Tiệc cưới được tổ chức đến tối muộn. Mọi người đều nhiệt tình ca hát, nhảy múa cùng nhau. Hôm nay An Nhiên cũng thả mình, vui vẻ nhảy muốn cùng mọi người.
10 giờ tối, khách khứa đều lần lượt trở về hết. Nhóm bạn thân của An Nhiên cũng đã mệt nhoài, Tiểu Dĩnh lại còn say mèm nữa. Tinh Vũ cũng rất bất lực không biết nói gì hơn. Khi khách khứa đã đi hết hẳn cô mới hỏi Thẩm Tâm và Tiểu Vân
– Muộn như vậy rồi hai cậu có định về lại thành phố A không?
– Cậu yên tâm, chồng cậu đã xếp chỗ ở cho bọn mình rồi. – Thẩm Tâm nói.
– Từ nay bọn mình sẽ ở bên cậu nhiều hơn. – Tiểu Vân nháy mắt.
– Vậy thì tốt rồi.
Nhưng mà lời họ nói An Nhiên vẫn chưa hiểu gì cho lắm.
Tiểu Dĩnh đã say mèm, còn quậy rất nhiệt tình, Tinh Vũ không còn cách nào khác đành từ biệt mọi người mà đưa cô ấy về. Mỗi hành động của anh với Tiểu Dĩnh đều hết sức nhẹ nhàng. Diệp Ân Tuấn cũng cho tài xế đưa Thẩm Tâm và Tiểu Vân về nơi ở đã sắp xếp trước đó cho họ. Sắp xếp xong xuôi anh cười nhìn cô
– Bây giờ cũng muộn rồi, em muốn đi ngủ chưa?
– Hình như chưa buồn ngủ.
– Vậy xin hỏi Diệp thiếu phu nhân có muốn đi dạo với anh không?
– Nếu anh đã ngỏ lời như vậy thì em đành đồng ý thôi.
Cô vui vẻ khoác lấy cánh tay anh. Hai người đi từ từ cùng nhau hướng về phía một căn nhà nhỏ cách đó khá xa. Trong lúc đi, hai người chỉ cười vui vẻ. Đột nhiên cô nhớ ra
– Diệp Ân Tuấn, chuyện hôm nay anh giấu em.
– Anh là muốn tạo bất ngờ cho em thôi mà. – Anh cưng chiều nựng má cô.
– Vậy mà làm em lo lắng cả tuần, còn tưởng anh muốn bỏ rơi em chứ!
– Làm sao anh dám bỏ em. Chuyện chuẩn bị vừa gấp vừa nhiều, anh cũng không còn cách nào khác.
Anh nháy nháy mắt tỏ vẻ đáng thương với An Nhiên. Cô cũng phải bật cười
– Anh cũng giỏi lắm, có thể nhờ Tiểu Dĩnh và Phong Hi giữ kín bí mật như vậy. Lại còn âm thầm gọi bạn em đến đây…
– Bạn của em làm sao có thể thiếu được. Thấy anh chu đáo không?
– Vâng, sếp Diệp là chu đáo nhất. Nhưng mà anh sắp xếp cho Tiểu Vân và Tâm Tâm ở đâu vậy?
– Ở căn hộ của em. Chẳng phải em đã chuyển về nhà rồi sao, chỗ đó cũng khá tốt nên anh nghĩ cho họ ở đó. Đồ của em anh cũng chuyển về nhà hết rồi. Còn một chuyện nữa, anh đã sắp xếp cho bọn họ đến đây từ hôm qua…
– Rồi sao nữa?
– Em đoán xem. – Diệp Ân Tuấn cười cười.
– Anh mau nói đi, đừng bắt em đoán nữa mà.
– Họ đem hết đồ đạc về đấy rồi. Anh đã sắp xếp cho họ một công việc ở công ty của anh. Như vậy vừa thuận tiện cho họ ở gần em hơn.
– Ông xã, anh tốt quá! Nhưng anh không sợ các cậu ấy sẽ cướp mất vợ anh sao?
– Sao có thể chứ. Vợ anh là của anh mà. Anh tin em sẽ không nỡ bỏ anh và Phong Hi mà đi đâu.
– Sao anh có thể chắc chắn như vậy?
– Giác quan thứ sáu!
Cả hai người vừa đi vừa nói chuyện rôm rả suốt dọc đường trở về căn nhà nhỏ. Bầu trời đêm nay cũng rất đẹp. Trời trong và cao, trăng sáng và tròn, cũng rất nhiều ánh sao lung linh. Cả khung cảnh đều rất thơ mộng, lãng mạn. Vừa về đến cửa nhà Diệp Ân Tuấn đã hỏi cô
– An Nhiên, hình như em quên gì đó thì phải.
– Quên? Nhưng mà quên gì được chứ? Em nhớ là mình đâu có đem gì.
Anh nhanh chóng ôm lấy cô vào trong lòng, hôn nhẹ lên môi cô một cái
– Phong Hi đến lúc có thêm em rồi.
Chưa kịp để cô phản ứng lại anh đã nhanh chóng bế cô vào phòng.
Đêm nay lại một đêm cuồng nhiệt rồi!
Sáng hôm sau…
Khi anh tỉnh dậy đã không thấy cô nằm bên cạnh. Nhìn ra ban công thấy cô đã đang đứng ngắm biển, anh mơ ngủ bước ra ôm lấy cô từ phía sau
– Sao dậy sớm vậy?
– Em thấy bình mình rất đẹp nên dậy ngắm một chút. Làm anh thức giấc sao?
– Không phải. Anh sợ em chạy mất.
– Sao có thể chứ.
– Anh phải rất may mắn khi có một người vợ như em.
Anh mỉm cười nhìn cô. Hai người ôm nhau, hạnh phúc cùng ngắm bình minh.