https://truyensachay.net

Tốt, Em Nói Đó

Chương 18

Trước Sau

đầu dòng
Người đàn ông đang đưa lưng về quầy hàng giật mình hoảng hốt, quay đầu nhìn hắn một lúc, không quá xác định mà nói một câu: “Nghiêm… Nghiêm Đông Kỳ?”

Nghiêm Đông Kỳ liếc mắt thấy mấy nhân viên cửa hàng đang dùng ánh mắt tràn ngập tò mò nhìn hai người, liền nở một nụ cười khách khí: “Có gì chúng ta sang bên kia nói.” Nói xong chỉ hướng vào một chiếc bàn xa nhất.

“Xin hỏi ông là…?” Chờ hai người ngồi vào chỗ của mình, Nghiêm Đông Kỳ không dấu vết đánh giá người đàn ông một phen, sau đó mỉm cười mở miệng.

Người đàn ông nhìn qua có vẻ sốt sắng, nhưng chẳng hiểu vì sao lại mang theo chút lễ thẳng khí hùng, vì mái tóc trên đầu có vẻ hơi thưa thớt nên nhìn thấy sau gáy đã có một tầng mồ hôi mỏng: “Chào ông chủ Nghiêm, tôi là cha của Hàn Dĩ Nặc.”

Nghiêm Đông Kỳ từ trong miệng hắn nghe được chữ “Hàn” trong lòng đã ‘bộp bộp’ một tiếng, nụ cười trên mặt từ từ hạ xuống.

“Ồh.” Hắn bất động thanh sắc gật gật đầu, cúi đầu nếm một hơi coffe blue moutain.

“Ông chủ Nghiêm là một người thông minh, nói vậy đã biết mục đích tôi đến đây rồi chứ?”

Nghiêm Đông Kỳ cười cười: “Không rõ lắm.”

Người đàn ông rõ ràng có chút gấp: “Tôi đến chính là muốn đem Hàn Dĩ Nặc đi, nó cùng cậu không quen không biết, nhưng cậu lại chăm sóc nó thời gian dài như vậy, tôi rất biết ơn…”

“Vậy tại sao ông không trực tiếp đi tìm Hàn Dĩ Nặc?” Nghiêm Đông Kỳ chẳng muốn vòng vo, có chút thiếu kiên nhẫn cau mày đánh gãy hắn.

Hàn Vĩ sửng sốt một chút.

“Hàn tiên sinh đã có khả năng tìm tới tôi, tất nhiên sẽ có khả năng tìm được Hàn Dĩ Nặc, cần gì phải ở cửa hàng của tôi cắm chốt chứ?” khóe môi của Nghiêm Đông Kỳ lần nữa khều lên, nhưng không có chút ý cười nào.

Người đàn ông ngồi đối diện há miệng vài lần nhưng nửa ngày cũng không nói ra được một câu. Nghiêm Đông Kỳ là một người đàn ông trẻ tuổi nhưng ánh mắt của hắn thâm sâu cùng sắc bén, khiến người ta bất giác mà sinh ra căng thẳng. Khuôn mặt được người ta ca ngợi là tinh xảo giờ khắc này tuy mang theo ý cười nhưng từ khi nghe được lý do người này đến đây thì sự lạnh lùng sẽ không ngần ngại mà bộc lộ ra.

Trong lòng Hàn Vĩ lại càng không tự tin, nhưng giờ khắc này cũng chỉ có thể lên giọng áp chế sợ hãi: “Tôi không tìm Tiểu Nặc tất nhiên đều có lý do của tôi, tôi biết năm ấy bỏ đi là không đúng, giờ quay lại hi vọng có thể bù đắp cho nó.”

Nụ cười trên mặt Nghiêm Đông Kỳ khi nghe xong câu này cũng không có biến hóa gì lớn.

Hắn nhìn một chút rồi gật gù, khẽ nở nụ cười rồi đứng lên sửa sang lại áo hơi nhăn nhúm vì tư thế ngồi hơi lệch, nhìn từ trên cao xuống người đàn ông trung niên: “dù sao Hàn Dĩ Nặc cũng sắp mười bảy tuổi, tôi nghĩ hắn cũng đã có thể nhận biết được một số việc. Cuối tuần này tôi sẽ dẫn hắn đến gặp ông, nếu như hắn muốn đi với ông, tất nhiên tôi sẽ không có ý kiến, lại càng không mặt dày mày dạn mà miễn cưỡng giữ hắn lại.”

“Đây là số điện thoại của tôi, chúng ta lúc nào đó sẽ gặp nhau, tạm biệt.” hắn từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp màu đen, kẹp giữa hai ngón tay đưa tới trước mặt Hàn Vĩ.

Nghiêm Đông Kỳ nói xong liền hướng ra ngoài cửa bước đi tới chưa được mấy bước dường như nghĩ tới cái gì liền quay đầu trở lại, nhìn Hàn Vĩ lễ phép nở nụ cười: “Đúng rồi, tôi đã nói cuối tuần sẽ cùng nhau gặp mặt, như vậy thì ông cũng không có bất cứ lý do gì đến cửa hàng của tôi tìm hiểu thông tin cá nhân của tôi, bằng không tôi sẽ lấy lý do xâm phạm quyền riêng tư mà mời ông đến sở cảnh sát uống trà đấy.”

“Đương nhiên, lấy Hàn tiên sinh học nhiều biết rộng, tất nhiên biết những cửa hàng khác, nếu như ông không muốn bị bảo an lấy… ách… phương pháp không tốt đẹp mời đi, tôi khuyên ông không nên thử nghiệm.” Nghiêm Đông Kỳ từ trong đáy lòng gạt bỏ cái danh xưng cha của Hàn Dĩ Nặc, nói chuyện cũng không có một điểm tình cảm nào. Nói xong cũng không nhìn lại mà đi thẳng ra khỏi quán trà.

Nghiêm Đông Kỳ ngồi vào trong xe hít sâu một hơi, mới phát giác mình tức giận đến hai bàn tay đều trở nên tê dại. cái người cha chết tiệt này, năm ấy khi con hắn còn nhỏ thì vứt đó mặc kệ không quan tâm, hiện tại mới quay về để nối lại tình cha con với nhau, trên đời này làm quái gì có chuyện tốt như vậy.

Sắc mặt hắn âm trầm đến tựa hồ có thể nhỏ ra nước, yên tĩnh một lúc sau mới chậm rãi lấy điện thoại di động, mười mấy giây sau đã kết nối được: “Lý cục, tôi là Nghiêm Đông Kỳ… tôi muốn nhờ cậu tra giúp tôi một người…”

Mấy ngày sau đó, vì không muốn ảnh hưởng đến tâm tình của Hàn Dĩ Nặc, Nghiêm Đông Kỳ kìm nén chuyện này đến muốn hộc máu nội thương, bản thân hắn cũng rất muốn tìm một nhóm người, thấy Hàn Vĩ một lần đánh một lần, tốt nhất hắn biết khó mà lui, cút đi xa xa đừng xuất hiện. Nhưng hắn sợ ông chú này biến thái phát điên trực tiếp tìm Hàn Dĩ Nặc, hắn không đi theo còn tốt, nếu như Hàn Dĩ Nặc cảm thấy cha hắn trở về, đột nhiên cảm thấy con hư quý hơn vàng muốn cùng cha cao chạy xa bay để làm tròn đạo hiếu, như thế chính hắn mới là kẻ ngu ngốc.

Nghiêm Đông Kỳ chỉ cần vừa nghĩ tới Hàn Dĩ Nặc có thể sẽ đi ra khỏi cuộc sống của hắn, trong đầu gần như loạn thành đoàn.

Vào ngày thứ bảy, Nghiêm Đông Kỳ theo thường lệ vẫn đi bốn quán bar kiểm kê hàng hóa, buổi chiều trở lại đi vòng khu chợ mua ít đồ kho, Hàn Dĩ Nặc trong khoảng thời gian này đặc biệt thích ăn mấy món đậu hũ kho ở của tiệm này.

Hắn vừa vào cửa đã thấy Hàn Dĩ Nặc đi tới, liền giơ túi thực phẩm trên tay lên: “Đi, cầm cái mâm tới.”

Nhìn thấy đồ trong túi hai con mắt của Hàn Dĩ Nặc đều phát sáng, thí điên thí điên chạy vào nhà bếp. Nghiêm Đông Kỳ nhìn bóng lưng của hắn mà tâm tình trầm xuống như chuẩn bị ra chiến trường, người ta nuôi chó còn có cảm tình huống chi nuôi một người sống sờ sờ ra đấy, còn là một người con ngoan ngoãn.

_________________

Nhiều lần hắn ngồi ở salong muốn mở miệng nhưng nhìn Hàn chó con một bên xem ti vi một bên gặm cánh gà, mặt đầy vui sướng, hắn cũng không thể nhẫn tâm đem chuyện đang phiền lòng nói ra. Mãi đến khi Hàn Dĩ Nặc đem từng ngón tay liếm qua một lần, hài lòng hít một hơi “Thật ngon” thì Nghiêm Đông Kỳ mới cắn răng mở miệng.

“Dĩ Nặc này, ngày mai em có dự định gì không?” Nghiêm Đông Kỳ mở màn dạo đầu vẫn tính là ôn hòa.

Hàn Dĩ Nặc hiển nhiên bởi vì ăn một đống lớn cánh gà chân gà rất vui vẻ, cười tủm tỉm quay đầu nhìn hắn: “Không có chuyện gì cả, bài tập đều làm gần đủ rồi.”

Hắn dừng một chút sau đó đột nhiên trợn tròn con mắt, trong mắt đều là chờ mong: “Làm sao, muốn ra ngoài chơi?”

Nghiêm Đông Kỳ bị ánh mắt sáng ngời của hắn chiếu qua có chút chói mà dời sang nơi khác, trong lòng cười khổ, còn chơi cái gì đây, so với đi chết thì chết còn khiến người ta dễ chịu hơn.

“Không phải, ngày mai hai chúng ta ra ngoài một chuyến, gặp một người.” hắn cắn cắn môi dưới.

Hàn Dĩ Nặc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Đông Kỳ, trong lòng “Lộp bộp” một hồi, chẳng lẽ là gặp con gái? Không phải là chuyện riêng của Nghiêm Đông Kỳ chứ? Nét cười của hắn chậm rãi biến mất: “Được thôi, gặp ai?”
alt
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc