Khi Dương Sóc tỉnh lại đã là đêm khuya, khi hắn tỉnh cả người mệt mỏi đến mức không nói nên lời.
Hai cánh tay rất đau rất đau, cũng không nhấc lên nỗi.
Chân mày Dương Sóc cau lại, trong đầu có chút hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn nhớ không rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Trong đầu dường như có rất nhiều hình ảnh, nhưng mà, đều không rõ rệt.
Miễn cưỡng chịu đựng ngồi dậy, Dương Sóc nhìn hoàn cảnh chung quanh, cảm thấy có chút lạ lẫm.
Hắn há miệng, muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên phát hiện bản thân… thế nhưng không mở miệng được.
Yết hầu như bị cái gì cứng rắn nhét vào, bàn tay Dương Sóc bóp lên cổ mình, muốn cố gắng mở miệng, nhưng thử một hồi lâu vẫn không được như cũ, chỉ có thể miễn cưỡng phát ra tiếng “A”.
Dương Sóc khiếp sợ, luống cuống, khuôn mặt trắng bệch.
Hắn không biết mình bị làm sao, tại sao lại như vậy, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.
Mà vừa lúc này, Triệu Tranh từ bên ngoài về, y nhìn thấy Dương Sóc tỉnh lập tức nhướn nhướn mày.
“Rốt cục cậu cũng tỉnh, ngủ suốt hai ngày hai đêm rồi.”
Dương Sóc nhìn thấy đối phương có chút nghi hoặc nhíu mày, hắn không quen người này, nhưng mà… cảm giác có chút quen thuộc.
“Hử? Làm sao vậy? Tại sao không nói chuyện?” Triệu Tranh mỉm cười tiến vào, ngồi xuống bên cạnh Dương Sóc.
Dương Sóc nhìn đối phương, mày nhăn càng chặt, hắn muốn hỏi cậu là ai, nhưng há mồm, làm sao cũng không phát ra được tiếng nào.
Triệu Tranh có chút nóng nảy, “Dương Sóc, cậu làm sao vậy? Không thể nói chuyện sao?”
Dương Sóc nhẹ gật đầu, dùng tay bóp cổ mình, dùng sức muốn cho nó phát ra tiếng, nhưng không thành công.
Vẻ mặt Triệu Tranh đau lòng bắt lấy tay Dương Sóc, “Đừng như vậy, đây chỉ là tạm thời, rất nhanh sẽ tốt thôi, cậu cũng đừng làm bản thân bị thương!”
Dương Sóc ho khan hai tiếng khụ khụ, mặt đều đỏ lên, nhưng làm sao cũng không thể mở miệng, cuối cùng, Triệu Tranh bắt lấy tay Dương Sóc, “Cậu đừng gấp, cổ họng cậu bị thương, cậu muốn nói gì thì viết trong lòng bàn tay tôi đi.”
Dương Sóc thở sâu hít vào một hơi, viết trong lòng bàn tay Triệu Tranh, “Cậu là ai?”
Triệu Tranh kinh ngạc, lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, “Dương Sóc, cậu không biết tôi sao?”
Dương Sóc cau mày, “Không biết, cậu là ai?”
Triệu Tranh nắm lấy tay Dương Sóc, “Tôi là Triệu Tranh, Dương Sóc… cậu không nhớ rõ tôi, cậu sẽ không ngay cả chính mình cũng quên mất chứ?”
“Chính tôi…” Dương Sóc hơi mím môi, “Tôi… dường như chỉ nhớ bản thân tên Dương Sóc.”
Dương Sóc, đối phương vừa vào cửa liền gọi như vậy, mà cái tên này, bản năng hắn biết, là thuộc về chính mình.
Triệu Tranh đối với lời Dương Sóc kinh ngạc há to miệng, “Cậu… cậu thật sự không nhớ rõ sao?”
Mày Dương Sóc nhăn càng chặt, trong đầu hỗn loạn, dường như có chút gì đó, nhưng cụ thể lại không nắm bắt được!
Loại cảm giác khiến người ta gần như muốn điên này Dương Sóc vô cùng không thích, bởi vì không thích, cho nên thần sắc đều âm trầm.
Triệu Tranh nhìn bộ dáng này của đối phương ánh mắt khẽ híp, sau đó mang tính an ủi đụng đụng cổ tay đối phương, “Đừng quá lo lắng, tình huống này chỉ là tạm thời, đợi một thời gian sẽ tốt thôi.”
Dương Sóc thở sâu hít vào một hơi, hắn bình tĩnh nhìn Triệu Tranh, ở trong lòng bàn tay đối phương viết, “Nói cho tôi một chút tình huống của tôi, tôi muốn biết tường tận.”
Triệu Tranh cũng thở sâu hít vào một hơi, “Được rồi, tôi sẽ đem những gì tôi biết nói với cậu.”
Thời gian trôi qua hai ngày, một ngày này, Dương Sóc ở ngoài cửa viện phơi nắng.
Trước đó hai ngày, Triệu Tranh đã nói cho hắn mọi chuyện, nhưng kỳ thực cũng không có bao nhiêu.
Triệu Tranh nói, bọn họ từ nhỏ đã quen biết, nhưng khi đó cũng chỉ là quen biết mà thôi.
Bọn họ học cùng trường tiểu học, sau đó hai người tách ra.
Bởi Triệu Tranh nói, y theo người nhà đến những thành phố khác.
Sau đó, mãi đến hai năm trước, bọn họ mới gặp lại lần nữa.
Khi đó Dương Sóc đi làm ở một hãng thuốc lá, còn y, thì ở cao ốc đối diện hắn.
Hai người bởi vì quen biết khi còn bé nên tình ý rất nhanh liền chín muồi, sau đó, Triệu Tranh nói kỹ càng hơn.
Đó là về sinh hoạt của bọn họ…
Triệu Tranh còn nói một điều khiến Dương Sóc có chút chú ý, đó là bọn họ đã trên mức bạn bè, tình yêu thì lại chưa đủ nên thử chung sống với nhau theo quan hệ người yêu.
Y nói, quan hệ này là do bọn họ cùng nhau quyết định, bởi đều rất có hảo cảm với nhau.
Thời điểm Dương Sóc nghe thế không biết vì sao trong lòng cảm thấy có chút quái dị.
Loại quái dị này không phải bởi vì hắn cùng Triệu Tranh đều là đàn ông, mà là, hắn cảm thấy chàng trai tên Triệu Tranh này, có chút quái dị.
Hơi mím môi, Dương Sóc ngẩng đầu nhìn mặt trời, cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn.
Dường như, hắn vốn không nên ở đây, nhưng mà, hắn không ở nơi này, hắn còn có thể ở nơi nào?
Có điều, hai ngày này vẫn có một tin tức khá tốt.
Đó chính là cổ họng hắn sau vô số lần thử nghiệm rốt cục có thể nói chuyện được.
Chỉ là, âm thanh còn chưa quá cao, có điều, cuối cùng có thể phát ra tiếng rồi.
Vậy cũng là tin tức tốt, thở dài, Dương Sóc nhìn về phía ngoài cửa viện.
Triệu Tranh ra ngoài tìm thức ăn, vốn hắn cũng muốn đi theo, nhưng bị Triệu Tranh cự tuyệt.
Triệu Tranh nói thân thể hắn cần tu dưỡng, hơn nữa dị năng của hắn cũng xảy ra vấn đề.
Điểm này, bản thân Dương Sóc cũng phát hiện, Triệu Tranh nói, trước kia dị năng của hắn là hệ thực vật.
Nhưng lúc này bị thương đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dị năng thực vật của hắn biến mất rồi!
Không, có lẽ cũng không thể nói là biến mất, bởi Dương Sóc cảm giác được trong cơ thể hắn vẫn hàm chứa năng lượng.
Chẳng qua là, loại năng lượng này không cách nào sử dụng được nữa.
Còn lần bị thương này, Triệu Tranh lại nói chính y cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ nói hắn đắc tội một dị năng giả rất lợi hại, sau lưng dị năng giả kia còn có một tổ chức.
Dương Sóc bị bọn chúng bắt đi, còn làm cái thí nghiệm gì đó, nếu không phải tổ chức kia chống lại một tổ chức cường đại khác, y cũng không thể đục nước béo cò cứu người ra.
Nhưng mà, mặc dù cứu người ra được, nhưng lại mất đi chút gì đó, ví dụ như dị năng, ví dụ như lúc đầu cuống họng bị tổn hại, ví dị như, mất đi trí nhớ, vân vân…
“Còn phơi nắng à.” Ngay khi Dương Sóc đang suy nghĩ những thứ này, Triệu Tranh từ bên ngoài trở về, trên tay y còn mang theo một con gà biến dị, con gà trống kia lớn gấp ba so với trước tận thế, bị Triệu Tranh xách trên tay, dù bị thương vẫn không ngừng giãy dụa, nhưng bất quá là tốn công vô ích mà thôi.
Dương Sóc nhìn con gà trống kia khẽ cười cười, “Tối nay ăn thịt gà?”
“Đúng vậy, xem cậu thích nướng hay là kho.”
Dương Sóc nghĩ nghĩ, nghiêng xuống phía dưới, “Tùy tiện đi, cậu thích làm gì?”
Triệu Tranh cũng suy nghĩ, “Vẫn là kho tốt hơn, ăn ngon.”
Dương Sóc gật đầu, “Ừ, cậu làm?”
“Đương nhiên, tay nghề của tôi cậu còn lo lắng sao?” Triệu Tranh mỉm cười.
Dương Sóc cũng nhàn nhạt cười cười, tay nghề Triệu Tranh đích xác không tệ.
“Rất loạn, khắp nơi đều là chiến đấu, người với người, người với thây ma, người với động vật biến dị.”
Đây là Triệu Tranh tổng kết, thoạt nhìn còn rất kinh điển.
Dương Sóc nhíu nhíu mày, “Người với người?”
Triệu Tranh cười ha ha, châm chọc, “Đúng vậy, cũng không xem hiện tại là lúc nào, người với người còn khắp nơi tranh đấu, Dương Sóc, đúng rồi, có một chuyện tôi muốn thương lượng với cậu.”
“Cái gì?” Dương Sóc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Triệu Tranh nghiêm túc đến lạ.
Triệu Tranh hơi mím môi, “Tôi định rời khỏi nơi này một thời gian ngắn, cậu, cùng đi với tôi.”
Dương Sóc nghe vậy không khỏi nghi hoặc, “Rời khỏi đây? Đi đâu?”
“Tôi muốn đến Bắc Kinh một chuyến.” Triệu Tranh nói.
Dương Sóc kinh ngạc há to miệng, “Cậu muốn đến bên kia? Vì sao?”
Triệu Tranh nghĩ nghĩ, nói khẽ, “Hai ngày trước tôi nhận được thư ba mẹ tôi gửi, là cho người mang tới, bọn họ muốn tôi trở về, còn nói gặp phải phiền toái không nhỏ. Nhưng vừa vặn cậu bị người bắt đi, chúng ta vốn đã lên kế hoạch tốt cũng chỉ có thể trì hoãn, hiện tại cậu không có chuyện gì, tôi cũng không muốn kéo dài nữa. Chẳng qua cậu tạm thời mất đi dị năng là một vấn đề lớn. Dương Sóc… tôi hy vọng cậu có thể đi cùng tôi, bởi để cậu ở lại đây tôi không biết sẽ phát sinh chuyện không cách nào vãn hồi hay không, nhưng mà… tôi lại sợ mang cậu đi sẽ khiến cậu gặp nhiều nguy hiểm hơn… Dương Sóc, tôi thật sự rất phiền muộn, cậu cho tôi biết, tôi nên làm như thế nào?”
Dương Sóc lẳng lặng nghe lời Triệu Tranh nói, màu mắt có chút thâm trầm.
Thật lâu, Dương Sóc cúi đầu, không nói lời nào.
Triệu Tranh thở dài thật sâu, “Dương Sóc, cậu không muốn đi cùng tôi, đúng không?”
Dương Sóc vẫn không trả lời, chỉ là ngón tay khi có khi không gõ mặt bàn.
Triệu Tranh là người duy nhất hắn nhớ rõ, có ấn tượng, là người hắn quen biết,
Bọn họ lẽ ra nên cùng tiến cùng lui, nhưng mà, không biết vì sao, hắn không muốn rời khỏi nơi này, giống như… sau khi rời khỏi nơi này hắn sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận…
“Dương Sóc, tôi không ép cậu, cậu suy nghĩ thật kỹ đi.” Triệu Tranh thở dài nói.
Buổi tối hôm đó, Dương Sóc nghĩ suốt cả đêm, có thể nói là trắng đêm không ngủ.
Mà Dương Sóc trắng đêm không ngủ, cùng hắn tương đồng lại có bao nhiêu!
Ít nhất, Cố Diễm từ sau khi Dương Sóc mất tích y chưa từng ngủ được.
Chiến tranh giữa hai nhà Lý gia và Cố gia toàn diện mở ra.
Hai ngày này, mọi người trong thành có thể nói là mỗi người đều thấy bất an, người bình thường còn tốt một chút, bởi chiến hỏa không lan đến trên người bọn họ, nhưng dị năng giả sẽ không có vận may như vậy.
Lý gia đang điên cuồng lôi kéo người, hiệu quả không phải không có, nhưng mà, có con quái vật khổng lồ Cố gia ở trước mũi nhọn, những dị năng giả kia muốn ngang nhiên xông qua một đêm phải xem xem sức nặng của chính mình có đủ hay không.
Một khi không tốt, kết quả chính là bị tiêu diệt!
Cho nên, rất nhiều dị năng giả trong chiến tranh của hai nhà trở thành bia đỡ đạn.
Cho đến bây giờ mới chân chính là người người cảm thấy bất an.
Đương nhiên, phía quân đội và chính phủ cũng không nhàn rỗi, nhưng mà, sau khi kiến thức nội tình Cố gia, bọn họ không thể không suy nghĩ thật kỹ, hơn nữa, quan trọng nhất là, Cố Diễm hiện tại đã hoàn toàn trở thành gia chủ Cố gia!
Mà y buông lời vời bên ngoài, y muốn Lý gia gà chó không tha!
Gà chó không tha! Đó là khái niệm gì! Nói Cố Diễm cuồng vọng sao?
Nhưng mà, người ta có vốn liếng để cuồng vọng!
Nhìn xem, người ta không phải cũng làm được sao? Chiến hỏa thăng cấp lại thăng cấp, Lý gia trừ những dị năng giả bị khống chế kia, đã chạy đi rất nhiều, hơn nữa cũng không có bao nhiêu kẻ dám dựa vào bọn họ rồi…
Lại hai ngày sau, trong một lần ra ngoài tìm kiếm con mồi, sau khi Triệu Tranh vì Dương Sóc mà bị thương, Dương Sóc rốt cục đáp ứng đi cùng đối phương.
Lúc ấy, Triệu Tranh kích động nắm chặt tay người kia, “Dương Sóc, cảm ơn cậu.”
Dương Sóc khẽ cong khóe miệng, “Cậu không cần cảm ơn tôi, mấy ngày nay, cậu chiếu cố tôi đều thấy ở trong mắt.”
Phàm là hắn cảm nhận được một chút ác ý, phàm là đối phương trả giá không thật tâm, hắn đều sẽ không đưa ra quyết định này. Mà vừa rồi, đối phương càng là vì hắn mà để bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
“Dương Sóc, tôi chưa nói với cậu một câu.” Ánh mắt Triệu Tranh rất mềm rất mềm.
Dương Sóc giương mi, “Nói gì?”
Triệu Tranh nhẹ nhàng nói: “Dương Sóc, tôi thích cậu, rất thích cậu.”
Dương Sóc dừng một chút, không biết phản ứng thế nào cúi đầu xuống.
Triệu Tranh tiếp tục nói: “Mấy ngày nay, cậu mất trí nhớ, không nhớ rõ chúng ta lúc trước, vừa bắt đầu tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ đây cũng là chuyện tốt, chúng ta có thể một lần nữa bắt đầu.”
Một lần nữa bắt đầu… trong nháy mắt này đáy lòng Dương Sóc mãnh liệt run rẩy.
Dường như, trước đây rất lâu, bản thân cũng đã nói ra lời như vậy.
Hơn nữa, dường như là nói với một chàng trai, chàng trai kia, chính là Triệu Tranh trước mặt sao?
Là Triệu Tranh sao? Ấn tượng trong đầu rất mơ hồ…
Hắn rất cố gắng muốn nhìn rõ chàng trai trước mặt khi đó là ai, nhưng mà, hình dáng người kia rất mơ hồ, hắn càng cố gắng nhìn rõ, lại càng làm sao cũng nhìn không rõ được.
“Dương Sóc, cậu không tin phải không?” Nhìn Dương Sóc trầm mặc không nói, Triệu Tranh vượt lên trước hai bước, y muốn nắm lấy tay Dương Sóc, nhưng Dương Sóc lại theo bản năng rụt lại.
“Dương Sóc…” Triệu Tranh bi thương nhìn đối phương.
Ánh mắt bi thương kia khiến trong lòng Dương Sóc càng run rẩy, “Đừng…”
Hình dáng chàng trai mơ hồ kia lần nữa xuất hiện, dường như đã từng, chàng trai kia cũng dùng ánh mắt bi thương như vậy nhìn hắn… mà khi đó, tim hắn rất đau.
“Không được có ánh mắt như vậy, đừng…” Dương Sóc thì thào, cũng không biết là đang nhìn Triệu Tranh hay là xuyên qua Triệu Tranh nhìn chàng trai bên trong giấc mộng kia.
Lúc này đây, Triệu Tranh nắm thật chặt tay Dương Sóc, “Dương Sóc, cậu đau lòng sao?”
Đau lòng, không sai, hắn thật sự đau lòng, nhưng mà, đối tượng kia thật là Triệu Tranh sao?
Dương Sóc há to miệng, lại không đưa ra câu trả lời khẳng định.
Triệu Tranh cũng không ép quá chặt, trên thực tế, Dương Sóc đáp lại như vậy y đã rất thỏa mãn rồi.
Dương Sóc nhìn nhìn tay bị nắm chặt của mình, có chút tái nhợt cười cười, nhưng không nói gì.
Kế tiếp, sau khi có quyết định liền chuẩn bị rời đi là vừa tầm rồi.
Ngày hôm sau, Triệu Tranh từ bên ngoài lái một chiếc xe việt dã trở về.
Triệu Tranh cũng không nói xe này làm sao có được, Dương Sóc cũng không hỏi.
Dù sao xe trong tay bọn họ là sự thật. Hai người thu dọn gì đó trong nhà, sau đó đem các thứ đều bỏ vào trong xe, lại chuẩn bị đầy đủ nước uống, sau đó, liền lên đường.
Triệu Tranh mang Dương Sóc đi con đường Dương Sóc không quen thuộc, nhưng một điều có thể thấy được, đó chính là con đường này tránh đi nhà dân!
Hắn không biết vì sao Triệu Tranh làm ra sự lựa chọn này, đây là một con đường rất khó đi, bởi đụng phải thây ma cùng động vật biến dị rất nhiều.
Nhưng mà, cũng không biết Triệu Tranh động tay chân gì, những thây ma cùng động vật biến dị kia vậy mà chưa từng chủ động công kích!
Dương Sóc tỉ mỉ quan sát, phát hiện bầy thây ma hình như không có hứng thú với xe việt dã, cho nên tránh đi!
Nhưng mà, có thể sao? Nếu là như thế, vậy con người chỉ cần lái xe này ra ngoài mọi thứ sẽ đều tốt?
Cuối cùng, Dương Sóc hỏi ra nghi hoặc của mình.
Triệu Tranh lại cười thần bí, “Đây chính là bảo bối tôi thuận tay lén lấy ra từ bên trong cái sở nghiên cứu giam giữ cậu kia, đồ tốt đó, có điều chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định.”
“Một loại thuốc bột luyện ra từ trên thân thây ma cùng động vật biến dị.”
“Cậu vẩy thuốc này bên ngoài xe?” Cho nên thây ma cũng thể biến dị mới có thể tránh đi.
“Nếu như có loại vật này vậy đối với nhân loại mà nói không phải là chuyện tốt sao?” Dương Sóc hỏi.
Triệu Tranh cười ha ha, “Dương Sóc ơi, cậu đây chính là quá ngây thơ, phàm là thứ tốt như vậy, cậu cảm thấy giá thành sẽ thấp sao? Đây cũng không phải là giấy trắng tiền mặt! Không đáng một đồng.”
Dương Sóc hơi mím môi, không nói gì nữa.
Triệu Tranh vừa lái xe vừa nhìn phản ứng của Dương Sóc, “Tôi nói vậy cậu tức giận sao?”
Dương Sóc kỳ quái nhìn đối phương, “Sao tôi phải tức giận chứ?”
Triệu Tranh nhếch nhếch miệng, “Tôi sợ Dương Sóc là thánh mẫu.”
Dương Sóc nghe vậy khóe miệng không khỏi giơ lên, “Cậu nghĩ quá nhiều rồi, đối với tôi mà nói, tôi chỉ muốn bảo vệ người tôi quan tâm không bị thương tổn trong mạt thế này mà thôi.”
Nói xong trong đầu Dương Sóc lại nhanh chóng hiện lên cái gì, bản thân đã từng nói những lời này.
Là người kia hỏi, sau đó hắn nói, mục tiêu lớn nhất của hắn chẳng qua là bảo vệ y…
Nghĩ đến người hình dáng không rõ lắm, nhưng lại vô cùng quen thuộc kia, con ngươi Dương Sóc không tự giác nhu hòa đi.
Triệu Tranh lái xe chỉ có thể nhìn thấy bên Dương Sóc, nhưng mà nhìn không thấy ánh mắt Dương Sóc, cho nên không biết ánh mắt đối phương hiện tại là mềm mại, nhu tình như nước.
Cũng may là không trông thấy, bằng không Triệu Tranh tuyệt đối không thể duy trì tâm tình tốt như bây giờ.
Bên này, Dương Sóc và Triệu Tranh đã lên đường, bên kia, tình huống Cố gia cũng không tốt lắm.
Không, không phải Cố gia không tốt, là Cố Diễm không tốt.
Lý gia hiện tại rõ ràng đã không còn lối thoát, thắng lợi của Cố gia đang ở trước mắt, nhưng mà, Cố gia từ trên xuống dưới không ai dám cười.
Bởi sắc mặt Cố Diễm càng ngày càng tệ, thủ đoạn của y cũng càng ngày càng tàn khốc.
Y thật sự đang tự mình thực hiện câu nói kia, “Gà chó không tha!”
Những ngày này, người Cố gia, người bên ngoài Cố gia chân chính kiến thức tác phong tàn khốc của Cố Diễm.
Khi không có Dương Sóc ràng buộc, thì ra lưỡi đao của Cố Diễm có thể sắc bén như vậy…
Cố Diễm như vậy, hẳn là khiến người ta sợ hãi, nhưng cũng làm rất nhiều người cảm thấy… đau lòng.
Đau lòng nhất, không ai qua được Cố lão gia tử.
Đó là đứa cháu bản thân thương yêu nhất! Ông có thể không đau lòng sao?
Lão gia tử cũng biết từ sau khi Dương Sóc mất tích, trái tim của cháu trai ông, cũng đi theo không thấy nữa rồi.
Không nói thâu đêm chưa từng chợp mắt, nhưng cũng không xê xích gì nhiều. Thủ đoạn mặc dù tàn nhẫn, nhìn cũng tỉnh táo, nhưng mà ai cũng biết, Cố Diễm, sắp gần biên giới sụp đổ rồi…
Ban đêm, Chu Châu tìm được Liễu Phi Tuyết, những ngày này, bọn họ cũng không tham gia chiến tranh của Cố gia cùng Lý gia, mà vẫn luôn ở bên ngoài tìm Dương Sóc, nhưng mà, không có kết quả.
“Chúng ta cũng sắp lật tung cái thành phố này rồi, nếu như Dương Sóc ở đây, vì sao một chút tin tức cũng không có!”
Trong giọng Chu Châu đã có một tia bực bội.
“Dương Sóc đụng phải cao thủ rồi.” Âm thanh Liễu Phi Tuyết rất trầm, rất lạnh.
Bởi đụng phải cao thủ, cho nên, dù không gian vẫn tồn tại, nhưng Chu Châu thậm chỉ không thể thông qua bản thể trong không gian liên lạc với Dương Sóc.
Cánh môi Chu Châu mân thật chặt, “Ngay cả Hàn Triều cũng không có cách nào, cái tên Dương Sóc chết tiệt này rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi!”
“Hai ngày này tình huống của ngươi cũng không thích hợp.” Liễu Phi Tuyết nhàn nhạt nhìn Chu Châu.
Chu Châu ngừng 2s, chậm rãi rũ mắt xuống.
“Khoảng cách giữa ngươi và Dương Sóc không thể quá xa, càng không thể thiếu không gian trên người hắn, đúng không?”
Âm thanh Liễu Phi Tuyết vẫn lạnh nhạt, nhưng Chu Châu có thể nghe được quan tâm bên trong.
Hắn hít một hơi thật sâu, “Ngươi đừng quá lo lắng, ta không có việc gì.”
Liễu Phi Tuyết hừ lạnh một tiếng, “Ta việc gì phải lo lắng. Ngươi lo lắng cho chính ngươi đi.”
Chu Châu hiểu tính cách Liễu Phi Tuyết, đương nhiên sẽ không nói thêm gì nữa.
Có vài người chính là như vậy, mặc dù lo lắng, nhưng lại không nói nên lời, cũng sẽ không nói ra miệng!
Hai người nói mấy câu, cửa phòng bị người gõ vang, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó, Chu Châu đi mở cửa.
Ngoài cửa chính là Hàn Triều, Chu Châu để người tiến vào.
Ánh mắt Hàn Triều lướt qua hai người, thật có lỗi nói: “Vẫn chưa tìm được Dương Sóc.”
Chu Châu khẽ cười cười, “Bọn ta cũng chưa, ngươi đến tìm bọn ta có việc?’
“Ừ.” Hàn Triều nhẹ gật đầu, “Bọn họ đi rồi.”
Chu Châu lập tức hiểu đối phương nói đến một người một thây ma kia, nhẹ gật đầu, “Có nói đi đâu không?”
“Không có.”
Kết quả trị liệu còn chưa hoàn thành toàn bộ, nhưng tình huống thây ma hiện tại so với lúc trước khá hơn rất nhiều.
Trừ thân thể cùng các đốt ngòn tay có hơi cứng ngắc, các phương diện khác không khác với người thường bao nhiêu.
Có điều trên người thây ma vẫn còn độc tố, nhưng đối với người kia mà nói là không coi vào đâu.
Hiện tại hai người so với lúc trước càng thêm thân mật rồi.
“Còn có một việc, tôi cũng phải rời đi vài ngày.” Hàn Triều lắp bắp nói.
“Hử?” Chu Châu nhướn mày, “Có chuyện gì sao?”
Hàn Triều nghĩ nghĩ, vẫn đàng hoàng nói, “Ừm, có chút việc riêng.”
Chu Châu không tiện hỏi, chỉ gật đầu, “Được, cần bao lâu mới xử lý xong?”
Hàn Triều nhíu nhíu mi, “Tạm thời còn chưa biết, vài ngày đi.”
Chu Châu không hỏi cái gì nữa, nhẹ gật đầu, “Được, bọn ta biết rồi.”
“Bóp nát mảnh ngọc thạch này có thể liên hệ với tôi.” Hàn Triều nói xong móc ra một miếng ngọc.
Chu Châu tiếp nhận, nói lời cảm ơn, “Đa tạ.”
Hàn Triều lắc đầu, “Không cần không cần, không giúp được gì tôi đã thấy có lỗi, ở bên ngoài tôi cũng sẽ lưu ý tin tức Dương Sóc. Hy vọng cậu ta không có việc gì.”
Chu Châu khẽ cười cười, gật đầu, “Ừ, hắn sẽ không có việc gì.”
“Cố Diễm… các anh chiếu cố chút.” Hàn Triều do dự nói.
Chu Châu cười khổ, “Ừm. Y sốt ruột hơn nhiều so với chúng ta.”
Ba người nói xong, sau đó, Hàn Triều rời đi.
Sau khi Hàn Triều rời khỏi, Chu Châu đi từ từ đến bên cạnh Liễu Phi Tuyết, sau đó ôm lấy eo đối phương.
Chu Châu chôn mặt ở giữa cổ đối phương, sau đó hít vào một hơi thật sâu.
“Phi Tuyết.”
“Hửm?” Liễu Phi Tuyết nhàn nhạt ứng tiếng, nhưng Chu Châu lại không nói lời nào.
Liễu Phi Tuyết nhíu mày, “Ngươi muốn nói gì?”
Chu Châu lắc đầu, “Không muốn nói gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.”
Chu Châu làm nũng nhất định không di chuyển, bàn tay còn bắt lấy cánh tay Liễu Phi Tuyết.
“Phi Tuyết, đừng cự tuyệt ta, để ta ôm một chút đi.”
Cũng đã nói đến mức này, Liễu Phi Tuyết mím mím môi, quả nhiên không có động tác nào nữa.
Chu Châu tức thì cảm thấy mỹ mãn ôm eo Liễu Phi Tuyết, “Phi Tuyết, nếu có thể vẫn luôn như vậy thì tốt rồi.”
Vẫn luôn như vậy là như thế nào, Liễu Phi Tuyết không hỏi, y chỉ thở sâu hít vào một hơi, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Kỳ thực, mệt mỏi đâu phải chỉ mình Chu Châu, y cũng mệt mỏi..
Hơn nữa còn là mệt chết đi được, chẳng qua… y không nói ra thôi.
Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, đợi đến lúc Chu Châu từ gian phòng Liễu Phi Tuyết rời đi đã qua một lúc lâu. Thời gian, cũng đã giữa khuya.
Mà cũng ở nơi này lúc giữa khuya, đại trạch Cố gia có một người lẻn vào.
Người kia lén lén lút lút dừng lại bên ngoài gian phòng Cố lão gia tử, sau đó, đặt tay lên tay nắm cửa.
Mà khi người nọ vừa hoàn thành động tác này, một bàn tay cũng đặt lên vai người nọ.
Người nọ sợ hết hồn, nhanh chóng xoay người, liền ra một quyền, nhưng mà… đánh vào khoảng không.
Sau đó, ngươi tới ta đi, hai người đánh nhau.
Hơn mười giây sau, kinh động đến thủ vệ, sau đó, đèn sáng lên.
Người lẻn vào kia không thể che giấu được nữa, có điều mặt của người kia…
“Cố Tích, vậy mà thật sự là cô!” Người ngăn cô ta lại chính là Cố Đông, biểu tình đối phương thập phần phức tạp.
Cố Tích trầm mặc không nói, cửa phòng lão gia tử mở ra, đứng ở ngay cửa, ông chỉ vô cùng lạnh nhạt nhìn Cố Tích, sau đó liền khép cửa phòng lại, một câu cũng không nói.
Mà lúc này, Cố Diễm vốn nên nghỉ ngơi đã chậm rãi đi tới.
Màu mắt y thập phần lạnh lẽo, giống như phiến băng vậy.
“Dương Sóc ở đâu?” Lạnh lùng, Cố Diễm chỉ hỏi một câu như vậy.
Cố Tích vẫn trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Diễm.
Cố Diễm cũng không mở miệng nữa, chẳng qua là cực kỳ lạnh lẽo giống như đang nhìn người chết mà nhìn Cố Tích.
Thân thể Cố Tích có chút run rẩy, cô quật cường cắn chặt cánh môi.
Mà lúc này, Cố Diễm lại nói thêm một câu, “Cạy miệng cô ta, bất kỳ giá nào!”
Mấy chữ “bất kỳ giá nào” kia làm cho thân thể nhân viên ở đây đều run rẩy.
“Thiếu chủ.” Cố Tích rốt cuộc gọi ra tiếng, âm thanh khàn khàn, “Người không thể đối xử như vậy với em.”
Cố Diễm lạnh lùng, trào phúng giương khóe miệng, “Không thể? Cô tính là thứ gì? Làm sao không thể?”
Thân thể Cố Tích lần nữa run rẩy, vô cùng cứng ngắc, cô tận lực nói đến lạc giọng, “Thiếu chủ, gã đàn ông kia ở bên cạnh người chỉ làm liên lụy người, tên đó…”
“Cô muốn so với anh ấy? Xách giày cũng không xứng.” Cố Diễm đạm mạc đánh gãy kêu gào của đối phương, sau đó hướng về phía Cố Đông, “Cạy miệng, đừng để cô ta chết, tôi muốn cô ta… sống không bằng chết.”
Toàn thân Cố Đông rùng mình, “Dạ!”
——— ——————-
Xì poi chương sau:
Thân thể Dương Sóc lập tức cứng ngắc một lúc, mà Triệu Tranh vẫn kiên trì đến gần, vùi vào trong ngực Dương Sóc.
“Dương Sóc.” Bởi do tư thế, âm thanh Triệu Tranh rầu rĩ.
Dương Sóc không nói gì, thân thể vẫn cứng ngắc, Triệu Tranh ôm chặt hơn chút ít.
“Dương Sóc, đừng bài xích tôi, khi tôi cố gắng đến gần cậu, đừng đẩy tôi ra, tôi rất khó chịu, Dương Sóc, được không, được không?”