Kỳ nghỉ đông ở đại học rất dài, lúc Hàn Dĩ Nặc đi về còn cách kỳ nghỉ tết một khoảng thời gian.
Buổi trưa Nghiêm Đông Kỳ làm một bàn ăn lớn, Hàn Dĩ Nặc ăn xong trực tiếp nằm vật ra ghế salong, miễn cưỡng chống đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ đang ở trong bếp rửa chén bát.
“Hàn Dĩ Nặc, em hiện giờ càng ngày càng thành đại gia rồi, trở về cũng không giúp anh hai em rửa bát nữa.” trong phòng bếp không khí nóng bức, Nghiêm Đông Kỳ lúc rửa xong bát đĩa thì người đổ mồ hôi. Hắn đem tạp dề của thiếu nữ hình phấn hống lá sen bỏ xuống, đi tới trước mặt Hàn Dĩ Nặc hướng về đùi của hắn quất một cái không nặng không nhẹ.
Hàn Dĩ Nặc lười biếng nở nụ cười, đưa một góc tạp dề chưa kịp cởi ra kéo đến, hướng về phía mình dùng sức kéo một cái, Nghiêm Đông Kỳ không kịp phản ứng liền ngã về phía salong.
Người đàn ông bị kéo đến một chân quỳ trên sopha, thân thể cũng không khống chế được hướng vào trong ***g ngực Hàn Dĩ Nặc. mắt thấy hai khuôn mặt suýt đụng nhau đến nơi, Nghiêm Đông Kỳ vội vã đưa tay chống đỡ trên thành sopha, gấp gáp đứng thẳng trong không trung.
“FML.” trước mắt Nghiêm Đông Kỳ đột nhiên hiện rõ khuôn mặt góc cạnh đẹp trai của Hàn Dĩ Nặc, trong nháy mắt hắn vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Hai người cứ cách nhau như thế nhìn nhau vài giây cho đến khi Nghiêm Đông Kỳ đem đầu né tránh, một lần nữa thẳng eo đưa tay đến trên đùi Hàn Dĩ Nặc vỗ một cái: “Em có thể bình thường một chút được không?”
Hàn Dĩ Nặc vươn người ngồi xếp bằng trên sopha, có chút tiếc hận “Sách” một cái: “Thật đáng tiếc, em còn tưởng rằng có thể cứ thế tiếp cận mà hôn một cái chứ.”
Nghiêm Đông Kỳ bị lời nói mãnh liệt trắng ra của hắn làm hoảng sợ, phản xạ có điều kiện lại muốn dùng tạp dề quất hắn một cái. Chờ cánh tay đang ở trên không trung lại sợ thanh niên giở trò cũ, không thể làm gì khác là miễn cưỡng ép buộc chính mình dừng lại hành động, nhìn qua chẳng khác gì bị điều khiển ti vi ấn tạm dừng, nghĩ lại có bao nhiêu ngu ngốc.
“Hàn đại gia, em đừng có mặt dày như vậy?” Nghiêm Đông Kỳ khụ một tiếng, miễn cưỡng trừng người thanh niên trước mắt, xoay người đi tới nhà bếp đem tạp dề vắt trên ghế nhựa.
Hàn Dĩ Nặc cười cười hai tiếng: “Muốn mặt em mỏng sao? anh nếu bây giờ hôn em một hơi từ đây tới thùng rác thì rồi một vòng từ đó trở về là được rồi.”
“dựa vào cái đức hạnh ăn trưa của em, anh giờ cứ thế nhào tới thì khẳng định em sẽ phun hết thức ăn lúc nãy lên mặt anh không chừng?” Nghiêm Đông Kỳ đứng dựa vào bàn ăn uống ly nước, đem ly nâng lên nhìn qua hướng Hàn Dĩ Nặc: “uống nước không?”
Hàn Dĩ Nặc lắc đầu một cái, xấu xa nở nụ cười: “Không uống, ăn trưa còn đang no nè. em sẽ không đến nỗi phun trên mặt anh đâu, có điều chắc chắn cũng phải có dòng suối nhỏ róc rách đi xuống. Chỉ sợ anh còn hôn chẳng được lâu ấy chứ.”
Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy không thể cứ nói việc hôn đến hôn đi tình chàng ý thiếp rồi lại hôn đến hôn đi đảo quanh chuyện này, liền đứng thẳng đi tới đứng bên sopha cúi đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc một cái: “Hàn thiếu, em hiện tại sao càng lớn càng thay đổi thế cơ chứ? Trước đây em là người bình tĩnh thận trọng xuất thân từ gia đình bần nông cũng là một thiếu niên ngoan ngoãn như thế nào?”
Hắn nói xong liền hướng về bả vai Hàn Dĩ Nặc đẩy một cái: “dịch sang bên kia ngồi qua đi, cho anh ngồi với, nhìn cái tư thế của em xem, ngồi đúng chính giữa, nếu đổi thành trên đường lớn thì dịch em ra còn có thể ép được bảy mươi, tám mươi người đấy.”
“Anh ngồi xuống đi, được rồi mà.” Hàn Dĩ Nặc đặt tay trên bả vai Nghiêm Đông Kỳ đem hắn nhấn xuống giữa sopha ngay bên cạnh.
Nghiêm Đông Kỳ ngồi vào chỗ của mình liền vỗ đùi hắn một cái: “Anh cũng không phải chỉ da với gân, không cần em lúc kéo lúc đẩy như thế, phiền chết rồi. Hàn Dĩ Nặc em sau này trước mặt anh không cần dở chứng được không, anh thấy em trước mặt bạn học vẫn bình thường à.”
“Em đây thay đổi như thế anh thích không?” Hàn Dĩ Nặc lại tiến tới dán lại gần mặt hắn, cười híp mắt hỏi.
Nghiêm Đông Kỳ bất đắc dĩ, đưa tay đẩy đầu hắn đang gần sán lại gần: “Em còn định làm gì nữa đây hả?”
Thanh niên thấy hành động chống đỡ của hắn thì dừng lại, nhưng động tác dưới tay vẫn không dừng lại, duỗi ra cánh tay buông lỏng vòng lấy Nghiêm Đông Kỳ, hướng về mặt hắn kề sát.
Hắn cảm giác thân thể người đàn ông trong tay cứng đờ, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy ra cánh tay của mình.
Hàn Dĩ Nặc im lặng cười khẽ một tiếng, sau đó đặc biệt nghiêm túc mở ra một đề tài: “Thời gian nghỉ đông rất dài, em muốn đi làm công được không?”
Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt một chút, rất nhanh đáp ứng, tâm trạng cực kỳ thoải mái: “Được đó.”
Hắn thoải mái đồng ý ngược lại khiến Hàn Dĩ Nặc phản ứng không kịp, ở trong ấn tượng của Hàn Dĩ Nặc Nghiêm Đông Kỳ vẫn rất thương hắn, vốn còn cho rằng phải phí đến một phen miêng lưỡi khuyên a khuyên một hồi, không ngờ người đàn ông này lại phản ứng nhanh lẹ như thế tự dưng hắn thấy có chút không vui.
“Anh sao lại đáp ứng thanh như thế?” Hàn Dĩ Nặc đem cằm đặt trên bả vai Nghiêm Đông Kỳ.
Lúc nói chuyện cằm của hắn hơi động đậy, đâm vào bả vai làm hắn có chút ngứa, người đàn ông có chút né tránh, kỳ quái liếc mắt nhìn hắn: “Vậy em nói anh nên biểu hiện thế nào? Khóc lóc kêu trời ôm bắp đùi em kêu Dĩ Nặc em không được đi hả?”
Hàn Dĩ Nặc dừng một chút: “Em còn tưởng rằng anh sẽ ngăn cản em một lúc đấy?”
“Thiếu đánh, dù anh thực sự ngăn cản em thì lão nhân gia ngài cũng sẽ tìm ra được lý do khuyên anh đáp ứng không phải sao. vậy chẳng bằng anh thẳng thắn đáp ứng để không bị em phiền. Hiện giờ đây là bước đầu tiên, cũng là cơ hội tốt cho em bước ra bắt đầu độc lập kinh tế, em không phải đang vô cùng phấn khởi đang ở trong tứ thế chổm hổm chuẩn bị xuất phát sao?”