https://truyensachay.net

Tốt, Em Nói Đó

Chương 29

Trước Sau

đầu dòng
“Em trai tôi, Hàn Dĩ Nặc. Bạn anh, Mục Tử Lễ.” Nghiêm Đông Kỳ giơ tay quấn đống băng gạc chỉ chỉ giới thiệu hai người với nhau,

Hàn Dĩ Nặc ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng bên Nghiêm Đông Kỳ một chút, nhẹ nhàng cau mày không nói tiếp. Hắn biết rõ đây là lần đầu tiên thấy người đàn ông này, cũng không biết chuyện gì xảy ra từ đáy lòng sinh ra một tia căm ghét.

Mục Tử Lễ bất động thanh sắc híp mắt quan sát vẻ mặt Hàn Dĩ Nặc, mang theo điểm hiểu rõ cũng chút ẩn ý khinh thường, khẽ mỉm cười: “Em trai cậu thật đẹp trai.”

Nghiêm Đông Kỳ nhàn nhạt cười: “Đi ra ngoài nói đi. tôi không thích mùi trong bệnh viện.”

Mới vừa đi tới cửa bệnh viện Nghiêm Đông Kỳ nhìn thấy bên ngoài trời còn đang mưa, cơn mưa mùa hè vừa nhanh vừa dữ dội, hắn để xe ở quán rượu không lái tới bây giờ nhìn mưa xối xả mới cau mày “Sách” một tiếng.

“Đi thôi, tôi đưa hai người trở lại.” Mục Tử Lễ chỉ chỉ chiếc xe dựng bên cạnh.

Nghiêm Đông Kỳ cũng không vui khi cho người khác biết địa chỉ nhưng lúc nãy là Mục Tử Lễ lái xe đưa hắn tới. giờ trời mưa cũng hơn nửa đêm, taxi cũng không dễ gọi như bình thường, hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được, vậy thì cảm ơn cậu.”

Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hàn Dĩ Nặc yên lặng đứng bên cạnh, dùng cánh tay không bị thương gảy gảy mái tóc lộn xộn ướt mưa của hắn: “Đi thôi.”

Nghiêm Đông Kỳ ngồi lên xe Mục Tử Lễ nhìn thấy chỗ ghế phụ phía trước có dính vết máu, nhất thời có chút xấu hổ: “Nhìn xem tôi làm bẩn xe cậu rồi, ngày mai để tôi đi rửa xe cho cậu.”

“Không có chuyện gì.” Mục Tử Lễ nở nụ cười, nhìn thấy tay Nghiêm Đông Kỳ không tiện nên thò người ra cài dây an toàn cho hắn.

Khí tức tràn ngập nam tính đột nhiên xông tới, Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy rất khó chịu theo bản năng liền hướng về sau tránh né, rồi đột nhiên cảm thấy phản ứng của mình cũng quá rõ ràng, nhất thời có chút lúng túng.

Mục Tử Lễ cũng không để ý nhiều, khẽ mỉm cười mở ra map trên xe tìm kiếm địa chỉ của Nghiêm Đông Kỳ.

Mặc dù đang mưa nhưng không khí oi bức cũng không giảm đi, Nghiêm Đông Kỳ mở ra cửa xe, nghiêng đầu nhìn bóng đêm âm u ngoài cửa.

Hắn đúng là không tức giận, dù sao mở quán bar gặp phải chuyện này cũng rất nhiều, thế nhưng không khó tránh khỏi sẽ cảm thấy xui xẻo. Tuy rằng nhóm thanh niên này vẫn tính là có cách nhìn đời, xin lỗi bồi thường vẫn ngoan ngoãn làm theo, nhưng vừa nghĩ đến quán rượu chồng chất hỗn loan lại từ đáy lòng phiền muộn không chịu được.

“Cậu trở về nhớ chú ý vết thương, đừng để dính nước, đừng ăn thức ăn nóng, còn phải đúng giờ uống thuốc nữa.” không khí yên tĩnh bị phá vỡ, Mục Tử Lễ quan tâm mở miệng nói.

Nghiêm Đông Kỳ quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, vừa vặn người đàn ông cũng quay đầu nhìn lại, Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”

“Đừng ăn đồ ăn có tính kích thích, cũng đừng ăn hải sản. Gần đây đến quán cũng đừng uống rượu, tôi cùng cậu sẽ uống nước trái cây. Còn có, cậu vốn cũng không nghiện thuốc lá, mấy ngày nay đừng hút.” Âm thanh không nhanh không chậm của Mục Tử Lễ truyền đến, ôn hòa, mang theo sự thân mật khó thấy.

“… Nha.” Nghiêm Đông Kỳ dừng một chút, sau đó mở miệng đáp lại.

Hắn vẫn biết bản thân cùng Mục Tử Lễ cũng không tính quá quen biết, hơn nữa người thân cận nhất với hắn là Chu đại gia, hắn cũng không dặn dò mình như thế. Nghiêm Đông Kỳ nghe thấy lời nói của Mục Tử Lễ, trong lòng cảm thấy cực kỳ quái dị, người ta còn nói những câu rất có lý lại quan tâm như vậy, chính mình nghĩ ngợi làm gì.

Hàn Dĩ Nặc vẫn trầm mặc yên lặng ngồi ở ghế sau nghe hai người nói chuyện. Hắn cảm giác thân thể vì mắc mưa mà rét run nhưng khi thấy hai người ăn ý anh một câu tôi một câu lại làm trong lòng hắn dâng lên từng trận ám hỏa

(Ám hỏa: âm thầm nổi giận)

Bọn họ nói chuyện thân mật với nhau cũng chẳng quan tâm người thứ ba, người đàn ông xa lạ lại cài dây an toàn cho Nghiêm Đông Kỳ, dặn dò quan tâm hắn, chính mình lại ngu ngốc ngồi đàng sau cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, thậm chí đến ngay cả việc Nghiêm Đông Kỳ vào bệnh viện bản thân hắn cũng không biết.

Hắn đột nhiên không hiểu bản thân lo lắng chạy đến đây đến tột cùng là vì cái gì, người này rõ ràng là anh trai hắn, tại sao bây giờ bản thân như một người dư thừa.

Hàn Dĩ Nặc giương mắt nhìn một chút, qua kính chiếu hậu chiếu ra khuôn mặt người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, thành thục mà anh tuấn, khiến người ta cảm thấy chói mắt, hắn chỉ nhìn một chút sau đó cấp tốc quay đầu đi chỗ khác.

Mục Tử Lễ phảng phất cảm thấy có người nhìn liền ngẩng đầu nìn qua kính chiếu hậu nhìn gò má lạnh lùng của thanh niên, bên mép khều lên một nụ cười giễu cợt.

Xe ở cửa tiểu khu dừng lại, Nghiêm Đông Kỳ mở miệng, ngữ khí nghe vào rất cảm kích: “Ngày hôm nay thực sự đã làm phiền cậu, vốn là chuyện trong cửa hàng của tôi, còn phiền phức cậu đưa tôi về.”

Mục Tử Lễ hơi cười: “Hai ta trong lúc này còn nói những lời này sao? Mau trở về đi, đã trễ thế này nghỉ sớm một chút.”

“Ừm.” Nghiêm Đông Kỳ gật gù, Hàn Dĩ Nặc đã sớm xuống xe, ở bên trong mái hiên chờ hắn.

“Ngủ ngon.” Mục Tử Lễ nhìn hắn vung tay.

Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt một chút, cảm thấy người đàn ông nói ngủ ngon không phải quá vớ vẩn, quả thực ẻo lả đến nở hoa rồi, nhưng nghĩ đến người ta hôm nay bận bịu trước sau chở mình đi bệnh viện còn tự lái xe đưa mình về, cuối cũng cũng không thể làm khác hơn là trả về một câu: “ừm, ngủ ngon.”

Mục Tử Lễ dừng một chút lại bổ sung một câu: “dáng vẻ đánh nhau của cậu rất gợi cảm.”

alt
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc