Bởi vì Lâm Sanh nằm viện, nên Mộ Lưu Yên muốn ở lại để chăm sóc cô, vì vậy mà vị khách Sarah này được Mộ Lưu Yên tặng cho một kích ngôn ngữ, đá bay vị khách này sang nhà Dư Thanh.
Tuy quan hệ với Dư Thanh có một chút không được hài hòa nhưng so với ở cùng Mộ Lưu Yên, chuyện này không đáng so sánh.
Nếu như ở trong nhà, thiếu đi trung gian là Lâm Sanh, chỉ e ngôi nhà đó sẽ là chiến trường giữa cô và Mộ Lưu Yên!
Mà rõ là Mộ tổng tài đang muốn tác hợp Dư Thanh và Sarah cho nên cũng không để ý đến Dư Thanh có đồng ý hay không, ngược lại còn kín đáo tặng kèm người cho cô.
Lâm Sanh là một nhân sĩ ái thê đương nhiên sẽ không phản đối ý kiến lão bà nhà mình, huống hồ Sarah mà ở chung nhà với Mộ Lưu Yên, cô không thể nào yên tâm được, cho nên, Sarah này nhờ cậy Dư Thanh là biện pháp duy nhất.
Đáng thương cho vị ngự tỷ Dư Thanh, vốn chỉ có nhiệm vụ mang Sarah đi tham quan một vòng trường, không nghĩ tới vừa tiếp xúc lại không vứt được của nợ này, còn phải mang con bé về nhà mình. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, cô liền hận không thể bóp chết Mộ Lưu Yên ngay tại chỗ, tiểu tâm này của cậu làm sao mình không biết? Cũng không biết cậu ấy ở trước mặt mình nói tới nói lui bao nhiêu lần, không phải muốn tác hợp mình với Sarah sao? Vấn đề là, cậu ấy không thèm để ý đến hai người thật sự có bao nhiêu điểm liên quan đến nhau? Tiểu loli này từ nhở đến lớn ở nước ngoài đều sống ở nước ngoài, quan niệm sống hoàn khác xa mình, làm sao có thể tiến tới!?
Tuy cô chưa từng yêu đương nhưng không có nghĩa là cô yêu con gái!?
Dư Thanh thật sự khâm phục rồi, bên cạnh còn có một cặp bách hợp thế này làm sao dám nói ra.
Cùng Sarah trở về nhà Lâm Sanh lấy đồ đạt, cả hai người Dư Thanh và Sarah đều không nó lời nào, dù sao chuyện lúc chiều cả hai người, ai cũng cương quyết giữ quan điểm bản thân, nếu không phải bất khả khán, cô chăc chắn sẽ không để Sarah đến ở nhà mình.
Nhà Dư Thanh trong khu biệt thự phức hợp, cô không thích trong nhà có sự xuất hiện của người lạ cho nên không thuê người làm, chỉ là theo định kì sẽ có dịch vụ dọn phòng đến dọn dẹp, xong rồi liền đi, cho nên nhà này chỉ có một mình cô ở.
Sarah chọn một phòng ở lầu một, sau đó chuyển đồ vào, trong lúc đó cô bé không biết phải nói với Dư Thanh cái gì cho nên cả quá trình không hề lên tiếng. Chị không nói, tôi cũng không mở miệng. Tiểu loli nghĩ không cần thiết phải nhiệt tình để bị đối xử lạnh nhạt, cho nên chủ nhà không mở miệng thì cô mở miệng để làm gì.
Dư Thanh nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Sarah, trong lòng cũng không thoải mái, rõ ràng mình là chủ nhà, em lại trả lại cho tôi bản mặt như vậy? Nếu không phải đã đồng ý với Mộ Lưu Yên, tôi chắc chắn sẽ mặt kệ em, chỉ mang lại phiền phức cho bản thân.
Vì vậy, hai người rất ăn ý, ai về phòng nấy, cả buổi tối không ai mở cửa phòng để giao tiếp.
Trong phòng, Sarah tắm xong, đang nằm trên giường mà cảm giác trong lòng vạn phần khó chịu, cô bé cũng không biết bản thân bị cái gì, chỉ biết rất khó chịu, vô cùng không vui. Lúc còn ở Pháp, người gặp là người thích, xe đưa xe rước không kể hết, tại sao vừa mới đến Trung Quốc đã bị người ta ghét? Cô đối với Trung Quốc rất có hứng thú, không chỉ đơn giản nó là nửa huyết thống của cô, đó là bởi vì cô muốn nhìn thấy nơi mà Sen sinh sống như thế nào. Hiện tại chị ấy rốt cuộc cũng có thể tự lập rồi, cũng không chờ đợi cô đến nơi này, tuy là Sen đã có người thích thế nhưng chỉ cần chị ấy hạnh phúc là tốt rồi, Sarah coi như bản thân đã nghĩ thông suốt.
Nhưng, hôm nay Dư Thanh thật sự làm cô bị tổn thương.
Cái cảm giác bản thân ở trong mắt Dư Thanh, mình là một người phóng đãng đến thế sao, đối với ai cũng có thể giở trò đùa giỡn, tuy cô là người Pháp nhưng không có nghĩa là cô không giữ cho bản thân trong sạch a!? Ở Pháp, ở độ tuổi này như cô không biết đã thay ga giường bao nhiêu lần, mà cô chỉ có ôm nhau hôn thôi, những chuyện đi quá giới hạn này cô không hề làm.
Tuy Dư Thanh là người ngoài, thế nhưng Sarah vẫn cảm thấy rất ấm ức.
Rõ ràng vào lúc đó, bản thân có hảo cảm không thể khống chế với chị ấy, vậy mà chị ấy dám sỉ nhục mình, quả nhiên những loại cảm giác như vậy chỉ tổ gạt người!
Sarah suy nghĩ rất nhiều, nằm trên giường lăn qua lật lại vẫn không thể ngủ được, nói cho cùng đều tại Dư Thanh mắt kính này hại mình!
Ngủ không được, ngủ không được, ngủ không được!
Sarah như muốn điên lên, cô gái đeo kính đáng chết này!
Trong lúc cô đang buồn bực tột đỉnh, thì trong phòng khách truyền đến âm thanh ồn ào, hình như còn có một tiếng 'phanh' rất nặng.
Gì, chẳng lẽ có trộm? Đừng đùa mà, đây là tiểu khu hạng sang, vào cửa cũng là phải quét vân tay.
Sarah tò mò mở cửa, liền thấy nguồn sáng nhỏ trong phòng khách tuy không sáng lắm nhưng vẫn khiến người ta chú ý trong bóng tối.
Dư Thanh tựa lưng vào bộ ghế salon, ngồi sập xuống sàn, sắc mắt hơi khó coi, khi thấy Sarah đang mặc đồ ngủ bằng tơ tằm màu hông nhạt, liền cảm thấy kinh diễm, tựa hồ bị nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy rất mất mặt "Thật ngại quá, đã đánh thức em."
"Chị làm sao vậy? Tại sao lại ngồi dưới sàn?!" Sarah đi tới, từ trên cao nhìn xuống Dư Thanh, giọng hỏi có chút gấp gáp.
Đây là lần đầu tiên cả hai người lên tiếng sau khi từ bệnh viện trở về, coi như đã đánh bay được bầu không khí quỷ dị.
Dư Thanh chống tay đứng dậy rồi nhớ đến, lúc này chân lại đau bất thường, suýt nữa đã ngã sấp xuống rồi, cũng may Sarah tay lanh mắt lẹ đến đỡ cô.
Tuy nhiên Sarah còn nhỏ, khí lực không nhiều, cho nên không thể giúp được Dư Thanh, còn bị cô trực tiếp đẩy ngã lên thảm len.
Vì vậy, Dư Thanh ở phía trên, Sarah nằm phía dưới, cả hai đều mặc đồ ngủ, đồ ngủ của Dư Thanh tương đối tẻ nhạt, bộ đồ màu xám tro, cũng chính là loại đồ ngủ đó, nhưng Sarah trái lại rất hấp dẫn, đồ ngủ tơ tằm, bên trong lại không mặc gì. Tuy nhìn bằng mắt thường thì nó rất vô vị nhưng áp trên người cô như thế này thì cảm giác lại rất khác.
Sarah không nghĩ tới chỉ là theo bản năng thôi lại tự tay mình biến thành như vậy, Dư Thanh cứ vậy mà áp trên người mình, mà thậm chí bản thân còn có thể xuyên qua tấm kính nhìn thấy con ngươi màu xanh đen đó "Chị, chị làm gì vậy?!" Tiểu loli Sarah không còn bình tĩnh, nói chuyện cũng lăp ba lắp bắp "Chị đang đè tôi!"
Dư Thanh chỉ cảm thấy tâm như nổi trống, Sarah nằm dưới khiến người ta cảm thấy xinh đẹp đến tinh xảo, cổ áo bên vai đã chạy xuống, thậm chí cô có thế từ cổ áo này nhìn thấy một mảng cảnh xuân. Đè nén xao động nhất thời của bản thân, vội vàng đứng dậy, nhưng mà trong đầu vẫn như thế lẩn quẩn hiện lên hai khỏa tròn trịa kia. Trong lòng nhất thời không thể không cảm thán một câu, đúng là người ngoại quốc trổ mã tốt thật.
Sarah thấy Dư Thanh đã đứng dậy, trong lòng thở dài một hơi, nhưng có một chút mất mát không rõ ràng, cô quyết định phớt lờ nó "Rốt cuộc chị bị sao vậy?" Sarah nhìn sắc mặt Dư Thanh không được tốt lắm, hành vi tối nay cũng rất kì lạ, mở miệng hỏi.
"Có lẽ buổi chiều đã bị trẹo chân, lúc đó không cảm thấy gì, nhưng bây giờ hình như không ổn cho lắm, cho nên tôi chỉ muốn xuống đây để tìm hòm thuốc, trong đó có lọ thuốc phun." Dư Thanh sờ lên chỗ sưng lên ở chân phải, thở dài "Nhưng không ngờ đột nhiên bản thân lại ngã xuống."
Sarah nghe xong lời này thực sự trong lòng rất giận nhưng lại không biết phải nói gì, cô không biết tại sao nhưng nó chính là tức giận "Bộ không biết gọi tôi sao?"
"Tôi nghĩ tốt nhất không nên làm phiền em." Dư Thanh nhìn thoáng qua khuôn mặt đang tức giận của Sarah, tâm tư tịch mịch ban đầu từ từ trở nên ấm áp "Hơn nữa, tôi một mình đã quen rồi, cũng không muốn làm phiền đến em."
"Chị đã làm phiền tôi rồi!" Giọng nói của Sarah tương đối nặng nề, cô thực sự bị làm tức chết rồi "Tôi dìu chị lên ghế, chị còn đi được không
"Có lẽ được." Dư Thanh thử đứng lên một lần nữa, nhưng lần này Sarah đã có chuẩn bi cho nên chỉ rung rung hai cái, không bị trọng lượng của Dư Thanh đè ngược lại
Cẩn thận dìu Dư Thanh, để cô ngồi lên ghế salon
"Hòm thuốc để đâu? "
"Ở ngăn tủ dưới TV. "
Sarah lấy thuốc trong hòm ra, quả nhiên ở bên trong một lọ phun, chắc là để giảm sưng tấy, không hiểu sao ở nhà lại có loại thuốc này trong hòm. Thôi đi, không muốn biết.
Đem lọ thuốc tới, quỳ một chân trước mặt Dư Thanh, nhìn chân trần của cô sưng lên nghiêm trọng trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
"Hay là để tôi tự làm a!" Dư Thanh cảm thấy như vậy hơi mập mờ, không ổn, thực sự không ổn, như vậy rất dễ xảy ra bất trắc.
"Sao chị thích nói nhảm vậy? Đừng cử động, chị còn muốn cho tôi thêm phiền phức sao?!"
Sarah thật sự là bị người phụ nữ này tức chết mà, xoa xoa vuốt vuốt không phải chỉ giúp chị sức thuốc sao, chị làm gì mà sợ như vậy? Làm như tôi muốn QJ[1] chị không bằng!
Dư Thanh thấy tình hình chống cự của mình không khả quan, chỉ có thể im lặng mặc cho Sarah 'phi lễ'.