https://truyensachay.net

Tổng Tài Lão Gia

Chương 2

Trước Sau

đầu dòng
Kết hôn một năm tám tháng, đột nhiên cảm thấy kinh sợ bà xã của mình, có phải là rất buồn cười không?

Hồi tưởng đêm qua, Diêm Nhược Thiên cảm giác đó chỉ là một giấc mộng, hoàn toàn không phải hiện thực. Người phụ nữ kia thật sự là bà xã hắn ư?

Ngày hôm ấy về nhà định cùng nhau ăn cơm không thành, hắn càng lúc càng bận rộn, cảm thấy vợ mình khác thường nhưng cũng chỉ có thể lắc đầu cho qua. Bất quá, loáng một cái đã qua một tuần lễ, hai vợ chồng tiếp tục phân chia phòng ngủ, Cần quản gia từ trước tới giờ vốn nói năng kiêng dè cũng không nhịn được hỏi hắn, vợ chồng họ có chuyện gì không vui rồi?

Mặc dù người hầu kẻ hạ trong Diêm gia rất có chừng mực, nhưng nếu loại chuyện này không cẩn thận truyền ra ngoài sẽ thành cái loại gì đây?

Không được, không thể tiếp diễn tình trạng khác thường này được, hắn phải tìm cô hỏi cho rõ ràng.

Hắn hỏi bác Cần hằng ngày Lam Vân Diễm về nhà lúc mấy giờ, sau đó quyết định sẽ về sau nàng khoảng 20’, như vậy nàng muốn tránh cũng không được.

Như hắn dự liệu, hắn thuận lợi đứng nhìn cô không kịp phản ứng gì, nhưng ngàn vạn lần hắn không dám nghĩ tới, đột nhiên kinh hãi không nói nên lời.

Người phụ nữ này là vợ hắn sao?

Chỉ mặc chiếc áo sơ mi voan đen mỏng như trên các tạp chí khêu gợi vẫn hay đăng, nhưng lại toát ra khí chất thanh thuần. Hắn nghĩ, một nữ nhân giống như búp bê, đại khái là vì bộ dáng này, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn tinh xảo, hàng lông mày dài căng mềm, cặp mắt đen long lánh, đặc biệt nhất trên gương mặt nàng chính là khuôn miệng luôn hồng hồng xinh xắn, nhất thời hắn rung động, đầu óc không phòng bị dâng sóng.

Trừ đêm tân hôn, hắn chưa từng thấy vợ hắn xõa tóc, cô luôn búi lên cao, hoặc là cột đuôi ngựa, mái tóc dài thẳng mượt, nhưng sao lại quyến rũ như vậy?

Mặc dù nick name hắn đặt cho cô là “búp bê”, nhưng giờ phút này hắn mới chính thức nhìn nhận hết sự xinh đẹp của cô búp bê này, bất quá, so với búp bê vô tri vô giác, cô còn tươi đẹp động lòng người hơn vạn phần.

Hắn xông vào đột ngột khiến Lam Vân Diễm hết hồn, nhưng cô nhanh chóng khôi phục tinh thần nhanh hơn hắn:

- Em muốn tắm rửa, anh có việc gì thì chờ chút nữa.

- Em… Làm sao lại để tóc như thế này?

Thôi rồi, phản ứng của hắn thật quá tệ.

Cô ngơ ngác, giây lát định thần nhàn nhạt nói:

- Đổi lại kiểu tóc, đổi lại tâm tình.

Hắn có một loạt những vấn đề cần nói với cô, nhưng nhất thời đầu óc trở nên trống rỗng rồi.

- Anh có thể cho em đi tắm nước nóng chút không?

“Á” một tiếng, hắn thất thần rời khỏi phòng. Không đầy ba phút đồng hồ, hắn nhận được điện thoại của một khách hàng nước ngoài, đành bỏ dở kế hoạch nói chuyện cùng bà xã, lần lữa ra cửa.

Không biết tại sao hắn có cảm giác, hắn gặp một cô gái xinh đẹp tên là Lam Vân Diễm, vậy còn bà xã chung sống với hắn gần hai năm là thần thánh phương nào vậy?

Đối với cô, càng lúc hắn càng hiếu kỳ…

- Cậu có nghe tôi nói không đấy?

Lục Hạo Doãn khẽ đẩy bờ vai hắn.

Thoáng kinh ngạc nhưng Diêm Nhược Thiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, hắn nâng ly rượu đánh “ực” một tiếng.

Trán đã nổi gân xanh, Lục Hạo Doãn nhẹ nhàng nói:

- Tôi nói nhiều như vậy, một lời cũng không lọt tai cậu sao?

- Thật xin lỗi, đang không có tinh thần.

Hắn cười đưa tay xoa hai bên thái dương.

- Quên đi, tôi không nên hỏi cậu, mặc dù cậu kết hôn sớm hơn tôi, nhưng ngay cả vợ mình cũng không hiểu nổi, làm sao tôi có thể cho ý kiến.

Lục Hạo Doãn chưa kịp hưởng thụ hết ngọt ngào với bà xã đã có một tiểu bảo bối nảy mầm trong người tiểu Hi ngăn trở, hai người đang chìm đắm trong mật ngọt, nếu tiểu tử này nhảy ra, khẳng định hắn sẽ rơi vào chứng u uất.

Diêm Nhược Thiên thoáng nghĩ, hắn gặp phải chuyện gì phiền lòng sao, vì thế nên mới đến Diêm Lệ Viên này uống rượu:

- Cậu làm sao vậy?

Khoát tay áo, Lục Hạo Doãn không dám ôm mong đợi từ bạn thân mình:

- Cậu hãy lo chuyện của bản thân cho tốt đi.

- Tôi không sao.

- Trời sập xuống cậu cũng nói không có chuyện gì, đây chính là tư thái của một người mạnh mẽ, thật giống như mở miệng nói ra sẽ khiến bản thân khó xử, dần dần cậu sẽ biến thành kẻ yếu, mọi việc chôn giấu trong lòng, đã hơn ba mươi mốt tuổi rồi, vậy mà không có bệnh tật u buồn gì, cậu thật giỏi.

Sai rồi, hắn chưa bao giờ muốn mạnh mẽ, nhưng hoàn cảnh không để cho hắn được thanh bình, hắn cũng chỉ là một người tầm thường trong thiên hạ, vì sinh tồn mà cố gắng.

- Cậu đã làm rất tốt rồi, đừng đưa ra quá nhiều yêu cầu với bản thân.

Bàn về tuổi, trước kia ba người bọn hắn thanh mai trúc mã so tuổi, Lục Hạo Doãn là anh hai, nhưng luận về cá tính, tác phong, Hạo Doãn hoàn toàn xứng đáng là lão đại, luôn dứt khoát quyết đoán.

- Lời như thế cậu nên nói cho cha tôi biết.

- Tôi tin tưởng Diêm bá cũng nghĩ giống tôi, chẳng qua bác không giỏi biểu đạt, cậu biết không? Năm ngoái tôi ở NewYork, vừa lúc gặp Diêm bá ở đó, vừa nhắc tới cậu, trên gương mặt bác hiện rõ sự tự hào.

Phải không… Kể từ khi hắn tiếp quản Tập đoàn ẩm thực Diêm Lệ Viên, cha hắn liền đưa mẹ hắn di cư qua Mĩ, mặc dù một năm bọn họ trở về Đài Loan cũng khá nhiều, nhưng cha con hai người trời sinh đã khắc nhau, đừng nói là nói chuyện phiếm, ngay cả ngồi uống cùng nhau một ly trà cũng đã là chuyện hiếm có.

- Cậu không tin? Ngay cả cha tôi cũng nói, nếu ông có một đứa con như cậu, ông sớm đã về hưu mang theo mẹ tôi đi ngao du bốn phương rồi.

- Tôi không biết các trưởng bối lại đánh giá cao tôi như vậy.

Hắn nghĩ làm bộ như không cần, nhưng thật sự khó. Thật ra hắn khát vọng được chiến thắng, được người khác khen ngợi, để chứng minh cho cha hắn biết, hắn là đứa con giỏi nhất.

- Không nên đề cao sự nghiệp quá, cậu hẳn nên dành chút thời gian quan tâm vợ mình, vợ cậu không giận, cũng tỏ vẻ không muốn cậu bên cạnh, chẳng qua là thông cảm cho cậu, không nên vì thế mà coi đó là chuyện cô ấy bắt buộc phải làm.

Lục Hạo Doãn cho bạn tốt của mình lời khuyên thành thật nhất, người này căn bản bị mắc chứng “cuồng công tác”, thỉnh thoảng cả nhóm hẹn hò đi uống một chén, hắn vừa ngồi chưa nóng chỗ đã bị công việc quấn lấy, thật không hiểu, phu nhân hắn sao nhẫn nhịn được chứ?

Hắn là kẻ tham luyến công việc như vậy ư? Trong mắt người khác có lẽ hắn là như vậy, nhưng đối với Diêm Nhược Thiên mà nói, đây là số mệnh bất đắc dĩ hắn phải chấp nhận, buộc phải ép mình làm việc để cha có thể tự hào về mình, bất kể hắn làm chuyện gì, so với người khác, hắn đều phải bỏ nhiều tâm huyết hơn, thứ tâm huyết này, vừa khổ vừa đau đớn như thế nào, chỉ có mình hắn hiểu.

- Hôm nay sao tôi lại giống mẹ cậu, thích càm ràm vậy chứ?

- Mẹ tôi chưa bao giờ nói nhiều.

Đáy mắt Diêm Nhược Thiên thoáng hiện lên sự mất mác.

- Tôi quên mất, Diêm bá mẫu không giống bà mẹ lắm lời của tôi, gặp chuyện gì cũng quan tâm chọc ngoáy.

Diêm bá mẫu là người phụ nữ ôn nhu nhất hắn từng gặp, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười hiền hậu, giọng nói nhỏ nhẹ, thật không hiểu nổi, tại sao mẹ hắn lại không như vậy nhỉ?

Diêm Nhược Thiên nhíu mày nói đùa:

- Nếu không phải Lục bá mẫu hay càm ràm, xen vào chuyện người khác, cậu không có cơ hội gặp Khương Minh Hi nha.

- Đúng vậy.

Chuông điện thoại đổ, vào giờ này, chỉ cần nghe chuông điện thoại, Diêm Nhược Thiên cũng đoán được thư ký đang tìm hắn, hắn nhấc máy, nói với thư ký, ba phút nữa hắn sẽ quay lại văn phòng.

- Nhìn cậu vội vàng, lại muốn quay trở lại phòng làm việc rồi.

Lục Hạo Doãn bất đắc dĩ nói.

- Thật xin lỗi, lúc này công việc đang bề bộn quá…

Hắn thật giống như đã quên hết mọi thứ ngoài công việc.

- Không sao, tôi cũng đi đón vợ tan làm.

Rời quầy rượu, Diêm Nhược Thiêu đi theo hành lang tầng hai, chỗ khúc ngoặt, một bóng lưng quen thuộc chạm vào mắt hắn, bước chân bỗng chậm lại, cẩn thận quan sát, bóng lưng này quả thật là vợ hắn, nhưng… áo sơ mi trắng, quần jeans và giày thể thao ư?… Đây không phải phong cách ăn mặc của vợ hắn, lại còn tết tóc đuôi sam hai bên , thỉnh thoảng hai bím tóc theo bước chân khẽ chuyển động sau lưng.

- Người này tuyệt đối không phải Lam Vân Diễm, nhưng…

Hắn bước nhanh về phía trước, ý đồ quan sát gương mặt đối phương, nhưng khi tầm mắt phóng lại, cô đã đi ra khỏi khách sạn rồi.

Hắn lắc đầu, Diễm Nhi làm sao có thể đến nơi này? Trăm phần trăm hắn hoa mắt rồi. Gần đây cô cứ chạy tới chạy lui trong tâm trí hắn, làm lòng hắn đại loạn, hơi chút lại thấy có nữ nhân giống cô, hắn sẽ không tự chủ cho là cô… Thật buồn cười, hắn sao lại bị một nữ nhân làm cho tinh thần rối loạn.

Không nên chú tâm quá cho sự nghiệp, điều này thật khó đối với hắn, nhưng, hắn quả thật nên dành chút thời gian cho bà xã, có lẽ như vậy loại cảm xúc hỗn loạn thời gian gần đây bám lấy hắn sẽ biến mất.

Diêm Nhược Thiên đã quên, gần đây vợ hắn đã không phối hợp với hắn, cho dù hắn nguyện ý dành thời gian cho cô, cô cũng không cảm kích tiếp nhận, hơn nữa cô còn bảo tiện tay khóa cửa, giờ thành thói quen, hắn không nghĩ là mình lại chơi trò phá cửa.

Đây chính là cái gọi là phong thủy luân chuyển ư? Hiện tại đổi tới phiên vợ hắn không đếm xỉa tới hắn, mà cảm giác này khiến hắn vạn phần khó chịu, hắn không thích cảm giác không cần hắn của cô.

Hôm nay, hắn tuyệt đối không cho phép cô không cho hắn động vào người cô. Cô đừng tưởng lấy “mệt mỏi”, “muốn ngủ rồi” mà tránh né hắn. Nếu như cô kiên trì không mở cửa phòng, hắn sẽ gọi thợ khóa tới, nhưng, cô thật sự là quá đáng rồi, qua mười giờ tối vẫn chưa thấy về!

- Cần bá, thiếu phu nhân đi từ sáng sao giờ chưa về?

Gần đây hắn cảm giác mỗi lần hỏi chuyện hô hấp gần như dừng lại. Hắn lại đi tìm người khác hỏi về vợ mình.

- Thiếu phu nhân về lúc bảy giờ, nhưng không ăn tối lại đi ra ngoài.

- Cô ấy có nói là đi đâu không?

- Không có, nhưng hôm nay bên nhà mẹ thiếu phu nhân gọi điện tới, hình như mẹ của thiếu phu nhân bị bệnh.

Nghe tới đó, hắn lập tức cầm chìa khóa xe vội vã ra cửa, đi tới Lam gia rồi, lại nhất thời nhớ ra mình hồ đồ, không biết nhạc mẫu đang ở đâu, nhà hay bệnh viện?

Nhưng vào lúc này, Lam Vân Diễm mở cửa đi ra, hai người nhìn thấy nhau qua cánh cửa kính.

Đã bao lâu cô chưa thấy hắn? Thật giống như đã rất lâu rồi, nhưng sao gương mặt lại nghiêm nghị như vậy? Cô không nên hi vọng hắn sẽ coi trọng cô, trong lòng hắn, cô chỉ là thứ yếu…

Ổn định suy nghĩ hỗn loạn, hắn đi về phía cô, Lam Vân Diễm nhẹ nhàng:

- Sao anh lại tới đây?

- Anh vào thăm nhạc mẫu trước.

- Mẹ em ngủ rồi.

Đã như vậy nhưng hắn cũng không kiên trì đi vào chào hỏi. Hắn chưa bao giờ đa lễ.

Hai người lên xe, xe dần dần chạy tới vùng ngoại thành âm u trầm tĩnh, Diêm Nhược Thiên tức giận bộc phát ra sau bao ngày bị đè nén:

- Nhạc mẫu bị bệnh, sao em không nói cho anh?

- Anh bận nhiều việc.

Nàng lạnh nhạt nói khiến hắn cảm giác bị chọc giận.

Vô lăng chuyển hướng, xe khẩn cấp dừng bên vệ đường, hắn quay sang nhìn chằm chằm cô:

- Cho dù là bận rộn đi nữa, cha mẹ bị bệnh, phận làm con sao có thể thờ ơ?

Hắn cảm giác như cô đóng cửa thế giới bản thân, để cho hắn bên ngoài, thật giống nhau, cô thà rằng thế giới của cô không có sự tồn tại của hắn. Loại cảm giác này khiến hắn tức giận, giống như hắn sắp để vuột mất cô.

- Bệnh cũ của mẹ tái phát, em định về nhà sẽ nói cho anh.

- Anh thấy, gần đây em bận rộn không kém anh, về nhà lại kêu mệt mỏi, em còn rảnh rỗi nói cho anh sao?

Hắn rất muốn khống chế cơn giận của mình, nhưng khi nhìn thấy cô tỏ ra như không có chuyện gì, lồng ngực hắn truyền tới lửa giận.

Cô mở miệng có phần bất đắc dĩ:

- Sao anh lại tức giận như vậy? Mẹ em cũng không phải lần đầu bị đổ bệnh, mỗi lần em về nhà cũng nói cho anh biết, hôm sau anh gọi điện thoại hỏi thăm mẹ, lại phái người mang hoa tới cho mẹ, mẹ rất vui.

Hắn ngơ ngẩn, không sai, hình như là vậy, bởi vì hắn đem toàn bộ tâm tư đặt lên công việc, trừ khi có việc, còn hắn chưa bao giờ cùng cô về nhà mẹ đẻ cô.

- Thật ra mẹ không sao, vấn đề chủ yếu do trong lòng không thoải mái, thời tiết thay đổi, chỗ bị tai nạn xe trước kia sẽ đau nhức, khi ấy, mẹ rất muốn gặp em.

Nói toạc ra, mẹ mặc dù thân là con dâu Lam gia nhưng mẹ không ở cùng một chỗ với bà nội, nhưng nếu bà nội tâm huyết dâng trào sẽ tìm tới cửa, hơn nữa không bao giờ báo trước, không khó lý giải tại sao tâm trạng mẹ lại không thoải mái, vì vậy, cách một khoảng thời gian, mẹ sẽ phải tìm người trút đi áp lực này, mà cô là nữ nhi mà mẹ tuyển trúng.

- Tại sao anh không biết nhạc mẫu bị tai nạn xe?

Hỏa nộ hạ rồi, nhưng giọng nói lại vô cùng cứng nhắc.

- Đó là chuyện đã lâu, em nghĩ anh không muốn nghe.

Không sai, đối với những chuyện ngoài công việc hắn rất lạnh nhạt, nhớ lại khi Diễm Nhi lấy được bằng tốt nghiệp về Đài Loan đoàn tụ với hắn, vừa mới bắt đầu, cô rất vui vẻ hỏi lung tung này kia, cố gắng thâm nhập vào cuộc sống của hắn, mà hắn chỉ trả lời cho có mỗi câu hỏi, thời gian dần qua, cô nói ít đi, hắn cũng không để ý. Thì ra, hắn đã quá sơ sót với cô.

- Bất kể là chuyện gì, chỉ cần liên quan tới em, anh cũng rất muốn biết.

Tâm khẽ run lên, đây là lần đầu tiên Lam Vân Diễm nghe được những lời ngọt ngào từ miệng hắn, mặc dù vẫn có chút bá đạo… Tại sao lòng nàng lại dễ dàng bị hắn tóm được vậy?

- Chuyện xảy ra trước khi mẹ kết hôn, mặc dù không có gì đáng ngại nhưng bị tổn thương ở cánh tay, mỗi khi giao mùa, sẽ khá đau nhức.

- Lần sau nếu nhạc mẫu muốn gặp em, anh sẽ cùng đi với em.

- Em biết rồi.

Nữ nhân trước mắt này là vợ hắn, tại sao hắn lại không hiểu được suy nghĩ của cô? Diêm Nhược Thiên im lặng, chốc lát hắn biết mình phải làm gì:

- Chúng ta không phải nên cùng nghỉ phép đi đâu đó?

- Không nên.

Hắn ngẩn người, tự hoài nghi bản thân mình nghe lầm ư, cô sao có thể nói “Không nên?” Cô chưa bao giờ cự tuyệt hắn, hắn nói gì, cô đều nghe theo, hắn cảm thấy, thế giới của cô vốn là chuyển động quanh hắn.

- Một, hai năm nay anh chưa nghỉ phép, em cùng anh ra ngoài hóng mát một chút.

- Thời gian qua em cũng như đang nghỉ phép, không cần hóng mát, anh đi một mình đi.

Cau mày suốt nửa ngày, Diêm Nhược Thiên rốt cuộc ý thức được một việc, gần đây cô cư xử không phải là “khác thường”, mà chính là “tạo phản”, nhưng hắn không rõ “Rốt cuộc cô là như thế nào?”

- Vợ anh đột nhiên thay đổi, anh nhận không ra.

Đối với vẻ mặt không vui của hắn, Lam Vân Diễm có chút buồn cười, thì ra đối với sự “thay đổi” của cô hắn cũng không quá thờ ơ, bất quá, cô thức thời khống chế được niềm vui này hiện ra mặt, cô sợ rằng hiện tại hắn không thể nào chia sẻ được tâm tình tốt đẹp của cô.

- Em chưa từng thay đổi, chỉ là không thể kiên trì mãi mãi.

- Có ý gì?

- Em nhận ra được một điều, anh là anh, em là em, em là vợ anh, không phải cái bóng của anh.

Nói một hơi, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, nhàn nhạt bổ sung một câu:

- Muộn rồi, chúng ta nên về nhà.

Nghe những lời này, đầu óc Diêm Nhược Thiên nhất thời hỗn loạn, hắn có một loạt điều muốn nói, nhưng lại không biết nói từ đâu, đúng là đã muộn, nơi này không thích hợp “đàm phán”, xem ra hôm nay chỉ có thể đến đoạn này.

Hắn là đại ngu ngốc! Tại sao không nói thẳng chúng ta cùng xin nghỉ phép đi chơi nhé.

Nhìn ra phía ngoài quán café toàn sương mù, Lam Vân Diễm khẽ than nhẹ, nhớ đến vùng ngoại ô trong tiết thanh minh, nằm trên cỏ, hưởng thụ ánh mặt trời dịu dàng bảo phủ, đây là phương thuốc chữa mệt mỏi tốt nhất.

Nghĩ đến hắn nói câu kia: “Chúng ta không phải nên cùng nghỉ phép đi đâu đó?” Cô cảm thấy vô cùng buồn bực, nếu như hắn thật sự có lòng, căn bản không cần nhiều thời gian, chỉ cần một ngày ngắn ngủi, đi chơi picnic trên một đồng cỏ, cùng nhau ăn uống, thế là đủ rồi.

Hắn luôn có bộ dáng như vậy, như một lão gia cao cao tại thượng, lấy bản thân làm trung tâm. Có đôi khi cô không khỏi phỏng đoán, đối với hắn mà nói, cô là gì? Công việc nhàn rỗi tìm bạn chơi sao? Cô cảm giác như thế.

Kết hôn gần hai năm, hai phần ba thời gian hắn ăn cơm khách sạn, khó khăn mới về nhà ăn tối, lại vì có điện thoại của bạn hữu, vội vàng bỏ lại cô một mình. Hắn một lần lại một lần làm cho cô nhận rõ, trong lòng hắn cô có địa vị hèn mọn cỡ nào.

Cô từng nghĩ, hay là buông tay trong cuộc hôn nhân này, nhưng, nói bỏ là bỏ được sao?

- Bình thường mệt mỏi gần chết, nghỉ phép không ở nhà ngủ bù, chạy ra ngoài làm gì?

Lâm Dĩ Quân ngáp ngắn gáp dài, hôm nay là ngày nghỉ phép của cô, bởi vì quá lười nên xin nghỉ, dù sao, một năm số ngày nghỉ phép của cô cũng là con số kỉ lục.

- Hôm nay trời đẹp, nghĩ nên đi uống café.

Vân Diễm dời ánh mắt ngoài cửa sổ về người đối diện.

- Café ở công ty còn uống chưa đủ sao? Tớ thấy cậu nên đi ngủ đi, mắt thâm quầng rồi đấy.

- Vậy ư?

- Tối hôm qua không ngủ à?

Lâm Dĩ Quân đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mắt trợn lớn:

- Chẳng lẽ anh họ tớ không kìm chế được bản thân, nửa đêm bò lên giường bắt cậu thực hiện nghĩa vụ vợ chồng?

- Anh ấy không phải loại người như vậy.

- Cho dù là thế, gần một tháng không ôm vợ, sao anh ấy chịu được?

Vấn đề này khiến cô lúng túng, muốn lảng sang việc khác, nhưng cô nhận thức được một điều, cô không thể rời bỏ Diêm Nhược Thiên, bởi đầu óc chỉ có hình bóng của một mình hắn.

Nghe bạn tốt than thở, Lâm Dĩ Quân cũng không có cách nào cả.

- Cậu hẳn là đắc ý rồi, anh họ tớ là loại người cuồng công tác, nhắc tới hai chữ “nghỉ phép” này thực không đơn giản.

- Cậu đang nói hộ anh ấy à?

- Cậu quên rồi sao? Ngay từ đầu tớ đã nghiêm túc cảnh báo cậu, không nên vì trốn tránh mẹ cậu mà kết hôn, gả cho anh họ cuồng công tác của tớ rất cực khổ, nhưng cậu lại nói, cực khổ có là gì, chỉ cần được tự do, tự do đáng quý hơn hết thảy.

Không sai, lúc ấy cô quyết định kết hôn cùng Diêm Nhược Thiên ít nhiều vì muốn thoát khỏi sự quản lý của mẹ mình, nếu như không gặp Diêm Nhược Thiên, sau khi lấy bằng thạc sĩ trở về Đài Loan, sợ rằng khó thoát khỏi an bài của mẹ cô, cho nên, cô quyết định gả cho hắn, nhưng, thật sự, nếu không phải bị Diêm Nhược Thiên hấp dẫn, cô tuyệt đối không nhận lời cầu hôn của hắn.

- Mãi tớ không thể hiểu được sao cậu có thể ở cùng một chỗ với anh họ?

Bạn tốt bình tĩnh đánh giá, nhìn bên ngoài bạn tốt dịu dàng điềm tĩnh, kể cả một ý kiến nhỏ cũng không có, nhưng thực sự Vân Diễm suy nghĩ hơn người, đầu óc khá mạnh mẽ, không hiểu sao có thể đồng ý cho anh họ sai khiến như thế?

Thật ra thì Lâm Dĩ Quân cũng mơ hồ hiểu được, nếu không có cảm giác gì với anh họ cô, Vân Diễm tuyệt đối không kết hôn.

- Tình yêu thì không có lý do.

Vân Diễm nhẹ nói.

- Hay đêm đó cậu bị váng đầu.

- Không khí đêm đó không dễ thở chút nào.

Thành tấm bia cho hàng chục đôi mắt của những nữ nhân khác, tuyệt đối không dễ chịu chút nào.

- Tớ đoán đúng, sau khi vũ hội kết thúc, hai người đã hẹn ước.

Nhớ lại khi ấy, mặt Lam Vân Diễm không tránh được một màn đỏ ửng, trên thực tế, vũ hội còn chưa kết thúc, Diêm Nhược Thiên liền mang cô rời đi. Bọn họ tới quầy rượu hàn huyên. Lúc về, cô không nhớ nổi họ đã nói những gì. Bởi từ lúc hắn xâm nhập vào thế giới của cô, cô lâm vào trạng thái thất thần, cô chỉ nhớ được, lúc hắn đưa cô về liền hôn cô, nụ hôn bá đạo cường ngạnh, nhưng lại khiến cho cô điên đảo, sau đó, hắn nói một câu.

Anh đã chấm đúng em rồi, em chạy không thoát.

Một khắc kia, cô lĩnh ngộ, nụ hôn này là một lời tuyên thệ, từ đó cô là người phụ nữ của hắn.

- Đêm đó hai người ở chung một chỗ phải không?

Lâm Dĩ Quân kích động nhổm tới bên bạn tốt, bất kể là “quá khứ”, “hiện tại” hay “tương lai”, cô đều tò mò hứng thú.

- Đầu óc cậu đen tối quá, không trong sáng chút được sao?

Vân Diễm trừng mắt.

- Nét mặt cậu thật quỷ dị, huống chi hôm ấy là đêm giáng sinh, khắp nơi là các đôi các cặp, nơi nơi đều khiến người ta kích thích, giữa hai người chỉ cần chút lửa nhỏ cũng có thể gây ra hỏa hoạn.

Đêm giáng sinh… Thiếu chút nữa đã quên! Lam Vân Diễm vội vàn cầm ví:

- Thật xin lỗi, tớ phải về đây.

- Đợi chút, cậu làm gì mà vội thế?

- Tớ về chuẩn bị cây thông Noel.

- Cái gì?

Mặt Lâm Dĩ Quân nghệt ra như thấy UFO.

- Hôm nay được nghỉ phép, tớ phải dành thời gian trang trí cây thông.

Sau khi kết hôn, đây là điều cô mong đợi nhất.

- Bây giờ tới giáng sinh còn gần hai tháng.

- Hiện tại tớ không rảnh như trước, nếu hôm nay không tranh thủ, sợ không kịp à.

Khẽ thở dài, Lâm Dĩ Quân thật không hiểu nổi bạn tốt của mình, thiếu hụt độ linh hoạt nghiêm trọng, không hiểu có cách gì giúp cô ấy duy trì được vị trí top 3 trong suốt những năm đi học.

- Trong nhà có người giúp việc, nếu cậu không có thời gian thì giao việc cho họ.

- Tớ thích tự mình trang trí cây thông.

- Cậu tự thân trang trí cây thông Noel?

Âm cuối câu hỏi có phần lên cao, đại loại đây là một sự kích thích, nhưng nghĩ tới bạn thân mảnh mai đối diện, giọng nói khẽ nhỏ dần.

Lam Vân Diễm gật đầu, nói điều này rất thú vị, nếu bạn tốt không ngại, có thể đi cùng làm thử, sau đó đứng dậy rời đi.

- Tớ không nhàn rỗi… Chậm đã, tớ chưa uống xong cốc café.

Nhưng bất kể Dĩ Quân gọi thế nào, Lam Vân Diễm cũng không có trả lời cô.

- Vội vàng như thế làm gì? Thoáng cái đã chạy biến rồi, trang trí cây thông quan trọng như vậy sao?

Lâm Dĩ Quân lắc đầu không hiểu nổi tại sao bạn tốt lại tự chuốc khổ vào thân như vậy, nhưng là, điều cô không biết còn nhiều lắm, bạn tốt từ khi ở cùng một chỗ với anh họ cô, mọi hành động đều nhanh chóng đi vào quỹ đạo, có lẽ đây chính là ma lực của ái tình sao.
alt
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc