Nghiêm Đông Kỳ vừa hít một hơi: “Nếu như không muốn cười thì đừng có cười.”
Hàn Dĩ Nặc sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt chậm rãi tan biến, hắn trầm mặc cúi đầu, thanh âm thật thấp: “Em cảm giác nếu như mình không cười lên thì sẽ thành khóc lên, như thế cũng quá mất mặt.”
Nghiêm Đông Kỳ liếc mắt nhìn người thanh niên cuộn tròn trên sopha nhìn qua có chút uất ức, liền hít một hơi vỗ phía sopha bên cạnh: “Em muốn ngồi lại đây không?”
Hàn Dĩ Nặc ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn theo động tác Nghiêm Đông Kỳ, theo bản năng gật gù sau đó bước hai bước dài vòng qua bàn trà.
Nghiêm Đông Kỳ chỉ cảm thấy sô pha bên người lún xuống một vòng nhưng không ngẩng đầu xem, chỉ thấp giọng hít một hơi thật sâu.
Thanh niên bên người tựa hồ cảm thấy khoảng cách hai người vẫn hơi xa, cẩn thận chuyển hướng rồi từ từ di chuyển về phía hắn, Nghiêm Đông Kỳ vẫn không hé răng, mắt nhắm lại: “Em còn có cái gì muốn nói?”
“Em vừa nói đến đâu rồi?” thanh niên hơi ngừng vài giây, sau mới tiếp tục: “A, đúng, em vốn cũng không nghĩ anh cứ như thế mặc kệ mà vứt em đi, thế nhưng càng nghĩ càng chột dạ, chờ lúc anh đưa thẻ ngân hàng của chị, em còn tưởng rằng anh đang phân phát tiền rồi chuẩn bị đuổi đi. bây giờ suy nghĩ lại em cảm thấy hành động của mình lúc ấy rất ngu ngốc, đem anh trai sợ hãi như thế, thực sự xin lỗi, em không phải cố ý.”
Nghiêm Đông Kỳ cố gắng thu dọn suy nghĩ lộn xộn của mình mới chậm rãi mở miệng: “Dĩ Nặc à, em cảm thấy anh phải làm thế nào nữa thì em mới tin tưởng em đối với anh thực sự quan trọng?”
âm thanh bên cạnh biến mất, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở trầm trọng bên tai.
“Có một số việc không phải nói nhiều thì sẽ giải quyết được. Hai chúng ta đều là đàn ông trưởng thành, hơn nữa em bây giờ đã lớn, anh không thể đem câu “Em đối với anh rất quan trọng” treo bên mép được, nhưng thật ra em trong lòng anh có vị trí gì chính anh rất rõ ràng, anh cứ cho rằng em có thể cảm nhận được. Thế nhưng… Ai, anh cũng không biết phải nói thế nào, anh không muốn nhìn thấy em chỉ vì việc nhỏ như thế này rồi bày ra cái dáng vẻ ấy. Cuối cùng anh thực sự cũng không biết anh nên làm gì.”
Nghiêm Đông Kỳ nói nửa ngày vẫn không biết mình đang nói gì, chẳng qua trong lòng đột nhiên cảm thấy ở nơi nào đó vừa chua xót vừa yếu đuối vừa uất ức.
“Anh hai, em không phải có ý đó…” thật sự Hàn Dĩ Nặc bị câu nói này của Nghiêm Đông Kỳ làm hoảng loạn, có chút gấp gáp cầm lấy bàn tay nhỏ của hắn.
“Anh biết.” Nghiêm Đông Kỳ đánh gãy hắn, đưa tay ở trên cánh tay đang được Hàn Dĩ Nặc cầm lấy nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Anh rất hiểu rõ ý của em. Kỳ thực anh đã nghĩ muốn hỏi em, em muốn người anh trai này làm như thế nào thì em mới thanh thản ổn định, em mới đàng hoàng ở lại đây, từ sáng tới tối sẽ không cân nghĩ lung tung như thế?”
Hàn Dĩ Nặc trầm mặc, hắn muốn nói nếu như tầm mắt anh trai vẫn luôn đặt trên người em, có thể cho em bất cứ khi nào cũng ôm ấp anh, hôn môi anh, trắng trợn không cần kiêng dè nói yêu anh, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của anh, đừng nói em suy nghĩ lung tung, phỏng chừng em ngay cả “Nghĩ” thôi cũng rất khó khăn mà làm được.
“Kỳ thực em cũng không biết, em chỉ sợ em ngày nào đó có làm sai chuyện gì, làm những việc khiến anh chán ghét, anh sẽ bỏ rơi em.” Thanh niên mím mím môi, cuối cùng vẫn trái lương tâm nói ra một câu.
Nghiêm Đông Kỳ thật sâu thở dài, xoay chuyển nửa người nghiêng đầu đối mặt Hàn Dĩ Nặc, vẻ mặt thành thật: “Dĩ Nặc, những lời này trước đây anh đã nói nhưng nhìn em ngày hôm nay anh thực sự phải lặp lại lần nữa.”
“Em đối với anh thật sự rất quan trọng, hơn nữa sự quan trọng này mỗi ngày vẫn tăng lên.” Nghiêm Đông Kỳ lúng túng cau mũi một cái, nở nụ cười, hắn cứ cảm thấy đây chẳng khác gì đang tỏ tình, cả người đều không được tự nhiên: “Bất luận là kẻ nào nói quan hệ của hai chúng ta không tốt đều mù chột nói linh tinh, em dù làm bất cứ chuyện gì cũng không sao. em ở trong lòng anh mãi mãi quan trọng như vậy, đây là việc sẽ không thay đổi. thi thoảng anh nghĩ, chúng ta gặp nhau cũng đúng là duyên phận, chắc chắn đây là đời trước anh nợ em, thế nhưng việc nợ nần này vẫn khiến anh vui vẻ.”
Hàn Dĩ Nặc cảm giác nhịp tim của mình theo từng câu nói ôn hòa mát lạnh của Nghiêm Đông Kỳ cứ không ngừng lên cao, có người nói hắn luôn có lý trí rõ ràng kiên định nhưng khi trước mặt người đàn ông này lại không có nửa điểm suy nghĩ, trong lòng hắn thực sự hạnh phúc, máu cả người tựa hồ muốn nhảy múa mà chạy tung tăng, khiến cả thân nhiệt của hắn tăng lên vù vù.
“Thực ra sau đó anh có nghĩ, nếu như sau này anh có nghe em nói “Tôi đã mười tám tuổi, không muốn cùng Nghiêm Đông Kỳ sinh hoạt sống chung với nhau, tôi muốn rời đi để xây dựng một ngôi nhà mới.” vậy phỏng chừng anh cũng bị bức điên, xông lên cầm lấy cổ áo em trước tiên đánh cho nhừ đòn rồi sẽ nói chuyện.”
Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, hắn nhìn thấy đôi mắt của Hàn Dĩ Nặc sáng lấp lánh, cảm thấy mệt mỏi như có tảng dá từ tối hôm qua đến giờ bám như đỉa trên trán nay cũng không còn.
“Vì thế anh cũng hiểu được cảm giác tan vỡ muốn gây rối của em.” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, đưa tay lên đầu của Hàn Dĩ Nặc xoa xoa, đã lâu hắn chưa như vậy, giờ được cảm nhận lại đột nhiên có cảm giác không nỡ bỏ tay xuống.
Hàn Dĩ Nặc rất biết phối hợp với hành động của Nghiêm Đông Kỳ mà cúi thấp người, trong đối mắt mang theo ý cười không thể xác định, còn có chút hiếu kỳ chờ mong: “Sau này cho dù em làm bất cứ chuyện gì, có chuyện nào đó xảy ra thì anh sẽ không rời bỏ em chứ?”
“Hàn Dĩ Nặc em có chút lương tâm không? Anh đều bỏ xuống tôn nghiêm của người anh trai, thâm tình với em mà thổ lộ, em còn ở một bên mà hoài nghi tấm lòng của anh? Ai u bảo bối em à, em sau này dù có giết người phóng hỏa thì anh cũng đưa cơm tù mười tám năm cho em được không.”
Hắn nhìn thấy thanh niên anh tuấn đối diện mím mím môi, bộ dạng muốn cười lại cố nghẹn lại, trong lòng đột nhiên thấy khó chịu, Hàn Dĩ Nặc chỉ cần được hắn hứa hẹn một câu lại mừng rỡ không tìm được hướng, đúng là tiểu tử ngốc, ngày hôm qua mình sao phải tức giận với hắn đây.
“Anh hai, em có thể ôm anh một cái không?” thanh niên đối diện có chút ngại ngùng nhìn Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười.