Nghiêm Đông Kỳ cùng đứa con gái dì ở khu đông hẹn nhau ở một quán cà phê không xa nhà.
Vốn bữa trưa này Nghiêm Đông Kỳ định mời con gái người ta đi ăn bữa cơm, hắn không cho người ta mặt mũi cũng phải nể mặt Dì. Kết quả cô gái kia biểu thị ăn cơm cái gì, hai người không thân không quen, cùng uống ly cà phê đi, cô ấy thích nhất là macchiato caramel.
Dáng vẻ cô giả vờ không thèm quan tâm khiến Nghiêm Đông Kỳ lúc đáp ứng đều có chút nghiến răng nghiến lợi.
Đảo mắt đã sắp đến giáng sinh, trời lạnh đến mức không tưởng được, hai ngày trước đã có trận mưa tuyết đầu tiên ngày đông, vì thế trong quán cà phê Nghiêm Đông Kỳ nhìn thấy cô gái nhỏ mặc một chiếc váy ngắn lụa mỏng manh đều có chút sững sờ.
“Bên này.” Nghiêm Đông Kỳ đứng lên nhìn em ấy phất phất tay.
Cô gái kia mang một chiếc kính râm màu đậm, mặt không cảm xúc gật gù bước tới. tuy rằng Nghiêm Đông Kỳ không rõ ngoài trời một bầu mây đen thì cần gì mang kính râm, thế nhưng người ta ở nước ngoài có lối sống khác thường, hắn cũng không cần phải quê mùa đi soi mói hỏi han người ta.
“Xin chào, anh Nghiêm.” Cô gái kia đi tới không mặn không nhạt bắt tay, tháo kính râm. Nghiêm Đông Kỳ không để ý trước hết nhìn xem khuôn mặt người kia, cũng không phải vì cái gì, chỉ để thỏa mãn cơn hiếu kỳ của mình, không chút dấu vết đánh giá cô gái đối diện, người nọ mặc một chiếc váy ngắn lộ ra cặp đùi trắng.
hắn đã nói rồi đi, thời tiết thế này còn phô ra bắp đùi, vậy còn chẳng phải lạnh đông đi sao.
Nghiêm Đông Kỳ kéo ra một nụ cười: “Xin chào cô Triệu.”
Cô gái kia gọi một ly macchiato caramel nên Nghiêm Đông Kỳ mới đường hoàng quét mắt đánh giá tướng mạo người đối diện.
Mặt mũi tạm ổn, miễn cưỡng được xem là cô gái thanh tú. Hắn há miệng muốn nói vài câu mở đầu, thế nhưng sững sờ mãi vẫn không biết nên nói gì cho thỏa đáng.
Trước đây lúc nói chuyện với mấy cô gái cũng đủ tích lũy được kinh nghiệm, nhưng gặp phải trường hợp hôm nay lại không thể áp dụng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên đi xem mắt, hơn nữa lúc ấy đầu óc hắn bị kéo nên mới đáp ứng mẹ mà thôi.
Hắn đã từng nghĩ nếu khi xem mặt xong nếu hai người hợp mắt, lúc ra cửa sẽ tiến nhanh vào cục dân chính.
Có điều cũng may mắn, cô gái này lúc nói chuyện mặt có chút đơ nhưng vẫn tính là người dễ dàng tán gẫu. Nghiêm Đông Kỳ có vẻ yêu thích mấy cô gái lải nhải kiểu này, như thế hắn sẽ chẳng cần mở miệng nói chuyện bao nhiêu.
Thế nhưng khuyết điểm duy nhất bây giờ chính là hắn dễ dàng thất thần.
Kỳ thực cũng không thể trách được cô gái kia, hắn gần đây thất thần đều sắp biến thành nhân cách thứ hai. Tùy tiện làm chút chuyện đều ngây người hồi lâu, hơn nữa mỗi lần đứng thần thì mọi nội dung suy nghĩ đều giống nhau.
Hàn Dĩ Nặc.
Đã một thời gian hắn chưa gọi điện cho Hàn Dĩ Nặc, chỉ nhớ lúc trước đổi trời hắn gọi qua hỏi chăn trường có lạnh không, sau đó không liên lạc mãi đến hiện tại.
Mà từ lúc Hàn Dĩ Nặc đến trường đến giờ, hắn căn bản cũng không gọi điện thoại về nhà hỏi han.
Đến tận lúc này hắn mới ý thức được trước đây căn bản luôn là Hàn Dĩ Nặc đánh điện cho hắn, chính mình sẽ không để bụng chuyện này. Toàn bộ hắn chỉ biết cung cấp thức ăn, thức uống, quần áo tiền bạc, những thứ gì có thể cung cấp thì đều cung cấp mà thôi.
Nghiêm Đông Kỳ đột nhiên cảm thấy rất áy náy, thế nhưng áy náy thì áy náy, điện thoại dù thế nào cũng chết không đánh đi.
Muốn hắn nói cái gì? “Dĩ Nặc à, gần đây học tập sinh hoạt như thế nào?”, lời thoại này chính thức đều có thể thấy trên ti vi, nếu không thì “Dĩ Nặc à, em có tìm được người em thích hay không?” Cái câu đâm vào chỗ đau đáng ăn đòn này hắn sao dám nói. Nếu như lúc trước hắn còn có thể nói bậy nói loạn hai câu, giờ cứ lúng túng quả thực khiến Nghiêm Đông Kỳ đau “Bi” Cứ thẳng thắn quất đến.
“Anh Nghiêm?” Cô gái đối diện mở to mắt gọi hắn, hắn mới phản ứng được bản thân đang nhìn chằm chằm con mèo hoang bên ngoài đã được một lúc lâu.
Nghiêm Đông Kỳ xin lỗi nở nụ cười: “Xấu hổ.”
Cô gái họ Triệu này nhìn qua rất kinh hỉ, trên mặt là nụ cười hiếm thấy: “Anh thích mèo sao? em cũng rất thích mèo. Em là nhà sinh vật học, học hành chăm chỉ cũng chỉ vì lấy bằng thạc sĩ cùng bác sĩ bên động vật học, thế nhưng nói cho cùng thì mèo vẫn dễ thương nhất.”
“Thật sao? rất tốt.” Nghiêm Đông Kỳ đáp lại vài câu, khi hắn còn bé vì bị mèo cào trên tay một cái, đến giờ vẫn rất ác cảm với mèo, cô gái này nói như thế khiến hắn không biết nên đáp lại như nào.
Hơn nữa bây giờ một điểm muốn tán gẫu cũng không có, tư tưởng đều hướng về Hàn Dĩ Nặc quá chệch đường ray, hậu quả chính là khiến hắn một điểm muốn nói cũng không có, chỉ muốn tìm một nơi thanh tĩnh để bình tâm.
“Đúng rồi, anh thích nông gia nhạc không? em bình thường rất thích đi nông gia nhạc…” Người đối diện vẫn tràn đầy phấn khởi tiếp tục triển khai các loại đề tài.
Nông gia nhạc? Trước đây sinh nhật Hàn Dĩ Nặc hai người cũng tới đó, còn đáp ứng hắn sau này hàng năm đều cho Dĩ Nặc một sinh nhật hạnh phúc vui vẻ. Kết quả sinh nhật mười tám tuổi gặp chuyện phức tạp, hai người ầm ĩ một trận, sinh nhật mười chín tuổi thì trùng với thời gian thi cử ở Trường Tam Cửu, cũng chỉ kịp đưa Hàn Dĩ Nặc ra ngoài cổng trường ăn bữa cơm.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút tự thấy bản thân mình thật cầm thú.
Chờ đến khi hắn vất vả phục hồi tinh thần thì cô gái tự mình nói chuyện đã im lặng không lên tiếng, một bên khuấy nước uống trước mặt, đầy mặt lạnh tanh đóng băng nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn.
Nghiêm Đông Kỳ có chút lúng túng nở nụ cười, cúi đầu kháo một tiếng, nhấp một ngụm nước, vì thất thần của mình mà giật mình.
Nghiêm Đông Kỳ đem cô gái mặt lạnh có thể cạo tầng tầng băng trên người đưa về nhà, vốn định cân nhắc vòng qua nhà cha mẹ lượn một vòng, nhưng lòng không thể suy nghĩ, liền đánh tay lái đi xe về nhà.
Mới vào nhà chưa ngồi được hai phút, điện thoại mẹ đã đánh tới, vừa tiếp thì nhận được một trận rống giận: “Nghiêm Đông Kỳ, con có ý gì hả? Con cái này không phải có ý định chống lại mẹ đấy chứ!!”