Thái Thượng Lão Quân luyện đan luyện tới mức nhàm chán liền nghĩ ra một ít phối phương cổ quái, mà thịt thú tinh cũng là từ hắn mà ra.
Các thần tiên toàn thân đều là bảo bối, một sợ lông rơi xuống đất cũng có thể mọc ra một loại cây kỳ lạ. Vì thế hắn lặng lẽ thu thập thứ “sữa trắng” các nam thượng tiên bài tiết mỗi tháng chế thành một loại thuốc, làm cho thần thú ăn phải sẽ nhanh chóng mập ra, có thể gọi là một loại thuốc tăng trưởng. Thú thịt tinh từng lọt xuống nhân gian bị một số thương nhân lợi dụng trên mình mấy con heo, khiến cho chúng sinh trưởng nhanh đến chóng mặt, tương tự người ăn vào cũng sẽ nhanh chóng mập ra, làm ảnh hưởng tới nhân thể mỹ quan nghiêm trọng, làm cho nhân gian rung chuyển không nhỏ.
Lúc Thiên Quân du hành xuống nhân gian cũng ăn trúng thịt heo tăng trọng mà hình thể biến đổi nghiêm trọng, làm ảnh hưởng triệt để tới hình tượng của Thiên Quân, sau khi về trời điều tra biết được phương thức chế tạo từ đâu mà ra đã vô cùng giận dữ xếp thú thịt tinh vào hàng cấm dược. Nghe nói Thiên Quân nôn mửa suốt mười ngày mười đêm, Thái Thượng Lão Quạn cũng vì thế mà vinh quanh lánh nạn suốt mười năm.
Nhưng mặc kệ là thế nào, Cốc Nhiễm vừa đi, bọn hắn bảo vệ thần thú, thanh danh bảo vệ mà cúc hoa cũng phải bảo vệ.
“Lấy tốc độ một ngày ăn hơn trăm con gà nướng của ngươi thì ta không dùng thịt thú tinh để thúc trưởng gà sinh sản thì e là ngươi đã chết đói từ lâu rồi”
Cốc Nhiễm hung tợn ném A Ly xuống tầng mây phía dưới, hoàn hảo tầng mây đó lại là một loạt bậc thang bằng ngọc thạch, nếu không A Ly đã bị ném xuống nhân gian mà tan xương nát thịt, xem ra Cốc Nhiễm không đủ nhẫn tâm để ra tay tàn ác.
“A..” nhìn thấy Cốc Nhiễm thực sự bị mình chọc giận, A Ly cũng thức thờ hừ hừ, trợn to đôi mắt trong suốt nhìn lại hắn.
Cốc Nhiễm lạnh lùng, phất tay áo muốn bỏ đi
“Nhưng người ta đang trong giai đoạn phát dục, ăn nhiều thú thịt tinh sẽ không tốt…cơ ngực sẽ..ô..a, người ta là giống cái, cơ thể mập như vậy sẽ rất đáng sợ a…”
Cốc Nhiễm bật cười thành tiếng, cúi người xách A Ly đang lăn lộn trên mặt đất lên, hắn phải đối với nàng như thế nào cho tốt? Có đôi khi hận không thể một cước đạp nàng ngã xuống nhân gian cho chết, có đôi khi lại vì những lời ngụy biện của nàng mà á khẩu.
“Nhiễm Nhiễm, ngươi cũng đừng tức giận nữa…”
“Còn dám gọi Nhiễm Nhiễm” Cốc Nhiễm làm bộ muốn quăng nàng khỏi Cửu Trọng Thiên.
A Ly sợ tới mức vội vàng câm miệng, nàng cảm thấy dễ gọi thì gọi thôi, cũng chỉ là theo bản năng a.
“Ặc ặc. . . Thượng tiên khoan hồng độ lượng, tạm tha A Ly đi.” A Ly con bốn chân lại, giả bộ đáng thương mà cầu xin, ai biểu Cốc Nhiễm là cơm cha áo mẹ của nàng a…Nếu lỡ hắn thực sự không cần nàng thì phải làm sao, khắp thiên giới này, ngoài Cốc Nhiễm ra còn có ai có thể cung cấp mỗi ngày một trăm con gà nướng cho nàng?
Hay nói cách khác, ai ăn no ở không mà thu dưỡn một con lửng chó chứ?
“Tha cho ngươi cũng được, nhưng ta có điều kiện” Cốc Nhiễm nhướng mi
“Một trăm cái ta cũng đáp ứng” A Ly vui mừng đáp.
Cốc Nhiễm làm bộ hòa nhã, mỉm cười nói “ về sau tiếp tục ăn gà được nuôi bằng thú thịt tinh”
A Ly nghe thấy khóe miệng co rút, thẹn thùng cúi đầu, nhu nhược nói “ nhưng mà…nếu ăn thêm nữa, người ta có thể không cẩn thận mà mang thai một cục cưng thần tiên nào đó a”
Cốc Nhiễm suýt chút nữa thì ngã nhào khỏi tầng mây, hắn không có nghĩ tới chuyện này.
Cốc Nhiễm sửng sốt, suýt nữa ngã xuống tầng mây, này hắn nhưng là không có lo lắng đến.
Hơn nửa ngày, hắn mới âm u mở miệng “ ngươi yên tâm, thú thịt tinh do ta tự chế, dùng nguyên liệu của ta, nếu…nếu thực sự có cục cưng…ta sẽ phụ trách với ngươi”