Ngừng lại một lát, Diệp Ánh Du nói thêm câu cuối: “Thật đáng tiếc, ba không phải đàn bà, nên không thể tự mình gả cho tổng giám đốc Hoàng, đã làm xong hết những chuyện này.” Bỏ qua, cuối cùng Diệp Thiên Thành cũng đối đãi không bỏ sót cô, những lời lẽ quá độc ác cô sẽ không nói với ông ta.
Ngay cả khi chỉ có vài người này trước mặt, bất kể người đàn ông nào cũng không thể chịu được.
Khuôn mặt được coi là thanh tú của Diệp Thiên Thành trong phút chốc đã biến sắc, trong ánh mắt hiện lên một tia hung dữ: “Đây là mày tự tìm lấy.” Ông ta lấy ra chiếc túi giấy nhỏ từ trong túi của chiếc áo vest, vẻ mặt nghiêm túc mở ra từng lớp giấy, để lộ ra bên trong là lớp bột màu trắng.
Diệp Ánh Du nghĩ đến một khả năng, đôi mắt cô đột nhiên trợn tròn, từ trong đôi mắt lạnh lùng ấy hiện ra một tia sợ hãi.
Dì Mai cũng nhìn thấy lớp bột trắng kia, tò mò kêu lên: “Đây là cái gì vậy?
Thật sự có thể dùng sao? Hay là đau lòng vì nó bị đánh, lừa tôi phải không?”
Diệp Thiên Thành cười một cách kỳ lạ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ánh Du giải thích: “Bột trắng này vô cùng có giá trị, là tao đặc biệt tìm cho mày, thuốc này có thể gây nghiện chỉ sau một lần hút.”
Ban đầu Diệp Ánh Du vô cùng sửng sốt, không dám tin nhìn vào ông ta nói: “Ông thật sự muốn dùng thứ thuốc này để khống chế tôi sao? Nếu vậy sẽ hủy hoại cả con người.” Giọng điệu của cô trở nên run run, hoàn toàn không thể ngờ răng Diệp Thiên Thành lại độc ác đến như vậy, còn độc ác hơn dì Mai cả trăm lần.
Sự tổn thương trong lòng cô còn lớn hơn rất nhiều so với dì Mai, suy cho cùng dì Mai đã đối xử tệ bạc với cô, còn nhiều lần…cô đã không còn một chút tình cảm thật sự nào đối với dì Mai.
Nhưng mặc dù bây giờ cô đối với Diệp Thiên Thành cũng vô cùng thất vọng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ông ta tốt hơn dì Mai một chút.
Bị người mà mười năm qua cô gọi bà ba đối xử như vậy, sâu trorg lòng Diệp Ánh Du càng thêm đau khổ, không lớn nhưng vô cùng dữ dội, giống như một trận sấm sét ập xuống, như muốn đập nát trái tim cô thành từng mảnh.
“Nếu khi này mày sớm ngoan ngoãn thì tao sẽ không nói chuyện này ra.”
Diệp Thiên Thành cẩn thận cầm lấy đống bột trắng, trong ánh mắt ngoài sự mệt mỏi, vấn còn có một chút hưng phấn.
Ông ta sẽ chuẩn bị thuốc, đặc biệt là để đề phòng, vì công ty, phải đảm bảo rằng Diệp Ánh Du một trăm phần trăm có thể kết hôn với tổng giám đốc Hoàng, mà không xảy ra sai xót gì.
Bỏ thuốc ra phía trước, Diệp Thiên Thành không phải không hổ thẹn, tuy nhiên một khi ông ta quyết định lấy nó ra, thứ tâm trạng không nên có đã bị ông ta lấng quên hoàn toàn và bỏ lại phía sau. Tràn ngập trong đầu óc chỉ toàn là sau khi Diệp Ánh Du hút thuốc xong, dưới tác dụng gây nghiện của thuốc này, sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà kết hôn.
Diệp Ánh Du nhắm mắt lại, cố nén nỗi buồn vào sâu thắm trong tim, ép bản thân phải cố bình tĩnh lại, sau khi suy nghĩ một hồi, cô bình tĩnh nói: “Nam Cung Hàn vần chưa chán tôi mà các người đã ép tôi kết hôn như vậy rồi, hơn nữa lại là ông già tổng giám đốc Hoàng đó, sau khi anh ấy biết chuyện sẽ nghĩ như thế nào? Đến lúc đó đừng nói đến giúp đỡ công ty nhà họ Diệp, mà ngay cả bản thân của tổng giám đốc Hoàng cũng khó mà đảm bảo.”
Cô cúi đầu xuống, cười nhạo chính mình, cách đây vài tiếng đồng hồ, bản thân còn oán hận Nam Cung Hàn vì những hành động bạo lực của anh, nhưng bây giờ, lại dùng chính danh nghĩa của anh để đe dọa những người thân của mình.