Sở Tường Hùng lạnh nhìn Mạc Tiên Lầu - kẻ đầu tiên đưa ra quỷ kế này, ôm chặt eo của Lâm Phiên Phiên, đứng lên thản nhiên nói: “Mọi người chơi thì tự chơi đi, tôi không tiếp tục nữa, đi trước đây.”
Nói xong, nghiễm nhiên bế Lâm Phiên Phiên đi về phía ghế sofa chỗ cửa phòng.
“Này, Sở Tường Hùng, anh có cần nhỏ mọn như vậy không, chẳng lẽ lần này anh muốn làm thật?”
Mạc Tiên Lầu khiếp sợ nhìn Sở Tường Hùng, ánh mắt dừng trên người Lâm Phiên Phiên, trong lòng không thể thừa nhận, Lâm Phiên Phiên hoàn toàn không giống như người con gái mà hàng ngày anh thấy, trên người cô có khí chất thuần khiết khiến bạn không nỡ khinh nhờn.
Sở Tường Hùng căn bản không để ý đến tiếng gọi của Mạc Tiên Lầu, mở cửa rồi cùng Lâm Phiên Phiên đi ra ngoài.
Ý cười trên khóe miệng Hứa Thịnh lại càng sâu hơn, xem ra Sở Tường Hùng này muốn làm thật.
Sắc mặt của Triệu Dân Thường lại càng lạnh hơn, nhìn Lâm Phiên Phiên kiên quyết cự tuyệt mình nhưng lại ngoan ngoãn dựa vào lòng Sở Tường Hùng, trong lòng hắn như nổi lên một ngọn lửa, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.
Lâm Phiên Phiên theo Sở Tường Hùng rời khỏi ghế, nhưng trong lòng lại lo lắng cho Lâm Sương Sương, kéo kéo áo của Sở Tường Hùng, lo lắng hỏi: “Bọn họ thật sự sẽ chơi bài thoát y sao? Bạn em còn ở trong đó.”
Sở Tường Hùng tất nhiên biết người bạn mà cô nhắc là Lâm Sương Sương: “Yên tâm đi, chỉ cần bạn của em không chịu, Triệu Dân Thường sẽ không miễn cưỡng cô ấy đâu, đây là phong cách từ trước tới nay của hắn.”
Tuy rằng anh và Triệu Dân Thường cũng không phải quá quen biết, cũng chỉ là bởi vì mở rộng dự án lần này mà gặp gỡ mấy lần, nhưng sự kiêu ngạo trong con người hắn đã ăn sâu vào xương cốt, hắn thích nhất người khác cam tâm tình nguyện, chứ tuyệt đối không cướng ép.
“Nói thế cũng đúng.”
Lâm Phiên Phiên đồng ý gật đầu.
“Bây giờ em muốn đi đâu? ”
Ra khỏi câu lạc bộ ASN, Sở Tường Hùng kéo cô lên xe.
“Đi đâu cũng được, nói chung là em không muốn về nhà.”
Nghĩ tới xung quanh nhà đều là tiếng hoan ái kinh tởm của Hoắc Mạnh Lam và Lâm Tinh Tinh, cô đã thấy buồn nôn.
Sở Tường Hùng vừa nghe khẽ nhíu mày, vươn cánh tay dài kéo Lâm Phiên Phiên từ chỗ ngồi kế bên ngồi lên đùi hắn, bộ ngực săn chắc ép sát lấy lưng của cô, cúi đầu cắn nhẹ vào vành tai, ôn nhu nói: “Thế thì đến nhà anh, được không?”
Lâm Phiên Phiên bị hắn cắn run lên cùng lời mời với ngữ điệu đầy sự mờ ám, nhất thời tai cô đỏ lên, nhưng vẫn ngượng ngùng gật đầu, ừ nhẹ một tiếng.
Cô lại không biết rằng cái gật đầu dịu dàng của cô yết hầu của hắn căng lên, thân dưới lập tức chặt cứng, hướng khuôn mặt bé nhỏ của cô lại, nhìn đôi môi kiều diễm của cô rồi hôn mạnh bạo, đem tất cả sự nhớ nhung và giày vò mấy hôm nay thỏa sức đặt vào nụ hôn này.
“Ưm...”
Cô bị Sở Tường Hùng ngang nhiên hôn, hôn đến mức toàn thân nhũn ra sà vào ngực anh, đến lúc không thể thở nổi anh mới buông ra.
“Bên ngoài nhiều người...”
Lâm Phiên Phiên đỏ mặt thở hổn hển.
Sở Tường Hùng cười sảng khoái một tiếng: “Được, chúng ta đến chỗ ít người.”
Nói xong liền khởi động xe rú lên một tiếng rồi đi.
Lâm Phiên Phiên đứng dậy muốn anh chuyên tâm lái xe, tay trái anh cầm vô lăng, tay phải ấn cô ngồi lại đùi anh: “Đừng nhúc nhích, cứ ngồi như vậy đi.”
“Không được, như vậy sẽ phiền anh lái xe.”
Lâm Phiên Phiên làm khó dễ.
Sở Tường Hùng nhướng môi khẽ cười: “Anh nói được là được, em ngồi im là được rồi, đúng rồi, em biết lái xe không?”
“Không biết.”
Lâm Phiên Phiên lắc đầu, cô không có xe thì đương nhiên không học lái rồi.
“Thế anh dạy em.”
Sở Tường Hùng kéo tay cô đặt vào vô lăng rồi cẩn thận dạy cô.
Lái xe cũng không khó, với một vài lần chỉ bảo của anh, cô đã hiểu khái quát, ngồi trên đùi anh, hai tay đặt trên vô lăng, vui vẻ như một đứa trẻ được cho kẹo.
Nhìn cô cười tươi như hoa, Sở Tường Hùng cũng không khỏi vui mừng.
Với tư thế của hai người, Sở Tường Hùng vừa cúi đầu liền nhìn thấy đôi “bồng đào” săn chắc trắng như tuyết dưới cổ áo của cô hở ra rung lắc theo xe, tức khắc cái dục vọng không dễ đè ép xuống khi nãy lại xông lên đỉnh đầu, tay phải luồn vào trong cổ áo cô nắm lấy thứ tròn trịa bên trong, thích thú nắn bóp.
“A...”
Đang mải học lái xe thì cô bị hành động đột ngột của anh làm cho hoảng sợ kêu lên, nhanh chóng nói: “Anh làm gì thế, đang lái xe mà, như vậy rất nguy hiểm...”