“Cậu nói cái này à?” Nghiêm Đông Kỳ đưa tay kéo kéo vạt áo, có chút xấu hổ nhìn vết bẩn ở trên mặt trước đầy rối tinh rối mù: “Lúc ăn lẩu tay hơi run nên không cẩn thận bị vấy bẩn ấy mà.”
Mục Tử Lễ cười trêu ghẹo: “Không cẩn thận vấy bẩn một chút? Nói thế có phải quá khiêm tốn đi, cái hàm lương này cũng phải dội lên đến hơn nửa bát nha.”
Nghiêm Đông Kỳ bị hắn nói lại muốn bật cười, đưa tay đẩy vai hắn: “Câm miệng, con người cậu không bóc trần sự thật không được sao.”
Mục Tử Lễ nhìn dáng vẻ xấu hổ của hắn càng cảm thấy thú vị, tự mình suy diễn mà cười một trận, sau khi trở lại bình thường, hắn giơ tay nâng ly Vodka trên quầy uống xong, ung dung thong thả nói: “Nói một chút đi, cậu bị thế này là sao, gặp phải chuyện gì?”
Nghiêm Đông Kỳ giả ngủ, hắn không định nói chuyện này, hơn nữa nhưng việc như thế cũng không cần thiết cùng người khác chia sẻ: “Cái gì chuyện gì chứ?”
“Quần áo của cậu?” vẻ mặt Mục Tử Lễ vẫn hờ hững, trong mắt hiện lên một bộ dạng cậu không cần ở trước mặt tôi cậy mạnh, nụ cười ôn hòa nói: “Bình thường ngày thứ sáu cậu ít khi đến quán bar, hơn nữa còn mặc một chiếc áo dính đầy dầu mỡ đến cửa hàng? Tôi cảm giác không giống bình thường a, vẻ mặt không tốt lắm.”
Lúc nói câu sau này, ánh mắt của người đàn ông nhẹ nhàng quét một vòng, thực sự cho Nghiêm Đông Kỳ thấy cảm động.
“FML, cậu làm nghệ sĩ cái gì, họa sĩ cái gì chứ, trực tiếp đi làm cảnh sát hình sự phá án cho rồi, không thì cậu ở dưới cầu vượt bày cái sạp trực tiếp làm thầy bói đi, thật là.” Hắn cười gượng hai tiếng rồi cúi đầu uống bia.
Người đàn ông cũng không có ý kiến gì chỉ cười cười, tựa hồ với lời trêu chọc của hắn mà cười cợt.
“Ai, cũng không có chuyện gì, chỉ là vì cùng người trong nhà náo loạn một chút nên đi ra ngoài.” Nghiêm Đông Kỳ ngẩng đầu nở nụ cười, hời hợt nói.
“Cùng em trai cậu?”
Nghiêm Đông Kỳ hơi dừng một chút, sau đó uống tiếp hai ngụm, bất đắc dĩ ngoắc ngoắc khóe môi: “Ừm.”
Mục Tử Lễ quay về hướng bartender muốn một lon giống Nghiêm Đông Kỳ: “Nói chuyện gì?”
“Tôi thật sự cũng không hiểu nổi thằng bé này nghĩ cái gì, thật là. Tôi cũng không thấy tôi già, cảm giác cũng không kém vài tuổi nhưng thật sự có thể hiểu được hắn thì tựa như một rãnh Mariana, cũng không biết tên này từ sáng tới tối cân nhắc cái gì nữa.” Nghiêm Đông Kỳ vừa nghĩ đến chuyện này lại bắt đầu phiền muộn, hắn không hiểu nổi Hàn Dĩ Nặc đến cùng muốn làm gì, tự nhiên oán giận hai câu.
“Vâng, cậu không già.” Mục Tử Lễ cười cười, bưng chai bia lên uống hai ngụm.
Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy có người được gọi là skill thần kỳ, khiến người ta nửa ngày không thể thốt ra được một câu.
Ví dụ như hiện giờ có Mục Tử Lễ, hắn biết rõ ràng việc oán giận em trai của mình rất khác thường thế nhưng người này đột nhiên cảm khái một câu về tuổi tác của hắn, cũng không biết có phải hay không khi ra ngoài đã uống lộn thuốc.
“Vậy tối nay cậu định làm gì? Cậu trở về nhà sao? ở chỗ nào?” Mục Tử Lễ cũng không quan tâm Nghiêm Đông Kỳ có nói tiếp hay không, nhấp một hớp bia rồi nói vấn đề đang dở.
Lời này quả thực chọc tới việc đang sốt ruột nhất của Nghiêm Đông Kỳ.
Nói hắn cứ thế đi ra ngoài lại cứ thế đi về nhà lại thấy không còn mặt mũi, hắn lần đầu tiên mặt mày xám xịt như thế, giờ về không phải là làm anh trai không có tôn nghiêm sao.
Về nhà ba mẹ ở, phòng ngủ thì có nhưng nếu mẹ biết mình cùng Hàn Dĩ Nặc cãi nhau, nhìn theo quãng thời gian hai năm mẹ đối với Hàn Dĩ Nặc như con ruột, không nói hai lời khẳng định đem mình đuổi đi.
Đi qua chỗ Chu Hải, lại không nói đến cái miệng ngu ngốc khỏe mạnh của hắn, chính mình tự nhiên làm kỳ đà cản mũi không nói đén có bao nhiêu ánh mắt thì có bấy nhiêu ánh mắt. hơn nữa Chu Hải vốn hi vọng Hàn Dĩ Nặc cứ thế cuốn gói rời đi, giờ này còn biết Hàn Dĩ Nặc nghe được lời nói hôm trước mà trở mặt thì không cần suy nghĩ, hắn còn không vọt về nhà mình thay Hàn Dĩ Nặc thu thập hành lý ấy chứ.
Kỳ thực cũng không phải không thể đi đến chỗ Trịnh Hiểu Hiểu, thế nhưng giờ này bản thân tự thấy không có tâm tình mà nhìn em gái, chỉ tượng tượng đến khuôn mặt cô ta lại phiền lòng, phỏng chừng còn chẳng muốn mở miệng nói chuyện chứ đừng nói là đến chỗ cô ta dừng chân. Từ lúc hắn cùng Hàn Dĩ Nặc ở cùng nhau, sức lực cùng tinh thần để ứng phó với mấy cô gái đều một mạch dâng hiến cho tiểu tử kia cả rồi.
Nghiêm Đông Kỳ có chút khổ não xoa xoa tóc: “Tôi còn đang lo lắng chuyện này đây, chẳng lẽ phải ở văn phòng hoặc làm tổ trong xe một buổi tối sao, một người đàn ông như tôi giờ còn chẳng khác nào đi tìm chết.”
“Nếu không có chỗ nào ở thì đến nhà tôi đi.” Mục Tử Lễ nghe xong oán trách của hắn, trầm ngâm một chút rồi cười hời hợt, mặt đầy chân thành nói.
Nghiêm Đông Kỳ mạnh mẽ sửng sốt một chút: “A?”
“Tôi nói…” Mục Tử Lễ ung dung thong thả lại lặp lại một lần: “Đêm nay cậu có muốn tới dừng chân tại nhà tôi không, tôi chỉ ở một mình hơn nữa trong nhà vẫn có phòng trống.”
“Thế này có vẻ không hay lắm.” Nghiêm Đông Kỳ nhíu mày, do dự mở miệng.
Mục Tử Lễ vẫn tươi cười: “Có gì không tốt chứ, hai chúng ta cũng không phải cô nam quả nữ, có gì lúng túng, hơn nữa cậu giờ có nhà mà không thể về, tôi muốn giúp đỡ thu nhận cậu một buổi cũng đâu có sao?”
Nghiêm Đông Kỳ vốn muốn cự tuyệt nhưng trong chớp mắt nhớ đến Nghiêm Chỉ năm nay đã học kỳ hai lớp mười một rồi, đang định tìm một thầy dạy mỹ thuật hội họa, thuận tiện cho việc tương lai thi nghệ thuật sinh, thừa dịp có cơ hội này để nói chuyện.
“… Cũng được.” Nghiêm Đông Kỳ hơi làm dừng lại rồi thoải mái đồng ý, hướng về người đàn ông đối diện thể hiện một ánh mắt cảm kích: “Vậy tối nay làm phiền cậu.”