Lâm Phiên Phiên vội vàng chạy đến chỗ ngồi làm việc của mình, nhưng chỉ thấy Mễ Lạc với Nhiêu Ninh ngồi ngay ngắn ở phía trước, còn Lâm Sương Sương thì không thấy đâu.
Mễ Lạc, Nhiêu Ninh với Lâm Sương Sương đều là nữ thư ký bên cạnh tổng giám đốc Triệu Dân Thường của tập đoàn Triệu Thị, còn Lâm Phiên Phiên là nữ thư ký đứng đầu nên đương nhiên là có quyền đến hỏi ba người bất kể chuyện gì liên quan đến công việc.
“Tôi không biết.”
Mễ Lạc lắc đầu với vẻ không vui, khuôn mặt xinh đẹp lại hiện lên vẻ đố kỵ.
“Chẳng nhẽ cô ấy lại ngủ quên nữa rồi?”
Lâm Phiên Phiên vội lấy điện thoại của mình ra gọi cho Lâm Sương Sương.
Khác với Mễ Lạc và Nhiêu Ninh, Lâm Phiên Phiên và Lâm Sương Sương là bạn cùng bàn hồi học đại học nên quan hệ của hai người họ rất tốt, bọn họ thân nhau như chị em ruột thịt, cho nên Lâm Phiên Phiên cũng rất quan tâm đến chuyện của Lâm Sương Sương.
“Chị đừng gọi điện thoại vội mà hãy xử lý cho xong chuyện của mình đi đã!”
Lúc này Nhiêu Ninh giơ cánh tay dẻo như không xương ra kéo Lâm Phiên Phiên lại, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp lộng lẫy nói với vẻ thân thiết: “Lúc nãy tổng giám đốc tìm chị đấy, nói là cần bảng báo giá điều tra thị trường hôm qua, nhưng chị lại đang giữ nó, bọn em lại không biết chị để nó ở đâu, em thấy tổng giám đốc có vẻ rất vội nên chị hãy mang vào nhanh đi.”
“Được, chị đi ngay đây!”
Lâm Phiên Phiên không nghi ngờ gì mà vội vàng mở két lấy bảng báo giá điều tra thị trường rồi chạy vội vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Nhưng cô lại không nhận ra rằng trên mặt của Nhiêu Ninh ở phía sau đang lộ ra nụ cười đầy vẻ đắc ý.
“Chị Ninh, rõ ràng chị biết Sương Sương đang ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc, vậy mà chị còn bảo Lâm Phiên Phiên vào đó sao...”
Mễ Lạc rất thắc mắc, hơn nữa vừa rồi tổng giám đốc rõ ràng cũng không nói là cần bảng báo giá.
Nhiêu Ninh nhếch miệng cười: “Chính vì có người phụ nữ là Lâm Sương Sương ở trong đó, cho nên Lâm Phiên Phiên càng nên xuất hiện, tôi không tin có Lâm Phiên Phiên ở đó, con hồ ly tinh Lâm Sương Sương này làm sao có thể quyến rũ được tổng giám đốc!”
Đây người ta gọi là ở gần thì được lợi, bọn họ vốn là thư ký bên cạnh tổng giám đốc, ai lại không muốn lên giường với tổng giám đốc, để mình đỡ phải phấn đấu thêm hai mươi năm, huống hồ tổng giám đốc Triệu Dân Thường của tập đoàn Triệu thị lại là một người rất tài giỏi, khuôn mặt tuấn tú đầy sức mê hoặc kia không biết đã khiến cho bao nhiêu cô gái nhìn thấy rồi không kìm được lòng mình.
Lâm Phiên Phiên không hề biết mình đã rơi vào cái bẫy của người khác, cô dùng thẻ từ đeo trên cổ quét mã một cái rồi cửa lớn phòng làm việc của tổng giám đốc tự động mở ra, Lâm Phiên Phiên ôm theo bảng báo giá đi vào trong.
“A...”
Một giây sau, Lâm Phiên Phiên hét lớn rồi đứng ngẩn ra kinh ngạc.
Bởi vì cảnh ở trước mắt thực sự quá... quá không thể tin được.
Chỉ thấy vẻ mặt hưởng thụ của Triệu Dân Thường đang dựa trên chiếc ghế tổng giám đốc rộng rãi thoải mái kia, một người con gái mặc bộ đồ của thư ký đang vùi đầu ở giữa người hắn, trong miệng đang ngậm thứ to lớn của hắn, một hồi nhấp nha nhấp nhô rồi phát ra tiếng nhóp nhép dâm đãng.
Tiếng hét của Lâm Phiên Phiên khiến cho người con gái đang vùi đầu làm việc vất vả kia giật mình, chợt ngẩng đầu lên để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ như hoa đào.
“Sương Sương?”
Lâm Phiên Phiên không dám tin vào mắt mình nữa.
“Phiên Phiên...”
Lâm Sương Sương vừa nhìn thấy người bắt gặp cảnh tượng xấu hổ của mình lại chính là người bạn thân nhất của cô nên cảm thấy rất xấu hổ, cô đứng dậy cúi đầu đứng sang một bên nhưng lại chẳng giải thích gì hết.
Triệu Dân Thường lại tỏ vẻ giống như không có chuyện gì xảy ra, hắn đứng thẳng dậy kéo lại bộ đồ vest trên người, dục vọng đang ngóc lên ở giữa người hắn cũng được hắn dùng mép áo vest che lại, ngước mắt lên, khóe môi hắn mang theo nụ cười nham hiểm, mắt nhìn về phía Lâm Phiên Phiên nhưng lời nói lại là nói với Lâm Sương Sương: “Sương Sương, em ra ngoài trước đi, nhớ đóng cửa lại.”
“...Vâng!”
Rõ ràng Lâm Sương Sương hơi do dự nhìn Lâm Phiên Phiên bằng ánh mắt lo lắng, nhưng rồi vẫn phải ngoan ngoãn bước ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, sau đó đóng cửa phòng làm việc lại.
“Đứng xa như vậy làm gì, đến đây, đến gần tôi một chút.”
Khuôn tuấn tú của Triệu Dân Thường mang theo nụ cười mê cười.
“Tôi...”
Lâm Phiên Phiên run sợ, lời này của tổng giám đốc khiến cho người ta cảm giác bất an nên cô lập tức lắc đầu: “Tổng giám đốc, anh có gì dặn dò xin cứ nói, tôi đứng đây nghe là được rồi.”
“Lời căn dặn của tôi chính là cô phải đi đến đây, đừng để tôi phải nói lại đến lần thứ ba.”
Đôi mắt đẹp nhỏ dài của Triệu Dân Thường hơi híp lại, phải nói loại đàn ông giàu có chưa lập gia đình giống như hắn ta, muốn tiền có tiền, muốn diện mạo có diện mạo, những người con gái bình thường đứng trước mặt hắn đều không thể nào chống cự lại được, nhưng người con gái trước mắt này lại không hề rung động, chuyện này khiến hắn cảm thấy rất thất bại.