Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào trong nhà, Ôn Thất Bạch liền tỉnh lại, xoa xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, từ trong ổ chăn bò ra.
"Làm gì mà dậy sớm như vậy." Tô Cảnh Dược mở to mắt, không thể ăn dẫn tới anh dục cầu bất mãn, cả đêm ngủ không yên, mới vừa ngủ không đến hai giờ, hiện tại còn chưa tỉnh táo.
Ôn Thất Bạch kéo rèm đi ra ngoài, quay đầu lại hướng về phía Tô Cảnh Dược cười, "Tôi đi mua cơm sáng, anh cứ ngủ đi."
Tô Cảnh Dược bị Ôn Thất Bạch cười lóe mù mắt, buổi sáng có thể hóa thành cầm thú luôn.
Ôn Thất Bạch đi rồi, Tô Cảnh Dược hoàn toàn ngủ không được, ở trên giường lăn qua lộn lại hơn mười phút mới rời giường.
Trương Nghiêu hôm nay đã đem văn kiện yêu cầu phê duyệt phát đến hòm thư.
Cửa bị người đẩy ra, một cái đầu liền dò xét tiến vào, lén lút mà đi vào trong xem.
"Nhìn cái gì?" Tô Cảnh Dược khép lại máy tính, liếc, một chút nữa là đem Vệ Khanh hù chết.
"Anh... Anh Tô." Vệ Khanh nhẹ nhàng thở ra, chào hỏi Tô Cảnh Dược, cậu cùng Tô Cảnh Dược không thân, nhưng thấy Tô Cảnh Dược đối xử với Ôn Thất Bạch không tồi, cũng không phòng vệ, "Tiểu Bạch đâu?"
"Đi ra ngoài mua bữa sáng." Tô Cảnh Dược đánh giá Vệ Khanh, bắt đầu bật ra nghi vấn nói lời khách sáo.
Vệ Khanh căn bản không phải đối thủ của Tô Cảnh Dược, không đến năm phút đã bị hỏi sạch sẽ, liên quan đến Ôn Thất Bạch càng là một chút đều không dư thừa.
"Năm Tiểu Bạch nghỉ hè Trung học, dì liền bệnh nặng." Vệ Khanh nghĩ lại nói, "Phí giải phẫu rất cao, Tiểu Bạch không kiếm ra được, bệnh của dì vẫn luôn không dứt, qua một thời gian Tiểu Bjach lấy được một số tiền ở đâu đó chữa bệnh cho dì, nhưng vì đã quá thời gian chữa bệnh tốt nhất, mùa đông năm ấy dì qua đời."
"Ta hỏi Tiểu Bạch số tiền kia từ chỗ nào, cậu ấy cũng không nói."
Câu hỏi này theo Vệ Khanh thật nhiều năm, nhưng Ôn Thất Bạch không nói, cậu cũng không hỏi.
Tiền? Tô Cảnh Dược như suy tư mà nhìn về phía ngoài cửa sổ, đầu ngón tay nhẹ chạm mặt bàn, thời điểm Ôn Thất Bạch học trng học đã rất lâu, căn bản không thể nào tra ra, huống chi, không cần tra anh cũng có thể đoán ra đại khái.
Ôn Thất Bạch sau khi đưa cho Vệ Khanh, đem phần còn lại đặt trước mặt Tô Cảnh Dược, ánh mắt cười như không cười, "Anhđêm qua ngủ không ngon sao."
Tô Cảnh Dược vốn dĩ không muốn gạt cái gì, bị phát hiện cùng lắm thì liền quang minh chính đại mà theo đuổi.
"Cậu hôm nay cũng đừng đi, không phải là sinh nhật bà của cậu à?" Ôn Thất Bạch chọc chọc Vệ Khanh, việc học Vệ Khanh tương đối vội, thật vất vả trở về một chuyến, bà cậu ta liền tổ chức sinh nhật sớm, mong người một nhà tập trung lại, cũng không thể thiếu Vệ Khanh.
Vệ Khanh uống một ngụm cháo mới mở miệng trả lời, "Bà tôi nói chờ chúng ta trở về cùng đi ăn cơm."
"Tôi không đi, cậu ngoan ngoãn về nhà, bằng không tôi đánh cậu." Tốt xấu gì cũng là viễ vui, Ôn Thất Bạch nếu đi, tóm lại có chút không tốt.
Vệ Khanh ngẩng đầu nhìn trời, vào tai này ra tai kia.
"Không nghe lời đúng không." Ôn Thất Bạch từ nhỏ đến lớn dạy dỗ Vệ Khanh, Vệ Khanh có bao nhiêu lá gan cậu rất hiểu, chỉ giơ nắm tay dọa một cái, Vệ Khanh phải khóc chít chít.
Chờ dọa Vệ Khanh đi rồi, Ôn Thất Bạch mới đóng cửa lại, đến mép giường thu thập đệm chăn, chiều nay bọn họ phải đi, lần sau trở vềkhông biết là khi nào.
Tô Cảnh Dược chống cằm, nhìn Ôn Thất Bạch, âm thầm suy tư Ôn Thất Bạch rốt cuộc có biết tình cảm của anh hay không.
Thành phố này không phải đặc biệt phồn hoa, nhưng là nơi tràn ngập hoa, Tô Cảnh Dược đi theo Ôn Thất Bạch nhận ra, nhìn người bán rong bận rộn, cuối cùng dừng lại ở một quán nhỏ tràn ngập hoa tươi.
"Một bó bách hợp, cảm ơn."
Ôn Thất Bạch tiếp nhận bó hoa đóng gói tinh mỹ, bách hợp hương nhàn nhạt quanh quẩn cánh mũi, quay đầu liền thấy Tô Cảnh Dược tiếp nhận một bó hoa hồng lớn từ trong tay chủ tiệm.
Ôn Thất Bạch:......
"Anh mua hoa hồng làm gì?" Ôn Thất Bạch nghi hoặc nói.
Tô Cảnh Dược cũng không hé răng, lấy bách hợp từ trong ngực Ôn Thất Bạch, lại nhét hoa hồng vào.
Cô gái bán hoa vẻ mặt tò mò mà nhìn hai anh đẹp trai trước mặt, cảm giác có chút mặt đỏ tim đập, giống như nhìn thấy gì đó không nên xem.
"Hôm nay tốt xấu cũng là lần đầu tiên tôi đi thăm dì, không thể đi tay không." Tô Cảnh Dược đem bách hợp cầm lấy, giải thích nói.
Ôn Thất Bạch thế nhưng không lời gì để nói.
"Còn cái này, là chủ nhân đưa cho cậu." Tô Cảnh Dược khóe môi mỉm cười, bộ dáng đương nhiên, "Tỏ vẻ tôi rất thích cậu."
Ôn Thất Bạch dở khóc dở cười mà ôm bó hoa hồng, lúc này mới đuổi kịp Tô Cảnh Dược.
Đây không phải mùa tảo mộ, trang viên lạnh lẽo, lá cây rơi xuống đầy đất, tịch liêu hiu quạnh, quạnh quẽ đến cực điểm.
Tô Cảnh Dược cúi đầu nhìn bia mộ, người phụ nữ có nét tương tự Ôn Thất Bạch, cười ôn hòa như ánh mặt trời, cặp kia chứa đầy ý cười, trong con ngươi tựa như tràn đầy hy vọng với cuộc sống.
"Xinh đẹp không?" Ôn Thất Bạch ôm bó hoa hồng cũng không chê dơ, cứ như vậy ngồi ở đống lá bên cạnh, nhìn về phía mộ bia thời ý cười tràn đầy.
Tô Cảnh Dược tự đáy lòng mà "Ừ" một tiếng, khom lưng đem hoa bách hợp đặt ở phía trước bia mộ.
"Mẹ tôi thích nhất hoa bách hợp, nhưng khí hậu ở đây có chút lạnh, nuôi cũng không sống được." Ôn Thất Bạch đặt khuỷu tay ở đầu gối, chậm rãi mở miệng.
Tô Cảnh Dược ngồi bên cạnh Ôn Thất Bạch, an tĩnh nghe cậu nói.
Nghe cậu kể chuyện cậu lúc nhỏ, nghe cậu kể về Vệ Khanh, nghe cậu kể về quản sinh trung học nghiêm khắc, cuối cùng kể về mẹ cậu.
Bất tri bất giác đã đến buổi trưa.
Ôn Thất Bạch từ trên mặt đất đứng dậy, vỗ vỗ đất trên người, đem hoa hồng đặt vào trong lòng ngực Tô Cảnh Dược, "Trẫm mệt chết rồi, Ngươi cầm đi."
Tô Cảnh Dược ôm hoa hồng, nhìn về phía mộ bia, nhìn về phía cái kia người phụ nữ, ngữ khí đạm nhiên hỏi Ôn Thất Bạch, "Cậu áy náy cái gì vậy?"
Tô Cảnh Dược ngước mắt đối diện Ôn Thất Bạch, "Ôn Thất Bạch, muốn nói cái gì cũng có thể nói với mẹ cậu."
Đây là lần thứ hai Tô Cảnh Dược gọi tên Ôn Thất Bạch, thanh âm trầm thấp giàu từ tính, gằn từng chữ một.
"Số tiền kia từ đâu mà có?" Tô Cảnh Dược hỏi, "Cậu đã làm cái gì?"
Mắt Ôn Thất Bạch trong nháy mắt liền lạnh xuống, nhấp môi nửa ngày cũng không nói chuyện.
"Bì là mẹ cậu, dù là cái gì, dì đều sẽ tha thứ ngươi, cậu vì cái gì không nói ra."
Tô Cảnh Dược từng bước một mà ép hỏi.
"Không liên quan tới anh."
"Không liên quan đến tôi, vậy còn cậu? còn mẹ cậu?" Tô Cảnh Dược cong mắt cười, nhìn về phía mộ bia, "Cậu cảm thấy dì đáng thương sao? Bị chính con trai mình lừa."
Ôn Thất Bạch sắc mặt rất khó coi, Tô Cảnh Dược sợ là đều đã biết.
"Dì là mẹ cậu, Ôn Thất Bạch, có nói cái gì là không thể đối nàng nói." Tô Cảnh Dược lại hỏi, anh đã quyết định, tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Ôn Thất Bạch xuy một tiếng, xoay người nhanh rời đi, đạp lên lá cây, biến mất trong tầm mắt Tô Cảnh Dược.
Tô Cảnh Dược ôm lãng hoa hồng, ngồi bên bia mộ, cũng không đuổi theo, Ôn Thất Bạch cũng nên đối mặt chính mình, vô luận sự thật như thế nào, phải có người vạch trần, mà người này, chỉ có thể là Ôn Thất Bạch, là ai đều không được.
Qua buổi trưa, mặt trời dạn lặn xuống.
Cho đến khi gần hoàng hôn, trang viên thổi tới gió lạnh, thổi bay lá rụng, ở giữa không trung đánh lên vào vòng xoáy nhỏ, thổi vào mộ viên.
Vệ Khanh một bên khắp nơi nhìn xung quanh, một bên hướng Tô Cảnh Dược bên này chạy, chờ đến lúc chạy đến bên cạnh Tô Cảnh Dược đã mệt đến thở hồng hộc.
"Anh Tô, anh nhìn thấy Tiểu Bạch không?"
Vệ Khanh ở nhà chờ mãi chờ mãi cũng đợi không được Ôn Thất Bạch, gọi điện thoại cũng không ai tiếp, trong nhà Ôn Thất Bạch cũng không có người, cậu quả thực vội muốn chết.
"Không cần tìm cậu ấy, đầu óc tỉnh táo sẽ trở về." Tô Cảnh Dược nhàn nhạt mở miệng.
Vệ Khanh:??
"Ôi Ôi, tôi đi chỗ khác tìm xem." Vệ Khanh nghĩ Tô Cảnh Dược cũng không biết, đành đi chỗ khác tìm.
Tô Cảnh Dược vẫn tiếp tục chờ tại chỗ, thẳng đến khi tiếng bước chân quen thuộc từ phía sau vang lên, khóe môi lúc này mới giơ lên mạt ý cười, Ôn Thất Bạch quả nhiên không làm anh thất vọng.
"Nghĩ thông rồi."
Ôn Thất Bạch "Hừ" một tiếng, ngồi ở bên cạnh.
"Chạy đi đâu?" Tô Cảnh Dược cười tủm tỉm hỏi.
"Phá xe anh."
Tô Cảnh Dược:......
"Đầu tiên, tôi không phải bởi vì anh mới quyết định thẳng thắn, tiếp theo, tôi không lừa." Ôn Thất Bạch cấp Tô Cảnh Dược đưa đồ uống qua, tỉnh táo lại cậu vẫn biết, Tô Cảnh Dược không có ác ý, đều là vì tốt cho cậu.
Tô Cảnh Dược vặn nắp bình, Ôn Thất Bạch cũng vặn cho chính mình, cúi đầu xem nội dung nắp bình, "Cảm ơn", từ nhỏ đến lớn cũng chưa trúng bao giờ.
"Xui xẻo, lại không trúng." Ôn Thất Bạch nói thầm một câu, ngửa đầu uống một ngụm.
Tô Cảnh Dược cảm thấy thú vị, cũng cúi đầu nhìn, "Được tặng một chai.", quả nhiên, anh hôm nay vận khí không tồi.
"Muag hè năm ấy mẹ tôi kiểm tra ra được ung thu dạ dày, khi đó đang thi, mẹ không nói cho tôi, đến lúc nghỉ hè tôi mới biết được."
"Bác sĩ nói phải làm giải phẫu, phí giải phẫu rất cao, mẹ tôi liền quyết định trước kéo dài thời gian điều trị."
"Mỗi ngày đều phải uống một đống thuốc, có đôi khi còn hộc máu, người cũng càng ngày càng gầy, tôi đi làm công cũng không ai muốn thuê, không có tiền liền không có biện pháp cho mẹ chữa bệnh."
Nói tới đây, Ôn Thất Bạch congkhóe môi, gợi lên một chút tươi cười chua xót, đoạn thời gian đó, quả thực là thời gian đen tối nhất.
"Thời điểm tôi cùng đường, có người tìm đến tôi, cô ấy nói có thể cho tôi tiền, có thể cho mẹ chữa bệnh, thậm chí số tiền kia còn có thể cho tôi và mẹ không lo cơm áo gạo tiền."
Tô Cảnh Dược nghiêng mặt nhìn Ôn Thất Bạch, thấy đuôi mắt cậu buông xuống, tựa như con thú nhỏ không nhà, "Trời sẽ không tự nhiên rớt xuống cái bánh có nhân."
"Đúng vậy, sẽ không rớt bánh có nhân." Ôn Thất Bạch cười nhạo một tiếng, lúc này mới nhìn về phía bia mộ, mỉm cười với ảnh chụp của mẹ, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào, "Người phụ nữa kia nói rút máu của tôi để thay thế người khác kiểm tra DNA."
"Khi đó tôi mới biết được, tôi có cha, nhưng người này lại vứt bỏ tôi cùng mẹ, vì tiền, vì kế thừa gia nghiệp vứt bỏ chúng tôi, ông ta nói cho mẹ tôi rằng muốn đi ra ngoài làm buôn bán, vừa đi chính là mười mấy năm, không trở về, nhưng mẹ tôi lại trước sau không tin, ngày qua ngày mà chờ, vẫn luôn chờ đến ung thư dạ dày thời kì cuối, chờ đến khi mẹ chết, ông takia vẫn không có trở về."
"Tôi không sao cả, có cha đẻ nhưng không có cha nuôi tôi cũng thấy không sao, nhưng mẹ tôi quá ngốc, bà căn bản không chờ được người trong mắt chỉ có tiền."
"Còn không phải tôi thay người ta kiểm tra DNA sao, ông ta không phải muốn con của mình sao, tôi liền cố tình không vừa lòng ông ta, để ông ta nuôi con người khác, chờ ông ta chết, tiền cũng cho người khác, ông ta không phải muốn giữ lại gia nghiệp à, tôi liền cố tình muốn cho gia nghiệp rơi vào trong tay người khác họ."
"Mẹ tôi sắp chết, mỗi buổi tối đều sẽ lôi kéo tôi cùng tôi nói, bà nói nhất định phải chờ người đàn ông kia trở về, chờ không trở lại liền đi tìm ông ta, ông ta nhất định sẽ nuôi tôi, bởi vì người đàn ông kia thật sự rất có trách nhiệm."
"Tôi bắt đầu do dự, tôi muốn nghe mẹ nó chứ, muốn trả thù người đàn ông kia, chứ như vậy dây dưa kéo một tháng, bệnh tình của mẹ cũng càng ngày càng nặng."
"Bác sĩ bên kia cũng thúc giục, tôi đi tìm người phụ nữ kia, đáp ứng điều kiện, người phụ nữ cho tôi tiền."
"Ngày đó lấy xong máu, tôi lấy được tiền, nhưng bác sĩ lại không làm phẫu thuật......"
Ôn Thất Bạch hít hít cái mũi, "Bà bỏ lỡ thời cơ trị liệu tốt nhất, bệnh viện sợ chọc phiền toái không muốn chữa bệnh cho bà, cứ như vậy lại qua hơn một tháng, rồi tới mùa đông, bà liền đi rồi."
"Một người xinh đẹp như vậy, thời điểm ấy gầy không nhận ra, dù như vậy, bà vẫn muốn tôi đi tìm cha."
"Bà đến thời khác cuối cùng của cuộc đời vẫn ôm có hy vọng với người đàn ông kia."
Ôn Thất Bạch cuối cùng lại cười, tự giễu mà nhìn về phía bia mộ, "Đáng tiếc cuối cùng tôi cái gì cũng không có, không cha không mẹ, không vướng bận, đến cuối cùng vẫn là phụ hy vọng của mẹ."