Thư ký bưng hai ly cà phê nóng hổi tới trước cửa phòng làm việc chủ tịch, bên trong im ắng không có tiếng động nào phát ra, cô do dự một chút, gõ cửa.
“Mời vào!” Người nói chuyện không phải ông chủ lạnh như băng của cô, mà là thanh âm thanh thoát của một cô gái.
Mở cửa đi vào, liền nhìn thấy Minh Thiên Tàng và Niệm Tình hai người ngồi đối diện ở hai bên bàn, trên tay cả hai người đều cầm rất nhiều tài liệu, đang tập trung tinh thần nhìn chăm chú. Bất quá vẫn là Niệm Tình ngẩng đầu lên trước, tươi cười nhận lấy cái khay trên tay thư ký, “Từ xa đã nghe hương cà phê rất nồng rồi, thật sự rất thơm!”
“Cám ơn.” Thư ký lần đầu tiên được người ta khen ngợi như vậy, mặt đỏ rần.
Lực chú ý của Minh Thiên Tàng vẫn là tập trung trên những văn kiện kia.
“Về vấn đề của Khải Nhĩ, đều xem hiểu hết chưa?” Hắn mở miệng hỏi.
Niệm Tình đặt cái ly mới vừa để lên khóe miệng xuống, “Thấy cũng không sai biệt lắm. Từ một vài báo cáo này nhìn ra được, công ty Khải Nhĩ hôm nay cũng không phải là ở trạng thái tốt nhất, nó cũng đang trượt dốc?”
“Chịu ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế toàn cầu, cùng với thị trường suy thoái ở châu Âu, Khải Nhĩ xuất hiện tình trạng như bây giờ cũng không kỳ quái.” Minh Thiên Tàng bỏ văn kiện trong tay xuống, bưng lên một ly cà phê khác, hớp một ngụm, “Cho nên anh nói, đó cũng không phải thời cơ tốt nhất để Phương thị hợp tác với Khải Nhĩ. Khải Nhĩ hi vọng tìm kiếm trợ thủ cực mạnh, mà không phải một mối hợp tác làm ăn không mang lại lợi ích.”
Niệm Tình nghe hắn nói xong có chút nản lòng. Ngay cả Khải Nhĩ cũng không thể trông cậy vào, trong thời gian ngắn còn có biện pháp gì có thể kiếm được một số tiền lớn lấy thừa bù thiếu trong công ty?
“Trước mắt đề nghị duy nhất của anh hiện thời là, ” hắn nhìn cô, “Đem những ngành nhỏ vụn không đáng kể của Phương thị, những thứ bất lợi gây bất lợi cho sự phát triển Phương thị , cũng không phải là sở trường của các người, giống như ngành thời trang, nếu muốn trong vài năm sáng lập nhãn hiệu của mình, có nhà thiết kế chuyên thuộc về công ty mình, thì tất nhiên phải tập trung đầu tư chuyên sâu thật nhiều, nhưng bây giờ em có nhiều tinh lực sao?”
Cô thở dài một tiếng, “Trừ khi em có tám tay tám chân.” Cô trầm ngâm nói: “Thật ra thì anh nói em cũng có nghĩ tới, những thứ này bất quá chỉ là chi nhánh công ty do những chủ quản phần nhiều là nguyên lão ban đầu cùng ba em cố gắng nỗ lực đề nghị đầu tư, có rất nhiều tình cảm riêng tư ở bên trong, không thể dứt bỏ.”
“Làm ăn kiêng kỵ nhất chính là tình cảm.” Hắn quả quyết hủy bỏ ý nghĩ của cô, “Trong lòng em nên suy nghĩ làm sao kiếm lời nhiều hơn, mà không phải mở bao nhiêu viện cứu tế. Nếu không, đến cuối cùng ngay cả em cũng vô lực đi quản lý bọn họ, phải thẳng tay chấm dứt mới đúng.”
Niệm Tình cau chặt mày. Chuyện của công ty làm cho cô phiền não nhất, dính dấp quá nhiều nhân sự. Mà đối với tình trạng hiện giờ của Phương thị, cô nhất định cố đè tâm tình không muốn của mình, miễn cưỡng đi quản lý.
“Món quà anh tặng em ngày hôm qua mua ở đâu vậy?” Cô chuyển hướng không nói về đề tài nặng nề này nữa, nói đến quà tặng của hắn ngày hôm qua.”Bản gốc quý giá của mèo Garfield và lịch sử của nó, những sách này bây giờ ở trên thị trường căn bản không còn thấy.”
“Lần trước đi phòng đấu giá tình cờ thấy liền mua lại thôi.” Hắn nói một cách hờ hững, “Thật sự là kỳ quái, lại có người say mê những thứ nói về mèo chó này, nếu như em thật thích con mèo kia, không bằng dứt khoát nuôi một con thật.”
“Động vật máu lạnh như anh làm sao có thể hiểu niềm đam mê thích thú của người mê truyện tranh như em?” Niệm Tình hướng hắn le lưỡi, “Bất quá dù thế nào, em vẫn cảm ơn món quà của anh.”
“Mỗi lần em cảm ơn ai đều không có thành ý như vậy sao?
Chương thứ bảy
Thư ký bưng hai ly cà phê nóng hổi tới trước cửa phòng làm việc chủ tịch, bên trong im ắng không có tiếng động nào phát ra, cô do dự một chút, gõ cửa.
“Mời vào!” Người nói chuyện không phải ông chủ lạnh như băng của cô, mà là thanh âm thanh thoát của một cô gái.
Mở cửa đi vào, liền nhìn thấy Minh Thiên Tàng và Niệm Tình hai người ngồi đối diện ở hai bên bàn, trên tay cả hai người đều cầm rất nhiều tài liệu, đang tập trung tinh thần nhìn chăm chú. Bất quá vẫn là Niệm Tình ngẩng đầu lên trước, tươi cười nhận lấy cái khay trên tay thư ký, “Từ xa đã nghe hương cà phê rất nồng rồi, thật sự rất thơm!”
“Cám ơn.” Thư ký lần đầu tiên được người ta khen ngợi như vậy, mặt đỏ rần.
Lực chú ý của Minh Thiên Tàng vẫn là tập trung trên những văn kiện kia.
“Về vấn đề của Khải Nhĩ, đều xem hiểu hết chưa?” Hắn mở miệng hỏi.
Niệm Tình đặt cái ly mới vừa để lên khóe miệng xuống, “Thấy cũng không sai biệt lắm. Từ một vài báo cáo này nhìn ra được, công ty Khải Nhĩ hôm nay cũng không phải là ở trạng thái tốt nhất, nó cũng đang trượt dốc?”
“Chịu ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế toàn cầu, cùng với thị trường suy thoái ở châu Âu, Khải Nhĩ xuất hiện tình trạng như bây giờ cũng không kỳ quái.” Minh Thiên Tàng bỏ văn kiện trong tay xuống, bưng lên một ly cà phê khác, hớp một ngụm, “Cho nên anh nói, đó cũng không phải thời cơ tốt nhất để Phương thị hợp tác với Khải Nhĩ. Khải Nhĩ hi vọng tìm kiếm trợ thủ cực mạnh, mà không phải một mối hợp tác làm ăn không mang lại lợi ích.”
Niệm Tình nghe hắn nói xong có chút nản lòng. Ngay cả Khải Nhĩ cũng không thể trông cậy vào, trong thời gian ngắn còn có biện pháp gì có thể kiếm được một số tiền lớn lấy thừa bù thiếu trong công ty?
“Trước mắt đề nghị duy nhất của anh hiện thời là, ” hắn nhìn cô, “Đem những ngành nhỏ vụn không đáng kể của Phương thị, những thứ bất lợi gây bất lợi cho sự phát triển Phương thị, cũng không phải là sở trường của các người, giống như ngành thời trang, nếu muốn trong vài năm sáng lập nhãn hiệu của mình, có nhà thiết kế chuyên thuộc về công ty mình, thì tất nhiên phải tập trung đầu tư chuyên sâu thật nhiều, nhưng bây giờ em có nhiều tinh lực sao?”
Cô thở dài một tiếng, “Trừ khi em có tám tay tám chân.” Cô trầm ngâm nói: “Thật ra thì anh nói em cũng có nghĩ tới, những thứ này bất quá chỉ là chi nhánh công ty do những chủ quản phần nhiều là nguyên lão ban đầu cùng ba em cố gắng nỗ lực đề nghị đầu tư, có rất nhiều tình cảm riêng tư ở bên trong, không thể dứt bỏ.”
“Làm ăn kiêng kỵ nhất chính là tình cảm.” Hắn quả quyết hủy bỏ ý nghĩ của cô, “Trong lòng em nên suy nghĩ làm sao kiếm lời nhiều hơn, mà không phải mở bao nhiêu viện cứu tế. Nếu không, đến cuối cùng ngay cả em cũng vô lực đi quản lý bọn họ, phải thẳng tay chấm dứt mới đúng.”
Niệm Tình cau chặt mày. Chuyện của công ty làm cho cô phiền não nhất, dính dấp quá nhiều nhân sự. Mà đối với tình trạng hiện giờ của Phương thị, cô nhất định cố đè tâm tình không muốn của mình, miễn cưỡng đi quản lý.
“Món quà anh tặng em ngày hôm qua mua ở đâu vậy?” Cô chuyển hướng không nói về đề tài nặng nề này nữa, nói đến quà tặng của hắn ngày hôm qua.”Bản gốc quý giá của mèo Garfield và lịch sử của nó, những sách này bây giờ ở trên thị trường căn bản không còn thấy.”
“Lần trước đi phòng đấu giá tình cờ thấy liền mua lại thôi.” Hắn nói một cách hờ hững, “Thật sự là kỳ quái, lại có người say mê những thứ nói về mèo chó này, nếu như em thật thích con mèo kia, không bằng dứt khoát nuôi một con thật.”
“Động vật máu lạnh như anh làm sao có thể hiểu niềm đam mê thích thú của người mê truyện tranh như em?” Niệm Tình hướng hắn le lưỡi, “Bất quá dù thế nào, em vẫn cảm ơn món quà của anh.”
“Mỗi lần em cảm ơn ai đều không có thành ý như vậy sao?” Hắn chuyển động bút trong tay, như có điều suy nghĩ nhìn cô.
Cô cười nói: “Lại muốn được mời cơm? Hôm nay tùy anh chọn, em làm chủ.”
“Trong lòng chỉ có ăn, sớm muộn gì cũng biến thành heo.” Hắn ngoắc ngoắc ngón tay gọi cô, “Tới đây.”
“Làm gì?” Tay của nàng chống ở trên bàn, mặt của hai người lại gần sát thêm.
Hắn nhân cơ hội đứng dậy hôn trộm thành công, đôi môi ấm áp nhẹ chạm vào môi cô, giống như lông vũ mát rượi vô tình lướt ngang, cô sửng sốt, khoảnh khắc đón nhận cái hôn khẽ này, cô thậm chí còn chưa kịp cảm thụ, cả quá trình liền kết thúc.
“Nếu như Phương thị thiếu tiền, nhớ tới đây lấy.” Khẩu khí hắn bình thản giống như đang giao phó nhiệm vụ cho cấp dưới.
Niệm Tình nghe có chút không thoải mái.
“Tự chúng ta có thể chống đỡ được, không cần phải nhờ anh lây lất sống qua ngày.” Câu nói này nghe khá nặng lời, nhưng hối hận cũng không kịp.
Hắn giương mắt nhìn cô, “Anh hi vọng em sẽ không hiểu lầm ý của anh, anh chỉ không muốn nhìn em chống chọi quá cực khổ.”
“Em biết cân nhắc mà.” Trình độ tự kiêu của cô thật ra thì cũng không thua hắn bao nhiêu, chỉ còn thiếu dạng khí phách chuyên quyền độc đoán như hắn mà thôi.
Lúc Minh Thiên Tàng đi ngang qua tiệm bánh Ấm Áp dừng xe đi xuống. Xuyên thấu qua cửa sổ xe có thể thấy bóng người trong tiệm đang bân rộn, hắn do dự một chút, đang muốn rời đi thì cửa tiệm mở ra, Minh Thiên Hiểu đeo tạp dề đứng ở cửa tiệm gọi hắn, “Anh hai, anh tới rồi, đi vào ngồi đi!”
Trong tiệm có hai khách, hai thợ làm bánh và một cô thu ngân. Hai tay Minh Thiên Hiểu cũng dính đầy bột mì, mới vừa đem một khay điểm tâm nhỏ vừa làm xong đưa vào lò nướng.
” Việc buôn bán trong tiệm có tốt không?” Hắn chọn một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, Minh Thiên Hiểu vừa bận trước bận sau, vừa cười nói: “Rất tốt luôn, bây giờ không phải là giờ cao điểm, coi như được rảnh tay đôi chút, bánh vị quýt của em sáng tạo là sản phẩm bán chạy nhất hiện nay, có muốn nếm thử một chút không?”
Còn không đợi Minh Thiên Tàng trả lời, cô đã đem bánh đưa đến trước mặt hắn.
“Đây là bánh mới vừa ra lò, vẫn còn nóng lắm, lúc ăn cẩn thận nha.” Bộ dáng cô nịnh nọt.
Minh Thiên Tàng nếm thử một miếng, không có phát biểu ý kiến, chẳng qua là hỏi cô, “Ở chỗ này ngày ngày làm bánh không chán sao?”
“Anh không phải cũng ngày ngày chúi đầu vào làm việc, anh chán sao?” Minh Thiên Hiểu hỏi ngược lại hắn.
Hắn rất nghiêm túc nghĩ ngợi, “Thường xuyên cảm thấy chán nản.”
“Nhưng vẫn phải làm, đúng không?” Mặc dù trên mặt cũng dính bột mì, nhưng trên mặt Minh Thiên Hiểu vẫn lộ ra lúm đồng tiền như hoa, “Em và anh không giống nhau, em là vì thích làm bánh mới mở ra tiệm này, làm sao chán được?”
“Cho dù là yêu thích đi nữa, nếu như ngày nào cũng ăn, rồi có lúc sẽ ngán thôi.” Lời nói của Minh Thiên Tàng hiển nhiên có hàm ý khác, tự nhiên nhìn em mình, “Em đến bây giờ cũng không chịu nói sao?”
“Nói gì?” Minh Thiên Hiểu chợt trở nên mất tự nhiên.
“Em biết anh muốn nói gì. Em làm cho hắn nhiều như vậy, nhưng hắn không đem để trong lòng chút gì sao?” Ngón tay Minh Thiên Tàng khẽ gõ mặt bàn, “Thiên Hiểu, không cần quá cố chấp đem tình cảm đặt trên người một người, đó là cái rất dễ dàng làm mình lâm vào chuyện ngu xuẩn.”
Cô cúi đầu không nói hồi lâu, sau đó hỏi: “Anh, anh và chị Niệm Tình có tổn thương lẫn nhau hay chưa?”
Sắc mặt hắn u ám, “Không cần lấy chuyện tình cảm của anh với cô ấy làm ví dụ.”
“Không phải là ví dụ, ta em chỉ hiếu kỳ, tình cảm của các ngươi rốt cuộc tiến triển đến giai đoạn nào rồi?” Cô nói: “Em nghe nói, trong tình yêu mọi người giống như kẻ thù, nhất định phải đem đối phương chinh phục, cho nên khi yêu nhất định sẽ có rất nhiều chiến tranh, cả hai sẽ phải chịu rất nhiều vết thương, cho đến khi vết thương chồng chất, kiệt sức. Anh với chị Niệm Tình cũng là quan hệ như vậy sao?”
Minh Thiên Tàng nhìn những mẻ bánh đang nằm trong khay trả lời, “Chúng ta, vẫn chưa đến nông nỗi phải tổn thương lẫn nhau.”
“Vậy thì tốt quá.” Cô cười một cách chân thành.
“Em cảm thấy bây giờ rất tốt sao?” Mắt của hắn nâng lên, mang theo vài phần lãnh đạm và bất đắc dĩ, “Không thể tổn thương lẫn nhau, là bởi vì hai chúng ta chưa thật sự hiểu rõ tâm của đối phương, chúng ta căn bản không biết đối phương có yêu mình sâu đậm hay không, cho nên, cũng coi như không khác gì tổn thương nhau.” Không có yêu, không có bỏ ra, cũng như không thể có khả năng gây tổn thương lẫn nhau, hắn và Niệm Tình hiện tại đang ở trong một giai đoạn rất rối loạn, tiến không được lui cũng không xong.
Minh Thiên Hiểu khẽ ngơ ngẩn, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy lời trong lòng của anh hai, nói ra nhận xét trong chuyện tình cảm của anh, cho nên sau khi giật mình cô cười cười, “Anh, bộ dáng này của anh bây giờ rất có mị lực đó!”
“Cái gì?” Minh Thiên Tàng hơi nhíu mi tâm.
“Đàn ông khổ vì tình, ở trong mắt các cô gái là có mị lực nhất.” Cô trêu đùa hắn, lúc này thợ làm bánh gọi cô để bàn về công thức làm bánh, cô chạy vào, Minh Thiên Tàng cũng đứng dậy đi về phía cửa.
“Anh, không cần đi vội như vậy.” Minh Thiên Hiểu ngoắc tay với hắn, “Có muốn thử làm một chút điểm tâm cho chị Niệm Tình không?”
Bước chân của hắn dừng lại, xoay người nhìn về phía bên trong tường thủy tinh đang chế biến bánh ngọt, trái tim khẽ động.
Vẫn còn đang do dự, Minh Thiên Hiểu đã chạy ra ngoài đem tạp dề thắt trên người hắn.
“Đừng càn quấy, anh còn phải đi làm.” Hắn cau mày nói.
“Dù sao công ty là mình mở, anh là ông chủ lớn lúc nào thì đi cũng được. Hiếm khi anh đến tiệm của em, em nhất định phải xác minh nghi vấn đã tồn tại rất lâu trong lòng mình.”
“Nghi vấn gì?” Hắn đã bị cô kéo bắt tay vào làm.
“Người có cái đầu IQ hai trăm như anh rốt cuộc là ngoài việc đi học, làm ăn, còn có cái gì anh không học mà biết, xem một lần mà làm được hay không.” Cô cười đến không có hảo ý, lại tự mình đeo bao tay cho hắn, kéo hắn đến bên cạnh bàn làm bánh.”Nếu là đưa cho chị Niệm Tình, em thấy bánh vị hương thảo thích hợp với chị ấy nhất, mỹ nhân hương thảo mà.” Cô bắt đầu nhào bột trước mặt anh mình, “Nhào bột nhất định phải dùng sức, như vậy bột mới nở căng, làm vậy bánh mới có độ cứng vừa phải.”
Minh Thiên Tàng cũng chưa vội động thủ, chẳng qua là lẳng lặng nhìn cô làm, biết cô bỏ vào hương liệu vị hương thảo, them một chút ô mai dầm, rồi đem bánh đưa vào lò nướng, hắn khẽ trầm ngâm một hồi lâu rốt cuộc bắt đầu động thủ.
Minh Thiên Hiểu ở một bên nhìn, mắt không ngừng trợn to lại trợn to. Trên thế giới thật là có thiên tài tồn tại sao? Nhớ lúc trước cô phải học đi học lại phần nhào bột thật lâu, nhưng anh chỉ nhìn một lần liền làm ra hình ra dáng, thật là làm cho cô hận nghiến răng nghiến lợi.
Cho đến khi bánh của Minh Thiên Tàng ra lò, màu sắc vàng óng hòa vào mùi thơm hấp dẫn, để Minh Thiên Hiểu trong tiệm bánh nghe thấy mùi thơm cũng không nhịn được thèm nhỏ dãi, vừa muốn đưa tay liền bị Minh Thiên Tàng giơ tay đánh xuống.
“Cái bánh này không phải cho em ăn.” Vẻ mặt nghiêm túc của anh làm cho cô đợt nhiên hiểu ra, cười đến càng thêm nịnh hót, “Hiểu, là muốn tặng cho chị Niệm Tình chứ gì? Dĩ nhiên, người anh vĩ đại của em lần đầu xuống bếp làm ra chiếc bánh đầu tiên, làm sao tùy tiện để cho người khác ăn đây? Em hiểu, dĩ nhiên hiểu. Như vậy, em nghĩ em sẽ tìm một cái hộp thật đẹp cho anh, gói đẹp chút, đưa cho chị Niệm Tình, chị ấy nhất định vô cùng vui mừng, có khi quá cảm động, còn có cho anh ôm ấp yêu thương.” Cô dùng một cái hộp đẹp đem bánh để vào, buộc dây tơ xinh xắn, giao vào tay của hắn.
“Em nghĩ anh hôm nay dứt khoát không cần đi làm, mắt thấy sắp đến thời gian ăn trưa, chị Niệm Tình khẳng định loay hoay không có thời gian ăn cơm, chiếc bánh tình yêu này của anh sẽ phát huy công dụng rất tốt.”
“Bản lĩnh om sòm của em bây giờ còn hơn cả ma tước.” Minh Thiên Tàng mang theo túi đựng hộp bánh trở lại trên xe.
Bây giờ là mười giờ rưỡi, từ nơi này lái xe đến công ty Niệm Tình phải nửa giờ, ngón tay của hắn sờ tới chìa khóa xe, cúi đầu nhìn về phía cái hộp trên chỗ cạnh tài xế, cơn sóng trong lòng bắt đầu trào dâng. Có muốn đi tìm cô hay không? Muốn đi hay không?
Hắn theo bản năng lấy điện thoại di động ra, sau đó hắn nghe giọng nói của mình: “Buổi trưa có hẹn không?”
Tiếng Niệm Tình ở đầu bên kia vang lên, “Thiên Tàng? Buổi trưa em không có hẹn, sao vậy?”
“Ở văn phòng chờ anh, anh qua gặp em.”
“Được. . . . . .” Trong thanh âm của cô có một chút dịu dàng, làm cho lòng của hắn cũng ấm áp.
Minh Thiên Tàng đi vào cao ốc Phương thị chịu đựng sự chú ý của bốn phương tám hướng, ánh mắt truy đuổi theo từ cửa vào vẫn kéo dài đến quầy.
“Minh tiên sinh, ngài khỏe chứ, tôi có thể giúp gì cho ngài không?” Nhân viên quầy tiếp tân đối với vị nhân tài trong thương giới này đã ngưỡng mộ từ lâu, lần này chính mắt thấy không khỏi mặt hồng tim đập.
Minh Thiên Tàng từ trước đến giờ nổi tiếng lấy lãnh đạm, cự người ngoài ngàn dặm, hôm nay trên mặt của hắn lại bao hàm nụ cười hiếm thấy, mặc dù rất nhạt cũng đã khiến nữ tiếp tân bị điện giật ngất xỉu.
“Tôi có hẹn Phương tiểu thư.” Thật ra nếu như biết thang máy chuyên dụng nằm ở đâu, Minh Thiên Tàng sẽ trực tiếp đến phòng làm việc của Niệm Tình tìm cô.
“Phương tổng sao? Tôi sẽ gọi cô ấy xuống.” Nhân viên tiếp tân vội vàng gọi điện thoại thông báo Phương Niệm Tình, trong chớp mắt, cô để điện thoại xuống, “Phương tổng mời ngài dùng thang máy đi thẳng lên.” Cô dẫn hắn đến thang máy chuyên dụng phía sau.
Minh Thiên Tàng định vào thang máy, khẽ mỉm cười, “Cám ơn.”
Nữ tiếp tân mắt thiếu chút nữa lồi ra. Trời ạ, ai nói Minh Thiên Tàng là một tòa băng sơn? Dáng vẻ hắn khi cười như gió xuân tràn lan, mặt trời mọc hướng đông, quả thật có thể đem lòng của người ta vẽ ra khỏi lồng ngực.
Nghe nói cuộc sống riêng tư của Minh Thiên Tàng rất đơn giản, Phương tổng kia có quan hệ gì với hắn vậy?
Minh Thiên Tàng đi thang máy dừng ở lầu mười hai, tầng lầu này là bộ phận quan trọng nhất của công ty, những bộ phận lớn như phòng thị trường, phòng tiêu thụ cũng ở đây. Hắn mới vừa đi ra thang máy, thư ký nhận được tin tức dẫn hắn tới cửa phòng làm việc của Niệm Tình.
Vừa đẩy cửa ra, sắc mặt của Minh Thiên Tàng lại chợt âm trầm.
Hắn nhìn thấy không chỉ có Niệm Tình, còn có Triệu Hiểu Đông.
“Như vậy, cái kế hoạch này ngay lập tức bắt đầu thi hành đi, bước kế tiếp chúng ta phải làm là. . . . . .” Niệm Tình đang cùng Triệu Hiểu Đông tham thảo chuyện công ty, nhìn thấy hắn đi vào giơ tay chào, “Thiên Tàng, chờ em một chút, em sẽ xong ngay đây.”
Triệu Hiểu Đông thấy Minh Thiên Tàng, sắc mặt cũng hơi đổi, dọn dẹp đồ trên bàn, hắn nói với Niệm Tình: “Nếu Phương tổng có khách tôi đi trước, một lát nữa lại bàn tiếp chuyện này.”
“Những việc này có việc nào không gấp rút? Tuyệt không thể kéo dài!” Thái độ cô kiên quyết.
Triệu Hiểu Đông liếc mắt nhìn Minh Thiên Tàng, thanh âm không lớn không nhỏ nói, “Phương tổng, ở trước mặt người ngoài nói chuyện của công ty, không được tốt mà?”
Niệm Tình hiểu ý tứ của hắn, nhưng cô không để ý chuyện này, kể từ nói rõ mọi chuyện, cô đã không còn ngăn cách gì với hắn, mà cô tin tưởng hắn cũng giống vậy.
Bất quá đồng thời cô cũng cảm thấy không khí trong phòng có chút không đúng, để tránh khỏi tiếp tục lúng túng, cô bày ra nụ cười thật tươi nói: “Vậy anh đi đến phòng kế toán trước, thống kê khoản tiền cần dùng cho kế hoạch này, hôm qua tôi đã chào hỏi quản lý bộ phận đó rồi.”
“Tôi biết rồi.” Triệu Hiểu Đông mang tất cả rời đi, thời điểm đi ngang qua cửa, cố ý cúi đầu nói, “Minh thiếu gia, đã lâu không gặp.”
Minh Thiên Tàng ngồi ở sofa thấp bằng da, không nói gì, chỉ hơi gật đầu một cái.
Mà tiếng đóng cửa của Triệu Hiểu Đông hơi lớn, không biết là cố ý hay không cẩn thận.
Niệm Tình mỉm cười phía sau bàn đi tới, ngồi vào bên cạnh hắn, “Hôm nay làm sao lại đến tìm em vậy? Còn mang theo quà tặng?” Cô liếc mắt liền thấy cái hộp trong tay hắn, trên cái hộp có in logo, “Tiệm bánh Ấm Áp? Không phải là tiệm của Thiên Hiểu mở sao? Như vậy chứa bên trong này nhất định là bánh tự tay Thiên Hiểu làm sao?”
Cô cao hứng muốn mở hộp ra, lại bị Minh Thiên Tàng đưa tay đè lại.
“Người kia tại sao phải ở chỗ này?” Hắn trầm giọng hỏi. Trước kia mặc dù đã điều tra Phương thị, nhưng không có điều tra ra Triệu Hiểu Đông cũng đang làm trong công ty, xem ra ngành tình báo của Minh thị nên chỉnh đốn lại.
“Hiểu Đông sao? Hắn vừa tốt nghiệp đại học liền vào Phương thị rồi, những năm này vẫn rất cố gắng làm việc.” Nhìn ra hắn không thích Hiểu Đông, nhưng cũng cảm thấy hắn thật sự không có lý chán ghét Hiểu Đông như vậy, cho nên không khỏi vì bạn tốt nói đôi lời.
Mi tâm của hắn nhăn ra mấy tầng nếp nhăn, “Sa thải hắn.”
Mệnh lệnh này khiến Niệm Tình vô cùng không vui.”Tại sao? Hiểu Đông vô cùng chăm chỉ làm việc, hắn có thể ngồi vào ghế quản lý phòng thị trường, không phải dựa nào giao tình với em, mà là thực lực của mình, em không có bất kỳ lý do nào sa thải hắn. Hơn nữa, đây là Phương thị, snh không có quyền nhúng tay vào vấn đề điều động nhân viên của em.”
Minh Thiên Tàng cười lạnh một tiếng, “Dưỡng hổ vi hoạn, người như hắn ở lại bên cạnh em, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày làm hại em.”
Niệm Tình càng nghe càng không thoải mái, “Phải không? Người vì em cực khổ làm việc sẽ hại em? Như vậy anh thì sao? Vị hôn phu yêu dấu của em, chúng ta đính hôn lâu như vậy, anh đã vì em làm được cái gì?”
Giống như là bị đâm trúng nỗi đau, hắn nhìn thẳng ánh mắt của cô, đôi mắt đen thâm thúy như sao quang sáng chói, “Xác thực, việc anh làm cho em rất ít, bởi vì anh lãng phí thời gian mấy năm vào một chuyện.”
“Chuyện gì?” Cô thốt ra câu hỏi.
Lãng phí chờ tới khi cô bước đến trước mặt hắn.
Bờ môi của hắn ngập ngừng mấy cái, không trả lời.”Xem ra hôm nay anh tới không đúng lúc, em đã có nhiều việc đang gấp như vậy, anh cũng không muốn quấy rầy.” Thái độ lạnh lùng của hắn khiến Niệm Tình chợt tỉnh ngộ ra cái gì, trực giác nói cho cô biết, Minh Thiên Tàng đột nhiên tới thăm nhất định là có nguyên nhân gì, nếu cứ như vậy để cho hắn rời đi, tình cảm của hai người có thể lại phải rơi vào giai đoạn khó khăn.
Vì vậy cô xoải chân một bước ngăn ở trước mặt của hắn, vươn tay, “Không cho đi!”
Đại khái là bộ dạng cô cản đường thật sự có chút buồn cười, khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên giãn ra, giống như là muốn bật cười.
“Không thể đi? Chẳng lẽ còn muốn anh để lại tiền mãi lộ sao?” Hắn hỏi.
Mắt cô đảo tròn, “Đồ em còn chưa ăn, cái người tặng quà này, chẳng lẽ không muốn tận mắt xem em ăn hết món quà này sao?”
Hắn không trả lời, nhưng cũng không rời đi, điều này chứng tỏ hắn đồng ý ở lại.
Niệm Tình kéo hắn đến bên cạnh bàn làm việc, cởi ra sợi tơ, lấy ra cái bánh, “Oa, bánh thật đẹp! Là hương thảo sao? Em thích ăn vị này nhất. Buổi sáng hôm nay em chưa kịp ăn điểm tâm, bụng kêu từ sáng sớm rồi.”
Thấy cô từng chút từng chút ăn bánh, Minh Thiên Tàng lộ ra nụ cười cưng chiều mà thỏa mãn, duỗi ra ngón tay lau mảnh vụn bánh trên khóe miệng cô, “Thiên Hiểu nói mùi vị này thích hợp với em, không nghĩ tới em ấy hiểu em hơn cả anh.”
“Cảm giác của con gái tương đối chính xác.” Niệm Tình hai ba lần liền đem bánh ăn vào trong bụng, sau đó rất không có khí chất ngồi phịch ở trong ghế, lấy tay vuốt cái bụng, thở dài nói: “Chuyện hạnh phúc nhất trên đời, là khi đói bụng ăn được ăn ngon bánh ngon như vậy, thay em cảm ơn Thiên Hiểu, nói cho em ấy biết, thủ nghệ của em ấy lại tiến bộ.”
Minh Thiên Tàng từ đầu đến cuối chẳng qua là thần bí nhàn nhạt mỉm cười, giống như thấy cô ăn vui vẻ như vậy hắn đủ hài lòng.
“Anh nhìn cái gì? Em buồn cười lắm sao?” Niệm Tình không thể hiểu nụ cười của hắn, cho là mới vừa rồi tướng ăn của mình quá buồn cười, lấy gương từ trong ngăn ra coi trái coi phải, lúc này mới phát hiện ra ở khóe miệng có một miếng sốt mơ dầm nhỏ.
Cô mới vừa rút ra khăn giấy muốn lau, lại bị Minh Thiên Tàng bắt được cổ tay, “Bộ dáng như vậy cũng rất đẹp mắt.” Lời của hắn vừa nghe cũng biết không phải là thật tâm, mùi vị trêu ghẹo quá nặng.
Cô lườm hắn một cái, “Rất bẩn, chỗ nào đẹp mắt chứ?”
Hắn nắm cổ tay của cô, đi vòng qua sau bàn, cúi người xuống nhìn đôi môi đỏ mọng, khẽ hé môi, “Màu môi rất đẹp.”
Gò má Niệm Tình đột nhiên chuyển hồng, nhìn vào đôi mắt trước giờ chỉ lạnh băng thâm trầm, cô hình như thấy một cảm xúc xa lạ — dục vọng. Mà tay của hắn lúc này đang vòng qua hông của cô, hơi dùng sức liền đem cô kéo vào trong ngực của hắn, môi đỏ tươi bị hắn cướp đoạt.
Nụ hôn khi trước của hắn luôn là rất nhẹ nhàng chạm khẽ, chỉ giống như lễ nghi cần làm. Nhưng nụ hôn này xuất phát từ khát khao tình dục chân chính. Đầu lưỡi của hắn trêu chọc cô, vốn cho là hắn từ ngoài vào trong đều lạnh lùng như vậy, nhưng giờ phút này biểu hiện của hắn hoàn toàn đẩy ngã nhận xét trước kia của Niệm Tình. Nếu như nói lần trước lòng của cô bởi vì hắn hôn như gió nhẹ nước chảy mà không đốt lên ngọn lửa, lần này toàn thân của cô đều giống như bị hắn đốt sạch, chỉ có ôm chặt lấy hông của hắn, tận tình hưởng thụ cảm giác được hắn cưng chiều, mới có thể an tâm. Bất tri bất giác cô từ bị động tiếp nhận chuyển thành chủ động nghênh đón, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng từ sâu trong cổ họng phát ra.
“Cho em mượn vài người mẫu có được hay không?” Ngón tay Niệm Tình ở lòng bàn tay Thiên Tàng vô thức vẽ vòng tròn.
“Vì buổi công bố thời trang kia?” Minh Thiên Tàng hỏi.
“Đúng vậy! Công ty người mẫu theo kì hạn Đương Hồng thật kiêu căng, mấy ngày nay buổi công bố lại đặc biệt nhiều, người đại diện hình như cố ý không muốn em thành công, dù em ra điều kiện như thế nào, cũng không mời được người mẫu hạng nhất đến.” Gần đây cô vì buổi công bố này mà làm đến bể đầu sứt trán.”Dưới tay Minh thị không phải là có một công ty người mẫu sao? Nghe nói có rất nhiều người mẫu ký hợp đồng, không cần quá nhiều, chỉ cần mượn 4, 5 người, làm cho em nửa ngày, là đủ rồi.”
“Điều kiện là gì?” Hắn chau chau mày, “Tại sao muốn mượn người của anh?”
“Điều kiện, anh cứ thích nói điều kiện quá nhỉ?” Niệm Tình dùng đầu ngón tay hung hăng bấm sâu vào lòng bàn tay của hắn, “Ở trước mặt em có thể đừng bày ra bộ dáng người làm ăn hay không?”
Hắn cười, tay phải vịn gáy của cô, “Thật xin lỗi, đây là thói quen nghề nghiệp.”
“Đối với bất kỳ người nào, anh đều luôn giữ thói quen nghề nghiệp như bậy sao?” Cô không vui bĩu môi.
“Nếu là thói quen, sẽ không có khả năng dễ dàng thay đổi, huống chi đây là việc công.” Hắn dùng giộng nói bàn chuyện làm ăn, “Ngày mốt là ngày công bố đúng không? Phái người của anh qua cũng được, nhưng muốn em thay Minh thị thiết kế một bộ sưu tập thời trang mùa hè.”
Niệm Tình kinh động nói, “Anh muốn hại chết em à! Một bộ sưu tập? Em cũng sẽ không thiết kế trang phục.”
Hắn cười như không cười nói: “Em sẽ không? Vậy xin hỏi bộ sưu tập thời trang mùa thu chủ đạo của Phương thị do ai thiết kế?”
“Tất nhiên, là nhà thiết kế nổi tiếng mà em mời từ nước ngoài về.”
“Là nước nào? Nhà thiết kế danh tiếng nào?”
“Tại sao em phải nói ra? Em sợ anh biết được sẽ tranh giành người với em thì sao.” Niệm Tình chết không thừa nhận.
Hắn thu tay lại, đuôi lông mày giương nhẹ, “Phong cách của em anh sẽ không nhận ra sao? Một loạt trang phục so với trang phục những nhân vật trong truyện tranh của em lúc trước có liên quan nhìn tương tự nhau, nhà thiết kế nổi tiếng của nước nào sẽ thiết kế được y như vậy?”
“Bộ truyện kia anh đã xem rồi hả?” Niệm Tình lập tức bắt được trọng điểm trong lời hắn.
“Em thừa nhận?” Minh Thiên Tàng còn chấp nhất vấn đề lúc nãy, “Nhớ trước ba tháng đem phương án thiết kế cho anh xem.” Nói xong hắn gọi điện thoại cho công ty người mẫu dưới trướng Minh thị, “Mân Côi, trong tay cô có bao nhiêu người mẫu có thể biểu diễn vào sáng ngày mốt? Ừ, nhớ giữ lại cho tôi mười người. Hứa Ảnh rất tốt, ra lệnh họ ở lại công ty đợi lệnh.” Hắn cầm điện thoại di động hỏi cô, “Thế nào, chuyện vừa rồi phải suy tính làm sao?”
Niệm Tình thở dài, vì cái gì mà lại bị hắn ăn đến gắt gao như vậy? Hứa Ảnh thật sự rất tuyệt, các người mẫu của họ, bất luận mời được người nào trong nhóm, buổi trình diễn cũng được coi là thành công một nửa. Nếu Minh Thiên Tàng giúp một tay như vậy, cô dĩ nhiên cũng không có lựa chọn khác.
“Trước ba tháng, em sẽ đem bản thảo thiết kế giao cho anh.” Cô rất bất đắc dĩ nói.
Minh Thiên Tàng khóe môi giơ lên, đối với bên đầu bên kia điện thoại vẫn giữ giọng nói lạnh lùng mà ra lệnh, “Ngày mai dẫn theo mọi người đến trung tâm hội nghị Thanh Điểu luyện tập.”
Niệm Tình khẽ khiếp sợ, “Ngay cả nơi chúng ta tổ chức anh cũng biết?”
“Phạm vi trong nghề chỉ có như vậy, nơi có thể tổ chức trình diễn có hạn, muốn lừa người là không thể nào.” Hắn nhẹ nhàng giải thích nhưng không làm Niệm Tình hết nghi ngờ. Nếu không phải hắn cố ý chú ý, chắc là sẽ không ngay cả thời gian Phương thị tổ chức buổi công bố cũng biết rõ ràng. Như vậy, ngay cả vấn đề khó khăn hiện giờ của cô, hắn không phải cũng đã sớm biết rồi sao? Biết, cũng không chủ động trợ giúp, chỉ chờ cô mở miệng đi nhờ?
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, Niệm Tình trong nháy mắt có chút hoảng loạn. Người đàn ông đính hôn với cô đã năm năm, cùng cô thân mật hôn sâu, rốt cuộc có yêu cô không? Tim của hắn, đã chìm sâu ngàn mét dưới đáy biển từ lúc hai người quen nhau, cho dù cô cố gắng đến gần như thế nào, hắn luôn có biểu tình lạnh như băng nhưng lại như rất hiểu rõ mọi việc, đứng ở nơi không xa không gần nhìn cô, giống như đợi cô đến gần, hoặc là không muốn đến gần cô.
Nếu như hắn yêu cô, nên vì cô mà chuẩn bị tốt mọi thứ, dọn sạch tất cả chướng ngại, không phải sao? Tại sao lại muốn cô cực khổ cố gắng công việc, mặt khác còn phải lên tinh thần cò kè mặc cả với vị hôn phu của mình?
Yêu một người, không phải mang lại lợi ích và hiệu quả như vậy. Tất cả truyện tranh, tất cả phim trên ti vi đều không phải diễn như vậy. Biểu hiện và hành động của Minh Thiên Tàng, phá vỡ hình thức tất cả vở kịch tình yêu, hắn không theo như lẽ thường xuất bài, bá đạo tùy hứng lại lãnh khốc khôn khéo. Hắn cũng không phải một bạn trai tốt, càng không phải là một người chồng lý tưởng.
Ngơ ngẩn nhìn hắn đến mất hồn, Niệm Tình tự hỏi mình: yêu một người như vậy, là may mắn hay không may mắn đây?
” Hắn chuyển động bút trong tay, như có điều suy nghĩ nhìn cô.
Cô cười nói: “Lại muốn được mời cơm? Hôm nay tùy anh chọn, em làm chủ.”
“Trong lòng chỉ có ăn, sớm muộn gì cũng biến thành heo.” Hắn ngoắc ngoắc ngón tay gọi cô, “Tới đây.”
“Làm gì?” Tay của nàng chống ở trên bàn, mặt của hai người lại gần sát thêm.
Hắn nhân cơ hội đứng dậy hôn trộm thành công, đôi môi ấm áp nhẹ chạm vào môi cô, giống như lông vũ mát rượi vô tình lướt ngang, cô sửng sốt, khoảnh khắc đón nhận cái hôn khẽ này, cô thậm chí còn chưa kịp cảm thụ, cả quá trình liền kết thúc.
“Nếu như Phương thị thiếu tiền, nhớ tới đây lấy.” Khẩu khí hắn bình thản giống như đang giao phó nhiệm vụ cho cấp dưới.
Niệm Tình nghe có chút không thoải mái.
“Tự chúng ta có thể chống đỡ được, không cần phải nhờ anh lây lất sống qua ngày.” Câu nói này nghe khá nặng lời, nhưng hối hận cũng không kịp.
Hắn giương mắt nhìn cô, “Anh hi vọng em sẽ không hiểu lầm ý của anh, anh chỉ không muốn nhìn em chống chọi quá cực khổ.”
“Em biết cân nhắc mà.” Trình độ tự kiêu của cô thật ra thì cũng không thua hắn bao nhiêu, chỉ còn thiếu dạng khí phách chuyên quyền độc đoán như hắn mà thôi.
Lúc Minh Thiên Tàng đi ngang qua tiệm bánh Ấm Áp dừng xe đi xuống. Xuyên thấu qua cửa sổ xe có thể thấy bóng người trong tiệm đang bân rộn, hắn do dự một chút, đang muốn rời đi thì cửa tiệm mở ra, Minh Thiên Hiểu đeo tạp dề đứng ở cửa tiệm gọi hắn, “Anh hai, anh tới rồi, đi vào ngồi đi!”
Trong tiệm có hai khách, hai thợ làm bánh và một cô thu ngân. Hai tay Minh Thiên Hiểu cũng dính đầy bột mì, mới vừa đem một khay điểm tâm nhỏ vừa làm xong đưa vào lò nướng.
” Việc buôn bán trong tiệm có tốt không?” Hắn chọn một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, Minh Thiên Hiểu vừa bận trước bận sau, vừa cười nói: “Rất tốt luôn, bây giờ không phải là giờ cao điểm, coi như được rảnh tay đôi chút, bánh vị quýt của em sáng tạo là sản phẩm bán chạy nhất hiện nay, có muốn nếm thử một chút không?”
Còn không đợi Minh Thiên Tàng trả lời, cô đã đem bánh đưa đến trước mặt hắn.
“Đây là bánh mới vừa ra lò, vẫn còn nóng lắm, lúc ăn cẩn thận nha.” Bộ dáng cô nịnh nọt.
Minh Thiên Tàng nếm thử một miếng, không có phát biểu ý kiến, chẳng qua là hỏi cô, “Ở chỗ này ngày ngày làm bánh không chán sao?”
“Anh không phải cũng ngày ngày chúi đầu vào làm việc, anh chán sao?” Minh Thiên Hiểu hỏi ngược lại hắn.
Hắn rất nghiêm túc nghĩ ngợi, “Thường xuyên cảm thấy chán nản.”
“Nhưng vẫn phải làm, đúng không?” Mặc dù trên mặt cũng dính bột mì, nhưng trên mặt Minh Thiên Hiểu vẫn lộ ra lúm đồng tiền như hoa, “Em và anh không giống nhau, em là vì thích làm bánh mới mở ra tiệm này, làm sao chán được?”
“Cho dù là yêu thích đi nữa, nếu như ngày nào cũng ăn, rồi có lúc sẽ ngán thôi.” Lời nói của Minh Thiên Tàng hiển nhiên có hàm ý khác, tự nhiên nhìn em mình, “Em đến bây giờ cũng không chịu nói sao?”
“Nói gì?” Minh Thiên Hiểu chợt trở nên mất tự nhiên.
“Em biết anh muốn nói gì. Em làm cho hắn nhiều như vậy, nhưng hắn không đem để trong lòng chút gì sao?” Ngón tay Minh Thiên Tàng khẽ gõ mặt bàn, “Thiên Hiểu, không cần quá cố chấp đem tình cảm đặt trên người một người, đó là cái rất dễ dàng làm mình lâm vào chuyện ngu xuẩn.”
Cô cúi đầu không nói hồi lâu, sau đó hỏi: “Anh, anh và chị Niệm Tình có tổn thương lẫn nhau hay chưa?”
Sắc mặt hắn u ám, “Không cần lấy chuyện tình cảm của anh với cô ấy làm ví dụ.”
“Không phải là ví dụ, ta em chỉ hiếu kỳ, tình cảm của các ngươi rốt cuộc tiến triển đến giai đoạn nào rồi?” Cô nói: “Em nghe nói, trong tình yêu mọi người giống như kẻ thù, nhất định phải đem đối phương chinh phục, cho nên khi yêu nhất định sẽ có rất nhiều chiến tranh, cả hai sẽ phải chịu rất nhiều vết thương, cho đến khi vết thương chồng chất, kiệt sức. Anh với chị Niệm Tình cũng là quan hệ như vậy sao?”
Minh Thiên Tàng nhìn những mẻ bánh đang nằm trong khay trả lời, “Chúng ta, vẫn chưa đến nông nỗi phải tổn thương lẫn nhau.”
“Vậy thì tốt quá.” Cô cười một cách chân thành.
“Em cảm thấy bây giờ rất tốt sao?” Mắt của hắn nâng lên, mang theo vài phần lãnh đạm và bất đắc dĩ, “Không thể tổn thương lẫn nhau, là bởi vì hai chúng ta chưa thật sự hiểu rõ tâm của đối phương, chúng ta căn bản không biết đối phương có yêu mình sâu đậm hay không, cho nên, cũng coi như không khác gì tổn thương nhau.” Không có yêu, không có bỏ ra, cũng như không thể có khả năng gây tổn thương lẫn nhau, hắn và Niệm Tình hiện tại đang ở trong một giai đoạn rất rối loạn, tiến không được lui cũng không xong.
Minh Thiên Hiểu khẽ ngơ ngẩn, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy lời trong lòng của anh hai, nói ra nhận xét trong chuyện tình cảm của anh, cho nên sau khi giật mình cô cười cười, “Anh, bộ dáng này của anh bây giờ rất có mị lực đó!”
“Cái gì?” Minh Thiên Tàng hơi nhíu mi tâm.
“Đàn ông khổ vì tình, ở trong mắt các cô gái là có mị lực nhất.” Cô trêu đùa hắn, lúc này thợ làm bánh gọi cô để bàn về công thức làm bánh, cô chạy vào, Minh Thiên Tàng cũng đứng dậy đi về phía cửa.
“Anh, không cần đi vội như vậy.” Minh Thiên Hiểu ngoắc tay với hắn, “Có muốn thử làm một chút điểm tâm cho chị Niệm Tình không?”
Bước chân của hắn dừng lại, xoay người nhìn về phía bên trong tường thủy tinh đang chế biến bánh ngọt, trái tim khẽ động.
Vẫn còn đang do dự, Minh Thiên Hiểu đã chạy ra ngoài đem tạp dề thắt trên người hắn.
“Đừng càn quấy, anh còn phải đi làm.” Hắn cau mày nói.
“Dù sao công ty là mình mở, anh là ông chủ lớn lúc nào thì đi cũng được. Hiếm khi anh đến tiệm của em, em nhất định phải xác minh nghi vấn đã tồn tại rất lâu trong lòng mình.”
“Nghi vấn gì?” Hắn đã bị cô kéo bắt tay vào làm.
“Người có cái đầu IQ hai trăm như anh rốt cuộc là ngoài việc đi học, làm ăn, còn có cái gì anh không học mà biết, xem một lần mà làm được hay không.” Cô cười đến không có hảo ý, lại tự mình đeo bao tay cho hắn, kéo hắn đến bên cạnh bàn làm bánh.”Nếu là đưa cho chị Niệm Tình, em thấy bánh vị hương thảo thích hợp với chị ấy nhất, mỹ nhân hương thảo mà.” Cô bắt đầu nhào bột trước mặt anh mình, “Nhào bột nhất định phải dùng sức, như vậy bột mới nở căng, làm vậy bánh mới có độ cứng vừa phải.”
Minh Thiên Tàng cũng chưa vội động thủ, chẳng qua là lẳng lặng nhìn cô làm, biết cô bỏ vào hương liệu vị hương thảo, them một chút ô mai dầm, rồi đem bánh đưa vào lò nướng, hắn khẽ trầm ngâm một hồi lâu rốt cuộc bắt đầu động thủ.
Minh Thiên Hiểu ở một bên nhìn, mắt không ngừng trợn to lại trợn to. Trên thế giới thật là có thiên tài tồn tại sao? Nhớ lúc trước cô phải học đi học lại phần nhào bột thật lâu, nhưng anh chỉ nhìn một lần liền làm ra hình ra dáng, thật là làm cho cô hận nghiến răng nghiến lợi.
Cho đến khi bánh của Minh Thiên Tàng ra lò, màu sắc vàng óng hòa vào mùi thơm hấp dẫn, để Minh Thiên Hiểu trong tiệm bánh nghe thấy mùi thơm cũng không nhịn được thèm nhỏ dãi, vừa muốn đưa tay liền bị Minh Thiên Tàng giơ tay đánh xuống.
“Cái bánh này không phải cho em ăn.” Vẻ mặt nghiêm túc của anh làm cho cô đợt nhiên hiểu ra, cười đến càng thêm nịnh hót, “Hiểu, là muốn tặng cho chị Niệm Tình chứ gì? Dĩ nhiên, người anh vĩ đại của em lần đầu xuống bếp làm ra chiếc bánh đầu tiên, làm sao tùy tiện để cho người khác ăn đây? Em hiểu, dĩ nhiên hiểu. Như vậy, em nghĩ em sẽ tìm một cái hộp thật đẹp cho anh, gói đẹp chút, đưa cho chị Niệm Tình, chị ấy nhất định vô cùng vui mừng, có khi quá cảm động, còn có cho anh ôm ấp yêu thương.” Cô dùng một cái hộp đẹp đem bánh để vào, buộc dây tơ xinh xắn, giao vào tay của hắn.
“Em nghĩ anh hôm nay dứt khoát không cần đi làm, mắt thấy sắp đến thời gian ăn trưa, chị Niệm Tình khẳng định loay hoay không có thời gian ăn cơm, chiếc bánh tình yêu này của anh sẽ phát huy công dụng rất tốt.”
“Bản lĩnh om sòm của em bây giờ còn hơn cả ma tước.” Minh Thiên Tàng mang theo túi đựng hộp bánh trở lại trên xe.
Bây giờ là mười giờ rưỡi, từ nơi này lái xe đến công ty Niệm Tình phải nửa giờ, ngón tay của hắn sờ tới chìa khóa xe, cúi đầu nhìn về phía cái hộp trên chỗ cạnh tài xế, cơn sóng trong lòng bắt đầu trào dâng. Có muốn đi tìm cô hay không? Muốn đi hay không?
Hắn theo bản năng lấy điện thoại di động ra, sau đó hắn nghe giọng nói của mình: “Buổi trưa có hẹn không?”
Tiếng Niệm Tình ở đầu bên kia vang lên, “Thiên Tàng? Buổi trưa em không có hẹn, sao vậy?”
“Ở văn phòng chờ anh, anh qua gặp em.”
“Được. . . . . .” Trong thanh âm của cô có một chút dịu dàng, làm cho lòng của hắn cũng ấm áp.
Minh Thiên Tàng đi vào cao ốc Phương thị chịu đựng sự chú ý của bốn phương tám hướng, ánh mắt truy đuổi theo từ cửa vào vẫn kéo dài đến quầy.
“Minh tiên sinh, ngài khỏe chứ, tôi có thể giúp gì cho ngài không?” Nhân viên quầy tiếp tân đối với vị nhân tài trong thương giới này đã ngưỡng mộ từ lâu, lần này chính mắt thấy không khỏi mặt hồng tim đập.
Minh Thiên Tàng từ trước đến giờ nổi tiếng lấy lãnh đạm, cự người ngoài ngàn dặm, hôm nay trên mặt của hắn lại bao hàm nụ cười hiếm thấy, mặc dù rất nhạt cũng đã khiến nữ tiếp tân bị điện giật ngất xỉu.
“Tôi có hẹn Phương tiểu thư.” Thật ra nếu như biết thang máy chuyên dụng nằm ở đâu, Minh Thiên Tàng sẽ trực tiếp đến phòng làm việc của Niệm Tình tìm cô.
“Phương tổng sao? Tôi sẽ gọi cô ấy xuống.” Nhân viên tiếp tân vội vàng gọi điện thoại thông báo Phương Niệm Tình, trong chớp mắt, cô để điện thoại xuống, “Phương tổng mời ngài dùng thang máy đi thẳng lên.” Cô dẫn hắn đến thang máy chuyên dụng phía sau.
Minh Thiên Tàng định vào thang máy, khẽ mỉm cười, “Cám ơn.”
Nữ tiếp tân mắt thiếu chút nữa lồi ra. Trời ạ, ai nói Minh Thiên Tàng là một tòa băng sơn? Dáng vẻ hắn khi cười như gió xuân tràn lan, mặt trời mọc hướng đông, quả thật có thể đem lòng của người ta vẽ ra khỏi lồng ngực.
Nghe nói cuộc sống riêng tư của Minh Thiên Tàng rất đơn giản, Phương tổng kia có quan hệ gì với hắn vậy?
Minh Thiên Tàng đi thang máy dừng ở lầu mười hai, tầng lầu này là bộ phận quan trọng nhất của công ty, những bộ phận lớn như phòng thị trường, phòng tiêu thụ cũng ở đây. Hắn mới vừa đi ra thang máy, thư ký nhận được tin tức dẫn hắn tới cửa phòng làm việc của Niệm Tình.
Vừa đẩy cửa ra, sắc mặt của Minh Thiên Tàng lại chợt âm trầm.
Hắn nhìn thấy không chỉ có Niệm Tình, còn có Triệu Hiểu Đông.
“Như vậy, cái kế hoạch này ngay lập tức bắt đầu thi hành đi, bước kế tiếp chúng ta phải làm là. . . . . .” Niệm Tình đang cùng Triệu Hiểu Đông tham thảo chuyện công ty, nhìn thấy hắn đi vào giơ tay chào, “Thiên Tàng, chờ em một chút, em sẽ xong ngay đây.”
Triệu Hiểu Đông thấy Minh Thiên Tàng, sắc mặt cũng hơi đổi, dọn dẹp đồ trên bàn, hắn nói với Niệm Tình: “Nếu Phương tổng có khách tôi đi trước, một lát nữa lại bàn tiếp chuyện này.”
“Những việc này có việc nào không gấp rút? Tuyệt không thể kéo dài!” Thái độ cô kiên quyết.
Triệu Hiểu Đông liếc mắt nhìn Minh Thiên Tàng, thanh âm không lớn không nhỏ nói, “Phương tổng, ở trước mặt người ngoài nói chuyện của công ty, không được tốt mà?”
Niệm Tình hiểu ý tứ của hắn, nhưng cô không để ý chuyện này, kể từ nói rõ mọi chuyện, cô đã không còn ngăn cách gì với hắn, mà cô tin tưởng hắn cũng giống vậy.
Bất quá đồng thời cô cũng cảm thấy không khí trong phòng có chút không đúng, để tránh khỏi tiếp tục lúng túng, cô bày ra nụ cười thật tươi nói: “Vậy anh đi đến phòng kế toán trước, thống kê khoản tiền cần dùng cho kế hoạch này, hôm qua tôi đã chào hỏi quản lý bộ phận đó rồi.”
“Tôi biết rồi.” Triệu Hiểu Đông mang tất cả rời đi, thời điểm đi ngang qua cửa, cố ý cúi đầu nói, “Minh thiếu gia, đã lâu không gặp.”
Minh Thiên Tàng ngồi ở sofa thấp bằng da, không nói gì, chỉ hơi gật đầu một cái.
Mà tiếng đóng cửa của Triệu Hiểu Đông hơi lớn, không biết là cố ý hay không cẩn thận.
Niệm Tình mỉm cười phía sau bàn đi tới, ngồi vào bên cạnh hắn, “Hôm nay làm sao lại đến tìm em vậy? Còn mang theo quà tặng?” Cô liếc mắt liền thấy cái hộp trong tay hắn, trên cái hộp có in logo, “Tiệm bánh Ấm Áp? Không phải là tiệm của Thiên Hiểu mở sao? Như vậy chứa bên trong này nhất định là bánh tự tay Thiên Hiểu làm sao?”
Cô cao hứng muốn mở hộp ra, lại bị Minh Thiên Tàng đưa tay đè lại.
“Người kia tại sao phải ở chỗ này?” Hắn trầm giọng hỏi. Trước kia mặc dù đã điều tra Phương thị, nhưng không có điều tra ra Triệu Hiểu Đông cũng đang làm trong công ty, xem ra ngành tình báo của Minh thị nên chỉnh đốn lại.
“Hiểu Đông sao? Hắn vừa tốt nghiệp đại học liền vào Phương thị rồi, những năm này vẫn rất cố gắng làm việc.” Nhìn ra hắn không thích Hiểu Đông, nhưng cũng cảm thấy hắn thật sự không có lý chán ghét Hiểu Đông như vậy, cho nên không khỏi vì bạn tốt nói đôi lời.
Mi tâm của hắn nhăn ra mấy tầng nếp nhăn, “Sa thải hắn.”
Mệnh lệnh này khiến Niệm Tình vô cùng không vui.”Tại sao? Hiểu Đông vô cùng chăm chỉ làm việc, hắn có thể ngồi vào ghế quản lý phòng thị trường, không phải dựa nào giao tình với em, mà là thực lực của mình, em không có bất kỳ lý do nào sa thải hắn. Hơn nữa, đây là Phương thị, snh không có quyền nhúng tay vào vấn đề điều động nhân viên của em.”
Minh Thiên Tàng cười lạnh một tiếng, “Dưỡng hổ vi hoạn, người như hắn ở lại bên cạnh em, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày làm hại em.”
Niệm Tình càng nghe càng không thoải mái, “Phải không? Người vì em cực khổ làm việc sẽ hại em? Như vậy anh thì sao? Vị hôn phu yêu dấu của em, chúng ta đính hôn lâu như vậy, anh đã vì em làm được cái gì?”
Giống như là bị đâm trúng nỗi đau, hắn nhìn thẳng ánh mắt của cô, đôi mắt đen thâm thúy như sao quang sáng chói, “Xác thực, việc anh làm cho em rất ít, bởi vì anh lãng phí thời gian mấy năm vào một chuyện.”
“Chuyện gì?” Cô thốt ra câu hỏi.
Lãng phí chờ tới khi cô bước đến trước mặt hắn.
Bờ môi của hắn ngập ngừng mấy cái, không trả lời.”Xem ra hôm nay anh tới không đúng lúc, em đã có nhiều việc đang gấp như vậy, anh cũng không muốn quấy rầy.” Thái độ lạnh lùng của hắn khiến Niệm Tình chợt tỉnh ngộ ra cái gì, trực giác nói cho cô biết, Minh Thiên Tàng đột nhiên tới thăm nhất định là có nguyên nhân gì, nếu cứ như vậy để cho hắn rời đi, tình cảm của hai người có thể lại phải rơi vào giai đoạn khó khăn.
Vì vậy cô xoải chân một bước ngăn ở trước mặt của hắn, vươn tay, “Không cho đi!”
Đại khái là bộ dạng cô cản đường thật sự có chút buồn cười, khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên giãn ra, giống như là muốn bật cười.
“Không thể đi? Chẳng lẽ còn muốn anh để lại tiền mãi lộ sao?” Hắn hỏi.
Mắt cô đảo tròn, “Đồ em còn chưa ăn, cái người tặng quà này, chẳng lẽ không muốn tận mắt xem em ăn hết món quà này sao?”
Hắn không trả lời, nhưng cũng không rời đi, điều này chứng tỏ hắn đồng ý ở lại.
Niệm Tình kéo hắn đến bên cạnh bàn làm việc, cởi ra sợi tơ, lấy ra cái bánh, “Oa, bánh thật đẹp! Là hương thảo sao? Em thích ăn vị này nhất. Buổi sáng hôm nay em chưa kịp ăn điểm tâm, bụng kêu từ sáng sớm rồi.”
Thấy cô từng chút từng chút ăn bánh, Minh Thiên Tàng lộ ra nụ cười cưng chiều mà thỏa mãn, duỗi ra ngón tay lau mảnh vụn bánh trên khóe miệng cô, “Thiên Hiểu nói mùi vị này thích hợp với em, không nghĩ tới em ấy hiểu em hơn cả anh.”
“Cảm giác của con gái tương đối chính xác.” Niệm Tình hai ba lần liền đem bánh ăn vào trong bụng, sau đó rất không có khí chất ngồi phịch ở trong ghế, lấy tay vuốt cái bụng, thở dài nói: “Chuyện hạnh phúc nhất trên đời, là khi đói bụng ăn được ăn ngon bánh ngon như vậy, thay em cảm ơn Thiên Hiểu, nói cho em ấy biết, thủ nghệ của em ấy lại tiến bộ.”
Minh Thiên Tàng từ đầu đến cuối chẳng qua là thần bí nhàn nhạt mỉm cười, giống như thấy cô ăn vui vẻ như vậy hắn đủ hài lòng.
“Anh nhìn cái gì? Em buồn cười lắm sao?” Niệm Tình không thể hiểu nụ cười của hắn, cho là mới vừa rồi tướng ăn của mình quá buồn cười, lấy gương từ trong ngăn ra coi trái coi phải, lúc này mới phát hiện ra ở khóe miệng có một miếng sốt mơ dầm nhỏ.
Cô mới vừa rút ra khăn giấy muốn lau, lại bị Minh Thiên Tàng bắt được cổ tay, “Bộ dáng như vậy cũng rất đẹp mắt.” Lời của hắn vừa nghe cũng biết không phải là thật tâm, mùi vị trêu ghẹo quá nặng.
Cô lườm hắn một cái, “Rất bẩn, chỗ nào đẹp mắt chứ?”
Hắn nắm cổ tay của cô, đi vòng qua sau bàn, cúi người xuống nhìn đôi môi đỏ mọng, khẽ hé môi, “Màu môi rất đẹp.”
Gò má Niệm Tình đột nhiên chuyển hồng, nhìn vào đôi mắt trước giờ chỉ lạnh băng thâm trầm, cô hình như thấy một cảm xúc xa lạ — dục vọng. Mà tay của hắn lúc này đang vòng qua hông của cô, hơi dùng sức liền đem cô kéo vào trong ngực của hắn, môi đỏ tươi bị hắn cướp đoạt.
Nụ hôn khi trước của hắn luôn là rất nhẹ nhàng chạm khẽ, chỉ giống như lễ nghi cần làm. Nhưng nụ hôn này xuất phát từ khát khao tình dục chân chính. Đầu lưỡi của hắn trêu chọc cô, vốn cho là hắn từ ngoài vào trong đều lạnh lùng như vậy, nhưng giờ phút này biểu hiện của hắn hoàn toàn đẩy ngã nhận xét trước kia của Niệm Tình. Nếu như nói lần trước lòng của cô bởi vì hắn hôn như gió nhẹ nước chảy mà không đốt lên ngọn lửa, lần này toàn thân của cô đều giống như bị hắn đốt sạch, chỉ có ôm chặt lấy hông của hắn, tận tình hưởng thụ cảm giác được hắn cưng chiều, mới có thể an tâm. Bất tri bất giác cô từ bị động tiếp nhận chuyển thành chủ động nghênh đón, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng từ sâu trong cổ họng phát ra.
“Cho em mượn vài người mẫu có được hay không?” Ngón tay Niệm Tình ở lòng bàn tay Thiên Tàng vô thức vẽ vòng tròn.
“Vì buổi công bố thời trang kia?” Minh Thiên Tàng hỏi.
“Đúng vậy! Công ty người mẫu theo kì hạn Đương Hồng thật kiêu căng, mấy ngày nay buổi công bố lại đặc biệt nhiều, người đại diện hình như cố ý không muốn em thành công, dù em ra điều kiện như thế nào, cũng không mời được người mẫu hạng nhất đến.” Gần đây cô vì cái buổi công bố này mà làm đến bể đầu sứt trán.”Dưới tay Minh thị không phải là có một công ty người mẫu sao? Nghe nói có rất nhiều người mẫu ký hợp đồng, không cần quá nhiều, chỉ cần mượn 4, 5 người, làm cho em nửa ngày, là đủ rồi.”
“Điều kiện là gì?” Hắn chau chau mày, “Tại sao muốn mượn người của anh?”
“Điều kiện, anh cứ thích nói điều kiện quá nhỉ?” Niệm Tình dùng đầu ngón tay hung hăng bấm sâu vào lòng bàn tay của hắn, “Ở trước mặt em có thể đừng bày ra bộ dáng người làm ăn hay không?”
Hắn cười, tay phải vịn gáy của cô, “Thật xin lỗi, đây là thói quen nghề nghiệp.”
“Đối với bất kỳ người nào, anh đều luôn giữ thói quen nghề nghiệp như bậy sao?” Cô không vui bĩu môi.
“Nếu là thói quen, sẽ không có khả năng dễ dàng thay đổi, huống chi đây là việc công.” Hắn dùng giộng nói bàn chuyện làm ăn, “Ngày mốt là ngày công bố đúng không? Phái người của anh qua cũng được, nhưng muốn em thay Minh thị thiết kế một bộ sưu tập thời trang mùa hè.”
Niệm Tình kinh động nói, “Anh muốn hại chết em à! Một bộ sưu tập? Em cũng sẽ không thiết kế trang phục.”
Hắn cười như không cười nói: “Em sẽ không? Vậy xin hỏi bộ sưu tập thời trang mùa thu chủ đạo của Phương thị do ai thiết kế?”
“Tất nhiên, là nhà thiết kế nổi tiếng mà em mời từ nước ngoài về.”