Trong giấc mơ hắn thấy một bãi cỏ xanh biếc, bên cạnh đặt rất nhiều giàn hoa màu trắng kiểu châu Âu, mặt trên còn một vòng hoa hồng kiều diễm, ở giữa có chai sâm banh, treo bên cạnh là vải sợi mài trắng theo gió nhẹ nhàng lay động, nhìn qua rất đẹp.
Trên sân cỏ bày đầy ghế màu trắng, rất nhiều người, đàn ông đều mặc âu phục, phụ nữ măc đủ hình thức kiểu dáng váy hoa khác nhau, bọn họ đi tới đi lui, trò chuyện, rõ ràng là người người nhốn nháo nhưng hắn lại không thể nghe được chút xíu âm thanh nào.
Hàn Dĩ Nặc không biết mình ở nơi nào.
Hắn có chút mờ mịt nhìn chung quanh, xoay người vừa vặn thấy Nghiêm Chỉ mặc một chiếc váy màu xanh đang chạy tới phía hắn, đầu tiên là dùng tốc độ Porsche chạy vài bước, sau đó đại khái do đuôi váy dài quá vướng trên nền cỏ có chút phiền hà nên cô nhíu mày, thẳng thắn đem váy nâng lên lộ ra một đôi giày thể thao màu đỏ thẫm.
“Tiểu Nặc, cậu ở chỗ này lo lắng cái gì nữa, hôn lễ chuẩn bị bắt đầu rồi.” Nghiêm Chỉ vỗ bờ vai của hắn, sau đó không nói hai lời liền lôi kéo hắn chạy đi, không chờ thiếu niên hỏi rõ chuyện này đến tột cùng là như thế nào.
Hắn một bên chạy, một bên cố gắng hô hấp rồi mở miệng: “Hôn lễ của ai?”
Nghiêm Chỉ dừng lại, quay đầu như nhìn người bệnh tâm thần mà trừng Hàn Dĩ Nặc: “Cậu không phải choáng váng đấy chứ, hôn lễ anh trai tôi với chị của cậu, một mình cậu đứng chỗ này ngây ngốc làm gì chứ.”
Hàn Dĩ Nặc nghe xong lời của Nghiêm Chỉ kinh ngạc đến khủng khiếp, nhất thời cứng đờ tại chỗ không biết bản thân nên làm gì.
Nhưng ngay lúc này một khúc nhạc của hôn lễ vang lên, Nghiêm Chỉ dậm chân đem Hàn Dĩ Nặc đẩy sang một bên còn mình thì trốn đến một nơi khác.
Hắn vừa quay đầu thì nhìn thấy hai người chậm rãi hướng về bên này, vẫy tay với mọi người xung quanh, nhìn qua rất thân thiết.
Đây là hai khuôn mặt hắn quen thuộc nhất, coi như mất trí nhớ 300 lần cũng tuyệt đối không quên được.
Người đàn ông mặc áo bành tô trắng tinh, thân hình thon dài, khuôn mặt anh tuấn, trên mặt mang theo nụ cười trong sáng. Đi bên cạnh là một cô gái đang ngượng ngùng mỉm cười, hai cánh tay đang cầm lấy đôi tay của người bên cạnh. Làn da trắng nõn lộ ra qua chiếc váy màu trắng, áo cưới thêu từng hóa hoa hồng tinh xảo, nhìn qua vừa mỹ lệ lại tuyệt vời.
Người chung quanh đều vỗ tay, đều vui cười, có âm thanh pháo mừng, còn có giấy màu đủ màu sắc tung bay, người đàn ông cười, sủng nịnh mang giấy vụn trên đầu cô gái bỏ xuống, cô gái bên cạnh quay đầu qua nở một nụ cười rạng rỡ.
Sáng rực rỡ không gì tả nổi.
Hàn Dĩ Nặc cảm giác mình cũng có thể cười, Nghiêm Chỉ đối diện một bên vỗ tay một bên nhìn hắn cau mày, dùng ánh mắt hỏi mình làm sao vậy, thế nhưng hắn thật sự không cười nổi.
Hắn cảm thấy giống như có cây bông nhét trong cổ họng, ngăn chặn lại khí quản cũng như ngăn lại trái tim mình.
Chu Hải đứng ở bên cuối đường, hắn mặc một thân âu phục đen, đặc biệt gầy, trên tay cầm một cuốn như thánh kinh một cách trinh trọng, nhìn qua rất giống cha sứ.
Hai người đứng trước mặt Chu Hải, hắn đưa tay điều chỉnh cà vạt trên cổ áo, hắng giọng mở miệng: “Nghiêm Đông Kỳ, anh có đồng ý cười Hàn Giai về làm vợ, yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy như chính mình, dù cô ấy có sinh bệnh hay khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng đều đồng ý ở bên cô ấy suốt một đời không?”
âm thanh Chu Hải nghiêm túc mà chăm chú, từ góc độ của Hàn Dĩ Nặc có thể nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Đông Kỳ. Hắn rất vui, thỉnh thoảng quay đầu nhìn chị gái của mình mỉm cười một cái, mang đầy sủng nịch.
Hắn muốn mở miệng gọi Nghiêm Đông Kỳ, thế nhưng cổ họng không cách nào phát ra âm thanh.
lời thề này giống như ma chú, khiến cả người của hắn như bị kim đâm, đau vào trong nội tâm, ngay khi Nghiêm Đông Kỳ mở miệng nói “Tôi đồng ý” Cơn đau này đã đạt đến cực điểm.
Đau đớn chân thực như vậy, chân thực đến mức Hàn Dĩ Nặc từ trong mộng tỉnh lại.
Từ khi nghe Tiết Giai nói câu kia “Cũng không thể bởi vì cậu yêu thích anh trai cậu chứ”, trong đầu Hàn Dĩ Nặc thỉnh thoảng sẽ bốc lên câu nói này. Hắn nhiều lần hồi tượng lại tần suất, thậm chí đến mức Hàn Dĩ Nặc không cố sức làm chút gì thì thanh âm kia sẽ cả ngày ở trong đầu óc của Hàn Dĩ Nặc mà lượn lờ qua lại.
Hắn liều mạng áp chế suy nghĩ về nó cũng như không cho nó toát ra bất cứ ý niệm gì.
Không thể như vậy.
Người đàn ông này là người đàn ông duy nhất chị yêu, cũng chỉ vì yêu chị nên mới đáp ứng chăm sóc hắn, hết thảy của hắn hiện tại cũng là dư quang của chị để lại, đó là người duy nhất chị dành tình cảm chân thành trao đi, không phải sao? người đàn ông kia đối với hắn tốt như vậy, thật sự đối với hắn như em trai, mà bản thân mình còn muốn gì nữa đây? Hơn nữa giới tính người kia còn như thế, chuyện này làm sao có thể??
Tiết Giai chỉ là nói đùa với hắn thôi, Hàn Dĩ Nặc, mày không thể ngu ngốc đến ngay cả câu nói như thế này đều coi là thật.
mình làm sao dám, làm sao có thể, tại sao có thể yêu thích hắn đây?
Hàn Dĩ Nặc gần như tự thôi miên chính mình, một bên quên đi tất cả ý nghĩ từ nội tâm, một bên nhiều lần nhắc nhở chính mình, tàn nhẫn phân tích tình cảnh đáng thương của bản thân hiện tại.