“Em nói cái gì?” trong nháy mắt Nghiêm Đông Kỳ cứ tưởng lỗ tai của mình có vấn đề.
Hàn Dĩ Nặc mặt không đổi sắc lặp lại một lần: “Em nói lần thi này tệ hại như vậy cũng vì anh.”
Nghiêm Đông Kỳ bị giọng điệu này của hắn làm cho vui vẻ: “Không phải chứ Hàn đại gia, chẳng lẽ đến vấn đề khủng long diệt chủng cũng vì anh? Vì sao lại tại anh?”
Thanh niên bên cạnh trầm mặc quay đầu nhìn ra cửa kính.
Nghiêm Đông Kỳ cũng không thúc dục hắn, lái xe đến một nhà hàng ngon rồi tìm chỗ dừng xe.
“Đi thôi, trước tiên đi ăn đã, còn rất nhiều thời gian cho em chỉ trích anh. em cứ cố gắng bịa ra lý do tốt là được, nếu như lát nữa em không có câu nào giải thích với anh thì em cứ chuẩn bị tâm trạng nhìn anh ăn thôi ha bảo bối.” Nghiêm Đông Kỳ cầm chiếc chìa khóa xoay vòng trên ngón tay, nghiêng người đi xuống xe.
Hai người gọi một bát xương sườn, cảm thấy không đủ lại gọi thêm một dĩa cà tím với một dĩa sườn xào chua ngọt. chờ đến khi xong xuôi thì phòng ăn chỉ nghe được tiếng va chạm của bát đũa cùng với mùi thơm thoang thoảng của thức ăn. Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy bản thân ngây ngốc mấy ngày hôm nay bây giờ lần đầu tiên cảm thấy có chút đói bụng.
“Được rồi, em nói một chút xem vì sao anh trai này lại cản trở đường học hành của em nào? Cho em đạt được thành tích như vậy?” Nghiêm Đông Kỳ nhận lấy ấm trà của nhân viên, rót cho Hàn Dĩ Nặc nửa chén nước.
Hàn Dĩ Nặc nhếch miệng: “Chẳng lẽ không phải vì anh hay sao? vì anh có người yêu đấy.”
Nghiêm Đông Kỳ nghe được lời này lại trố mắt ngoác mồm, từng chữ từng chữ nghe vào thật sự vô nghĩa khiến hắn muốn nhổ nước bọt.
“Anh hai từ khi có người yêu thì cuối tuần luôn đi ra ngoài, cũn không quan tâm đến em.” Hàn Dĩ Nặc cúi đầu dùng đôi tay bao lấy cái chén, trong giọng nói toàn bộ đều là trách cứ.
“Chuyện này à…” Nghiêm Đông Kỳ vừa mới mở miệng nói thì người phục vụ mang món ăn đến, không thể làm gì hơn là ngượng ngùng ngậm miệng lại, thực ra hắn cũng không biết phải nói gì bây giờ.
Hàn Dĩ Nặc cầm chiếc đũa, trầm mặc cúi đầu đem món ăn gắp lên, thổi thổi rồi cho vào trong miệng.
Nghiêm Đông Kỳ đối diện có chút khó tiêu, hắn cầm chiếc đũa xoay quanh một hồi, suy nghĩ cặn kẽ kỹ càng mới mở miệng: “Dĩ Nặc, em đây là hiểu lầm anh, anh có lúc nào mặc kệ em chứ, cũng không dám nha. Anh đây là sợ chủ nhật ngồi ngốc trong nhà ảnh hưởng đến việc em học tập. em giờ ngồi trong phòng ôn bài anh đến ti vi còn chả dám mở lớn ấy chứ.”
“Vì thế nên anh phải bỏ chạy ra ngoài hẹn hò?”Hàn Dĩ Nặc giương mắt liếc nhìn hắn một cái, gắp cho mình một miếng xương sườn.
Nghiêm Đông Kỳ chớp chớp đôi mắt, cũng không rõ bản thân bây giờ rốt cục là im lặng hơn hay bất đắc dĩ nhiều hơn: “Không phải chứ, anh có bạn gái lại trêu chọc đến em hay sao? anh trai em cũng đã là đàn ông hơn hai mươi tuổi rồi, em cũng phải cho người anh này thỏa mãn nhu cầu sinh lý với nhu cầu tình cảm chứ?”
“Ồ.” Hàn Dĩ Nặc không mặn không nhạt đáp một tiếng.
“Em giờ bày ra cái vẻ mặt này là sao đây.” Nghiêm Đông Kỳ cảm giác bản thân đời trước chắc chắn đã đắc tội với nguyệt lão nếu không đời này làm sao ông ta không cho hắn đi tìm tình yêu đây.
Lúc ở trường học thì giáo viên không ưa, sau khi hết sự quản thúc của giáo viên thì lại gặp Chu Hải vừa già lại quái gở luôn nói hắn vì sắc quên bạn, chờ đến khi Chu Hải không có thói quen quản thúc mình. Đang định cân nhắc rồi tùy tiện tìm người nói chuyện lại chẳng ngờ bị Nghiêm Chỉ một hai lảm nhảm nói không thích người ta thì có thể đi đùa giỡn tình cảm của người khác sao, thực sự làm ôi nhiễm bầu không khí trong lành của xã hội.
Khoảng thời gian này Nghiêm Chỉ đã bắt đầu yên tĩnh, vừa thoát ra lại vớ phải Hàn Dĩ Nặc.
Hắn cũng chưa từng nói đến chuyện sẽ quyết định kết hôn, nhưng nói chuyện tình yêu rồi hưởng thụ khoái hoạt thì vẫn có thể chứ?? Sao từng người từng người liên tiếp ngăn cản hắn tìm đối tượng như thế, đây chẳng phải là tre già măng mọc hay sao, bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, không từ gian khổ, nhẫn nhục chịu khó, còn lấy những lý do cực kỳ khoa học thề sống thiếu chết đem tình cảm còn chưa kịp nảy sinh đã đập thành mãnh vỡ.
Quả thực thần kỳ.
“Vậy em có ý kiến gì đây? em đây không phải là không ưng Trịnh Hiểu Hiểu chứ?” Nghiêm Đông Kỳ nhìn người thanh niên đối diện ăn rất ngon miệng, nói người phục vụ đưa lên món cuối cùng rồi bắt đầu cầm đũa.
“Rất phiền.” Hàn Dĩ Nặc trả lời thẳng thắn dứt khoát, nghiến răng nghiến lợi: “Ăn một bữa cơm còn chẳng khác gì nhai xương, ăn ăn nói nói không ngừng mà còn rầm rầm rì rì nữa chứ, em còn muốn cho cô ta hai viên thuốc uống.”
Nghiêm Đông Kỳ nghe khẩu khí của hắn lại thấy hớn hở nói: “A, nói nửa ngày như thế là vì em không thích cô ấy chứ gì?”
Thực ra Nghiêm Đông Kỳ cũng thấy cô gái này tàm tạm mà thôi.
Trước đây thời gian còn rảnh rỗi thoải mái hắn vẫn thi thoảng nghĩ nên kiếm một cô gái nói chuyện vui chơi, nhưng từ khi hắn cùng Hàn Dĩ Nặc ở với nhau thì đâu còn thời gian nghĩ đến chuyện trai gái nữa, tất cả thời gian đều lo lắng suy nghĩ làm sao bồi bổ cho tên tiểu tử này. Mà kết quả lại cực kỳ ấn tượng, từ một hạt đậu nhỏ bắt đầu lên mầm mét bảy đã thành một cây ngô đồng của Pháp cao mét tám sáu.
Hắn nhớ tới khi mình cùng Trịnh Hiểu Hiểu quyết định quan hệ đã gọi Hàn Dĩ Nặc ra ba người cùng dùng cơm.vốn lần trước vì Hàn Dĩ Nặc nên quan hệ hai người mới xung đột, ngày ấy Trịnh Hiểu Hiểu như ăn phải cái gì đặc biệt tích cực hứng thú dào dạt muốn thiết lập mối quan hệ với Hàn Dĩ Nặc. Kết quả tiểu tử này căn bản không để ý đến món nợ cũ, từ đầu đến cuối chỉ chăm chú ăn, khuôn mặt vẫn duy trì ở mức lạnh tanh như miếng thịt được đặt trong tủ lạnh âm mười tám độ.
Lúc ấy hắn cũng không thấy có gì quan trọng, cứ tưởng vì Hàn Dĩ Nặc yêu thích đàn ông nên với mấy người con gái lạnh nhạt như thế. cũng vì sở thích mới gây ra thành kiến không muốn nói chuyện.
Chính hắn một người thông minh bây giờ chẳng khác gì kẻ say trở thành ngu ngốc.
“Vậy ý của em chính là muốn anh chia tay cô ấy hả?” Nghiêm Đông Kỳ từ đáy nồi lấy một miếng khoai tây thổi thổi cho vào miệng.
Hàn Dĩ Nặc gật gù: “Hừm, nhưng ý của em anh sẽ nghe theo sao?”
“Nghe chứ, sao có thể không nghe, cả ngày em đều nhìn anh nhăn mặt nhó mày hơn nữa đến cả công lao xuống hạng lần này cũng là do anh thưởng, em xem anh còn dám không nghe sao?” Nghiêm Đông Kỳ bĩu môi: “Có thể cân nhắc đem chuyện này lên báo hàng ngày rồi, giờ anh cũng cảm thấy nói chuyện rất nhàm chán.”
Nói xong còn cảm khái một câu: ”Thực sự là có tuổi rồi, hiện tại ngay cả mấy em gái cũng không hứng thú tán tỉnh, thực sự chán chết.”
Hàn Dĩ Nặc nghe xong lời này hơi nhếch khóe môi: Hoá ra vừa vặn như thế.
“Hơn nữa…” thanh niên đối diện lại bổ sung một câu: “Anh chủ nhật ngồi ngốc trong nhà em mới có tinh thần tốt để học tập, em rất thích cái bộ dạng của anh muốn xem ti vi nhưng lại không thể đem âm thanh mở to lên khi ở trong phòng khách đấy ạ.” Hàn Dĩ Nặc nói xong còn ngẩng đầu cười một cái vô tội.
Nghiêm Đông Kỳ quả thực trợn mắt ngoác mồm: “Hàn Dĩ Nặc, Hàn đại gia, anh làm sao vẫn không phát hiện được em hiện giờ đã ranh ma quỷ quái thế hả?”
Hai người sau khi ăn xong cơm trưa, Hàn Dĩ Nặc muốn đến quán trà sữa gần đại học để kiếm đồ uống, liền cầm nhanh chiếc chìa khóa xe đi nhanh về bãi đỗ. Nghiêm Đông Kỳ chậm rãi theo phía sau nhìn bóng lưng cao to kiên cường của Hàn Dĩ Nặc, cả người vui vẻ miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
Sáng sớm hôm sau Hàn Dĩ Nặc đến trường đêm hành trình hôm qua đơn giản nói qua một lần, giọng điệu vừa đắc ý vừa khoe khoang trên mặt nở nụ cười tươi rói.