Bartender trẻ tuổi đứng trong quầy bar, một bên làm vài ly rượu cho khách hàng, thi thoảng giương mắt nhìn ông chủ đang ngồi ở quầy bar.
Hắn đến quán “Nam” làm bartender đã được hai năm, nhưng chưa từng gặp ông chủ sầu khổ như thế này bao giờ. Hắn vẫn cảm thấy ông chủ là một người “Trong lúc nói cười, tường lỗ biến thành tro bụi” rất trâu bò, thật nghĩ không ra chuyện gì có thể làm cho ông chủ xoắn xuýt như thế.
Nghiêm Đông Kỳ ngồi ở quầy bar đờ người ra, nói là đờ người ra còn không bằng nói vì hắn đang tiêu hao quá nhiều tế bào não, vào lúc rảnh rỗi như thế này mấy tế bào não một chút cũng không thấy sử dụng được.
Hắn vẫn cảm giác bartender thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhưng hắn vẫn không buồn để ý.
Gần đây Nghiêm Đông Kỳ vô cùng lo lắng, nếu không phải ngày thường bản thân ăn nhiều thân thể có chút béo người vẫn khỏe mạnh thì không chừng mấy ngày này tóc trên đầu một sợi một sợi mà rớt xuống.
Chuyện này nói ra cũng thấy rất mất mặt, nguyên nhân kỳ thực rất đơn giản, sinh nhật Hàn Dĩ Nặc sắp đến rồi.
Một thời gian trước đây rắc rối mà người cha đẻ Hàn Dĩ Nặc mang tới khiến cho thời gian này tâm tình hắn vẫn không tốt, mặt mũi ỉu xìu không thể nhấc lên. Nghiêm Đông Kỳ cũng biết Hàn Dĩ Nặc từ nhỏ đến giờ vẫn không có một sinh nhật cho đàng hoàng. Giờ có anh trai nhất định không thể giống như trước.
Trước đây hắn còn mở mồm khoác lác nói: “Em có một mình anh là đủ rồi.” giờ Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy bản thân mình thật vô nghĩa, hiện tại đến cả sinh nhật của Hàn Dĩ Nặc cũng không biết làm như thế nào.
Nếu Hàn Dĩ Nặc là đứa trẻ năm, sáu tuổi thì dễ dàng lo liệu, đem nó đi đến sân chơi, mình ở đàng sau tay xách tay ôm, lúc cần trả tiền thì trả tiền, bỏ chút sức lực là được. Nếu to lớn hơn khoảng năm sáu tuổi cũng được, hồi ấy người ta đều có bạn gái, chính mình đâu cần bỏ ra thời gian để lo lắng cái này nữa.
Nếu đổi thành Nghiêm Chỉ một cô gái nhỏ nhắn lại càng dễ dàng, nhìn theo tính tình Nghiêm Chỉ, hàng năm đều mua cho em ấy vài chiếc váy, vài cái lóng la lóng lánh, theo như Nghiêm Chỉ nói là đồ hand made, rồi vòng tay trang sức dây xích gì đấy là được, như thế bạn nhỏ Nghiêm Chỉ sẽ thỏa mãn vô cùng, liên tục ba tháng liền đều cười thấy răng không thấy mắt.
Có thể mua cho Hàn Dĩ Nặc hai chiếc kẹp tóc không nhỉ? Nghiêm Đông Kỳ vừa nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai đơ ngốc kia mang hai cái kẹp nơ bướm liền cảm thấy hình ảnh quá mức tuyệt mỹ, căn bản không dám tưởng tượng.
Than ôi, thời thơ mộng hai tám năm qua nay còn đâu, gần như chỉ còn chua xót.
“Ông chủ, anh không sao chứ?” bartender không nhịn được, tiến đến hỏi Nghiêm Đông Kỳ.
Nghiêm Đông Kỳ uống một hớp trà chanh: “Không có chuyện gì, anh đây thì có chuyện gì được chứ?”
“Không phải, ông chủ à…” thằng bé liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường đàng sau: “Anh ở chỗ này ngồi không đến mười phút mà đã thở dài đến bảy tám lần, cảm giác như anh chẳng khác gì người mắc bệnh tim.”
Nghiêm Đông Kỳ quả thực bị sinh khí mà cười: “Anh nói em có thể phán đoán cái gì tốt hơn không? Anh không muốn có sơ suất gì xảy ra, mấy đứa để ý chuyện làm ăn đi, đừng vớ vẩn chú ý đến anh.”
“Không phải, anh cứ thở dài kiểu này em không nhấc tinh thần lên được.” Bartender trẻ tuổi gãi gãi sau đầu, ông chủ Nghiêm là người rất thoải mái, dễ nói chuyện, mấy người nhân viên cũng không sợ hắn, thi thoảng còn hứng thú nói chuyện hai ba câu.
Nghiêm Đông Kỳ do dự một lúc, quyết định đi hỏi ý kiến quần chúng: “Tiểu Đỗ, có chuyện này anh muốn hỏi ý kiến em, người trẻ tuổi chắc biết mấy người trẻ suy nghĩ thế nào…”
Cậu bé gọi Tiểu Đỗ một mặt bất đắc dĩ: “Anh Nghiêm, anh năm nay cũng mới hai bốn hai mươi lăm tuổi, đừng dùng giọng điệu như thể bản thân bảy tám mươi tuổi mà nói chuyện được không!! Em sợ đó.”
“ối zời cái đứa nhỏ này…” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười: “Đừng ngắt lời anh, mấy ngày nữa là đến sinh nhật em trai anh, anh đang suy nghĩ xem nên làm cái gì cho hắn hài lòng hạnh phúc, muốn hỏi ý kiến em một chút.”
Ánh mắt Tiểu Đỗ tràn ngập ước ao: “Ông chủ, anh đối với em trai thật tốt… em nhận anh làm anh trai thì có đãi ngộ này không?”
“Đừng ăn nói vớ vẩn, em trai anh đẹp trai hơn em nhiều, hiện tại mới lên cao trung đã mét tám, học giỏi, trong trường cũng có vô số nữ sinh yêu thích.” Nghiêm Đông Kỳ nói đến Hàn Dĩ Nặc, liền nhịn không được muốn khoe khoang vài câu.
“thiết.” bartender bĩu môi: “Cao trung, nam sinh mười sáu mười bảy tuổi mà sinh nhật thì có gì khó khăn, mua cho hắn vài món quà được rồi, điện thoại, máy tính, trò chơi, mấy đứa con trai đều thích điện tử, không thì mua bánh gato rồi cùng nhau ăn là xong.”
Nghiêm Đông Kỳ cau mày vung tay: “Cái này thì có gì đặc biệt, bình thường anh đều mua cho hắn, bánh gato muốn ăn lúc nào chẳng được, hơn nữa bây giờ bánh gato không ngon, nhỡ may bên trong thêm chất phụ gia như thế đối với sức khỏe không tốt. nếu cần thì anh tự làm cho hắn một chiếc ở nhà mình cho yên tâm.”
Nếu không phải cách một quầy bar thì bé trai này phỏng chừng có thể trực tiếp ôm lấy bắp đùi Nghiêm Đông Kỳ, hắn giơ tay kéo lấy tay Nghiêm Đông Kỳ “Ông chủ, anh nhận em làm em trai đi, đi mà, em cái gì cũng làm được, ăn lại không nhiều.”
Nghiêm Đông Kỳ cả mặt vô lực, đợi hắn lắc chán lắc chê rồi mới gỡ cái tay vướng bận xuống: “Anh còn bận chăm sóc đứa em ở nhà, nếu em muốn được người chăm lo thì thuê bảo mẫu đi đại ca, anh phát hiện càng nói chuyện với em thì càng mất sức, em không biết thì anh đi tìm người khác đây.”
“Em nói, em nói này.” Tiểu Đổ bĩu môi, lôi kéo áo vùng eo hắn, Nghiêm Đông Kỳ bình thường cũng không thích thú nói chuyện cùng hắn lắm, cảm thấy chỉ nhìn cái bộ dáng giống mấy bà cô đã khiến hắn giận sôi máu, nhưng giờ cũng không phải lúc chọn lựa, chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống.
Người thiếu niên liếc mắt nhìn tờ giấy người phục vụ mang lại. từ phía sau lấy vài chai rượu xuống vừa rót rượu vừa mở miệng: “Ông chủ, em nói nghe nè, thời tiết mấy ngày nay tốt như vậy, mấy ngày nữa nắng nóng khó thể ra ngoài, thừa dịp khí trời mát mẻ rảnh rỗi thì mang em trai anh ra ngoài chơi một chút, thật tốt đúng không.”