Hôn lễ của Hạ Lam và Văn Minh là tin tức rất nóng, được nhiều người quan tâm. Chính vì vậy nên số lượng phóng viên nhà báo tác nghiệp ở nơi này cũng không phải ít. Hàng loạt những nhân viên thông tin hết lòng với nghề, họ chẳng sợ hãi bom nổ, đạn pháo, thi nhau xông vào trận địa với mục đích đưa tin tức đến với người xem một cách nhanh chóng và chính xác nhất.
Báo đài lập tức xuất hiện hàng loạt những tiêu đề liên quan đến tình trạng đám tang thế kỉ. Thông tin ban đầu về vụ nổ, phỏng đoán về tình trạng của cô dâu chú rể, mức độ thiệt hại trong vụ việc này.. Ngoài chuyện hai nhân vật chính thê thảm đến đâu, những suy đoán về kẻ thủ ác đứng sau chuyện đặt bom cũng rất được quan tâm. Rốt cuộc ai là người ra tay, kẻ nào đủ năng lực luồn lách qua hàng rào bảo an kĩ lưỡng nhất nhì cả nước của công ti C do Trịnh Văn Minh tăng cường thuê về giám sát lễ kỉ niệm đám cưới của mình? Đặt bom không chỉ ở xung quanh mà còn cố tình cài được ở ngay cạnh cô dâu chú rể, khiến bọn họ không kịp trở tay thay quần áo, lập tức lên thiên đàng..
Rầm rầm rộ rộ, trong nước ngoài nước đều tràn ngập hai cái tên Văn Minh và Hạ Lam. Thế nên không có lí do gì mà Si Tình không biết cả. Cô cầm tờ báo trên tay, hơi nhíu mày một cái sau đó cũng không quá bận tâm. Dù gì cũng chẳng liên quan đến cô, cùng lắm cũng chỉ là một kẻ đã từng hợp tác trong thời gian ngắn, bọn họ có chết cũng chả ảnh hưởng gì đến đời sống của cô hiện tại!
Nghĩ nghĩ, không hiểu vì sao Si Tình lại quyết định cầm lấy tờ báo in chuyện đánh bom ở hôn lễ về nhà. Cô cất toàn bộ đồ ăn vừa mua vào tủ lạnh rồi ung dung cầm báo tới phòng của Ngọc Thái, mỉm cười ném đến chỗ anh ta: “Xem đi, kế hoạch của anh có vẻ thành công rực rỡ đấy nhỉ?”
“...” Ngọc Thái tiều tụy ngồi trên giường, hai chân bị khóa chặt bằng xích sắt. Nơi tiếp giáp giữa xích và da chân có một vệt đỏ hồng rướm máu. Hiển nhiên sau vụ chạy trốn bất thành kia Si Tình đã không còn kiên nhẫn với anh nữa, cô nàng không dùng xích bọc da như trước kia nữa, tàn độc trực tiếp lấy xích sắt sắc bén bao lấy chân anh.
Liếc mắt nhìn qua tờ báo Si Tình vừa ném đến, đôi mắt lờ đờ buồn bã của Ngọc Thái lập tức mở trừng trừng.
Một người chết một người bị thương?
Hạ Lam kia đã chết còn Văn Minh thụ thương vào bệnh viện chưa rõ tình hình. Điều này Ngọc Thái đã đoán trước được, song khi nó thật sự xảy ra trong lòng anh lại tồn tại một cảm giác mâu thuẫn trống rỗng. Những ngày ở đây - bị Si Tình giam cầm - Ngọc Thái đã suy nghĩ rất nhiều. Rốt cuộc anh tồn tại để làm gì? Trả thù có ý nghĩ như thế nào? Trần Duy kia vì sao chủ động cung cấp tin tức cho anh? Ngày đó Hạ Lam ở viện vì bị sảy thai Văn Minh nói với anh những lời đầy ẩn ý đó với mục đích gì? Lẽ nào cậu ta thật sự có quan hệ với anh? Mối quan hệ cậu cháu oan nghiệt mà anh không hề hay biết?..
Mờ mịt đến mức khi hay tin một trong những kẻ cuối cùng của nhà họ Trịnh xảy ra vấn đề cũng không khiến Ngọc Thái vui vẻ nổi nữa.
“Sao? Không vui?” Si Tình nhận ra ngay thái độ của Ngọc Thái bất thường. Mọi lần đều nhắm vào nhà họ Trịnh cơ mà, nay thấy bọn họ có chuyện còn không vỗ giường cười to đi, ảo não như mèo khóc chuột thế là thế nào?
Chả lẽ còn có việc gì ẩn giấu? Việc gì mà Si Tình chưa biết ta?
“Không đủ thảm à? Haha, hai người họ yêu thương nhau thế, một người chết đi đủ hành cho người sống khốn đốn! Lại thêm chủ tịch nằm thương, cổ phiếu ba tập đoàn kia không sụt mới lạ. Thiệt hại lớn dường đó anh còn chưa vừa ý nữa hay sao? Làm người nên biết đủ hiểu không?”
“Tôi.. Tôi muốn ra ngoài!” Ngọc Thái hạ quyết tâm, anh nói nhỏ giọng nhưng đầy dứt khoát “Si Tình, thả tôi đi! Chỉ một lần thôi! Xác định rõ ràng chuyện này xong cô muốn nhốt tôi đến khi nào cũng được!”
“Mơ hão!” Si Tình cười khẩy, giở đủ thủ đoạn mới tóm được anh, nay anh nói thả tôi liền thả, nghĩ tôi đây ngu ngốc dễ xoay lắm à? “Ngoan ngoãn đi, nếu không..”
“Vậy.. Cô giúp tôi tới gặp một người có được hay không?” Ngọc Thái bặm môi, cuối cùng vẫn hạ mình cầu xin “Xác định một chuyện là đúng hay sai..”
“Có vẻ quan trọng quá nhỉ?” Si Tình nhún vai, vẻ mặt chẳng chút quan tâm quay đi “Nhưng mà đúng hay sai thì cũng để làm gì, dù sao anh cũng chả ra được khỏi đây để sửa lỗi đâu!”
“Làm ơn!..” Ngọc Thái cúi mặt, giọng nói run rẩy “Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc Văn Minh có phải là cháu ruột của tôi hay không?..”
“Ồ..” Ha ha, cháu ruột cơ đấy! Nếu đúng vậy thì chắc vui lắm ha, anh sẽ được sống cả đời trong dằn vặt! Ra tay ám hại cả cháu ruột của mình, con trai duy nhất của bà chị gái mình thầm yêu.. Thú vị thật! “Bằng cách nào?”
“Đến nhà tù C, gặp một phạm nhân tên Trần Duy..” Ngọc Thái thấy Si Tình hỏi lại ngay lập tức nói ra nơi của Trần Duy. Hẳn là tên khốn đó cũng đã đọc được tin tức của Văn Minh rồi. Nếu như hắn muốn mượn tay anh trả thù thì lúc này cũng chả cần giấu giếm bất kì chuyện gì nữa.
Nếu Trần Duy vẫn nói Văn Minh không phải con của Mai Lan thì tốt, còn không.. còn không.. Ngọc Thái thật sự cũng không biết phải làm thế nào nữa!
“Hỏi hắn ta xem những lời hắn ta đã nói với tôi trước đây là đúng hay sai..”
“Nhà tù C à?” Si Tình gật gù, không gần nơi này lắm, nhưng đi tới đó cũng không phải không thể. Cơ mà.. “Thôi nghỉ đi, tôi mệt không muốn đi!”
“...”
“Trừ khi..” Cô cười gian tà, đôi mắt ánh lên những tia độc địa “..Anh quỳ xuống cầu xin tôi!”
*
Thông tin là thứ dễ dàng ảnh hưởng đến thị trường cổ phiếu nhất. Ngay khi tin tức vợ chồng tổng giám đốc ba tập đoàn lớn của cả nước xảy ra vấn đề, không ít cổ đông nhỏ lẻ bán tháo toàn bộ cổ phiếu. Thậm chí vài ba cổ đông lớn cũng không dám tin tưởng vào khả năng của tập đoàn, dứt khoát bán đứt tài sản trong tay mình. Nhất thời chỉ số cổ phiếu của SM, ML và Trịnh gia xuống dốc trông thấy, khiến ba tập đoàn thiệt hại không ít. Mãi đến khi một con cá lớn nào đó âm thầm trong bóng tối vớt sạch cổ phiếu trôi nổi của ba tập đoàn này, đồ thị đi xuống kia mới dần nhích lên và ổn định.
Khu vực đại sảnh Bảo Bối lúc này đã được cách ly, cảnh sát đang sử dụng thiết bị dò mìn, tìm xem quanh đây còn chỗ nào bị gài bom nữa hay không. Dĩ nhiên nếu có sẽ đem bom xử lý sạch sẽ, tránh trường hợp người dân vô tội nào đó vô ý kích dẫn, khiến bom nổ gây thương tích.
Điều tra ban đầu cho thấy loại bom này đều là bom cỡ nhỏ, nếu nổ chỉ gây thương tích diện hẹp mà thôi. Thêm nữa nó đều sử dụng thiết bị kích nổ từ xa, nghĩa là hung thủ hoàn toàn có thể không cần xuất hiện ở hội trường cưới cũng có khả năng đem bom nổ đúng giờ. Ai bảo buổi lễ kỉ niệm này được phát trực tiếp làm gì chứ, khiến cho đối tượng tình nghi tăng nhiều thêm một lượt, cảnh sát muốn nhanh chóng tóm kẻ thủ ác cũng không được!
Thi thể của Hạ Lam đã được đónggóicẩn thận, những người bị thương hoặc chịu ảnh hưởng đều được đưa tới bệnh viện. Còn lại đều bị giữ để kiểm tra hoặc lục soát, đặc biệt những người có khả năng đánh bom trả thù hoặc khả nghi sẽ bị giữ lại. Dù sao trước khi rời hiện trường để tới bệnh viện, Văn Minh đại gia cũng đã tuyên bố rất rõ ràng: chỉ cần trong thời gian ngắn nhất tìm ra hung thủ, tiền bạc gì đó tuyệt đối không phải vấn đề! Hơn nữa ở đây hiện giờ có quá nhiều phóng viên nhà báo, thế nên lúc này lực lượng ra sức làm việc là lẽ tất nhiên!
Mọi người đều tất bật làm việc, với cương vị một trợ lý cao cấp nắm giữ nhiều bí mật quan trọng của Văn Minh trợ lý không thể không gấp. Anh vừa điều động vốn thu mua cổ phần, cổ phiếu, ổn định giá cả lại vừa phải giúp đỡ cảnh sát thu thập thông tin về những kẻ có khả năng là thù địch của Văn Minh. Đã vậy khi làm những việc này cả anh và vợ đều bị giám sát nữa chứ. Cảm giác làm việc dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của người khác đúng là chả thoải mái tí nào cả!
“Chúng tôi rời đi được chưa?” Trợ lý cúp điện thoại, hiện tại bên ML rất gấp, vài cổ đông tính nhân cơ hội này giành quyền nắm giữ tập đoàn. Anh cần đến bệnh viện, tìm Văn Minh bàn bạc kĩ lưỡng mọi thứ rồi hành động trong thời gian sớm nhất. Dù sao khi được đưa tới bệnh viện cậu ấy cũng không hôn mê nên hiện tại chắc vẫn có khả năng làm việc. Gì thì gì, vợ cũng đã mất, không thể để cả tài sản của mình cũng đi luôn được! “Thông tin tôi biết đều đã đưa hết cho các anh rồi đó!”
“Anh thì có thể!” Vị cảnh sát làm ghi chép gật đầu với trợ lý “Nhưng vợ anh thì chưa!”
“Vì sao?” Trợ lý nhìn quản lý đang yếu ớt ngồi một bên, dù sao cô cũng là phụ nữ, nhìn thấy cảnh máu me đó không sợ tái mặt mới là lạ! “Vợ tôi cũng lấy xong cả thông tin rồi còn gì?”
“Chưa đâu!” Viên cảnh sát lắc đầu “Còn phải kiểm tra thân thể, nhưng phía bên tôi chưa điều động đủ cảnh sát nữ nên đa phần khách nữ đều bị giữ lại!”
“Không sao đâu!” Quản lý đưa tay ra nắm lấy tay chồng, trấn an “Anh vội cứ đi trước, một chút nữa xong việc em sẽ tự về nhà!”
“Vợ à..”
“Cậu Minh đang rất cần anh..” Quản lý xiết chặt tay chồng, ánh mắt dịu dàng “Đừng để cậu ấy chờ, anh mau đi đi!”
“Anh đừng lo!” Viên cảnh sát cũng quay sang thêm một câu “Rất nhanh cảnh sát nữ sẽ tới, chúng tôi sẽ ưu tiên cho vợ anh kiểm tra trước, đi về trước!”
“Được..” Trợ lý gật đầu, hạ quyết tâm “Nhất định phải về thẳng nhà, xong đâu đấy phải gọi điện cho anh biết chưa?”
“Biết rồi!” Quản lý cong đôi mắt đẹp, khẽ cười. Cô nhìn chồng mình đi khuất khỏi đám đông sau đó quay sang nhìn viên cảnh sát, hạ giọng “Không rời khỏi đây, vậy tôi có được quyền đi nhà vệ sinh không ạ?”
“Ồ, dĩ nhiên..”
*
Đầu gối đàn ông làm bằng vàng, quý giá đến mức chỉ quỳ xuống trước mặt mẹ cha. Thế nhưng hôm nay Ngọc Thái lại quyết định chà đạp tôn nghiêm của mình, khuất phục dưới chân một kẻ tàn ác. Si Tình hành hạ tâm lý Ngọc Thái chán chê cuối cùng cũng quyết định đến nhà tù C tìm người.
Trước khi đi cô còn cẩn thận lấy nước cho Ngọc Thái uống, đảm bảo sau khi nuốt xong cốc này, anh ta sẽ ngủ đến tận chiều tối. Kéo toàn bộ rèm che, khóa hết một lượt cửa, Si Tình lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.
Ai da ~ Nói cô cẩn thận quá mức ấy à? Không đâu, đã làm tội phạm mà không cẩn thận, đến lúc xảy ra vấn đề kẻ bị thiệt chỉ có cô mà thôi! Dại gì chứ?
Đăng kí gặp mặt người ở trại giam không phải chuyện quá khó khăn. Sau khi lót tay một vài vị quản ngục, Si Tình thuận lợi tìm gặp được người mang tên “Trần Duy“. Một người đàn ông trẻ và đẹp trai, trên người mang theo hơi thở thư hương rõ nét. Ồ, túi da đẹp thế này mà cũng là phạm nhân? Không hiểu anh ta vì sao mà được ở tù ta? Tội phạm kinh tế?
“Cô là..” Trần Duy bị kéo ra từ trong phòng giam, nhìn đến trước mặt là một người phụ nữ xa lạ liền nhíu mày. Ai đây? Vì sao lại tới gặp anh? Chẳng lẽ lại nhầm người
“Anh ngạc nhiên?” Si Tình nhếch môi cười, cô đem điện thoại mở ra chế độ quay phim, chiếu thẳng vào mặt người đối diện để làm bằng chứng cho việc mình đã đến đây “Có người nhờ tôi tới thăm anh, anh không vui sao?”
“Là ai?” Trần Duy nhướn mày, không hiểu vì sao anh lại cảm thấy cô gái trước mặt này rất đáng sợ. Kiểu cười nhếch môi kia của cô ta tràn đầy sự âm lãnh và mưu mô. Anh đã vào tù rồi mà vẫn có kẻ muốn đối phó anh ư? Trịnh Văn Minh kia.. Ha ha, hắn ta đã bị nổ gần chết rồi còn gì, đủ sức chạy đến đây gặp anh nữa à?
Hay nghi ngờ anh ở đây nhưng vẫn đủ sức cài bom ở hội trường cưới đó? Vậy thì quá coi trọng anh rồi!
“Văn Minh?”
“Văn Minh?” Si Tình ngửithấy hương vị chán ghét cùng cực khi Trần Duy nhắc đến cái tên này. Chắc chắn giữa bọn họ có ân oán, hơn nữa còn là ân oán nặng nề! “Anh không biết à? Hôm nay lễ kỉ niệm một năm ngày cưới của cậu ta bị cài bom, thương tích thế nào còn chưa biết thì lấy đâu ra thời gian nhờ tôi tìm anh chứ?”
“...”
“Hay anh tưởng cậu ta nghi ngờ anh làm?” Cô cười khinh thường “Tay anh dài được đến thế sao? Đừng tự coi trọng mình quá!”
“Thế thì là ai?” Không những tàn nhẫn mà còn có vẻ rất giỏi đọc tâm, thủ hạ của kẻ nào lợi hại quá vậy? “Nhanh lên đi, thời gian gặp mặt là có hạn định!”
“Ngô Ngọc Thái..” Si Tình bật ra một cái tên “Anh biết người này chứ?”
“Giám đốc bệnh viện TL?” Trần Duy nhướn mày, nụ cười trên môi đột nhiên nảy ra một thứ phong vị kì quái. Biết chứ sao không! Hay là.. vụ nổ này có liên quan đến anh ta, và anh ta đã đoán được thông tin Trần Duy đưa là sai lệch rồi?
Muốn xác thực lại hả?
“Anh ta tìm tôi có chuyện gì?”
“Chuyện gì hẳn là anh cũng biết rồi đi!” Si Tình bật cười, lẽ nào lại đúng? Nếu thế thật hẳn Ngọc Thái hối hận chết mất thôi, anh ta vốn tự đắc bản thân thông minh, chuyên gia tính kế người khác kia mà. Nay lại bị tính kế ngược, còn làm ra những chuyện hại mình hại người thân của mình như thế.. Tưởng tượng đến vẻ mặt táo bón của Ngọc Thái khi nghe tin này Si Tình không nhịn được vui vẻ “Anh ta muốn hỏi anh thân thế thật sự của Văn Minh!”
“Là như thế nào?” Trần Duy phá ra cười, cười thật sự lớn, càng cười càng cuồng loạn “Chẳng lẽ tôi đoán đúng rồi? Anh ta dập được cả nhà họ Trịnh? Anh ta kéo được hết cả đám người đáng chết đó xuống đài? Ngô Ngọc Thái! Tôi đúng là không nhìn nhầm anh!”
“...”
“Chỉ với vài thông tin vớ vẩn tôi bắn ra mà anh có thể đi được đến bước này..” Trần Duy chẳng hề giấu giếm, thẳng thắn nói ra “..Cháu trai ruột của mình cũng ra tay tàn nhẫn được đến thế.. Ha ha ha..”
“Ngô Ngọc Thái..”
“Trịnh Văn Minh! Mày nghĩ mày thông minh lắm sao?”
“Cuối cùng cũng chỉ có thể tùy ý tao chơi!”
“Bị chính cậu của mình chỉnh chết.. Có trách, cũng chỉ nên trách cả nhà mày đều ngu ngốc mà thôi!”