Khi Cố Diễm về đến phòng đã là lúc nửa đêm. Dương Sóc còn chưa ngủ.
Nhìn thấy Cố Diễm trở về, Dương Sóc lập tức từ trên giường bò dậy.
“Diễm, em về rồi, thế nào?”
Cố Diễm khẽ cười cười, “Đều trở về, hiện tại Trương Quân cùng Phi Dương đã về phòng mình.”
Lúc này Dương Sóc mới thở phào một hơi, “Không có chịu tội chứ?”
Cố Diễm lắc đầu, “Lão tam không ra hồn gì của Lý gia ngắm trúng Liễu Phi Dương, Liễu Phi Dương thà chết không chịu khuất phục, thời khắc mấu chốt Chu Châu cùng em đến, không xảy ra chuyện gì.”
Dương Sóc há to miệng, chân mày lập tức nhăn lại. “Lão tam Lý gia? Người này thế nào?”
“Không nên thân, không cần để trong lòng, trước khi em đi đã phế dị năng của gã.”
Mày Dương Sóc nhăn càng chặt, “Như vậy xem ra, Cố gia cũng Lý gia đánh một trận là không tránh khỏi rồi?”
Cố Diễm cười lạnh, “Vốn dĩ đã không tránh khỏi.”
Dương Sóc thở ra một hơi thật dài, đối với vấn đề này không nói thêm gì nữa, chẳng qua là vẫy vẫy tay về phía Cố Diễm. Ý bảo đối phương tới đây, Cố Diễm đi qua, Dương Sóc cao thấp kiểm tra người y một chút, không phát hiện vết thương rõ ràng, cũng không có dấu vết bị thương, lúc này mới hài lòng gật đầu, “Ừ, rất tốt.”
Cố Diễm như cười như không nhìn đối phương, “Cái gì rất tốt?”
Dương Sóc lườm nguýt đối phương, “Đương nhiên là không bị thương rất tốt.”
Cố Diễm cười, dịu dàng nhìn Dương Sóc, bầu không khí nhất thời rất tốt đẹp.
Dương Sóc kéo người vào trong ngực, “Thời gian không còn sớm, sớm đi nghỉ ngơi đi.”
Cố Diễm nhẹ gật đầu, qua loa rửa mặt chải đầu một chút, liền lên giường.
Dương Sóc ủ chăn mền rất ấm áp, giường chiếu mềm mại cũng rất thoải mái, thời điểm nằm vào Cố Diễm thậm chí muốn ngâm nga. Dương Sóc sau khi thấy người vào chăn liền ôm toàn bộ thân thể kia vào trong lòng.
Cố Diễm mềm mại dựa vào bả vai đối phương, chôn mặt vào giữa cổ hắn.
Hô hấp nóng bỏng phun trên cổ Dương Sóc, Dương Sóc hơi đẩy người kia ra một chút.
Dương Sóc ha ha cười hai tiếng, ôm người càng chặt thêm, “Diễm, ngủ đi, anh ở đây.”
“Ừm.” Cố Diễm ứng tiếng, thật sự nhắm mắt lại ngủ.
Lúc ban ngày Dương Sóc ngủ vô cùng nhiều, ngược lại thì không thể nào ngủ được, trước khi Cố Diễm trở về hắn cũng lo lắng, hiện tại người này bình yên trở lại, đương nhiên là có thể yên tâm rồi.
Gian phòng bên kia, Trương Quân cùng Phi Dương cũng rất ấm áp, đương nhiên, thời gian qua giữa hai người đều là ấm áp, đừng nói chi là hiện tại.
Nhưng mà tình huống bên Chu Châu lại không tốt, Chu Châu cùng Cố Diễm ra ngoài hành động, Liễu Phi Tuyết đương nhiên không tham dự, cho nên khi trở về hắn theo bản năng đi đến trước gian phòng Liễu Phi Tuyết, khi không nhìn thấy người hắn liền cảm thấy hồi hợp. Liễu Phi Tuyết tuyệt đối không phải người sẽ chạy loạn, hơn nữa y đối với chuyện không liên quan tới bản thân luôn không cảm thấy hứng thú, cho nên muộn như vậy không lại không ở trong phòng, quả thực kỳ quái!
Chu Châu nhíu mày, sau đó tiến vào phòng Liễu Phi Tuyết, vốn định thông qua minh tưởng cùng cảm ứng thử xem Liễu Phi Tuyết ở nơi nào, nhưng vừa tiến hành 2 phút liền từ bỏ.
Bởi bên kia dường như biểu thị bị cái gì đó ngăn cách.
Như vậy nói cách khác, Liễu Phi Tuyết rất có thể ở ngay trong gian phòng này! Chẳng qua là thiết trí kết giới!
Nếu việc này phát sinh trên người kẻ khác, vậy Chu Châu tuyệt đối sẽ không nghĩ thế, nhưng mà, chuyện này phát sinh trên người Liễu Phi Tuyết!
Liễu Phi Tuyết là người như thế nào, đó là người tuyệt đối có năng lực vây hãm bọn họ trong kết giới!
Hơn nữa Liễu Phi Tuyết làm được rồi, vây hãm bọn họ trong kêt giới kia rất nhiều ngày!
Vì vậy, Chu Châu từ bỏ chuyện cảm ứng, hắn ở trong phòng quan sát kỹ càng, muốn nhìn thử xem có thể tìm ra chỗ sơ hở nào hay không.
Có điều đối với kết giới Chu Châu cũng chưa quen thuộc, hơn nữa cũng không am hiểu phá giải, huống chi đó là kết giới Liễu Phi Tuyết tự tay thiết lập, cho nên, xem xét một hồi lâu đều không phát hiện cái gì.
Ngay khi hắn muốn buông tha, bỗng nhiên, Chu Châu cảm thấy phía trên một trận nước gợn dập dờn, một khắc kia, Chu Châu rõ ràng cảm giác không khí bên trên mình thoáng vặn vẹo, sau đó, người vốn biến mất kia xuất hiện.
Nhìn thấy Liễu Phi Tuyết xuất hiện Chu Châu thở dài một hơi, “Phi Tuyết.”
Liễu Phi Tuyết nhàn nhạt liếc nhìn đối phương, “Sao ngươi lại ở đây?”
Chu Châu bình tĩnh nhìn đối phương, “Ta đến tìm ngươi.”
Liễu Phi Tuyết “Hử?” một tiếng, nhướng nhướng mày, “Tim ta làm gì?”
“Vốn là đến xem ngươi ngủ chưa, nhưng không nhìn thấy ngươi, có chút lo lắng.”
Liễu Phi Tuyết bật cười một tiếng, “Ta thì có gì để lo lắng. Có lẽ ngươi nên lo lắng cho chính ngươi đi?”
“Ta?” Chu Châu khó hiểu chỉ chỉ bản thân, “Vì sao?”
Liễu Phi Tuyết nghe vậy lại càng xùy~ cười một tiếng, “Quá yếu rồi.”
Chu Châu không nói gì kéo khóe miệng, được rồi, so với Liễu Phi Tuyết, hắn thật sự yếu hơn chút, nhưng mà… người này cũng không cần nói rõ ràng như vậy đi? Hơn nữa, hiện tại hắn tiến bộ rất nhanh!
“Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi, ta trở về phòng đây.”
Liễu Phi Tuyết không sao cả khoát tay áo, “Đi đi, đều do ngươi quấy rầy, ta đang tu luyện.”
Chu Châu dừng một chút, “Tu luyện? Phi Tuyết… hiện tại ngươi, có thể tu luyện?”
Liễu Phi Tuyết như cười như không liếc nhìn đối phương, “Sao ngươi lại cho rằng ta không cách nào tu luyện?”
Chu Châu hơi mím môi, “Thân thể ngươi dùng không phải là chính ngươi, ta cho rằng không thể.”
Liễu Phi Tuyết xùy~ bật cười, “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.” Nhưng cũng không giải thích thêm.
Chu Châu nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể nói: “Vậy ngươi cẩn thận chút.”
Sau đó, chẳng biết phải nói gì Chu Châu xoay người đi, nhưng khi đối phương xoay người y bỗng dưng gọi Chu Châu lại, Chu Châu vội vàng quay đầu, “Phi Tuyết?”
Liễu Phi Tuyết thản nhiên nói: “Vấn đề năng lượng đừng quên mất.”
Chu Châu lập tức gật đầu, “Ngươi yên tâm, sẽ không quên. Có điều hiện tại Cố gia tương đối nhiều việc, chúng ta muốn Dương Sóc đi cùng thì Cố Diễm nhất định sẽ đi theo, có thể phải đợi vài ngày.”
“Cố gia.” Liễu Phi Tuyết nhíu mày.
Chu Châu nhẹ gật đầu, “Ừ, Cố gia.”
Liễu Phi Tuyết nhíu nhíu mày, “Rất phiền toái?” Nếu là như vậy…
“Cố Diễm có thể giải quyết.” Chu Châu rất khẳng định nói, nghĩ nghĩ, nói tiếp, “Phi Tuyết, chúng ta đi một vài nơi xa xa xác định địa điểm đi.”
“Hử? Vì sao?” Liễu Phi Tuyết nhướng mày, khó hiểu ý tứ trong lời của Chu Châu.
Chu Châu cười cười, “Dù sao ở đây cũng không có việc gì không phải sao?”
Liễu Phi Tuyết mím mím môi, rất có thâm ý liếc Chu Châu, nhưng không trả lời ngay.
Chu Châu cũng không vội vã muốn có câu trả lời, hắn chỉ cần Liễu Phi Tuyết hiểu là được.
Về phần có thể thành công hay không, hắn cũng không lo lắng.
Sau đó, Chu Châu trở về phòng, một mình Liễu Phi Tuyết trong phòng như có điều suy nghĩ.
Nhưng khiến Chu Châu không ngờ chính là, sáng ngày thứ hai, khi Dương Sóc nghe bọn họ nói muốn đi ra ngoài, vậy mà nói muốn đi theo.
Chu Châu nghi hoặc nhìn đối phương, “Hử? Đi theo? Ngươi khẳng định?”
Dương Sóc mỉm cười, “Ừ, có điều phải chờ hai tiếng nữa, đợi một lát Cố Diễm sẽ trở lại.”
Cố Diễm trước đó đến Cố gia, nhưng có nói rất nhanh trở lại.
Chu Châu bình tĩnh nhìn Dương Sóc, bộ dáng kia, như là muốn đem người nhìn ra hoa vậy.
Dương Sóc nhướng mày tùy ý đối phương nhìn, “Thế nào? Ta không thể đi ra ngoài?”
Thương đã trị lành, đương nhiên có thể ra ngoài, biểu tình người này kỳ quái như vậy làm gì.
Chu Châu nhếch miệng, “Ta cho rằng Cố Diễm bề bộn nhiều việc.”
Dương Sóc chớp mắt nhìn, sau đó cười, “Lý gia? Yên tâm, dù cho đối phó cũng không phải chuyện sớm chiều.”
Đây cũng là sự thật, Chu Châu nhẹ gật đầu, “Được rồi, vốn bọn ta muốn đi nơi xa chút, nhưng nếu các ngươi đều có thời gian, hôm nay trước đoạt vài thứ ta xem trọng về.”
Dương Sóc gật đầu, hắn cũng tồn ý định này cho nên mới tính toán hôm nay đi cùng.
Liễu Phi Tuyết xem cần đợi một thời gian ngắn, vì vậy trở về phòng, về phần hắn bận rộn cái gì thì không ai biết, bọn người Chu Châu ở phía dưới trò chuyện.
Lúc này, gian phòng trên lầu bọn người Trương Quân đột nhiên phát ra một tiếng bạo rống, âm thanh kia, rõ ràng là Liễu Phi Dương!
Chu Châu cùng Dương Sóc đưa mắt nhìn nhau, sau đó song song chạy lên lầu.
Đến gian phòng trên lầu, Dương Sóc lập tức đẩy cửa ra.
Sau đó phát hiện trong phòng quả thực như đã từng xảy ra một hồi bạo loạn, tình huống Liễu Phi Dương thật không tốt đang nằm trên giường, hơn nữa trên mặt đều là tuyết, Trương Quân ngồi ở một bên, một tay gắt gao nắm lấy cánh tay Liễu Phi Dương, dường như muốn cố định thân thể đối phương, nhưng không quá thành công.
Liễu Phi Dương bạo phát ra sức chiến đấu rất mạnh, lại ném Trương Quân đi.
Chủ yếu nhất là sức lực của anh ta rất lớn, mặc dù sau đó có hai người Dương Sóc cùng Chu Châu giúp đỡ, nhưng cũng không thể hoàn toàn chế trụ đối phương, Liễu Phi Dương giãy dụa rất kịch liệt.
“Trương Quân, Liễu Phi Dương đây là làm sao vậy?” Sao đang êm đẹp ngủ một giấc lại biến thành bộ dáng này!
Trương Quân bị ném xuống đất, vốn đã vô cùng đau đớn, lúc này ngay cả muốn trả lời cũng không nói nỗi.
Cậu ta vừa muốn nói gì, nhưng ngực đau xót, một ngụm máu tươi phun ra.
“Trương Quân!” Dương Sóc cả kinh, vội vàng trước buông Liễu Phi Dương bên này ra chạy tới.
May mắn, hai người Trình Viễn cùng Đổng Dương Hiền lưu lại, lúc này cũng chạy tới.
Bọn họ giúp đỡ Chu Châu chế trụ Liễu Phi Dương đang lộn xộn, phát hiện sức mực đối phương thật sự lớn kinh hồn.
Ba người đàn ông cùng nhau hạn chế đối phương, lại vẫn để cho người ta có khả năng vùng vẫy thoát ra.
Trương Quân ho khan từ dưới đất bò dậy, cổ tay cậu ta bị trật khớp, mềm nhũn rủ xuống.
“Sáng hôm nay bỗng nhiên thành như vậy, cũng không biết xảy ra chuyện gì, trên mặt ứa ra máu, trên người cũng thế!”
“Phi Dương!” Trương Quân bò đến trước giường, muốn lay tỉnh ý thức của Liễu Phi Dương, nhưng không thành công.
Chân mày Dương Sóc gắt gao nhăn lại, “Tiếp tục như vậy không tốt, đi tìm Tiết Lượng đến đây.”
“Tôi đi.” Đổng Dương Hiền nói xong vội vàng chạy ra ngoài, trong phòng, một mảnh hỗn loạn.
Liễu Phi Dương đang bị đè xuống đồng thời lại bạo rống một tiếng, y phục trên người đều rách ra, bộ dáng nhuốm máu trông rất khủng bố. Dương Sóc lại chạy đến giúp đỡ, cánh tay thoáng bị cào bị thương, đau rát.
“Phi Dương!” Trương Quân cao giọng kêu lên, “Cậu nhanh tỉnh đi! Cậu đừng dọa tôi!”
Bộ dáng Liễu Phi Tuyết rất thống khổ, ánh mắt chớp một cái rồi mở ra, nhưng màu sắc đôi con ngươi thế nhưng lại thành màu đỏ tươi như máu!
“Phi Dương!” Trương Quân rất hoảng sợ, “Ánh mắt cậu…”