Thế nhưng, chính yếu là, nàng giúp hắn ta diễn kịch xong, vậy mà hắn lại thiếu mười vạn.
“Thiếu mười vạn, ngươi dám giỡn với ta ư?”
Nàng muốn liều mạng với tên tiểu tử thối này.
Đúng thời điểm Đường Tiểu Nại chuẩn bị động thủ, thì điện thoại của nàng vang lên.
“Tiểu Nặc, sức khỏe của bà ngày càng yếu đi, trong khoảng thời gian này, anh sẽ phải trực trông bà ở trong bệnh viện, sẽ không có nhiều thời gian dành cho em được, anh xin lỗi!”
Tin nhắn của bạn trai, là của Tả Phong Vũ truyền tới.
Nhận thấy tình huống cấp bách, nàng liền cất điện thoại, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Long Cảnh Sâm nhìn dáng vẻ hấp tấp của nàng, chỉ cảm thầy rằng cô ta thật lỗ mãng, đúng là hết thuốc chữa.
Đường Tiểu Nặc đột nhiên dừng lại, xoay người quay về phía hắn: ”Tôi nói cho anh biết, mười vạn còn lại tôi để cho anh đúng 24h, nếu như anh không chuyển, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.”
Cười mỉa một tiếng, hắn đang định mở miệng trả lời, nhưng nàng nhanh như cơn lốc, chỉ phút chốc đã không thấy bóng người.
“Trời, cô gái xấu xí này, nữ sinh trường múa ư? Rõ ràng là nữ sinh trường thể thao mới đúng”
Hắn cười khểnh mốt tiếng, tiến vào xe của mình.
Đường Tiểu Nặc cố gắng đi nhanh nhất có thể, vội vàng đi tới bệnh viện, nhưng lại không tìm thấy Tả Vũ Phong đâu cả, vì thế lại chạy nhanh về nhà hắn.
Bạn trai của nàng, Tả Vũ Phong học lớp 12, sắp tốt nghiệp ra trường.
Lúc ấy, nàng cùng bạn thân Hạ Huỳnh Hỏa đang ở nhà ăn cơm. Bất chợt một nam soái ca với gương mặt sáng lạn, cầm theo một bó hoa hồng đỏ tươi mang đến tặng nàng.
Đó là khi Đường Tiểu Nặc mười tám tuổi, lần đầu tiên có một nam sinh tặng hoa mình. Hơn nữa nhìn hắn ta cũng có chút thiện cảm, toát lên vẻ tử tể, vì vậy cũng thử tâm thái kết giao xem sao.
Thời gian trôi đi quá nhanh, nàng không thể ngờ rằng một năm đã đi qua.
Sau khì thi đại học, Tả Vụ Phong thi đậu điểm A khoa kinh tế tài chính. Còn nàng, do không có tiền trang trải học phí, bèn âm thầm từ bỏ ước mơ vào đại học.
Giờ đây, nàng phải lo toan cho cả hai bên, một bên là lo cho chính cuộc sống của mình, còn một bên là giúp đỡ tài chính cho bạn trai, cũng có một gia cảnh không khác của nàng là bao.
Nhưng không thể ngờ rằng, Tả Vũ Phong thông báo bà nội hắn bị ung thư dạ dày, trong vòng 10 ngày phải lo đủ tám vạn khối để bà nội làm phẫu thuật.
Đường Tiểu Nặc lúc ấy cũng không nghĩ ra được phương án xử lý nào tốt nhất, mới nghĩ đến làm nghề cũ, nghề “ăn vạ."
Bất quá, cũng may đến giờ tiền cũng lo đủ rồi! Lại còn có thêm một khoản dư thừa.
Keng keng keng.
Tiếng chuông cửa kêu lên không ngừng, Đường Tiểu Nặc cảm thấy sốt ruột. Ba, bốn phút sau mới vọng ra âm thanh quen thuộc của bạn trai: “Ai vậy?”
“Vũ Phong ah, là em đây.”
Bên trong phong lập tức vang lên tiếng đồ vật đổ vỡ, Đường Tiểu Nặc cảm thấy rất kỳ quái,
Trong giây phút cấp bách thế này, lẽ ra Tả Vũ Phong sẽ không còn ở nhà để ngủ chứ?
Chẳng lẽ do buồn về bệnh tình của bà nội quá, nên uống rượu giải sầu chăng?
Suy nghĩ đó càng làm cho nàng thêm lo lắng.
“Anh Vũ Phong!”
Trong lúc nàng đang bấn loạn với những suy nghĩ, Tả Vũ Phong mở cửa hé mặt ra, một tay chống cửa, cảm giác như không muốn nàng đi vào trong phòng.
Hắn ta mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, nhìn dáng người có vẻ rất mệt mỏi, nhưng thực ra mặt mày lại rất hồng hào.
“Tiểu Nặc, em đến tìm anh có việc gì sao?”
Tả Vũ Phong hỏi một cách buồn bực, cố gắng cười với Đường Tiểu Nặc, nhưng trong mắt hắn ta toát lên vẻ chán ghét.
Đường Tiểu Nặc nhanh tay rút điện thoại đưa cho hắn xem: ”Anh Vũ Phong, anh nhìn này! Em biết bà cần làm phẫu thuật gấp, chỗ này có đủ mười vạn khối, đủ để anh lo công việc, anh cầm trước đi!”
Nghe được những lời này, hắn ta giật mình, không tin vào những gì mình nghe được: “Mười vạn?”
“Đúng vậy”.
Nàng gật đầu thật mạnh: “Bà là người phụ nữ tốt, quá bất công khi thấy bà đứng trước cái chết mà không cứu.”
Đường Tiểu Nặc đúng là người phụ nữ trọng tình nghĩa một cách phi thường!
Vũ Phong nghe đến mười vạn khối cảm giác vô cùng sung sướng, hắn kích động ôm lấy Đường Tiểu Nặc, cúi đầu xuống muốn hôn nàng, nhưng bị nàng cự tuyệt né tránh.
“Anh Vũ Phong, Việc đầu tiên cần chuyển tiền đóng viện phí, bà bệnh tình trầm trong, việc này không thể chậm trễ.”
Với việc cự tuyệt không cho hôn của Đường Tiểu Nặc, dường như Tả Vũ Phong đã quá quen với chuyện đó.
Hắn ta cười nhẹ một cái, muốn chuyển số tiền vào thẻ ngân hàng. Lúc này bên trong cánh cửa vang lên một giọng nữ còn đang ngái ngủ: “Vũ Phong, là ai ngoài đó vậy?”
Hắn đang tươi cười, đột nhiên khuôn mặt bỗng sầm lại!
Mà Đường Tiểu Nặc cũng đang định chuyển khoản sang thẻ của hắn ta cũng bất chợt khựng lại.
Nàng như cảm thấy giọng người phụ nữ trong phòng kia, quả thực là rất quen.
Còn đang suy đoán, cửa phòng bất giác bị đẩy ra.
Là Đường Nhã Nhu mặc áo ngủ ren màu đen gợi cảm từ từ bước ra, cô ta một tay ôm lấy cổ Vũ Phong, một tay vẫy vẫy như muốn chào hỏi Đường Tiểu Nặc.
Trong nháy mặt, Đượng Tiểu nặc cảm giác như có một tiếng sét bổ trúng chính mình.