"Anh ... anh vừa rồi nói cái gì?" - Cô nhìn anh, cô có phải đang nghe lầm không?
"Như thế nào? Quên rồi sao? Muốn hay không tôi giúp em quay về đêm hôm đó?" - Nói xong, Hách Liên Tuyệt bước đền gần sát, hé ra sắc mặt ngập tràn tà ác, ánh mắt hận không thể nuốt cô một ngụm vào bụng.
"Không......Anh" - Trình Mộ Thanh muốn đẩy anh ra chính là không thể, trong đầu hồi tưởng lại cái đêm của năm năm trước, hai má đỏ ửng, cô mơ hồ bị anh áp bức đáp ứng ...
"Như thế nào? Nhớ ra chưa?" - Hách Liên Tuyệt hỏi.
Lúc này, Trình Mộ Thanh hoàn hồn, nâng con ngươi nhìn anh - " Anh không quên?"
"Ha..." - Hách Liên Tuyệt thú vị nở nụ cười.
"Làm tình nhân của tôi, là chính miệng em đáp ứng, tôi như thế nào có thể quên?" - Hách Liên Tuyệt chậm rãi vén tóc cô lên, hơi thở triều nhiệt trên cơ thể anh, trong phòng không khí trở nên ngột ngạt.
Trình Mộ Thanh ra sức đẩy anh ra - " Cho nên ngày đầu tiên anh liền nhận ra tôi? Mà anh cũng không nói cho tôi biết?" - Cô có một loại cảm giác chính mình bị đem ra đùa giỡn.
"Ngày đầu tiên em cũng nhận ra tôi? Và em cũng không nói cho tôi biết?" - Hách Liên Tuyệt phản pháo lại.
"Anh… Quên đi, tôi nói với anh đêm đó là ngoài ý muốn, hơn nữa chúng ta đều là người trưởng thành nên hãy quên chuyện đó đi".
"Quên đi?" Hách Liên Tuyệt nhướn mày, khóe miệng lập tức xẹt qua một tia cười - " Đúng, tôi có được em, em có được tôi, chúng ta huề nhau".
"Anh nghĩ như vậy là tốt rồi " - Trình Mộ Thanh cảm tạ anh có thể thông suốt.
"Nhưng chính là em đã đáp ứng làm tình nhân của tôi, chuyện thế này tính làm sao đây?" - Hách Liên Tuyệt liếc hỏi.
"Tôi...." - Trình Mộ Thanh nhìn anh, cảm thấy anh không muốn quên cái chuyện này.
Khóe môi cô nở nụ cười khẽ, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới -" Tôi làm tình nhân của anh? Vậy thì anh phải làm nô nệ của tôi ...”
"Nô lệ?" - Hách Liên Tuyệt nhíu mày, con ngươi hẹp dài nheo lại, nhìn nhìn cô - " Thì ra mồm miệng cũng ghê gớm vậy?"
Trình Mộ Thành thiệt tình bị đánh bại -" Anh toàn nói cái gì đâu?"
"Được, em đã nói vậy, tôi sẽ chịu trách nhiệm, mấy ngày nay tôi sẽ chăm sóc cho em, cho đến khi em khỏe hẳn" - Hách Liên Tuyệt lại nói.
"Cái gì?"- Trình Mộ Thanh ngẩng đầu, mấy ngay này lòng của cô thật đúng là yếu ớt.