Vệ Khanh kéo ghế ngồi bên cạnh, rũ con ngươi chậm rãi mở miệng, "Tiểu Bạch, mười mấy năm rồi, ngươi cũng nên buông thôi."
Vệ Khanh nhìn Ôn Thất Bạch từng bước từng bước đi tới hiện tại, từng bước che dấu, mặc vào áo khoác dịu dàng.
Cho đến khi cậu không còn nhìn thấy cái bóng của một đứa trẻ nữa.
"Linh hồn của dì ở trên trời cũng sẽ không hy vọng Tiểu Bạch biến thành như vậy, nếu mỗi người cậu cũng không buông tha, so với lúc trước còn có cái gì khác nhau." Vệ Khanh gằn từng chữ, cách mười mấy năm, Ôn Thất Bạch vẫn là trước sau như một không buông tha, "Tôi vẫn thích nhất bộ dáng hiện tại của Tiểu Bạch."
Vệ Khanh không muốn để cho Ôn Thất Bạch biến thành bộ dáng ban đầu, cho dù Ôn Thất Bạch hiện tại loại bộ dáng vô hại này là giả vờ, cậu cũng thích nhất bộ dáng hiện tại của Ôn Thất Bạch.
Ba người còn lại trong ký túc xá thật vất vả mới từ trong nhà vệ sinh giãy dụa bò ra, nhìn thấy một bức tranh giương cung bạt kiếm như vậy.
Ba người nhìn nhau một lúc lâu, yên lặng chui vào nhà vệ sinh, tự nhốt mình lại.
Khuỷu tay Ôn Thất Bạch đặt ở trên bàn, cúi đầu nhìn Vệ Khanh trong chốc lát, "Vệ Khanh, cậu không phải là tôi, làm sao biết tôi thích bộ dáng hiện tại."
Vệ Khanh há miệng, vẫn là một câu cũng không nói ra, cậu không phải Ôn Thất Bạch, thế nhưng cậu biết, Tiểu Bạch hiện tại, cười rộ lên tuy rằng rất đẹp mắt, nhưng lại không có loại thẳng thắn cùng thật tâm như khi còn bé.
"Tôi đi họp báo trước rồi, đã sắp trễ rồi." Ôn Thất Bạch đột nhiên cong mắt nở nụ cười, xoa xoa đầu Vệ Khanh, "Cậu nghỉ ngơi sớm một chút."
Ôn Thất Bạch đi nửa ngày, Vệ Khanh ngồi ở trên ghế của mình hồi lâu cũng không nhúc nhích, những lời kia cậu muốn nói thật lâu, nói ra cũng không hối hận, cho dù Ôn Thất Bạch tức giận muốn đánh cậu, cậu cũng không hối hận.
Nhưng không nên như vậy, Tiểu Bạch không thể phản ứng như vậy.
Vệ Khanh ôm đầu suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu vì sao Ôn Thất Bạch không tức giận, vì sao không nổi giận với cậu.
Nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, ba người còn lại trong ký túc xá mới lén lảo đảo chống mặt heo từ nhà vệ sinh thò đầu ra, nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện Ôn Thất Bạch, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
*
Dung Hướng Thần tựa vào hành lang không ngừng xem đồng hồ, tuy rằng anh biết Ôn Thất Bạch sẽ không đến trễ, nhưng cũng trong lòng đổ một phen mồ hôi, dù sao đây cũng là buổi họp báo đầu tiên của "Tiên Đạo", cũng không thể lưu lại ấn tượng không tốt cho giới truyền thông.
Hôm nay truyền thông tới đây đều là những người đứng đầu giới giải trí, những bộ phim cốt lõi của kế hoạch Tinh Hải, bọn họ đều muốn xem rốt cuộc là loại phim g, đặc biệt là nghe nói buổi họp báo này còn có thể phát sóng đoạn phim, đoạn trailer 30 giây lần trước đều gây ra bình luận nóng trên mạng, chứ đừng nói đến đoạn clip lần này, quả thực chờ mong đến bùng nổ.
"Tiên đạo" có tập đoàn Tô thị làm hậu thuẫn, bên trong đập không ít tiền, nhất là đội hình diễn viên, có thể nói là cường đại, tùy tiện kéo ra một nhân vật đều là cấp bậc ảnh đế.
Nhất là Ôn Thất Bạch, lần trước sau khi tham gia "Chạy trốn" lại không có một nhà truyền thông nào có thể phỏng vấn cậu, lần này bọn họ nhất định phải làm một tin tức lớn.
Cách buổi họp báo còn có hai ba phút đồng hồ, cửa bị mở ra, Trình Thiên Ý là người đầu tiên tiến vào, phía sau còn đi theo mười mấy người mẫu.
Trình Thiên Ý giống như một giáo viên mầm non, chịu thương chịu khó mà từng bước từng bước mà xếp chỗ ngồi cho nhóm người mẫu.
"Ôi ôi ôi, nhìn cái gì mà nhìn, chính là nói cậu đây." Trình Thiên Ý chỉ vào một phóng viên mở miệng, "Một người đàn ông ngồi giữa một đống mỹ nữ không ngại à, đi ra ngoài."
Đợi đến khi sắp xếp xong tất cả người mẫu, Trình Thiên Ý trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng.
Đỗ Cạnh đã ở bên cạnh thổi râu trừng mắt, thiếu chút nữa đánh hắn.
Sản nghiệp Trình gia cũng liên quan đến giới giải trí, cho nên lời mời lần này cũng có tên công ty báo chí của Trình gia, thế nhưng, nhân viên công tác và phóng viên không đến, tất cả đều bị Trình Thiên Ý nhận thầu tán gái.
Thật không biết nếu Trình Thiên Lam biết có thể bị tức khóc hay không.
"Ôi, đây không phải là đạo diễn Đỗ sao." Trình Thiên Ý xếp xong tất cả mỹ nữ, lúc này mới dời tầm mắt, lúc nhìn thấy Đỗ Cạnh cũng không có một chút ngượng ngùng, cười tủm tỉm chào hỏi hắn.
Đỗ Cạnh cắn nát răng trong miệng.
"Đi dạo một chút, xem phim đi." Trình Thiên Ý một tay ôm Đỗ Cạnh, tay kia vung vẫy chào hỏi các người mẫu, "Các em ở chỗ này nhìn kỹ."
Các tiểu mỹ nữ thuần khiết như được huấn luyện đồng thanh gật đầu đáp ứng.
Trình Thiên Ý cứ như vậy kéo Đỗ Cạnh tìm một vị trí hàng đầu ngồi xuống, còn không quên hỏi đông hỏi tây, "Ôi, Đạo diễn Đỗ, cái người mắt xanh kia hôm nay tới chưa?"
Trình Thiên Ý cũng không biết Ôn Thất Bạch tên là gì, tuy rằng những người mẫu kia đã nói qua, nhưng hắn luôn luôn lỗ tai trái tiến vào, lỗ tai phải ra, hoàn toàn không để ở trong lòng.
Nhưng hắn đối với đôi mắt xanh của Ôn Thất Bạch vẫn rất có ấn tượng, nhất là ánh mắt lúc đánh nhau, đủ sắc bén, hắn thích.
Những lời này của Trình Thiên Ý vừa nói ra, mấy phóng viên bên cạnh liền ngồi không yên, đều mở lỗ tai, chuẩn bị lắng nghe cẩn thận, trong đầu không ngừng suy nghĩ tiêu đề tin tức ngày mai muốn lấy như thế nào.
Trình Thiên Ý vẫn là mục tiêu mà các phóng viên báo lá cải khi không có tin tức viết thì sẽ lấy ra để bát quái, bởi vì Trình gia hoàn toàn không có ý muốn khống chế dư luận tẩy trắng.
Hơn nữa bọn họ thậm chí cảm thấy Trình gia đang mặc kệ bọn họ đi tuyên dương Trình Thiên Ý, tuyên dương các loại tiêu cực của Trình Thiên Ý.
Trong này có bao nhiêu ân oán hào môn bọn họ mặc kệ, đối với bọn họ mà nói hữu dụng nhất chính là tin tức, chỉ cần có thể đào được tin tức lớn, thăng chức tăng lương không thành vấn đề.
Buổi họp báo rất nhanh đã bắt đầu, Trình Thiên Ý cũng không nói lung tung nữa, yên lặng nhìn trên đài.
Không thể không nói, Trình Thiên Ý tuy rằng bình thường ồn ào một chút, hơn nữa không đứng đắn, nhưng đối với người khác ngược lại rất tốt, nói chuyện cũng rất thẳng thắn, ngoài mặt rất nhiều người ghét bỏ, nhưng trên thực tế cũng không bài xích hắn.
Đỗ Cạnh chính là một nhân vật đại biểu trong đó, mỗi lần thấy Trình Thiên Ý đều thổi râu trừng mắt, trên thực tế còn rất thích Trình Thiên Ý.
Buổi họp báo diễn ra rất thuận lợi, đoạn clip "Tiên Đạo" cũng được lan truyền rầm rộ trên mạng, bị đẩy lên hotsearch.
Bất kể là từ hiệu ứng đặc biệt, hay là cốt truyện đều không thể bắt bẻ, đoạnclip chỉ chưa đầy ba phút đều gây ra sóng to gió lớn.
Trình Thiên Lam đập một cái lên bàn, "Tin tức "Tiên Đạo" vì sao một chút cũng không có? Một đám các người đều làm ăn không ra gì, chẳng lẽ cần tôi nói cho mấy người biết cái gì nóng cái gì không nóng sao?"
Mấy trưởng phòng ngồi phía dưới ấp úng giải thích vài câu, lại văn không đúng đề.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Trình Thiên Lam nhíu mày nhìn qua, hắn chán ghét nhất người khác lừa gạt hắn, thời điểm hắn vẫn là cô nhi ở cô nhi viện, không được coi trọng.
"Vốn phóng viên là muốn đi qua, nhưng..." Một trưởng phòng mơ mơ hồ mở miệng, "Thế nhưng, các phóng viên nửa đường đều bị giám đốc tổng cổ đưa về, mấy tấm vé vào cửa kia cũng bị lấy đi."
Trình Thiên Lam nhất thời sửng sốt, lập tức chính là lửa giận long trời lở đất, lại là Trình Thiên Ý! Lại là Trình Thiên Ý!
Hắn ta rốt cuộc phải làm hỏng bao nhiêu chuyện mới chịu cam tâm, mỗi lần dự án tốt hắn ta đều tới đây chen một chân, mỗi lần đều sẽ làm hỏng.
Lão già hiện tại rất không hài lòng với hắn, lỡ như đem quyền lực của công ty thu hồi lại hắn chẳng phải là làm việc vô ích lâu như vậy sao?!
"Hắn ta bảo thì các người làm theo sao? Các người không có đầu óc à?!"
Trình Thiên Lam không có biện pháp nổi giận với Trình Thiên Ý, cũng chỉ có thể nổi giận lên người các trưởng phòng này, mắng một đám trưởng phòng đến máu chó đầm đìa, mới đóng cửa, đi ra khỏi phòng họp.
Mấy trưởng phòng đều đã già đầu, bị một hậu bối mắng như vậy trong lòng cũng là giận không nhẹ, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
*
Lúc Tô Cảnh Dược về đến nhà, sắc trời đã tối, sau khi đẩy cửa phòng
khách ra liền hơi nhíu mày.
Trong không khí xen lẫn mùi rượu như có như không, không phải rất nồng đậm, nhưng cũng làm cho người ta không cách nào bỏ qua.
Ôn Thất Bạch dựa vào ngồi trên bệ cửa sổ, vừa mới tắm rửa xong, ngọn tóc còn nhỏ giọt nước, áo ngủ nửa hở nửa kín, lộ ngực, một chân khẽ cong, bưng ly thủy tinh trong suốt lắc lắc với anh, "Lại đây cùng em uống một chén."
Tô Cảnh Dược đi tới ngồi đối diện, đem ly rượu trong tay Ôn Thất Bạch đưa lên, "Làm sao vậy? Em không vui sao?"
Ôn Thất Bạch chống cằm nhìn anh, rất có tư thế ngươi không uống ta liền không lên tiếng.
Tô Cảnh Dược lắc lắc ly rượu, uống hết nửa chén rượu còn lại, lúc này mới buông ly rượu xuống, "Làm sao vậy?"
Ôn Thất Bạch từ bên cạnh lại lấy ra một chén rượu, rót đầy hai ly rượu.
"Chuyện gì xảy ra, ai chọc em không vui?" Tô Cảnh Dược bắt lấy cổ tay đang rót rượu của Ôn Thất Bạch, nhíu mày hỏi, Ôn Thất Bạch luôn luôn không thích các loại thuốc lá và rượu, số lần uống rượu càng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhất định là xảy ra chuyện gì đó.
Dược, "Tô Cảnh Dược, anh xác định anh thích tôi? "
"Thế nào? Nhất định phải để tôi làm em thì em mới tin tưởng? "Tô Cảnh Dược đưa tay kéo áo ngủ của Ôn Thất Bạch, cong mắt nở nụ cười.
Câu nói kia của Vệ Khanh ở bên tai không xua đi được, thích nhất là bộ dạng hiện tại? Hiện tại trông như thế nào?
Ôn Thất Bạch cười nhạo một tiếng, "Lười để ý tới anh, chén này là của anh."
Tô Cảnh Dược ngồi đối diện, cũng không hề ngắt lời, Ôn Thất Vô Bạch rót, anh uống.
Chai rượu đã thấy đáy, hai má Ôn Thất Bạch ửng đỏ, nói cũng nhiều hơn.
Tô Cảnh Dược nghe cậu nói nhiều nhất chính là chuyện khi còn bé, bắt đầu từ việc viết nhật kí, nói đến khi Ôn Uyển qua đời thì chấm dứt, chuyện sau đó không còn nữa.
Khoảng thời gian đó, là thời gian hạnh phúc nhất đời này của Ôn Thất Bạch, từ đó về sau, cả thế giới không còn một tia sáng nào nữa.
"Em say rồi." Tô Cảnh Dược đặt ly rượu trước mặt Ôn Thất Bạch sang một bên, cúi đầu hôn lên trán Ôn Thất Bạch, nâng cằm cậu hôn lên.