Hàn Dĩ Nặc quay đầu nhìn điện thoại sửng sốt, hiển nhiên không phản ứng lại hành động cúp điện thoại của Nghiêm Đông Kỳ, cúi đầu chăm chăm nhìn rồi gọi lại.
Kết quả lại bị cắt đứt.
Một luồng bực bội vô danh từ nơi sâu xa nhất trong ***g ngực phần phật bị bốc lên, đốt lên đến đỉnh thái dương khiến hắn nhảy một cái. Hàn Dĩ Nặc cắn răng tiếp tục gọi thêm một cuộc qua cho Nghiêm Đông Kỳ, rất có ý tứ nếu ngày hôm nay hắn không thể thông cuộc gọi này thì sẽ không bỏ qua.
Trong ký túc xá chỉ có hắn với Hạng Dập.
Đại Lữ tuần trước đã có bạn gái. Hắn là đội trưởng đội bóng rổ, kết quả tìm bạn gái lại trúng với đội trường đội bóng rổ nữ, nhìn hai người đứng cùng một nơi, thấy quá sừng sững đồ sộ khiến Hàn Dĩ Nặc không dám nhìn tới. người ta giờ này còn đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, chỉ cần rảnh rỗi một tiết thôi cũng tay nắm tay cùng nhau ra ngoài tản bộ, tình cảm dạt dào ân ái cũng cũng tránh không được muốn chói mù con mắt, cũng chẳng cần phải nhìn màn hình chiếu từ vệ tinh hay hình ảnh dưới ánh đèn flash của điện thoại.
Lại nói tới Anh Phi, mỗi ngày như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, khi bọn họ đi học thì hắn đang ngủ, lúc xế chiều về đến ký túc xá thì hắn đang dọn dẹp chuẩn bị ra ngoài qua chơi ngồi chơi game, có người còn nói hắn là một bàn tay vàng trong game võng du.
Vì thế Hàn Dĩ Nặc trắng trợn không kiêng dè dùng chân đạp khung giường bên cạnh, phát ra một âm thanh va chạm rất lớn.
Hắn liên tục đánh sáu, bảy cuộc điện thoại qua, cuối cùng cuộc mới gọi qua chính là “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Fuck, thế này là sao?
Hai người trước hai người còn nấu cháo điện thoại, giờ chưa nói câu nào đã tắt máy, cũng không nói qua một tiếng nào.
Hắn một mặt tức giận chuyện Nghiêm Đông Kỳ không tiếp điện thoại của mình, mặt khác hắn sợ hãi người kia không phải gặp chuyện gì. Đến lúc này hắn mới ý thức được, ngoại trừ số điện thoại này thì hắn hầu như không có bất kỳ phương pháp nào để tìm tới Nghiêm Đông Kỳ.
Hàn Dĩ Nặc chăm chăm nhìn mặt bàn, sau đó đem điện thoại quăng tới: “***!!”
“Dĩ Nặc, cậu không sao chứ?” Hạng Dập nhỏ nhỏ cổ họng từ phía sau hỏi một câu.
Trong lòng Hàn Dĩ Nặc đang cực kỳ phiền muộn đến cực điểm, cũng không phản ứng lại Hạng Dập.
Sau đó hắn nghe thấy bước chân từ từ tiến đến, âm thanh Hạng Dập cũng ngày càng gần, mang theo chút động viên cười cười: “Cậu lúc này chẳng khác gì pháo nổ, chỉ thiếu mỗi âm thanh “Đùng đoàng” nữa thôi.”
“Vậy cậu còn lại đây trêu chọc tôi?” Hàn Dĩ Nặc thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn Hạng Dập một cái.
Hạng Dập nở nụ cười, chỉ chỉ điện thoại nằm chỏng vó tren mặt bàn: “Anh trai cậu?”
Hàn Dĩ Nặc cào cào lung tung vạt tóc trên đầu: “Không biết có chuyện gì, không nhận điện thoại.”
“Nói không chừng anh trai cậu đang có chuyện quan trọng, cũng không thể 24/24h cầm điện thoại trong tay chờ cậu đánh tới.có chuyện gì ngày mai gọi lại không phải xong, cần gì nổi giận như vậy?” Hàn Dĩ Nặc dán lại ở trên bả vai hắn vỗ nhẹ, nhìn người thanh niên nở nụ cười.
Hàn Dĩ Nặc cũng cảm thấy phản ứng của mình lúc nãy có chút quá mức. thế nhưng khoảng thời gian này hắn tổng cảm thấy Nghiêm Đông Kỳ bắt đầu có dấu hiệu mềm lòng, bản thân chỉ sợ nhỡ may có ai nói phiến diện thổi cơn gió nhẹ, vạn nhất khiến Nghiêm Đông Kỳ kiên quyết hoàn thành mục tiêu tìm kiếm mấy cô gái, vậy không phải hắn ngồi đây càng ngu ngốc sao.
Cái này nhất định không được.
Hàn Dĩ Nặc lần đầu tiên đối với vị trí địa lý của J đại sản sinh vi diệu bất mãn, nhìn theo trình độ phát triển ở hiện tại, hắn mỗi ngày phải về nhà đem người kia tiến vào ***g ngực mới có thể yên tâm.
Hắn nghĩ linh tinh một hồi mới đột nhiên phát hiện Hạng Dập còn đang ở bên cầu thang cạnh dường đứng cạnh, có chút do dự nhìn mình.
“Cảm ơn, không có chuyện gì.” Hàn Dĩ Nặc nhìn Hạng Dập nở nụ cười.
Kết quả Hạng Dập vẻ mặt xoắn xuýt, Hàn Dĩ Nặc không rõ vì sao nhìn hắn, nhìn tên nhóc trước mặt cắn cắn môi dưới đến suýt mất máu, càng cảm thấy kỳ quái, đang muốn lên tiếng đặt câu hỏi, lại không nghĩ tới Hạng Dập mở miệng trước.
“Hàn Dĩ Nặc, nếu như, tôi nói nếu như, nếu như anh trai cậu… ừm, đến cuối hai người không thể cùng nhau, hai chúng ta có thể thử xem không?”
Hàn Dĩ Nặc ngay lập tức trả lời, không chút nghĩ ngợi mở miệng: “Không thể.”
Thân thể Hạng Dập đứng đối diện rõ ràng run rẩy, hắn nhíu mày dùng sức cắn môi dưới: “Cậu không thể suy nghĩ một chút sao?”
“Tôi vẫn cảm thấy có thể.” hắn lúng túng kéo khóe miệng, tựa hồ muốn hóa giải lời bày tỏ của mình không quá mấy giây bị cự tuyệt dẫn đến bầu không khí đang dần đóng băng.
“Không thể.” Hàn Dĩ Nặc nhíu nhíu mày, hắn không nghĩ tới Hạng Dập lại suy nghĩ ôm ý định ấy với mình, hắn tuy rằng không chán ghét, nhưng cũng tuyệt đối chẳng mừng rỡ gì cho cam. Hắn chỉ yêu Nghiêm Đông Kỳ, đổi là người khác thì dù là ai cũng không thể.
Hàn Dĩ Nặc để âm thanh của mình có vẻ trách xa hàng vạn dặm: “Tôi chỉ có thể yêu thích hắn.”
“Này cũng không nhất định. Mọi việc không phải đều có ngoại lệ sao.” mí mắt Hạng Dập hạ xuống chớp chớp nhìn chằm chằm mặt đất, trong giọng nói không hề phẫn nộ, rõ ràng là bị hành động dứt khoát thẳng thắn của Hàn Dĩ Nặc khiến cho hắn mất hết mặt mũi lại tan nát cõi lòng, liền nói không biết lựa lời: “Đồng tính luyến ái không phải cũng đều như vậy, nếu không thu được đến tay thì đổi đối tượng khác, nào có mấy ai có tình cảm thật tình dài lâu.”
Hàn Dĩ Nặc đang cố gắng làm vẻ mặt hòa hoãn một chút vì câu nói này lại lần nữa chìm xuống, hắn trầm mặc nhìn chăm chú nam sinh đối diện, mãi đến khi Hạng Dập trước mắt cảm thấy bất an ngẩng đầu cùng hắn đối diện.
“Cậu sai rồi…” âm thanh Hàn Dĩ Nặc rất nặng nề, thế nhưng bất ngờ không chút tức giận: “Thứ nhất, mặc kệ cậu cảm thấy tôi là đồng tính hay không, thì tôi cũng chỉ yêu thích một mình Nghiêm Đông Kỳ, trước đã yêu, bây giờ cũng yêu, tương lai cũng vậy.”
Hạng Dập nhìn ánh mắt của Hàn Dĩ Nặc không khỏi cảm thấy run rẩy.
“Thứ hai, cậu biết rõ tôi đã có người trong lòng, giờ còn ở đây bày tỏ, về tình về lý đều không thích hợp.” Hàn Dĩ Nặc từ phía sau tựa lên bệ cửa sổ, dù bận vẫn ung dung khoanh tay trước ngực: “Thứ ba, yêu đồng tính hay yêu khác tính thì vẫn giống nhau, nếu muốn một tình yêu bền bỉ sẽ có một tình yêu bền bỉ, chỉ là cậu không gặp được người như thế thôi.”
Hắn nói câu cuối cùng đều tránh không được lời nói dẫn theo trào phúng, Hạng Dập mặt mũi trắng bệch.
Hắn thật lâu mới mở miệng, ngẩng đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc vẻ mặt có chút u oán: “Nhưng là, ai bảo tôi lần đầu tiên thấy cậu đã gần như yêu thích, cái này không thể trách tôi!!”
Lúc nói mấy chữ cuối cùng, thằng bé này không giữ được giọng, âm thanh cũng lớn lên, vừa thé vừa nhọn đâm vào đầu Hàn Dĩ Nặc có chút đau.
Thanh niên đột nhiên nhìn tiểu thanh niên trước mắt đang cố phô trương thanh thế mà có chút đồng tình.
Dù sao ai cũng muốn tìm một người chân thật cùng nhau sinh sống trong quãng thời gian dài sau này.
Hàn Dĩ Nặc thở dài: “Hạng Dập, tôi không thích cậu, điều này cũng không thể trách tôi.”
“Thế nhưng tôi chính là yêu cậu!!” tâm tình Hạng Dập rõ ràng nhẹ nhàng hẳn đi, Hàn Dĩ Nặc đang muốn lên tiếng khuyên bảo, cửa ký túc xá đột nhiên vặn cái mở ra.
Lộ Phi vẻ mặt khó khăn nhìn, bật thốt nói trắng ra: “Tôi không phải đã quấy rối hai cậu?”
Chờ đến khi Lộ Phi đem mấy túi thịt nướng vứt trên bàn, trở người lại đóng cửa phòng thì Hạng Dập mới hoàn hồn lại, có chút hoảng loạn giải thích: ”Anh Phi, cậu đừng hiểu lầm…”