy mây, vừa rồi nụ hôn kia vẫn còn hương vị trên môi cô, chính là chết tiệt, lòng của cô lại bay nhanh bay nhanh, thiếu chút nữa tiếng nói đã nhảy ra.
Nhìn theo bóng dáng của cô, Hách Liên Tuyệt đứng phía sau, khóe miệng nâng lên nở một nụ cười ...
Đang đứng phía sau, có người gõ cửa
"Kì thật, sao cửa mở không ra? Có người bên trong sao?"
Trình Mộ Thanh quay đầu nhìn Hách Liên Tuyệt - " Anh khóa cửa?"
Hách Liên Tuyệt gật gật đầu ..
"Mẹ nó, sao lại khóa cửa? Anh khóa cửa như vậy người khác mà biết còn tưởng chúng ta ở trong đây làm cái gì thì sao..." - Trình Mộ Thanh không chút khách khí buông lời thô tục.
Hách Liên Tuyệt nhíu mày -" Tôi đang không mặc gì,không lẽ nên để cửa mở ? Khi có người vào đây sẽ thấy hết thì sao ?"
Trình Mộ Thanh trực tiếp cầm quấn áo của anh, hai tay nắm chặt -" Anh là cố ý !"
"Tin tôi, nếu tôi cố ý, sẽ trực tiếp đặt cô ở đây, hơn nữa sẽ không khóa cửa."