https://truyensachay.net

Tốt, Em Nói Đó

Chương 23

Trước Sau

đầu dòng
Hàn Dĩ Nặc vẻ mặt vặn vẹo, đem điện thoại cách xa Nghiêm Đông Kỳ, rồi trả lời Tiết Giai: “A, tớ hôm nay không đến trường, tớ bị sốt.”

“Bị sốt?” thanh âm Tiết Giai rất nghi hoặc: “Không phải chứ, tớ nghe thanh âm của cậu mạnh mẽ mười phần, làm gì mà sốt.”

Hàn Dĩ Nặc vốn không định ăn ngay nói thật, nín nhịn hai lần vẫn không nhịn được mà khoe khoang: “Không bị sốt, hôm nay sinh nhật tớ, anh tớ mang ra ngoài đi chơi.”

Tiết Giai phản xạ có điều kiện nói một câu: “Sinh nhật cậu? chúc cậu sinh nhật vui vẻ nha.”

Hàn Dĩ Nặc chưa kịp đáp lời, Tiết Giai gần như phản ứng lại: ”Không phải cậu vì ra ngoài chơi mà nói dối thầy giáo xin nghỉ bệnh chứ?”

“Không, anh tớ xin thầy Trịnh nghỉ.”

Tiết Giai bên kia nghe được quả thực không thể nhẫn nhịn: “FML, FML!! Anh trai cậu quả thực!! Cậu hỏi anh cậu một chút xem có thu nhận em trai nữa không? Tớ tháng sau sinh nhật rồi.”

“Cút đi, nghĩ hay lắm.” Hàn Dĩ Nặc trong lòng đắc ý, nghiêng đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ đang chuyện tâm lái xe, một tay đặt trên bánh lái, tay kia khoát lên viền cửa xe, có lẽ là có ánh sáng mặt trời chiếu vào, khuôn mặt mang kính mát, cả người nhìn qua soái đến cực điểm.

Tiết Giai dừng một chút hiếu kỳ mà hỏi: “Vậy anh trai cậu tặng cái gì làm quà sinh nhật?”

Hàn Dĩ Nặc đang chờ câu nói này, hắn bình thường ở trong trường là người bình tĩnh trầm ổn, vào lúc này hiếm khi ngữ khí tung bay, một bộ kiềm chế biểu hiện không bận tâm chút nào của mình: “Nhớ chiếc điện thoại hôm qua cậu nói với tớ không, đó là quà sinh nhật anh tớ tặng.”

Nghiêm Đông Kỳ nghe giọng điệu hiếm thấy này của Hàn Dĩ Nặc liền quay đầu sang nhìn, chỉ thấy một thiếu niên không kiềm được khều khóe miệng, mặt mày vui sướng. Trong lòng tự nhiên mềm nhũn, dù sao hắn vẫn là con nít, chỉ cần tổ chức sinh nhật đã thõa mãn thế rồi, mừng rỡ đến không nhận biết được thủ đô.

Trong điện thoại Tiết Giai đã sắp điên rồi: “Hàn đại ca, cầu đại gia đưa anh trai cho em đi, chắc chuyện giáng sinh lần trước anh còn chưa quên tớ.”

Hàn Dĩ Nặc cười đến không dừng được, quay đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ: “Tiết Giai cầu anh muốn nhận anh làm anh trai đấy.”

Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt một chút có chút muốn cười, làm sao ai cũng muốn là em trai của hắn vậy, xem ra hắn đối với Hàn Dĩ Nặc vẫn rất thân thiết.

“Không được, anh tìm em trai tốt xấu cũng phải so với em đẹp trai chút chứ.”

Hàn Dĩ Nặc trực tiếp đem câu này chuyển lời cho Tiết Giai nghe: “Anh trai tớ chê cậu quá xấu.”

Điện thoại bên kia nửa ngày cũng không phát ra âm thanh, Hàn Dĩ Nặc còn thêm một câu: “Chiều học xong thì cậu nhắn tin cho tớ đem bài tập hôm nay gửi qua cho tớ ha.”

Đầu giây bên kia truyền tới thanh âm u oán: “Tớ đây còn xấu, cậu còn không ngại mà cung cấp việc cho tớ sao.”

Hàn Dĩ Nặc nhíu mày: “Tớ không chê cậu xấu, là anh trai tớ nói cậu xấu!!”

Nghiêm Đông Kỳ đang lái xe lên tiếng phản bác: “Anh nói người ta lớn lên xấu sao? anh là khen em lớn lên đẹp trai!!”

Tiết Giai đơn giản đem chuyện này vứt qua một bên, tiếp tục mở miệng: “Cùng cậu ở chỗ này tán gẫu suýt chút nữa đã quên, tớ gọi điện thoại là nói cho cậu biết sáng nay thầy Trịnh bảo ngày kia có cuộc họp nên nghỉ lớp học bù. Tớ cũng không biết ngày hôm nay cậu đến không nên gọi điện nhắc cậu trước.”

Hàn Dĩ Nặc vừa nghe được tin này hai mắt phát sáng, đang chuẩn bị nói gì đó thì Tiết Giai một hơi cắt ngang: “Không nói chuyện với cậu nữa, vào học rồi, cậu ăn sinh nhật đi, nhớ thay tớ nói tốt trước mặt anh trai cậu một chút, thế nhé.” Nói xong gần như cúp điện thoại.

“Anh hai.” Hàn Dĩ Nặc kêu Nghiêm Đông Kỳ một tiếng.

Vùng ngoại ô không khí trong lành, cả hai bên đường lớn cây cải dầu đã sớm nở hoa, phóng tầm mắt ra xa tất cả đều là màu vàng óng. Nghiêm Đông Kỳ hạ xuống kính xe, không chú ý Hàn Dĩ Nặc gọi hắn.

“Anh hai.” Hàn Dĩ Nặc nâng giọng lại gọi một tiếng.

“Ai ai ai, nghe thấy được, nghe điện thoại xong?” Nghiêm Đông Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt xảo trá của Hàn Dĩ Nặc liền sửng sốt một chút: “Hàn thiếu, em làm gì mà dùng ánh mắt này nhìn anh, lòng anh yếu đuối đó.”

“Anh có thể không tổn thương em được không?” Hàn Dĩ Nặc có chút xấu hổ.

Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười: “Em lại làm sao thế Hàn thiếu gia, hôm nay là sinh nhật em, anh sao có thể dám tổn thương em được chứ? Nhưng tự nhiên nói vậy là có ý gì, nghe vào hơi có chút khó tin.”

Hàn Dĩ Nặc nói đến cái biệt danh này thì có chút buồn bực: “Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ đến từ mấy đứa con gái ở ban mười ba mười bốn gì đó, em cũng không quen, cũng không biết ai gọi trước, một đường truyền đến lớp, giờ cái lão Tiết Giai ấy cứ lấy cái này trêu chọc em, thật phiền phức.”

“úi zời, nhìn lời nói này của em, lớn lên đẹp trai còn phiền đây, vậy em xấu xí thì cũng phiền đến chết rồi.” Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy não bộ của mấy đứa trẻ giờ rất thú vị, Hàn thiếu, sao không trực tiếp gọi là Hàn Vương gia đi: “Cảm giác người trong trường của em đến tuổi phát triển nổi loạn đấy, sao không nhân cơ hội này để tìm kiếm một tình yêu tuyệt vời đi.”

Hàn Dĩ Nặc đàng hoàng trịnh trọng đáp: “Em muốn học tập.”

Nghiêm Đông Kỳ “Ồ” một tiếng: “Anh hiểu rõ, lúc này là thời điêm mấu chốt, lo lắng cho tương lai thì tốt hơn.”

“Chúng ta không nói về vấn đề này được không?” trong lòng Hàn Dĩ Nặc cảm thấy mấy đám con gái đó đều chán ghét, thực sự chẳng muốn nhắc lại.

alt
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc