Bởi vì lúc trước Mộ Lưu Yên nói muốn dẫn Tiểu Mộ đến công viên Hải Dương chơi cho nên nhân dịp hai ngày nghỉ liền dẫn con bé đến, coi như gia đình nhỏ dạo chơi ngoại thành, gắn kết quan hệ giữa các thành viên trong gia đình.
Do là hai ngày nghỉ, nên lượng người ở đây rất đông, hầu hết đều mang theo trẻ nhỏ đến chơi hoặc là tình nhân.
Lần này chủ yếu là Tiểu Mộ làm chủ, vì vậy hai người không có ý kiến liền nghe theo phân phối của tiểu đồng chí.
"Nói thật, không biết đã bao lâu rồi chị chưa đến những chỗ như thế này, hình như nó không còn giống với trong kí ức." Mộ tổng tài sớm đã qua cái tuổi ăn chơi, cho nên những địa phương như này nàng nhất định là không tới, nếu không phải bởi vì Tiểu Mộ nàng cũng không nghĩ mình sẽ đến đây.
"Ha ha, bởi vì nó đã được mở rộng! Còn thêm vào rất nhiều tiết mục giải trí, chỗ đó là hạng mục công viên giải trí, nếu như có thời gian chúng ta có thể qua đó chơi một chút." Lâm Sanh chỉ về nơi rất cao ở bên phải "Chị xem, vòng đu quay cao cao kia, ban đêm mở đèn lên sẽ rất đẹp."
Mộ Lưu Yên nhìn thấy Lâm Sanh dạt dào hứng thú, đột nhiên nổi lên ý xấu, cắn tai cô rồi nhẹ giọng nói: " Đêm đó của em có đẹp không?" Đêm đó Lâm Sanh thật là làm cho người ta phải lưu luyến quên về, nhìn em ấy hoa đào nở rộ dưới ngón tay của mình, Mộ Lưu Yên trong tâm chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như vậy, thầm nghĩ muốn cho em ấy vui sướng, khoái hoạt đến tột cùng.
Khốn kiếp! Lâm Sanh thật muốn bắt Mộ yêu tinh quên nó đến chết, chuyện xấu hổ như vậy còn nhắc đến nó làm gì chứ! Loại kí ức này tốt nhất nên chôn nó thật sâu thật sâu ở trong xó, cả đời cô một phút cũng không muốn nhớ lại.
Quả nhiên mình không hợp để làm thụ! Làm công vẫn là tốt hơn!
Công có thể chủ động, làm thụ chỉ có thể chấp nhận bị động.
Đương nhiên, nếu như bất đắc dĩ phải làm thụ thì vẫn có thể đảo ngược tình thế để làm công quân, nhưng vừa nghĩ đến Lâm Sanh sẽ tuyệt đối không chọn phương án như vậy.
"Em vẫn cảm thấy chị so với em vẫn đẹp hơn!" Hai người đều biết rõ từ đẹp trong miệng nhau là có hàm nghĩa gì, chỉ là không muốn dạy hư trẻ nhỏ nên lựa chọn phương thức ẩn dụ, thế nhưng hai người hình như lại quên đi chỉ số IQ của Tiểu Mộ.
Tiểu Mộ nắm tay hai người, trong lòng thỏa mãn không gì sánh được.
Mặc dù cái gia đình này có gì đó kỳ quái nhưng cô thật sự rất thích cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Mụ mụ và mẹ đối với mình rất tốt, đặc biệt là mụ mụ, như là hận không thể cưng chiều nàng đến tận trời, đương nhiên có nhiều lúc suy nghĩ của mụ mụ thật sự khiến người ta không nói được thành lời, nhưng loại hạnh phúc gia đình này Tiểu Môn vô cùng thích thú.
Nghe hai người ẩn dụ nói chuyện, Tiểu Mộ cười thầm trong bụng.
Đoán chừng nó có liên quan đến mấy cái lưu trữ nho nhỏ về con gái với con gái trong máy tính của mụ mụ a!?
Lâm Sanh không hay biết gì về chuyện bí mật nho nhỏ của cô đã bị Tiểu Mộ phát hiện, còn tích cực quan sát học tập, nếu không cô nhất định sẽ xấu hổ đến chết.
Tiểu Mộ trưởng thành sớm, nói cho cùng là do Lâm Sanh gây họa.
"Mụ mụ, mẹ đi nhanh một chút." Tiểu Mộ lôi kéo hai người, đoạn đối thoại này cô thật sự nghe không nổi nữa.
Trong thủy cung đẹp nhất đương nhiên là các loại cá và cá mập a, đi trong lòng nhà kính, nhìn lên các loại sinh vật biển tự do bơi lượng trên đỉnh đầu, mặt mày Tiểu Mộ trở nên rạng rỡ. Tay dán sát lên mặt kính tựa hồ như vậy mới có thêt chạm đến thế giới thần kỳ.
Mộ Lưu Yên và Lâm Sanh, cặp đôi này đã sớm làm cho rất nhiều người phải choáng váng, Mộ yêu tinh quyến rũ phong tình, Lâm Sanh đẹp trai duy mỹ, vì thế làm cho người người trong lòng âm thầm cảm thán một câu. Có không ít nam nhân bị Mộ Lưu Yên mê hoặc được bạn gái đi cạnh nắm lỗ tay xoay mấy vòng
Cũng có không ít tiểu nữ sinh liếc trộm Lâm Sanh, thầm suy đoán về quan hệ của hai người.
Đối với các thanh thiếu niên thì hai chữ bách hợp này khong phải là từ mới mẻ gì nữa, cho nên ánh mắt nhìn theo hai người cũng vì vậy mang theo một sự ngưỡng mộ.
Mộ Lưu Yên và Lâm Sanh đương nhiên là không để ý đến những ánh mắt như thế này, mà ngược lại Mộ tổng tài đây vô cùng hưởng thụ, nàng vừa bước ra đường thì đã nhận được đủ loại ánh nhìn, cho nên, theo quan điểm của nàng không bị soi là không có mi lực.
Nàng là một cô gái có mị lực, cho nên được soi là chuyện đương nhiên.
Lâm Sanh đi với Mộ Lưu Yên riết rồi cũng quen với những ánh mắt như thế, cũng chẳng có gì, mình đâu mất đi khối thịt nào, chỉ cần bản thân sống vui vẻ là được.
Tham quan xong nơi này, rồi đi xem biểu diễn cá heo, bầu không khí tương đối sôi nổi, Tiểu Mộ cười càng thêm vui vẻ.
Lần này lây danh nghĩa là gia đình đi chơi nhằm kéo gần khoảng cách giữa ba thành viên trong gia đình hơn.
Từ thủy cung đi đến công viên, Lâm Sanh và Mộ Lưu Yên đang trong tình trạng kiệt sức.
Vừa lên đèn, toàn bộ đèn neon trong công viên bắt đầu lóe lên.
Có lẽ đa số những người đến công viên chơi đều đi vào ban ngày mà quên đi bầu không khí vào ban đêm, kỳ thực cảm giác của nó hoàn toàn bất đồng.
"Oa, đẹp thật! " Tiểu Mộ hai mắt mở to, thích thú nhìn màn biến đổi màu sắc này, các khu vui chơi cũng bắt đầu lên đèn, trong chốc lát như bị hoa mắt.
"Thật sự rất đẹp." Mộ Lưu Yên cũng bị cái cảnh sắc mà bình thường bản thân sẽ vĩnh viễn không chú ý đến làm cho mãn nhãn.
Đôi khi, chỉ cần bạn biết quan sát thì cảnh đẹp sẽ ở ngay bên cạnh bạn, cho dù đó có là nhân tạo.
" Ừm. " Lâm Sanh nhìn về ánh sáng mê ly, sau đó ánh mắt chuyển đến bên người Mộ Lưu Yên và Tiểu Mộ.
Cả đời này, cô có được người vợ và con như thế, còn cầu mong gì?
Có người để yêu, con gái hoạt bát lại hiểu chuyện, cô không cần ước nguyện gì nữa.
Ông nội, bà nội, hai người có nhìn thấy không!?!
Con đang hạnh phúc! Rất hạnh phúc! Rất hạnh phúc!
Tiểu Mộ, cám ơn con đã mang đến cho ta một gia đình, một người thương, một đứa nhỏ!
"Đầu gỗ, mệt rồi sao?" Mộ Lưu Yên tựa đầu lên vai Lâm Sanh, trong lúc lơ đãng vô tình nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, lo lắng hỏi "Nếu không, chúng ta trở về đi, Tiểu Mộ chắc cũng rất muốn tắm rồi ngủ một giấc. "
Lâm Sanh lập tức buông ánh mắt nhìn sang Tiểu Mộ, trong lòng cảm thấy buồn cười "Chúng ta đi ngồi đu quay đi rồi hẳn về nhà a!! Ngồi đu quay ban đến rất có cảm giác."
"Đúng đúng đúng, chúng ta ngồi đu quay rồi hãy về nhà. " Tiểu Mộ nhìn thấy vòng đu quay ngũ quang thập sắc kia đã sớm nhao nhao muốn thử, nếu không phải mụ mụ và mẹ ngồi mãi trên ghế không chịu đi thì cô đã sớm đi rồi
Ba người ngồi trong một khoan, Tiểu Mộ đương nhiên là không thể ngồi yên, loi nhoi nhìn ra cảnh sắc ở bên ngoài cửa sổ, càng trở nên phấn kích.
Vong đu quay càng lên càng cao, cảnh sắc bên ngoài càng trở nên rõ ràng, mọi thứ xung quanh phảng phất nhỏ đi một cách chậm rãi.
Khi vòng đu quay lên đến điểm cao nhất, cô bát chấp sự có mặt của Tiểu Mộ, trực tiếp hôn lên môi Mộ yêu tinh.
Bởi vì động tác rất nhanh, cho nên Tiẻu Mộ đang chuyên tâm ngắm cảnh sắc bên ngoàikhông phát giác được.
Mộ Lưu Yên sửng sốt, sau đó nghe Lâm Sanh nói ở bên tai nàng, hiểu được liền mỉm cười.
Cô nói, đó là truyền thuyết về vòng đu quay.
Khi nó đạt lên đến điểm cao nhất, cùng người yêu hôn nhau, sẽ hạnh phúc mãi mãi, cả đời không xa nhau.
Ngay giây phút đó, tâm Mộ Lưu Yên như người say.
Đầu gỗ, nếu nửa đời còn lại của chị là bất hạnh chỉ vì gặp em được, chị sẽ vui vẻ chịu đựng.
Là cả đời, đủ sao?
Kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa, bất kể là kiếp nào, chị phải tìm được em, sau đó dính lấy em, cùng em đi đến già.
Mười giờ, màn pháo hoa âm nhạc đã triệt để đốt lên cảm xúc của du khách, rực rỡ khiến người ta cứ ngỡ màn pháo hoa ấy như là mộng cảnh của những đóa hoa đang nở rộ ở trước mắt.
Bên tai là Tiểu Mộ vui vẻ cuời vang lên, trước mắt là tình cảm chân thành cả đời, trong ánh mắt phản chiếu lấy gương mặt của đối phương, thâm tình tựa hải.
Cám ơn em, đã để chị yêu em.
"Bảo bối, con nên rời giường đi học rồi. " Lâm Sanh kéo lấy thân ảnh bé nhỏ đang nằm trên giường, tiếp tục nói: "Mẹ con còn đang chờ con đến ăn sáng, con dậy nhanh lên, nếu không sẽ đến muộn đấy!"
Đến muộn?
Tiểu Mộ mơ mơ màng màng mở mắt ra, không giống với khuôn mặt của mụ mụ trước kia, cho nên nói, mình đã trở về rồi?
"Mụ mụ, con đã trở về!" Vạn phần cảm khái, vừa cười vừa nói " Xem ra lần này con sẽ không đi nữa "
Lâm Sanh giật mình chỉ chốc lát, sau đó chậm rãi cười nói: "Hoan nghênh trở về, bảo bối."
Chỉ là một nụ cười, toàn bộ đều không cần phải nói cái gì.
Rốt cuộc ai là người đã làm thay đổi cuộc sống của các cô, ai biết được?
(Hoàn chính văn)
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A, chính văn chắc là không có bỏ sót cái gì, tiếp theo nhẹ nhàng đi đến phiên ngoại.