Thời Tiểu Niệm còn chưa nói hết, tiếng chuông liền vang lên.
Cô chuyển mắt, chỉ thấy Phong Đức có chút áy náy hướng cô cúi thấp đầu, sau đó cầm điện thoại lên nhận, mấy giây sau, Phong Đức nhíu mày lại, “Cái gì? tại sao lại như vậy được, tôi biết rồi, lát tôi sẽ qua xem.”
Thời Tiểu Niệm ôm Cung Quỳ, nghe nói như thế không khỏi hỏi, “Cha nuôi, có chuyện gì không?”
Phong Đức vẻ mặt nghiêm túc.
Phong Đức cất điện thoại, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm nói, “Tiểu Niệm, con còn nhớ Bob không?”
Bob.
Làm sao quên được, con trai của “bạn tốt” Đường Nghệ hồi đại học của cô, năm đó leo lên giường Cung Âu trên chuyến tàu Bahar, ngay từ đầu Đường Nghệ còn định dùng đứa bé này câu dẫn Cung Âu, sau khi chuyện bại lộ bỏ lại con trai chạy trốn, đến nay cũng chưa từng xuất hiện.
Cung Âu giao Bob cho Phong Đức thu xêos, không tham dự vào, cũng không cho phép cô tham dự vào.
Sau đó, cô cũng dần dần quên đi chuyện này, không nghĩ tới Phong Đức sẽ nhắc lại.
“Con nhớ, làm sao vậy?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Tính xem nào, chắc Bob năm nay cũng 7, 8 tuổi rồi.
Cung Quỳ trợn tròn cặp mắt to, hỏi, “Bob là cái gì?”
“Ta đặt Bob ở viện mồ côi nhi đồng, bởi vì cậu bé bị bệnh tim bẩm sinh, tính cách lại kỳ quái, cho nên không có ai nhận nuôi cậu bé, cậu bé vẫn luôn ở viện mồ côi, ta cho không ít tiền, nên nhân viên ở đó cũng tận tâm với cậu bé.” Phong Đức nói, “Nhân viên ở đó vừa gọi cho ta, Bob đã xảy ra chuyện.”
“Cái gì?” Thời Tiểu Niệm khiếp sợ, “Có phải là thằng bé phát bệnh không?”
“Trong điện thoại nói úp úp mở mở, chỉ nói thằng bé xảy ra chút chuyện, bảo ta nhất định phải đến.” Phong Đức nói, “ Tiểu Niệm, ta đi trước.”
“Con cũng muốn đi, con cũng muốn đi!”
Cung Quỳ đang nhàm chán, nghe nói như thế lập tức nhảy dựng lên, la hét muốn đi cùng.
Thấy thế, Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút từ trên ghế salon đứng lên nói, “Vậy được rồi, con cũng đi xem.”
Đã rất nhiều năm không gặp thằng bé kia, trẻ con vô tội.
Cũng không biết bây giờ Đường Nghệ trốn ở đâu, không thèm quan tâm con trai mình.
Thời Tiểu Niệm mang theo Cung Diệu, Cung Quỳ cùng Phong Đức đến viện mồ côi nhi đồng, Phong Đức chọn cho Bob một viện mồ côi tương đối đầy đủ, bên cạnh là một tòa giáo đường, một trường học, cũng nằm trong phạm vi của viện mồ côi.
Đi vào liền nghe được tiếng cười sung sướng của bọn nhỏ, một đám con nít chơi đùa dưới ánh mặt trời.
“Thật náo nhiệt a.”
Cung Quỳ vui vẻ nói, cô bé và Cung Diệu cơ hồ chưa từng chơi tập thể với trẻ con, có thể chơi cũng chỉ là những đứa trẻ trong gia tộc tôn thất, còn có con của đám người hầu.
Một nữ tu sĩ đi tới, nhìn thấy Phong Đức lễ phép cúi đầu, “Phong lão tiên sinh.”
“Chào cô.” Phong Đức gật đầu, hướng Thời Tiểu Niệm giới thiệu, “Đây là Hà tu nữ, cũng là người quản lý viện mồ côi; vị này chính là Tịch Tiểu Niệm Tịch tiểu thư.”
“Chào Tịch tiểu thư.”
Hà tu nữ hướng Thời Tiểu Niệm gật đầu.
“Chào cô, chúng tôi đến xem Bob.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Mời theo tôi đi bên này.” Hà tu nữ đi vào, dẫn đường cho cô, vừa đi vừa nói, “Lúc Phong lão tiên sinh đưa Bob tới đây đã nói qua tình huống, cho nên chúng tôi còn đặc biệt sắp xếp y tá riêng chăm sóc cho cậu bé. tình huống của Bob hơi đặc biệt, không tiếp xúc với những đứa trẻ khác trong viện mồ côi, toàn chơi một mình, cô độc, quái gở.”
“Làm phiền các cô rồi.”
Thời Tiểu Niệm mang theo hai đứa bé đi vào, nhàn nhạt nói.
“Bob không thích sống chung, cùng những đứa trẻ khác một lời không hợp liền đứng lên động thủ, viện mồ côi này vô luận là người lớn hay trẻ con đều bị thằng bé làm bị thương không ít.” Hà tu nữ nói, “Tình hình nhẹ chúng tôi cũng cho qua, nhưng lần này thằng bé gây ra hoạ lớn rồi.”
“Làm sao vậy?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Cháu trai viện trưởng của chúng tôi 13 tuổi, tới viện mồ côi chơi, nói chuyện không hợp với Bob liền đánh nhau, cháu trai viện trưởng chúng tôi bị đánh bây giờ còn đang nằm viện, cổ bị cắn máu thịt be bét.” Hà tu nữ nói, “Viện trưởng nói, chúng tôi không thể nhận đứa bé này nữa rồi, cho nên tôi mới gọi Phong lão tiên sinh qua đây.”
“Cắn cổ a?”
Cung Quỳ nghe, vẻ mặt kinh hãi, hướng Cung Diệu né tránh.
“Bob còn có khuynh hướng bạo lực sao?” Thời Tiểu Niệm nhíu nhíu mày, cô còn nhớ rõ năm đó thấy Bob cũng là một đứa trẻ trầm mặc ít nói, nhưng không có khuynh hướng bạo lực.
“Bob có bệnh tim bẩm sinh, lại có bệnh tự kỷ, có khuynh hướng bạo lực cũng chẳng có gì lạ.” Hà tu nữ nói, dẫn bọn họ đến cửa, “Đến rồi.”
Thời Tiểu Niệm theo cô đi vào, Hà tu nữ lấy chìa khóa ra mở cửa, dặn dò, “Các người cẩn thận một chút, cố gắng đừng nói.”
Nghĩ tới trẻ con có khuynh hướng bạo lực, Thời Tiểu Niệm theo bản năng ngăn hai đứa bé ở sau người, nói, “Bên trong có một ca ca bi bệnh, các con không nên nói, không nên dùng ánh mắt khác thường nhìn người ta, đi theo sau lưng mẹ là được rồi, biết không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn Cung Diệu luôn luôn không lộ vẻ gì, lạnh lùng.
Cung Quỳ dùng sức gật đầu, “Vâng!” Thấy thế, Hà tu nữ đẩy cửa ra, Thời Tiểu Niệm nhìn vào trong, phòng này có điểm giống phòng bệnh, trống rỗng, không có gì cả, chỉ có một giường lớn, một cái ghế.
Giường là giường đơn, chăn thuần trắng.
Một thân ảnh nho nhỏ ngồi ở đầu giường, trên người mặc quần áo phong phanh màu xám, hai tay vững vàng ôm lấy đầu gối của mình, cúi đầu chôn ở đầu gối, cả người cuộn lại.
Cho dù là như vậy, Thời Tiểu Niệm vẫn nhìn ra cậu bé lớn hơn trước kia rất nhiều, cũng đúng, Cung Diệu và Cung Quỳ đã lớn như vậy, Bob còn lớn tuổi hơn nữa.
“Bob, con xem ai tới này.”
Hà tu nữ đi lên trước ôn nhu nói.
Nghe vậy, cậu bé trên giường ngẩng mặt lên, chỉ lộ ra nửa gương mặt, trên mặt mang mấy vết cào, trừng mắt về phía bọn họ, trong ánh mắt lộ ra mười phần ác ý, giống như đang nhìn kẻ thù, tràn ngập oán hận, như một con hổ đói.
Ánh mắt kia làm cho Thời Tiểu Niệm lạnh cả tim.
Đây là ánh mắt không nên có ở một đứa trẻ.
“Thật đáng sợ.”
Cung Quỳ ló nhìn thoáng qua liền bị hù dọa, bị Cung Diệu bắt lại.
Cậu bé ánh mắt âm trầm nhìn về phía Cung Quỳ và Cung Diệu, nhìn bọn họ ăn mặc sạch sẽ, đẹp đẽ, ác ý trong mắt càng sâu.
Thời Tiểu Niệm đang muốn hỏi gì, Cung Quỳ đột nhiên kéo tay Cung Diệu đi lên phía trước, lấy can đảm hướng Bob trên giường hỏi, “Ca ca, anh phát bệnh sẽ cắn cổ người khác sao?”
Nghe nói như thế, cậu bé lập tức hướng cô bé làm động tác nhe răng trợn mắt, con mắt hung tợn nhìn cô bé chằm chằm, trong cổ họng phát ra âm thanh như dã thú.
Cung Quỳ hoàn toàn bị hù doạ bối rối, đứng ngơ ngác không nhúc nhích.
Cung Diệu lạnh lùng nhìn cậu, bình tĩnh kéo Cung Quỳ về bên cạnh mình, tiếng nói non nớt lại lạnh lùng, “Ngây thơ.”
Thời Tiểu Niệm tức xạm mặt lại, vội vàng kéo hai đứa bé về, ánh mắt thiện ý mà nhìn về phía cậu bé, “Bob, con còn nhớ dì không? Dì là dì Tiểu Niệm.”
Bob nhìn về phía cô, trong mắt không có một chút dáng vẻ nhớ, ánh mắt tràn ngập đáng sợ, ác ý mà nhìn cô chằm chằm, sau đó lại cúi đầu chôn mình.
“Hình như vết thương trên mặt thằng bé chưa được xử lí.”
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Hà tu nữ nói.
Chắc là lúc đánh nhau với cháu trai viện trưởng bị thương, vết thương kia còn rất mới, một điểm dấu vết xử lý qua cũng không có.
“Cái này là bởi vì đó là cháu trai viện trưởng, viện trưởng chúng tôi cũng tức giận, cái này...”
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.” Thời Tiểu Niệm lo lắng Hà tu nữ trực tiếp nói điều không nên ở trước mặt trẻ con, liền ngăn cản cô nói tiếp.
“Được.”
Hà tu nữ gật đầu, theo bọn họ rời đi, đóng cửa một cái lại dùng chìa khoá khóa cửa lại, vừa quay đầu liền thấy Thời Tiểu Niệm cau mày nhìn chìa khoá trong tay cô.
“Đây cũng là không có biện pháp, mỗi lần Bob đánh người khác, chúng tôi liền giữ thằng bé một hồi, phòng ngừa nó i đánh người khác, cũng là giáo huấn.” Hà tu nữ có chút lúng túng nói.
“Vậy ca ca không thể đi ra ngoài chơi a, thật đáng thương.” Cung Quỳ đứng ở một bên nói.
“...”
Hà tu nữ lúng túng hơn, dẫn bọn họ đi vào phòng làm việc, đưa một phần tài liệu tới trước mặt bọn họ, nói, “Phong lão tiên sinh tài trợ cho viện mồ côi chúng tôi rất nhiều, nhưng viện trưởng không thể nhận rồi, đây là văn kiện, các người điền một cái là có thể mang Bob đi.”
Thời Tiểu Niệm ngồi trước bàn làm việc nhìn văn kiện trên tay, hỏi, “Hà tu nữ, không biết vì sao hai đứa bé đánh nhau? Cô vừa nói rất mơ hồ.”
“Cái này...”
Hà tu nữ do dự.
“Hà tu nữ, nói thật cho cô biết, ủy thác chăm sóc đứa bé này không phải tôi, là thiếu gia Cung Âu nhà chúng tôi, vị này chính là Thiếu phu nhân.” Phong Đức chậm rãi nói tên thiếu gia.
Hai chữ Cung Âu thực sự quá nổi tiếng, Hà tu nữ sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, nhìn Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nói, “Cô là?”
“Xin cô nói rõ sự thật.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Kỳ thực cũng không có gì, là tranh luận giữa trẻ con, cháu trai viện trưởng chúng tôi biết Bob hay bắt nạt người khác, nên nói vài câu với thằng bé.”
“Nói gì?” Thời Tiểu Niệm hỏi.
Hà tu nữ ngồi ở chỗ kia sắc mặt càng thêm khó chịu, “Nói là ba mẹ thằng bé không cần nó nữa, không ai nuôi, nói cả sức khoẻ và tinh thần thằng bé đều có bệnh, là rác rưởi.”
“Oa.” Cung Quỳ nghe đến đó nhảy ra nói, “Cháu trai viện trưởng là đứa vé hư, tại sao có thể nói người khác như vậy, là đứa bé đó sai trước, đúng không, Holy?”
“Mắc mớ gì tới em.”
Cung Diệu lành lạnh nói, cô em gái này của cậu luôn tràn đầy lòng tốt.
“...”
Cung Quỳ bĩu môi.
Phong Đức đứng ở phía sau Thời Tiểu Niệm, nghe vậy nói, “Xem ra Bob thay đổi cũng liên quan tới viện mồ côi các cô, chúng tôi sẽ không loại bỏ phương án truy cứu trách nhiệm pháp luật.”
“Phong lão tiên sinh...” Hà tu nữ thất kinh đứng lên, nhìn Phong Đức nói, “Tịch tiểu thư, Phong lão tiên sinh, xin đừng làm như vậy, hà tất phải làm lớn chuyện, đem thằng bé đi không phải tốt sao?”