Diệp Ánh Du mím chặt môi, cắn răng xác định nói: “Tôi làm việc theo yêu cầu của anh, anh sẽ giữ lại trại trẻ mồ côi, sẽ không dùng bọn họ đe dọa tôi nữa?”
Nam Cung Hàn lạnh lùng nhìn cô: “Chuyện này phải xem tâm trạng của tôi.
“Anh!” Diệp Ánh Du tức giận, vẻ mặt oán hận, nói chuyện không lựa lời: “Nếu tôi đi đến nơi anh không tìm được, thì lời đe dọa của anh sẽ vô dụng! Chiêu này không phải là tất cả, sớm muộn gì anh cũng chán tôi, không cần phí nhiều tâm tư thế đâu! Không đụng đến trại trẻ mồ côi, không làm đảo loạn cuộc sống của những đứa trẻ kia cũng sẽ tránh cho mình gia tăng tội nghiệt.”
Cô nói nhiều như thế, Nam Cung Hàn chỉ nghe được một câu, đi đến nơi anh không tìm thấy? Ha hai Trong lồng ngực mạnh mẽ bùng lên sự tức giận, ánh mắt anh bùng nổ: “Bây giờ thẻ căn cước và thẻ ngân hàng của cô đang ở chỗ tôi, chưa được tôi đồng ý đã muốn đi sao? Không thể nào!”
Diệp Ánh Du tức giận đến lồng ngực cũng muốn nổ tung, lúc này cô mới nhớ đến trong tay Nam Cung Hàn còn câm thẻ căn cước của mình! Không có thẻ căn cước và tiền, cô không thể rời khỏi thành phố N chứ đừng nói đến chuyện đến nơi mà Nam Cung Hàn không tìm thấy?
“Anh muốn làm gì?” Diệp Ánh Du tức giận gầm nhẹ, trong lòng tuyệt vọng.
Nam Cung Hàn giống như một ngọn núi cao không thấy đỉnh, nặng nè đè lên người cô. Mà ngày rời khỏi ngọn núi này lâu đến mức khiến cô không thấy bờ xuôi theo.
“Tôi làm gì à?” Nam Cung Hàn lạnh lùng nói, giọng nói hơi khinh thường: “Không phải tôi muốn làm gì, mà cô làm thế nào. Tôi đã nói với cô từ sớm, phải ngoan ngoãn, nếu không tôi tính toán với cô làm gì?”
Ý là tới tình cảnh hiện tại thì tất cả đều trách cô?
Ngoan ngoãn! Cho dù anh ta nói gì cô cũng nghe theo, không vi phạm điều gì thì anh ta có thể buông tha cho trại trẻ mồ côi sao?
Không! Muốn anh ta giữ lại trại trẻ mồ côi, trừ khi có lợi ích lớn hơn nữa.
Sức lực trên người Diệp Ánh Du cạn kiệt, suýt chút nữa đã không đứng thẳng lên được.
Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách từ góc độ khác.
Diệp Ánh Du tập trung ý chí, chỉ cần mảnh đất kia không thuộc về Nam Cung Hàn, dù có thể bị Diệp Châu Tuấn mua được thì có hi vọng giữ lại trại trẻ mồ côi rồi!
“Hừ, ủ rũ cúi đầu, đây là thế nào?”
Diệp Ánh Du vừa trở lại văn phòng, đã bị Tống Tử Hàm có vẻ mặt không tốt cản lại.
Cô lạnh lùng đẩy cô ta ra, đi về vị trí của mình: “Giờ làm việc, xin nghiêm túc làm việc.”
Tống Tử Hàm mất thăng bằng, đụng vào một chiếc bàn khác mới giữ được thăng băng. Cô ta không dám trừng mắt nhìn Diệp Ánh Du, kêu lên: “Vậy mà cô dám đánh tôi? Cô dám ra tay đánh tôi?”
Diệp Ánh Du nhíu mày, lúc mọi người nhìn sang đây, cô còn buồn phiền hơn.
Ánh mắt cô lạnh lẽo liếc nhìn đôi giày của Tống Tử Hàm, thẳng thắn nói: “Đứng không vững thì cô có thể cởi nó ra, thì cô sẽ không bị tôi đánh ra thế.”
Sắc mặt Tống Tử Hàm khó coi, vừa rồi cô ta còn muốn giả vờ, lại không nghĩ rằng Diệp Ánh Du không nể mặt như thế.
Diệp Ánh Du không muốn nhiều lời với cô †a, lạnh lùng nói: “Anh Toàn đang nhìn, cô muốn theo tôi đến chỗ anh ấy tranh luận một phen sao?”
Tống Tử Hàm tức giận trừng mắt với cô, rõ ràng Trần Minh Toàn đứng bên phía Diệp Ánh Du, không cần suy nghĩ cũng biết kết quả. Cô ta hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.