“Hừ, hôm nay cô đã dám xuất hiện ở đây thì cần gì phải che che đậy đậy, không có mặt mũi nào gặp người khác sao, Mạc Tiểu Vang!” Lâm Phiên Phiên vẫn đang không biết trốn tránh ánh mắt của Sở Tường Hùng thế nào, nhưng Mạc Tiểu Vang còn chưa dứt lời, cô lại bỗng tức giận xông về phía cô ta, không hề để ý tới việc Mạc Tiểu Vang cầm dao uy hiếp mà giật lấy khẩu khẩu trang và mũ trên đầu cô ta ra.
Lâm Phiên Phiên không tin Mạc Tiểu Vang sẽ để con dao kia làm bản thân cô ta bị thương.
Cho tới khi khẩu trang và mũ bị kéo xuống, không những chính Mạc Tiểu Vang cũng phải hét lên, ngay cả Lâm Phiên Phiên cũng hoảng sợ tới mức sững sờ cả người.
Phù! Cùng lúc đó, tất cả những ai nhìn thấy khuôn mặt của Mạc Tiểu Vang đều hít một hơi khí lạnh.
“Cô… Mặt cô… Cô là Mạc Tiểu Vang sao?” Thấy khuôn mặt đó của Mạc Tiểu Vang, Lâm Phiên Phiên lại không dám chắc chắn.
Bởi vì khuôn mặt trái xoan xinh đẹp thường ngày của Mạc Tiểu Vang đã hoàn toàn biến dạng, lỗi lõm lỗ chỗ, cộng thêm lớp phấn trắng dày cộp mà cô ta thoa lên, trông chẳng khác nào nữ quỷ, thê thảm khó coi đến tột cùng.
“Không được nhìn, không ai được nhìn.” Mạc Tiểu Vang hét lên kinh hoảng, vội vàng xé áo trùm lên khuôn mặt đã không dám để người ta nhìn thấy của mình lại.
Kể từ khi phát hiện mình bị mắc bệnh gout, Mạc Tiểu Vang liền mang theo số tài sản nhận được từ Giang Sa ra nước ngoài tìm kiếm cách chữa trị, tiếc là trước mắt chưa có phương pháp chính xác nào để chữa khỏi căn bệnh này. Tiều thì tiêu như nước, bệnh thì ngày một trầm trọng thêm, chỉ có thể trơ mắt nhìn khớp xương ở một số nơi trên người mình bắt đầu phình ra, nhô lên, vặn vẹo, sự hành hạ tàn nhẫn nhất trên đời này cũng đến thế mà thôi.
Nhưng điều khiến Mạc Tiểu Vang không thể chấp nhận được là mặt của cô ta cũng biến dạng theo.
Mạc Tiểu Vang có tiếng là thích đẹp, để níu giữ lại khuôn mặt của mình, cô ta lựa chọn đi phẫu thuật chỉnh hình.
Nhưng mấy chục tỷ mà cô ta mang theo đều đã chi trả cho chữa bệnh, bất đắc dĩ, cô ta chỉ có thể chọn một bệnh viện phẫu thuật quy mô nhỏ, kết quả là xảy ra chuyện. Mới đầu thì khá tốt, ai ngờ chưa tới hai tháng, mặt của cô ta đã bắt đầu biến hình, vặn vẹo, lệch lạc, khinh khủng và xấu xí hơn cả trước khi phẫu thuật.
Mạc Tiểu Vang định tìm tới bệnh viện đó để đòi tiền bồi thường, nhưng trùng hợp lại đúng vào lúc bệnh viện đó bị đình chỉ để kiểm tra vì có nhiều mục không đạt tiêu chuẩn, người phụ trách bên phía luật pháp của bệnh viện đó cũng đã trốn mất.
Tiền đã tiêu hết, dung mạo hủy hoại, Mạc Tiểu Vang rơi vào đường cùng, chỉ đành kéo lê cái thân thể bệnh tật ấy về nước, mà chuyện đầu tiên cô ta làm khi về nước là hoàn thành chuyện mà trước khi ra nước ngoài cô ta chưa làm xong. Cô ta đã thê thảm thế này rồi, tất cả mọi người đều đừng hòng được yên ổn.
Vì vậy mới có cảnh tượng trước mắt này.
“Đã bảo chúng mày không được nhìn rồi mà, ai mà nhìn thì tao sẽ giết kẻ đó…” Thấy khuôn mặt mình cố gắng che giấu lại bị Lâm Phiên Phiên đào ra trước mặt công chúng, Mạc Tiểu Vang chỉ muốn độn thổ, hơn nữa hôm nay cô ta cũng đã đạt được mục đích, vì vậy nhân cơ hội quơ loạn con dao trong tay. Mọi người sợ hãi lùi về phía sau, Mạc Tiểu Vang nhân lúc đó chạy như điên ra khỏi đại sảnh tổ chức tiệc.
“Bắt lấy ả ta, đừng để ả ta chạy.” Sở Quy Thôn là người đầu tiên đưa ra phản ứng, lập tức lạnh lùng ra lệnh. Mấy hôm nay ông ta vẫn luôn tìm kiến tung tích của Mạc Tiểu Vang, chỉ tiếc cô ta nấp quá kĩ, ngay cả ông ta cũng không tìm thấy, vậy nên hôm nay mới để cô ta gây chuyện ở đây. Lần này mà còn không bắt được cô ta thì sẽ chẳng ai biết được liệu có lần sau nữa hay không.
Ra lệnh xong, Sở Quy Thôn lại nhìn mọi người trong sự bình tĩnh, nói: “Các vị cũng thấy rồi đấy, ả đàn bà vừa rồi là vợ trước của Sở Tường Hùng con trai tôi. Kể từ khi ly hôn với con trai tôi, ả ta vẫn luôn căm hận nhà họ Sở, những lời nói hoang đường mà cô ta nói vừa rồi chỉ là một thủ đoạn để trả thù thôi, toàn là vô căn cứ. Tôi tin rằng mọi người đều là người thông minh, hẳn sẽ không bị những lời nói điên khùng của cô ta lừa gạt. Tôi chỉ muốn nói bấy nhiêu thôi, nếu mọi người nể tình thì hãy coi chuyện ngày hôm nay như một câu chuyện cười đi, cười một tiếng là xong.”
Nói xong, đôi mắt ông ta liếc nhìn Hứa Bành, Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên cùng với Sở Mộng, Sở Lý, nói bằng giọng điệu của một người chủ gia đình: “Cô dâu trong đám cưới này đã đi rồi, chúng ta cũng phải về thôi.”
Chưa dứt lời ông ta đã sải bước ra cửa, không thèm nhìn Hoa Hữu Sơn lấy một cái. Rất hiển nhiên, ông ta rất tức giận vì việc Hoa Hữu Sơn cố ý kéo ông ta vào chuyện này.
Giang Sa thấy Sở Quy Thôn muốn dẫn Lâm Phiên Phiên rời đi, bà ta định đi theo cùng.
Hoa Hữu Sơn còn đang phiền lòng vì đắc tội với Sở Quy Thôn, thấy vậy thì như tìm được nơi trút giận. Ông ta vươn tay ra cản lại, hừ lạnh nói: “Bà Mạc, người nhà họ Sở có thể đi, nhưng nhà họ Mạc bà thì nhất định phải cho nhà họ Hoa chúng tôi một lời giải thích!”
Mạc Tiên Lầu hất tay của Hoa Hữu Sơn ra: “Cần giải thích gì thì cứ để tôi, đừng có làm phiền mẹ tôi.” Trong lúc nói chuyện, đôi mắt Mạc Tiên Lầu nhìn sang Sở Tường Hùng, hiện giờ toàn thân anh đều đang thẫn thờ.