Tay Thẩm Ngân Tinh chống lên bờ vai anh, gương mặt hơi bối rối.
"Đừng lộn xộn."
Giọng nói của Bạc Hàn Xuyên vốn đã trầm và khàn, bây giờ ở trước mặt cô, thậm chí cô còn có thể nghe thấy giọng nói của anh hơi khô khốc.
Cô không cử động nữa.
Bật máy sấy lên, âm thanh không lớn lắm, tay anh đặt trước đầu gió thử nhiệt độ một chút. Nhìn người phụ nữ vẫn cúi đầu trong lòng, khóe môi anh khẽ cong.
Năm ngón tay nhẹ nhàng chạm vào da đầu cô, anh có thể cảm giác được cơ thể của người trong lòng anh khẽ run rẩy.
Nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô, để làn gió ấm áp lướt qua những sợi tóc và qua kẽ tay anh.
Dường như thời gian trôi qua thật chậm, Bạc Hàn Xuyên không ngại phiền gỡ mái tóc của cô.
Tóc đã trở nên mềm mại bồng bềnh, Bạc Hàn Xuyên tắt máy sấy, trong phòng không còn tiếng động nào.
Mùi thơm của dầu gội và sữa tắm hòa vào nhau quanh quẩn xung quanh hai người.
Trong căn phòng yên tĩnh, dường như mùi hương càng thêm nồng nặc, mang theo một loại khiêu khích dần dần lan tỏa.
Trong lúc đó tay của Bạc Hàn Xuyên vẫn xuyên qua mái tóc đen của cô như cũ.
"Bị bệnh mà còn để tóc ướt sũng chạy lung tung, em chưa đủ khó chịu sao? Hửm?"
"Em... quên."
Làm sao Thẩm Ngân Tinh có thể nói cho anh biết bởi vì cô nhìn thấy dấu ấn tối qua anh để lại trên người cô qua gương nên cô mới ngượng ngùng chạy ra ngoài?
"Quên? Còn chưa đủ khó chịu sao?"
Thẩm Ngân Tinh cắn môi, xoay eo định đứng dậy từ trên người Bạc Hàn Xuyên.
Kết quả là lúc này Bạc Hàn Xuyên cố tình thu đầu gối lại, làm cho toàn bộ mông của Thẩm Ngân Tinh thiếu chút nữa đã trợt xuống đất theo đầu gối của anh.
Cô vô thức vươn hai tay ra bám vào bả vai anh, khó khăn ổn định lại cơ thể sắp ngã xuống đất.