Thời gian ba ngày, thực sự là trôi qua rất nhanh, có đúng không? Trong nháy mắt đã qua rồi.
Khi đến phòng làm việc mà thím Vân nói, Diệp Ánh Du gõ cửa, vừa giơ tay lần thứ hai đã bị vệ sĩ Trương Thành xuất hiện từ bên trong chặn lại.
Trương Thành chưng ra bộ mặt nghiêm nghị nói: “Cậu chủ Hàn đang nói chuyện với cậu chủ nhỏ, cô không tiện đi vào.”
Diệp Ánh Du kinh ngạc: “Anh còn có em trai?”
Trương Thành là người thân cận bên cạnh Nam Cung Hàn, hiện tại biết anh có hứng thú với Diệp Ánh Du, đơn giản hỏi: “Không có.”
Không phải là anh em sao lại gọi cậu chủ nhỏ?
Diệp Ánh Du linh cảm lóe lên, nghĩ tới một khả năng, đột nhiên hoài nghỉ nói: “Chẳng lẽ là con trai của anh ấy sao?”
Trương Thành liếc nhìn Cô và cảm thấy Cô có rất nhiều vấn đề nên quyết định không nói gì cả.
Lúc này, Nam Cung Hàn từ trong phòng bật cười, kèm theo những lời như “Ba yêu con.” Diệp Ánh Du chỉ cảm thấy kinh hãi, cũng không tưởng tượng được một người mặt lạnh đột nhiên cười thoải mái như thế không biết bộ dạng sẽ trông như thế nào.
Còn Nam Cung Hàn hình như đã hai lầm sáu mươi sáu tuổi, còn chưa kết hôn! Sao lại có con trai?
Điều gì đang xảy ra ở đây?
“Vậy thì tôi qua một bên đợi.” Diệp Ánh Du lại sợ hãi, ý thức được lùi về phía sau, đi tới cuối hành lang.
Từ góc nhìn này, qua lớp kính suốt từ trân đến sàn, bạn có thể nhìn thấy phần lớn khu vườn gắn liền với biệt thự, những loài hoa và cây cỏ được chăm bón cẩn thận đang nở hoa rực rỡ, cô nhìn lướt qua nhưng không cũng mấy thích cho lắm.
Khoảng nửa giờ, giọng nói không tình cảm của Trương Thành truyền đến: “Cô Du, cô có thể vào.”
Diệp Ánh Du quay lại, gật đầu với Trường Thành rồi bước vào.
Trong phòng làm việc không gian luôn có gam màu tối, trang nhã. Một mặt tường đúc thành kiểu giá sách bên trong đặt rất nhiều sách, còn có dấu vết lật tung, có chút khó tin.
Nhưng lúc này Diệp Ánh Du đang không tập trung quan sát ngoại cảnh, cô có chút tò mò hỏi: “Con trai anh đi rồi sao? Sao không thấy.”
Khóe môi Nam Cung Hàn cong lên, trong đôi mắt đen lóe lên một tia tà khí: “Sao cô biết tôi có con trai?” Người phụ nữ này lại tìm hiểu anh, điều này khiến Nam Cung Hàn khá kinh ngạc.
Diệp Ánh Du đặt cà phê lên trên bàn lớn, di chuyển ngón tay cứng ngắc hai lần, xấu hổ nói: “Không muốn nói thì thôi. Còn đây là cà phê thím Vân pha cho anh.”
Nam Cung Hàn nhếch miệng, ca phê mà anh uống đều là ca phê mới rang xay sau đó trứng tiếp pha và uống ngay khi pha xong.
“Không có nhiệt độ nóng gì cả, tôi làm sao uống hả?” Anh khuấy hai lần bằng thìa, và hỏi một cách khéo léo.
“Để tôi đi làm nóng và mang đến cho anh” Diệp Ánh Du lạnh giọng nói: “Sau này đừng để người ta ngăn cản tôi, nếu không cà phê vần sẽ bị nguội lạnh.”
Nam Cung Hàn cầm cái khay nhỏ trong cô, giơ tay bưng xuống: “Không cần” Cô gái này đang nói đùa, sau lần đun thứ hai ca phê còn có thể uống sao?
Diệp Ánh Du ngoan ngoãn buông ra: “Nếu không có việc gì nữa, tôi đi trước đây, anh cứ từ từ bận.”
Tốt nhất là bận đến sáng hôm sau.
Mặc dù khả năng này là xa vời, nhưng không anh hưởng cô mong chờ như thế.