Diệp Châu Tuấn đứng như trời trông, giống như không cảm giác được khí thế áp bách trên người Nam Cung Hàn, không đồng ý nhìn anh, nói thẳng: “Tôi nói việc riêng, tạm thời không thể để cho tổng giám đốc Hàn biết được.”
Trong nhảy mắt Diệp Ánh Du xúc động có thể có thời gian rút lui, đây rõ ràng là nói cho Nam Cung Hàn, hai người muốn thảo luận chuyện mảnh đất trại trẻ mồ côi kia sao?
Nam Cung Hàn cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện lên sự phách lối: “Tôi nói không được.”
Bàn tay Diệp Châu Tuấn nắm chặt lại giống như muốn ra tay. Diệp Cẩm Hãng nhanh chóng níu tay anh ta, vội vàng nói: “Anh trai, em nhìn thấy bác Trần, chúng ta đi qua chào hỏi đi.”
Diệp Ánh Du thở dài một tiếng không thể nghe, nói theo: “Anh Tuấn, có chuyện gì sau này chúng ta nói say.”
Bây giờ thật sự không phải lúc, cô chỉ hi vọng Diệp Châu Tuấn không muốn kiên trì đến cùng.
Diệp Châu Tuấn nghe thấy cô nói vậy, dừng một chút, nói: “Vậy thì tốt, tìm thời gian bàn lại.” Diệp Cẩm Hằng nhẹ nhàng thở ra, khẽ gật đầu với Nam Cung Hàn rồi kéo tay anh ta rời đi.
Hơn một tiếng tiệc rượu, Diệp Ánh Du đi theo bên người Nam Cung Hàn, cơ hồ giống như là phong cảnh bên cạnh. Không phải không có ai bắt chuyện với cô, nhưng đều bị Nam Cung Hàn né đi hoặc trực tiếp cắt lời.
Nga cả như vậy, bữa tiệc này đối với Diệp Ánh Du vẫn là chuyện dày vò, không ngừng nghe những người kia nói về chuyện buôn bán trả giá, giống như ma chú vang vọng bên tai, lại không làm được cái gì.
Cô càng hi vọng thời gian có thể nhảy vọt đến buổi đấu thầu sáng mai.
Vậy thì cũng không cần suy nghĩ lung tung, làm hao mòn sức lực nữa.
Âm thanh vag lên bên tai, đập vào da thịt tạo nên một tầng run rẩy nhỏ xíu, bên tai Diệp Ánh Du hiện lên màu hồng nhuận sắc, ngơ ngác nói: “Hả, bây giờ đi sao?”
“Cô còn muốn chờ” Nam Cung Hàn liếc nhìn cô, ánh mắt rơi vào một mảng đỏ ửng nhuộm mấy phần nóng rực kia.
“A, không muốn!” Diệp Ánh Du vội | vàng lắc đầu, trong lúc lơ đãng cọ đến cánh môi mỏng của Nam Cung Hàn, nhiệt độ hơi lạnh hơn bên tai, lại làm cho màu đỏ trên mặt cô càng đậm.
Bước sang bên cạnh nửa bước, khí †ức xung quanh người này tản đi, cô chầm chậm thở lại: “Bây giờ chúng ta đi thôi, vừa kịp giờ ngủ.”
Quay lại phòng, mùi thơm lãng mạn ngọt ngào của hoa hồng so với lúc trước càng đậm hơn, giống như làm cho người ta say mê.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc say mê hương hoa.
Diệp Ánh Du nhéo nhéo cái mũi, sự tỉnh táo trong mắt quay lại, thản nhiên nói: “Nơi này không có ai.” Ý là để anh buông tay. Cả đêm nay đều bị Nam Cung Hàn nắm chặt eo, cô không thể không mang giày cao gót vẫn đứng thẳng, chân không phải đau bình thường.
Nam Cung Hàn giống như không nghe thấy đưa cô thẳng đến phòng ngủ chính. Diệp Ánh Du kháng cự lùi về sau, càng nắm chặt lấy vách tường hơn, cản trở động tác của anh.
“Buông tay.” Nam Cung Hàn thấp giọng lạnh lùng quát.
Tay Diệp Ánh Du càng nắm chặt hơn: “Tổng giám đốc, có ba phòng ngủ, tôi không làm phiền anh nữa. Ngày mai phải đấu thầu, ảnh hưởng đế n chất lượng giấc ngủ ảnh anh dẫn đến sai sót của công ty, vậy thì tôi làm sai mất.”