Toàn thân đau mỏi tới không ngờ, Hạ Lam chớp chớp mắt tỉnh lại!
Đúng vậy!
Là tỉnh lại!
Hơ hơ, cô mới vừa từ cõi chết trở về!
Đáng sợ quá, mình bị một đống thuốc nổ làm cho tanh bành mà vẫn còn sống được? Không hiểu có bị rụng cái chân cái tay nào hay không?
Mở mắt ra, nơi này quả nhiên là phòng bệnh. Giường nhỏ trải ga trắng toát, rèm cửa trắng, sơn tường trắng, đến cả nền đá hoa cương cũng trắng đến phát sợ! Khiếp quá! Thế này khác gì trù ẻo người ta, chưa chết đã cho vô nhà tang đâu?
Thiếu gì màu để thể hiện sự sạch sẽ chứ? Các vị sơn màu vàng nhạt hoặc rèm cửa xanh lam vân vân gì đó thì sẽ chết sao?
Xung quanh không hề có máy móc trợ lực hay y bác sĩ gì đó, Hạ Lam ngạc nhiên nhìn lại một lần nữa.. Đúng! Nơi này ngoài cô với cái giường đơn sơ này thì hoàn toàn không có gì khác!
Người ta là tiểu thư Hạ gia một tay che trời đấy, làm sao có chuyện bố mẹ cô ném cô vào nơi tồi tàn thế này để dưỡng thương chứ? Hay lúc đó Tịnh Nhi ở đấy, thấy cô chưa tử nạn nên vội đưa cô đến chỗ này?
Ây, không thể nào!
Nhà họ Vi giàu kém gì nhà cô đâu, Tịnh Nhi còn hoang phí chẳng thua gì mình nên chắc chắn không thèm tiết kiệm mấy đồng viện phí!
Thế rốt cuộc tình huống lúc này là thế nào?
Một kẻ vừa bị phát nổ không chết lại có thể nằm yên vô sự trong một phòng bệnh thiếu thốn dường này?
Thử động đậy tay một chút, không ngờ lại có thể cử động tốt!
Cô tiếp tục động động chân, cũng được luôn mới tài!
Ngoắc ngoắc bên vai và cổ, linh hoạt vô cùng!
Ngồi dậy xem xem, ơ hơ.. ngồi được luôn nè!
Hạ Lam nhún vai tự đắc, tỏ ý bản thân đúng là siêu nhân, khả năng chống chọi đã đạt mức bom nổ không sây sát!
Cô chậm rãi xuống giường, đi tới cửa muốn gọi người vào hỏi cho rõ tình hình một chút. Nhưng sau đó đột ngột phát hiện ra một chuyện vô cùng thú vị: Cô được xưng tụng là tường thành ngàn năm, vậy.. hai quả tưng tưng trên ngực này là ở đâu ra?
Ối mẹ ơi!
Có phải bom nổ không chết liền giúp người ta tiến hóa không vậy? Cái này ít nhất cũng phải đến 101cm! Ngực khủng như này đi đứng quá khó khăn!
Còn eo này, sao nhỏ dữ vậy, cô tập võ bao lâu nên trên eo cũng có vài khối cơ cơ mà? Niềm tự hào của cô chạy đâu mất tiêu rồi?
Mông này sao tự dưng mẩy quá vậy? Chân thì dài mướt mát miên man, tay nuột nà trắng nõn, mặc dù lòng bàn tay cũng có vài nốt chai sần nho nhỏ, nhưng này tính gì so với bàn tay võ học của cô?
Mái tóc.. tóc Hạ Lam chỉ chớm vai và nhuộm màu nâu cơ mà, mái tóc xơ cứng dài qua thắt lưng đủ màu sắc diễm lệ như gà trống này của ai?
Ơ ơ ơ..
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Cái gì đây?
Hạ Lam sống lại, nhưng lại không phải sống trong chính thân thể của cô? Bảo sao cô có thể cử động bình thường, cũng thoải mái đi lại. Bảo sao cô gặp nguy hiểm dường ấy mà cha mẹ không hề xuất hiện, Tịnh Nhi cũng không đưa cô đến bệnh viện hạng nhất chữa trị. Bảo sao..
Uhuhu... Đấy, biết ngay mà, làm gì có chuyện bom nổ không chết chứ? Hạ Lam, mày quá ngây thơ rồi!
“Hạ Lam, cậu tỉnh rồi à?” Cánh cửa Hạ Lam chưa kịp đẩy ra đã có người khác thay cô mở. Hạ Lam im lặng đứng nhìn, chỉ thấy người vừa bước vào là một mỹ nhân lạnh lùng băng giá.
Cô gái ấy cao tầm mét 7, toàn thân ba vòng còn chuẩn hơn cả siêu mẫu chuyên quảng cáo đồ lót! Khuôn mặt càng không cần nói đến, mắt bồ câu long lanh, mũi nhỏ hồng xinh xắn, môi tựa cánh anh đào, làn da mượt như dao.. Hoàn mỹ!
Cơ mà vẫn không thể bằng thân thể này của mình nha, haha, xem đi ngực đây bự thế này cơ mà!
“Sao vậy? Ngẩn người gì thế?”
“Tôi không sao!” Hạ Lam gật đầu, lui lại vài bước cho mỹ nhân đi. Chậc, thân thể này cũng tên là Hạ Lam, trùng hợp dữ ta!
Ây, giờ không phải thời điểm nên nghĩ lung tung đâu, trọng điểm bây giờ là tìm cách giải quyết kìa!
Cô bị nổ tanh bành như vậy nhất định là đã chết rồi, không hiểu lí do gì tự dưng lại chiếm được thân xác người này. Vậy linh hồn người này đâu rồi? Đã chết hay vẫn còn ở đây đợi cô ngủ liền đi ra đoạt xá?
Tiếp theo cô nên hành xử như thế nào? Giả bộ không biết gì? Mất trí nhớ? Ngây ngô.. Kiểu đó có lộ liễu lắm không? Nhỡ bị phát hiện là yêu quái chiếm xác người khác liệu có bị pháp sư trừ ma đến tiêu diệt hay không?
Thực chất Hạ Lam chả sợ pháp sư gì đó đâu, nhưng cô đường đường là một linh hồn chính trực, vì cứu N người nên mới hi sinh. Nay tự dưng bị pháp sư bắt, phong ấn ngàn năm không cho luân hồi gì đó thì thật oan uổng lắm!
“Sao tự dưng tôi lại ở đây ấy nhỉ? Không thể nhớ nổi!”
“Cậu đấy, đã bảo đừng đi chơi đêm rồi mà không nghe!” Mỹ Nhân không vui kéo cô xuống giường thân tình khuyên bảo “Xem đi, giờ cả người gầy rộc, tinh thần xuống dốc, đến cả quả bóng cũng tránh không nổi!”
“Haha..” Cười trừ là chân lí! Hạ Lam tiếp nhận dạybảo, trong lòng thầm suy xét. Chủ nhân thân thể này là loại người gì vậy? Đi chơi đêm đến gầy cả người?
Ây gô, nhìn lại cái bộ ngực 101cm thế này, Hạ Lam cảm thấy tường thành của mình trước kia có lẽ nên gọi là suy dinh dưỡng hạng nặng!
“Mà.. Trịnh Văn Minh đúng là ngốc thật à?” Mỹ Nhân đột nhiên bật ra một cái tên, theo đó tiếng thở dài tiếc hận cũng càng sâu sắc “Anh ấy đẹp như vậy.. Hạ Lam, cậu làm vợ anh ấy cũng nên đối tốt với anh ấy một chút!”
“Cái gì?” Trịnh Văn Minh? Này chả phải nam chính trong bộ truyện cô vừa mới xem một nửa sao hả? Còn ngốc thật với ngốc giả nữa chứ? Đùa nhau à?..
“Mình vẫn không thể hiểu nổi cậu Hạ Lam ạ!” Mỹ Nhân tiếp tục thở dài, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn xa xăm “Vì sao cậu yêu Văn Hóa lại đi kết hôn với Văn Minh?”
“Cô..” Còn Văn Hóa? Ahaha, nhất định là cô đang mơ! Hạ Lam nuốt nước bọt N lần, thật lâu mới khó khăn lên tiếng “Cậu không phải là Hồng Ngọc đấy chứ?”
“Mình là Hồng Ngọc đây!” Mỹ Nhân gật đầu nhìn cô nghi hoặc “Cậu sao vậy Hạ Lam? Từ nãy đến giờ cư xử lạ quá!”
Hồng Ngọc?
Hơ hơ, cái này nhất định là trùng hợp nối liền trùng hợp thôi! Còn nếu không thì bạn Mỹ Nhân trước mắt này dám chắc trăm phần trăm bị ảo luôn! Cái kiểu đọc truyện xong mơ ước được làm nữ chính, sau đó tự phân vai diễn cho người bên cạnh ấy..
Đúng! Đúng! Chính là như thế!
Vậy thì khả năng cao chỗ này là bệnh viện tâm thần nè, và cái thân thể “Hạ Lam” cô đang mang cũng là một thành viên trong đó. Chậc, bệnh nhân tâm thần tinh thần kém phát triển nên dễ dàng bị thôn tính. Linh hồn nguyên chủ bị cô đánh bật rồi chiếm xác luôn!
Đáng tiếc cho mấy người đẹp, ai nấy đều thần kinh không được ổn định..
“Ê, làm gì mà lâu thế?” Cửa phòng tiếp tục bật mở, khuôn mặt phụ nữ trung niên nhăn nhó thò vào. Hạ Lam có thể thấy được người này mặc áo blu trắng, có lẽ là y tá hoặc bác sĩ gì đó “Gọi người cũng mất ngàn năm thế à? Phòng y tế không phải công viên đâu mà tâm sự!”
“Dạ, cô Duyên!” Mỹ Nhân Hồng Ngọc gật đầu nhu hòa, nụ cười trên môi nhếch lên ngọt ngào tựa mật, ai nấy nhìn đều phải thích mê “Chúng em sẽ ra ngoài ngay ạ!”
“Đi! Đi! Đi!” Tất nhiên aiở đây không bao hàm Duyên sama, cô dứt khoát xua tay đuổi vịt không thương tiếc “Hết giờ học rồi, về nhà mà nằm!”
“Vâng!” Hồng Ngọc kéo tay Hạ Lam, lách qua người béo mầm cô nương chặn cửa, nhanh chóng rời khỏi “Chúng em chào cô ạ!”
Hạ Lam vẫn đang chìm trong suy tính bị người kéo ra khỏi cửa phòng. Đón chờ hai người phía ngoài là một hành lang dài rộng cực kì, những dãy lớp học san sát và vài sinh viên đang lục đục trở dậy, cất sách vở ra khỏi lớp.
Thì ra nơi này không phải bệnh viện tâm thần, đây là trường học..
Trường học..
Trường học..
Hạ Lam trợn mắt nhìn tên trường Đại học Hê Hê khắc thật to trên biển hiệu ngoài cửa, lại nghĩ đến một loạt những sự việc vừa xảy đến khi nãy. Cô phải dựa vào tường một lúc để tự bình ổn lại tâm trạng bản thân. Sau đó, Hạ Lam nhìn trời, thống khổ oán than: Mẹ kiếp! Thế giới của cô làm quái gì có trường đại học nào lấy cái tên phế vật như vậy! Đây đích xác là trường học của nữ chính nữ phụ trong !
Chẳng lẽ đây đúng là trong sách?
Nhưng.. Làm thế qué nào mà linh hồn cô chui được vào sách vậy trờiiiii???