https://truyensachay.net

Trà Trộn Phòng Con Gái

Chương 24

Trước Sau

đầu dòng
Trình Lộ chỉ là tiện miệng khen xã giao, tôi thì lại kinh ngạc vô cùng!

Nếu tôi không nhớ nhầm, Cố Sảnh phải làm việc trong trụ sở chính của Ngân hàng Trung Quốc chứ! Tại sao cô ấy lại nhảy từ lĩnh vực ngân hàng sang lĩnh vực xuất bản? Nghĩ một lúc, đầu óc hỗn độn của tôi dần sáng ra, hôm nay là triển lãm trong ngành, nếu như Cố Sảnh không phải là người trong ngành xuất bản, thì làm sao lại đến đây chứ?

Nhưng, trong thời gian chưa đến hai năm, cô ấy đã làm đến chức phó giám đốc phòng thị trường của tập đoàn xuất bản Hùng Đại Bắc Kinh rồi sao?!

Trình Lộ cất danh thiếp đi, liếc mắt nhìn tôi, rõ ràng như đang nói: Bản quyền của ba quyển tiểu thuyết của Carl Sura lần này, vừa đúng rơi vào tay bạn học cũ của anh.

Cố Sảnh cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ nhỏ màu bạc, rồi nhìn tôi: “Vẫn còn sớm, chúng ta tìm chỗ nào ngồi nói chuyện đi”.

Nhìn dáng vẻ cao quý, cử chỉ tao nhã của cô ấy, lòng tôi bỗng nhiên có gì đó khác lạ.

“Để hôm khác đi, tôi còn phải đi xem tiếp triển lãm cùng với bạn gái của tôi”. Tôi cầm lấy cổ tay của Trình Lộ, đáp. Cố Sảnh nhìn tôi, lại nhìn Trình Lộ, lẩm bẩm nói: “Bạn gái?”.

“Ừ, dự định tháng năm năm sau kết hôn”. Tay tôi đan vào tay Trình Lộ, mạnh mẽ kéo cô ta về phía mình, nói với Cố Sảnh.

Hôm nay khi đến khách sạn, Trình Lộ đã thay chiếc áo hai màu đen trắng, có sự hấp dẫn của một phụ nữ trưởng thành, vẻ ngoài của Trình Lộ ở đâu cũng không hề thua kém bất cứ người đẹp nào, với chiều cao một mét bảy, so với Cố Sảnh cô ta có phần thắng thế hơn.

Lúc này cô ta bị tôi nắm tay, muốn rút ra, nhưng bị tôi âm thầm giữ chặt.

Nghe thấy tôi nói thế, thần sắc của Cố Sảnh có chút ngạc nhiên. Ánh mắt cô ấy như chấn động, miệng cố gượng cười: “Thế thì tôi xin chúc mừng hai người trước nhé”.

“Còn cô? Lúc nào kết hôn?”. Tôi nắm tay Trình Lộ, kéo cô ta về phía mình, lại hỏi Cố Sảnh.

“Tôi?”. Cố Sảnh cười vẻ khổ tâm, “Một mình nhiều năm nay, vì mãi không quên được một người”.

Lúc này, mấy người công nhân bê một cái hòm lớn đi từ phía cầu thang đến, ba người chúng tôi tự giác lủi lại hai bước.

Chiếc hòm chia ba người chúng tôi thành hai bên, chặn tầm nhìn của Cố Sảnh lại. Trình Lộ nhân cơ hội trợn mắt lườm tôi, vẻ mặt đầy sự trách cứ và bất mãn. Còn tôi cũng dùng ánh mắt để áp chế cô ta, muốn cô ta tiếp tục phối hợp.

Chiếc hòm đi qua, ánh mắt của chúng tôi và Cố Sảnh lại gặp nhau. Trình Lộ ngay lập tức lại nở nụ cười ngọt ngào với Cố Sảnh, giữ chặt ngón tay tôi, hơi dựa vào vai tôi nữa.

“Triển lãm sắp kết thúc, tôi còn vài việc phải làm, nếu các bạn đã có kế hoạch rồi, thì hôm khác chúng ta liên lạc vậy”, Cố Sảnh nhìn thấy phía dưới lại có mấy cái hòm chuẩn bị được bê lên, nói.

“Có dịp cùng nhau đi uống trà nhé. Tôi ở Bắc Kinh khoảng hai ngày”. Tôi nói với cô ấy.

“Để có thời gian rảnh đã”. Cô ấy cười vẻ buồn buồn, đi về phía gian hàng trưng bày của tập đoàn xuất bản Hùng Đại Bắc Kinh.

Nhìn cô ấy đi xa, Trình Lộ đang chuẩn bị bỏ tay tôi ra, không ngờ Cố Sảnh bất ngờ quay đầu lại, cô ta lại vội vàng kéo ngón tay tôi, cúi đầu nở một nụ cười ngọt ngào.

“Chị Trình Lộ, phải cẩn thận đấy. Anh ấy rất đào hoa”. Cố Sảnh nhắc nhở Trình Lộ, sau đó đi vào trong phòng làm việc tạm thời ở tầng sáu của tập đoàn, không hề quay đầu lại lần nữa.

“Bạn gái thời đại học?”. Nhìn theo bóng dáng Cố Sảnh khuất dần ở chỗ rẽ, Trình Lộ rút tay về, hỏi tôi.

“Cứ cho là vậy đi”. Tôi cũng nhìn về phía đó, nói nhỏ.

“Tháng năm năm sau kết hôn hả? Anh nói dối cũng giỏi ghê nhỉ’. Trình Lộ nhướng mày, bất mãn nhìn tôi.

“Lần trước bố mẹ cô đến Bình Hải, chẳng phải tôi cũng giúp cô che giấu đấy thôi. Tôi còn không biết đã gọi bao nhiêu câu “mẹ”, cô không nhớ gì sao?”. Tôi lườm cô ta, men theo cầu thang đi xuống.

“Sĩ diện cũng không phải sĩ diện kiểu ấy chứ? Trong lòng anh có ma quỷ hả?”. Trình Lộ đuổi theo, đến bên tôi, hỏi.

“Nếu như cô gặp phải bạn trai cũ, sẽ có phản ứng thế nào?”. Tôi hỏi ngược lại cô ta.

“Cô ấy là bạn gái thời đại học của anh? Lạ nhỉ, anh bị gay cơ mà?”. Trình Lộ liên tiếp hỏi. Ngay sau đó, cô ta như chợt hiểu ra lại nói một câu: “ồ, hóa ra vì cô ta mà anh mới trở thành người không thích con gái”.

Tôi nhìn lướt qua cô ta, ngại giải thích dài dòng, nghĩ một lúc, lại hỏi: “Thế, bố mẹ cô sau đó không nói gì à?”.

“Cái gì?”

“Thì về việc của chúng ta ấy”.

“Có cái gì mà nói, chỉ giục tôi kết hôn thôi. Bố mẹ tôi xem ra rất hài lòng về anh”. Trình Lộ nhìn tôi vui mừng ra mặt, đột ngột đổi vẻ mặt coi thường: “Hứ, ai thèm kết hôn với gay như anh?”.

Tôi không thèm để ý đến cô ta, tiếp tục đi xuống cầu thang.

“Này, tôi hỏi anh một câu nghiêm túc, người mà cô ấy nói là không quên được ấy, có phải là anh không?”. Trình Lộ cuối cùng không tào lao nữa, nghiêm túc nhìn tôi.

“Tôi làm sao mà biết được?”. Tôi tránh ánh mắt của cô ta, rẽ sang bên trái, đi vào những gian triển lãm khác ở tầng năm.

Chỉ là, tôi không còn tâm trí nào mà xem những tài liệu quảng bá của các đơn vị khác nữa, đi một vòng như cưỡi ngựa xem hoa, thấy triển lãm sắp đóng cửa, tôi liền kéo Trình Lộ nhanh chóng rời khỏi trung tâm triển lãm.

“Này, tôi không thể làm bạn gái không công của anh được”. Ra đến bên ngoài, Trình Lộ nói.

Tôi hiểu ý của cô ta: “Cô muốn gì?”.

“Cái tôi muốn là, hôm nay tôi muốn mua gì thì được mua cái đấy”. Trình Lộ nhân cơ hội, trả miếng vụ bố mẹ cô ta đến Bình Hải.

Tôi nghĩ còn ngày mai nữa, không chừng còn phải nhờ Trình Lộ giả làm bạn gái, thế là cắn răng: “Tối đa ba nghìn tệ”.

Trình Lộ liếc nhìn tôi: “Đồng ý. Nhưng tôi còn phải nói thêm câu này, đây là tâm lý chạy trốn điển hình của đàn ông. Đàn ông đều như thế, gặp lại bạn gái cũ, nếu như để cho họ biết mình vẫn còn độc thân, sẽ cảm thấy rất mất mặt”.

Tôi chả buồn đấu khẩu với cô ta, vẫy một chiếc xe taxi, rồi đẩy cô ta vào trong.

Trình Lộ nhớ rõ sự khốn đốn lần trước, lần này quyết trả đũa tôi một quả, đến khu mua sắm, thích gì lấy nấy, những thứ đồ trước đây nhìn thấy ở Bình Hải không nỡ mua, ở Bắc Kinh cô ta không đắn đo chút nào, không thèm khách khí với cái thẻ ngân hàng của tôi.

Nhưng, khi cô ta bước ra từ phòng thử đồ, tôi chợt nghi ngờ không biết mình có bị hoa mắt hay không.

Vai trần gợi cảm, ống tay áo kiểu công chúa ngọt ngào, họa tiết trang trí dệt móc, thiết kế ôm sát phần eo, kết hợp với chiếc váy ngắn bó sát... Trong phút chốc hoàn thành việc biến hóa một cô gái công sở thành một phụ nữ dịu dàng.

Không ngờ Trình Lộ cũng mặc những loại quần áo theo phong cách này. Tôi đánh giá phụ nữ đúng là quá phiến diện rồi.

Nhìn cái cổ trống trơn của cô ta, tôi tiến đến, tự tay đeo lên một sợi dây chuyền mặt đá đỏ.

Trình Lộ vừa vui mừng vừa thấy khó hiểu, nhìn tôi.

“Lát nữa mời cô đi ăn đồ Tây, mặc đơn giản quá làm mất mặt tôi”. Tôi nói.

Trình Lộ lườm lườm tôi: “Lương tâm trỗi dậy hả?”.

Dưới hào quang của đá quý, trong ánh mắt của cô ta, dường như lấp lánh sự cảm động.

Tôi chỉ tay vào trán cô ta: “Quần áo một nghìn tệ, dây chuyền một nghìn năm trăm tệ, đồ ăn Tây năm trăm tệ, tôi không nợ cô, cô cũng giúp tôi diễn nốt vở kịch này”.

Khuôn mặt vốn đang rạng rỡ của Trình Lộ đột nhiên tối sầm, cô ta đi về phía thang máy. Cô ta làm sao biết được, tôi thấy mấy ngày hôm nay cô ta vất vả, mua ít đồ để bù đắp. Quán ăn Tây ở Hậu Hải Bắc Kinh, cách trung tâm không xa. Phía xa bên kia hồ, liễu rủ mơ hồ, những con thuyền lay động. Còn trong nhà hàng đầy phong vị hiện đại này, ánh sáng phản chiếu qua tường kính và mặt sàn bóng loáng, tạo ra một sắc thái mộng ảo.

Trong ánh nến vàng, sắc mặt Trình Lộ hồng hào. Trên cái cổ trắng ngần của cô ta là sợi dây chuyền đá quý lấp lánh đỏ, đôi vai tròn lẳn giống như sự điểm xuyết của thiên nhiên, toát lên vẻ rạng rỡ thần bí của làn da.

Dáng vẻ khi cô ta ăn trông rất tao nhã, ánh mắt cũng thật dịu dàng. Mấy người đàn ông ngồi bàn bên cạnh lần lượt hướng ánh mắt về phía chúng tôi.

Tôi uống rượu vang, nhìn cô ta, không ngờ Trình Lộ cũng có thể đẹp đến vậy.

Mà đây, hình như là lần đầu tiên tôi và Trình Lộ hẹn hò riêng.

Tôi chắc không thích cô nàng này đấy chứ?

Trong lòng tôi đột nhiên tự vấn.

Từ nhà hàng đi ra, đã là tám giờ tối. Phố quán bar trên đường Hậu Hải cũng đúng là lúc náo nhiệt nhất. Tôi và Trình Lộ không có kế hoạch gì thêm, vai kề vai đi về phía cửa chợ Hoa Sen để ra về, đột nhiên gặp ngay Cố Sảnh và bạn cô ấy.

Chúng tôi đều đã nhìn thấy đối phương, quay người bỏ đi là không thể được. Mà mấy người bạn của Cố Sảnh tôi đều quen cả, đều là người trong giới xuất bản, lần này đến đây để tham gia triển lãm.

Trình Lộ nhìn tôi, cô ta biết tôi không cố ý sắp đặt, chỉ có thể trực diện đối mặt.

“Sao tình cờ vậy?”, Cố Sảnh cùng với mấy người bạn đi đến phía chúng tôi, lên tiếng.

“Đúng vậy”. Tôi nắm tay Trình Lộ, “Tôi và cô ấy đến đây ăn tối”.

“Tôi và mấy người bạn thì đến uống rượu nói chuyện, hay chúng ta cùng đi đi?”, Cố Sảnh tiếp tục hỏi.

“Thôi, chúng tôi phải về rồi”. Trình Lộ bước lên một bước, nói thay tôi.

Lúc này, Trình Lộ mặc bộ quần áo mà tôi mới mua cho lúc chiều, đeo sợi dây chuyền đá đỏ, lại cao quý quyến rũ. Chất vải lụa màu sáng nhạt, ôm lấy thân hình cô, làm nổi bật khuôn ngực, khá gợi cảm, váy ngắn vừa đủ làm nổi bật lên độ dài của đôi chân đẹp, làm thân hình mét bảy của cô ta càng trở nên thanh thoát.

Còn Cố Sảnh mặc một chiếc áo sườn xám màu tối, trong sắc đêm cũng đẹp đẽ vô cùng. Chiếc áo phối hợp tinh tế với làn da trắng nõn nà của cô ấy, tao nhã mà hiền hòa, chất liệu vải như suối tự nhiên rủ xuống, phần xẻ của chiếc sườn xám cũng làm lộ ra đôi chân thon dài, lại thêm vào đôi giày cao gót xinh xắn làm thân hình mỹ lệ của cô ấy càng trở nên quyến rũ. Chiếc vòng trên cổ tay của cô ấy mang màu sắc dân tộc, như một nét điểm xuyết cho cả bộ trang phục, vừa rạng ngời vừa lóa mắt.

Vừa hay bọn họ đều mặc chất liệu tơ tằm, ánh sáng chiếu lên trang phục họ mặc đều phản chiếu lên người đối diện. Cũng không biết tại sao, hai người đứng đối diện nhau, làm tôi có cảm giác như họ đang âm thầm so bì vậy.

Ánh đèn của phố quán bar muôn màu muôn vẻ. Thân hình của Trình Lộ mặc đồ Âu cực kỳ đẹp đẽ, còn thân hình của Cố Sảnh mặc quần áo kiểu Trung Quốc càng toát lên vẻ trang nhã, hôm nay cả hai đều vô cùng xinh đẹp, kẻ tám lạng người nửa cân, trong phút chốc, không ai lấn át được ai.

“Lộ Lộ, chúng ta đi thôi”. Nhìn thấy ánh mắt họ sắp tóe lửa đến nơi, tôi kéo Trình Lộ bước đi.

“Lương Mân! Lần này nếu như tôi thua anh, tôi tự động rút lui”, Cố Sảnh hét lớn về phía tôi.

Tôi biết cô ấy muốn nói đến tiểu thuyết của Carl Sura, cũng như cuộc cạnh tranh giành dự án của VVolters Kluvver nữa. Haizz, người phụ nữ này, ở đại học cũng đối đầu với tôi, tốt nghiệp rồi vẫn muốn đối đầu.

“Naive”. Đi ra khỏi chợ Hoa Sen, Trình Lộ nói với tôi một câu.

“Gì cơ?”. Tôi nhìn cô ta, hỏi.

“Không phải à? Lấy tôi ra để chọc tức bạn gái, đồ con nít”. Trình Lộ cong môi vẻ không bằng lòng.

“Có phải vì cô không thắng được cô ấy, nên trong lòng không thoải mái chứ gì?”. Tôi quay đầu nhìn cô ta.

“Hứ!”. Trình Lộ vênh mặt lên. về đến khách sạn, tôi cũng không đôi co với cô ta nữa, mỗi người về phòng mình nghỉ ngơi. Áp lực của công việc làm cho tôi và Trình Lộ không dám sơ xuất. Đặc biệt là, tôi không muốn thua Cố Sảnh. Cái chiêu giấu trời vượt biển của cô ấy thật quá lợi hại.

Ngày thứ hai, chúng tôi ăn mặc chỉnh tề, đi đến trung tâm triển lãm gần đó. Hôm nay Trình Lộ mặc áo sơ mi màu hồng phấn đơn giản, trông rất nhã. Cô ta đi dép cao gót, thân hình so với hôm qua càng đầy đặn hơn. Qua lớp vải mỏng, tôi nhìn thấy chiếc áo ngực bằng ren trơn, làm nổi lên thân hình quyến rũ, rất khêu gợi.

Tôi vốn cho rằng Trình Lộ thuộc tuýp mỹ nữ khí chất, vì thế bình thường không để ý đến thân hình cô ta, trên thực tế, ngoài bản thân cô ta không hài lòng với bộ ngực của mình ra, trong mắt mọi người, cô ta đã là mỹ nhân tuyệt sắc rồi. Hôm nay cô ta mặc đẹp như thế này, hình như còn muốn so bì với ai nữa?

Attachment:

Tratronc24.jpg [ 129.56 KiB | Đã xem 105 lần ] Tratronc24.jpg [ 129.56 KiB | Đã xem 105 lần ]

Ở cửa ra vào của trung tâm triển lãm, người ra vào đã tấp nập. Hôm qua là triển lãm đặt hàng của nội bộ ngành xuất bản, còn hôm nay là ngày mở cửa tự do. Sự theo đuổi đời sống văn hóa của nhân dân thủ đô quả nhiên vượt ra khỏi sự mong đợi của tôi.

Tôi lên tầng sáu tìm một vòng, nhưng không hề thấy bóng dáng của Cố Sảnh.

“Tìm cô ta à?”. Trình Lộ có vẻ hơi ghen tức, hỏi tôi.

Tôi mỉm cười, cũng không phủ nhận.

“Những nơi quy mô nhỏ thế này, chắc cô ta không thèm đến đâu”. Trình Lộ ghen tức ra mặt, quay lưng đi về phía cầu thang.

“Cơn giận của đại giám đốc Trình quả là không nhỏ”. Tôi đi theo.

Nhưng ngay khi chúng tôi chuẩn bị đi xuống, cổ nhạc thanh tao vang lên từ phía gian triển lãm trung tâm.

Chỉ thấy ở gian trung tâm của tầng sáu, ánh đèn sáng rạng, Cố Sảnh mặc một bộ đồ màu trắng, tay nắm micro, xuất hiện trên sân khấu đó. Cô ấy thanh cao thoát tục, vẻ mặt tự nhiên, rất có khí chất, như thần tiên trên cao đứng nhìn xuống chúng sinh bên dưới.

“Cô em áo trắng kia đẹp quá”. Mấy người phóng viên trẻ tuổi đứng phía sau bàn tán.

“Cô ta là phó giám đốc phòng thị trường của tập đoàn xuất bản Hùng Đại Bắc Kinh, trước đây từng làm ở phòng thị trường của trụ sở chính Ngân hàng Bắc Kinh, lương vốn rất cao, lại nhảy qua bên này, đãi ngộ còn không bằng lúc trước, không biết cô ta nghĩ cái gì”.

“Không phải chứ, làm gì có người nhảy việc như vậy?”.

“Đúng là như thế, tôi có người bạn làm ở tạp chí “Tháng mười”, là anh ta nói với tôi như vậy. Kể ra, trong tập đoàn cũng có nhiều chủ biên và tổng biên tập còn độc thân theo đuổi cô ta lắm”.

“Tào lao, đẹp như thế, là tôi tôi cũng theo đuổi”.

“Anh á? Con trai của phó giám đốc ngân hàng trước đây cô ta làm còn không theo đuổi được nữa là...”.

Tôi và Trình Lộ đứng phía sau, đúng lúc nghe được mấy tay phóng viên bàn luận về Cố Sảnh.

“Cô ấy đối với anh đúng là tình nghĩa sâu nặng”. Trình Lộ ghé tai tôi, nói nhỏ.

Tôi lườm cô ta, dùng sức kéo cô ta đến bên mình, nắm chặt lấy cánh tay nõn nà tưởng như có thể búng ra nước của cô ta. Tay cô ta trắng lại mềm mềm, nhỏ nhắn mịn màng, sờ vào thật tình cũng rất thoải mái. Dù sao hôm nay cũng đã “mua” cô ta làm bạn gái rồi, tranh thủ một tý cũng không hề gì.

Trình Lộ đau, khẽ kêu lên một tiếng.

Phía trước, mấy người phóng viên quay lại nhìn chúng tôi, tiếp tục bộc lộ bản tính háo sắc, xì xào bàn tán: “Cô gái đằng sau cũng đẹp lắm”.

Câu này, vọng đến tai của Trình Lộ, làm cô ta có chút đắc ý.

“Nhưng hình như là công ty nhỏ thôi”. Bọn họ nhìn tấm thẻ của Trình Lộ, nói tiếp một câu, rồi tiếp tục dồn ánh mắt vào Cố Sảnh ở phía trước.

Câu nói này lập tức khiến sắc mặt của Trình Lộ tối sầm. Nhìn Trình Lộ tức đến nỗi nghiến răng, tôi ghé sát: “Yên tâm, chúng ta sẽ không thua đâu”.

Lúc này, trên sân khấu có mấy nhân viên xuất hiện, đẩy bìa mẫu ba quyển tiểu thuyết của Carl Sura đã được phóng to ra giữa sân khấu.

Thiết kế bìa của ba quyển tiểu thuyết có thể được ca ngợi là hoa mỹ. Phong cách của chúng cũng thống nhất, có thể thấy tập đoàn xuất bản Hùng Đại Bắc Kinh lần này muốn xuất bản ba quyển tiểu thuyết của Carl Sura thành một bộ.

“Bọn họ chắc chắn cũng muốn đoạt được quyển sách mới trong tay chúng ta”. Trình Lộ nói nhỏ với tôi.

“Chắc chắn rồi, bốn quyển tiểu thuyết của một tác giả cùng xuất bản một lúc, bản quyền lại không cùng một chỗ, bọn họ còn muốn tập hợp chúng lại hơn chúng ta nhiều”.

“Nếu như bọn họ trả giá năm triệu, chúng ta có bán không?”. Trình Lộ nghĩ ra một câu hỏi, liền hỏi tôi.

“Không bán. Ai nói công ty nhỏ không đấu được với tập đoàn lớn? Chúng ta thử đấu với họ một trận xem”. Tôi nhìn lên Cố Sảnh chậm rãi nói.

Trong lúc tôi và Trình Lộ nói chuyện, bốn phía bắt đầu vang lên một bản nhạc nhẹ nhàng, Cố Sảnh cầm micro, bắt đầu phát biểu.

Vì lần giới thiệu sách mới này, cô ấy còn mời mấy tác giả nổi tiếng ở Bắc Kinh đến làm khách mời. So với hình thức ra đầu phố hô hào giới thiệu của những nhà xuất bản khác, sự quảng bá gián tiếp bằng hình thức phỏng vấn mà Cố Sảnh áp dụng quả thực rất mới mẻ. Nhưng cũng phải nói thêm, bọn họ có ưu thế sân nhà, lại là anh lớn trong giới xuất bản, đương nhiên có lợi thế ấy.

Ngồi giữa sân khấu được bài trí một cách tao nhã như vậy, Cố Sảnh và mấy vị tác giả nổi tiếng từ tốn luận bàn, từ biểu tượng trong tiểu thuyết của Carl Sura đến ý nghĩa sâu xa của nó, kiến thức của cô ấy cũng không hề thua kém các tác giả nổi tiếng.

Mới vào ngành xuất bản non nửa năm, đã đạt đến trình độ như vậy, năng lực học tập quả nhiên rất cao. Nhìn thấy Cố Sảnh giống như một MC nổi tiếng thong thả tự nhiên dẫn dắt các chủ đề, trong lòng tôi thầm khâm phục.

Ánh đèn chan hòa và âm nhạc du dương, lại thêm vào hương thơm của trà Phổ Nhĩ được đưa tới trước mặt mỗi người nghe, buổi quảng bá sách của Cố Sảnh, đầy ắp không khí sách vở yên tĩnh.

Do chỗ ngồi không đủ, rất nhiều người chỉ có thể đứng, bọn họ đều nghe rất say mê, không ai bỏ đi giữa chừng cả.

“Bạn học của anh giỏi thật đấy”. Trình Lộ nghe một lúc, quay lại nói với tôi.

“Chúng ta nếu như có nguồn nhân lực dồi dào như thế này, chưa chắc đã làm không bằng bọn họ. Đây đều là vấn đề về hình thức thôi, nhìn thị trường thì sẽ rõ chân tướng ngay”.

Trên sân khấu, Cố Sảnh bắt đầu tổng kết quan điểm của cô ấy: “Thứ mà những quyển sách best seller bán là một ý niệm, ý niệm đó là linh hồn của thị trường xuất bản, chỉ có nội dung có chất lượng cao, mới có thể đem đến cho độc giả sự cảm nhận đẹp đẽ nhất. Mà cái gọi là chất lượng cao, không chỉ là chất lượng cao của chính quyển sách đó, trên đó còn là chất lượng cao trong phương thức tiến hành các thao tác...”.

Ánh mắt của cô ấy xa xăm nhìn thẳng vào tôi lúc đó đang đứng ở hàng phía sau, dường như có chút thách thức. “Đi thôi, không muốn nghe nữa”. Tôi kéo Trình Lộ ra phía sau đám đông.

Nhìn tôi và Trình Lộ rời đi, Cố Sảnh dừng lại vài giây, tiếp theo, lại nói: “Ba quyển tiểu thuyết này, tuần sau sẽ ra mắt, hôm nay đặt hàng, đều sẽ được giảm giá 30%”.

Các nhà kinh doanh trong đám người xem không ngồi im thêm nữa, tranh nhau tiến lên phía trước.

Cố Sảnh ngang nhiên ra mắt ba cuốn tiểu thuyết của Carl Sura, tạo nên hàng đựt sóng lớn trong triển lãm lần này, hơn nữa lại xuất bản trước chúng tôi, cục diện như vậy làm chúng tôi rất bị động, làm loạn hoàn toàn kế hoạch quảng bá sách mới trong dự kiến của chúng tôi. Tôi và Trình Lộ biết lần này phải dồn hết sức ra để ứng phó, không hề dám lơ là, lập tức đổi vé tàu thành vé máy bay, chuẩn bị nhanh chóng đưa ra điều chỉnh và sắp xếp.

Hành trình ngắn ngủi với hai tiếng bay, nên tôi và Trình Lộ về đến chung cư mới có bảy giờ tối. Dự báo thời tiết nói Bình Hải có mưa to, nhưng may thay chuyến bay của chúng tôi không bị hoãn. Trên đường về, tôi còn nhận được tin nhắn của Cố Sảnh hẹn tôi uống trà, cô ấy không biết rằng tôi đã về đến Bình Hải rồi.

“Được lắm, anh chị vụng trộm đi Bắc Kinh cũng không thèm nói với bọn em!”.

Tôi và Trình Lộ vừa bước vào, Tô Tô chạy lại như một cơn lốc, dùng nắm đấm nhỏ nhỏ của cô bé đấm loạn xạ vào ngực tôi.

“Chính vì sự em lẵng nhẵng đòi đi theo, nên mới không cho em biết”. Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, cười nói.

“Haizz, em vẫn chưa được đi Bắc Kinh bao giờ”. Tô Tô nhìn tôi đầy vẻ tiếc nuối, đột nhiên lại giơ tay ra, “Quà đâu?”.

“Quà gì?”.

“Vịt quay Bắc Kinh! Hoặc thứ gì ngon ấy!”. Tô Tô chu môi lại, giống như đang trừng phạt tôi. Hiểu Ngưng và Linh Huyên đứng bên cạnh, chỉ mải xem kịch hay, không ai giúp tôi cả. Tôi và Trình Lộ đi Bắc Kinh, cũng giấu họ, xem ra họ cũng hơi không bằng lòng. Tôi ngại ngùng nhìn Tô Tô, lần này tôi và Trình Lộ ở Bắc Kinh bận tối mắt tối mũi, làm gì có thời gian rảnh rỗi đi mua quà.

“Tôi đi liên hệ với phòng biên tập và phòng phát hành, xem sách của chúng ta có thể xuất bản sớm nhất vào lúc nào”. Trình Lộ nói với tôi một câu, rồi đi về phòng cô ấy.

Nhìn Trình Lộ vẻ mặt nghiêm túc, Tô Tô không dám làm nũng với cô ta, nên cứ lẵng nhẵng theo tôi.

Bên ngoài mấy tiếng sấm sét rạch ngang trời, dự báo một trận mưa to gió lớn sắp xảy ra.

“Không! Anh Tiểu Mân không mua quà cho em, em không vui đâu!”. Tô Tô lắc lắc đầu, mượn cớ để nhõng nhẽo, nói.

“Sấm em không sợ nữa à? Ngoan, ngủ sớm đi nhé, hôm nay em ngủ với Hiểu Ngưng hoặc chị đều được”. Linh Huyên khuyên cô bé.

“Em muốn ngủ ở phòng anh Tiểu Mân!”. Tô Tô nói kiên quyết, xem ra tối nay chắc chắn “ăn thịt” tôi rồi.

Bên ngoài lại vang lên một tiếng sấm nữa.

“Được rồi, ngủ ở phòng của Lương Mân, ngủ ngoan đấy nhé”. Linh Huyên biết Tô Tô không chịu bỏ cuộc, thản nhiên thay tôi đồng ý. Hiểu Ngưng đứng bên cạnh, cũng không có ý phản đối.

Đồng thời, Linh Huyên cũng nháy mắt với tôi, tôi chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận. Tôi có cảm giác bốn người họ rất mẫn cảm với những ngày trời mưa gió, đặc biệt là ba người bọn Linh Huyên cực kỳ cẩn thận.

Dưới sự sắp xếp của Linh Huyên, mấy phút sau, Tô Tô ôm cái gối hình hoạt hình đi vào phòng tôi. Cô bé mặc chiếc váy ngủ hai dây, khuôn mặt mỹ miều, những lọn tóc đen như lụa buông thẳng xuống phía sau lưng, tạo cho tôi ảo giác “trưởng thành và đầy mê hoặc”.

“Anh Tiểu Mân, bên ngoài có sấm, em không ngủ được”. Cô bé vừa nói, vừa trèo lên đầu giường tôi. Giọng nói trong trẻo lập tức làm tan vỡ ảo giác vừa rồi của tôi.

“Ngủ ở bên anh Tiểu Mân là ngon nhất”. Cô bé nghiêng vai, “thoăn thoắt” chui vào trong chăn của tôi. Rõ ràng, lần trước nếm “của ngọt”, lần này trời lại mưa, cô bé nhất định phải ngủ ở bên tôi.

Trời ơi, một lần hai lần còn được, ba lần bốn lần thì tôi làm sao mà chịu nổi? Bọn Linh Huyên đúng là coi cô bé là đứa trẻ con, hơn nữa lại quá tin tưởng tôi thì phải? Nếu bọn họ biết tôi không phải là gay thật, chắc sẽ xé xác tôi ra mất.

Đùng... Bên ngoài lại vang lên một tiếng sấm cực lớn.

“Á...”. Tô Tô hét lên, rụt đầu trốn vào chăn của tôi.

Nhìn cô bé sợ đến mức ấy, tôi cũng không nỡ lòng nào.

“Tô Tô, đây là lần cuối cùng nhé”. Tôi lấy ra từ chiếc tủ bên cạnh giường một chiếc chăn, đắp riêng cho cô bé.

“Vâng...”. Tô Tô ngoan ngoãn gật đầu, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy năm ngón tay tôi.

Tôi nghĩ về chuyện tiểu thuyết của Carl Sura, trong tiếng sấm đì đùng, không biết lúc nào, cũng ngủ thiếp đi.

Ầm...

Nửa đêm, tiếng sấm to như tiếng một tòa nhà bị đổ sập vang lên, làm tôi giật mình tỉnh giấc.

Tô Tô chắc không bị giật mình chứ. Tôi vội vàng quay đầu, nhìn Tô Tô ở bên cạnh.

Chỉ thấy Tô Tô đang mở to đôi mắt thuần khiết, nhìn tôi. Nhìn bộ dạng của cô bé, hình như đã nhìn tôi lâu lắm rồi.

“Anh là ai?”. Cô bé đột nhiên hỏi.

Ánh mắt trong trẻo như băng tuyết ở Bắc Cực, không hề có bất kỳ sự sợ hãi nào.

“Anh... anh là Lương Mân”. Tôi nhìn cô bé, nói.

“Lương Mân”. Cô bé thầm đọc một lần cái tên của tôi, “Hình như có chút ấn tượng”.

Đùng... Bên ngoài lại vang lên một tràng sấm.

Nhưng Tô Tô không chút sợ hãi, yên lặng và nhìn tôi đầy nghi hoặc.

“Tô Tô, em sao thế?”. Tôi cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, lắc lắc bàn tay nhỏ của cô bé, hỏi.

Cô bé nhìn tôi vài giây, đột nhiên nói: “Chúng ta đi chơi đi”.

Tôi ngạc nhiên nhìn cô bé: “Bây giờ là nửa đêm, bên ngoài còn đang mưa”.

Nói đến đây, tôi đột nhiên nghi ngờ hay hôm nay cô bé bị dính mưa phát sốt nên nói linh tinh, đưa tay sờ lên trán cô bé.

Không ngờ, Tô Tô quay đầu lại, nhanh chóng tránh khỏi bàn tay tôi, quay người ra khỏi giường, cầm chiếc áo khoác da của tôi để trên bàn, đi chân không ra cửa, đồng thời, lạnh nhạt nói: “Bên ngoài chỉ có sấm thôi, không mưa”.

“Tô Tô...”. Tôi vội vàng trở dậy, nhưng lúc này cô bé đã đi ra đến phòng khách.

“Tôi phải ra ngoài, anh có đưa tôi đi hay không?”. Cô bé quay đầu lại, nhìn tôi, hỏi.

“Nửa đêm nửa hôm, chạy ra ngoài làm gì?”. Tôi vừa hỏi lại, vừa thăm dò vẻ mặt của cô bé.

Cô bé đưa tay lấy con dao nhỏ ở đĩa hoa quả trong phòng khách, nhẹ nhàng ghì vào cổ tay của chính mình, tiếp đó, nghiêng đầu nhìn tôi: “Bây giờ thì sao?”.

“Này, em đừng làm thế”. Tôi nhìn thấy lưỡi dao sắc nhọn được đặt ngay trên những mạch máu xanh nhỏ bé, lập tức hoảng hốt.

Cô bé cười cười, bước ra cửa chung cư, đi một đôi sandal.

Tiếp đó, cô bé quay lại, nhìn tôi lần nữa, rồi giơ tay lên: “Anh đi hay không?”.

“Anh...”. Tôi do dự, nhìn vào phòng của bọn Linh Huyên.

Phòng khách không bật đèn, ánh đèn trong phòng tôi hắt ra. Tô Tô lắc lắc còn dao gọt hoa quả trong tay, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu, ép tôi phải quyết định.

“Suỵt”. Hình như nghi ngờ tôi có thể sẽ gọi bọn Linh Huyên tỉnh giấc, Tô Tô đưa ngón tay lên miệng, nhắc nhở tôi đừng có lên tiếng.

Tôi cầm chìa khóa xe đặt ở phòng khách, cẩn thận nhìn cô bé rồi đi ra cửa, đi giày vào. Ra đến bên ngoài, tôi mở cửa xe, Tô Tô nhanh chóng ngồi lên.

Cô bé ghì dao vào cổ tôi.

“Không cần phải vậy chứ?”. Tôi liếc mắt nhìn cô bé, hỏi.

Cô bé dùng dao ghì chặt cổ tôi, hơi nhấc lên phía trên.

Mũi dao lạnh sắc ghì vào cổ tôi. Đây không còn là uy hiếp nữa, mà là bắt cóc. Nhìn ánh mắt bình tĩnh của cô bé, tôi hoàn toàn không tìm thấy cảm giác đáng yêu thường ngày nữa.

Lại nghĩ đến bộ dạng của bọn Linh Huyên như sắp nghênh địch trong những ngày mưa gió, tôi bắt đầu hiểu đã xảy ra chuyện gì rồi.

Tôi nhẹ nhàng khởi động xe, đi về phía cổng khu nhà. Bên ngoài đúng như cô bé nói, không mưa, chỉ có tiếng sấm ầm ầm không dứt.

“Thật phiền phức, mỗi lần ra ngoài toàn là trời mưa”. Tô Tô lẩm bẩm một câu, tiếp tục ghì con dao vào cổ tôi, “Đi vào trung tâm”.

Thực ra, với thân thủ của tôi, nháy mắt có thể khắc chế được cô bé. Chỉ là chiêu “tay không đoạt đao” cần tốc độ và lực cực kỳ mạnh, rất có thể sẽ làm gãy cánh tay nhỏ nhắn nõn nà của cô bé.

Tôi bình tĩnh lái xe ra khỏi cổng lớn của khu nhà, trên đường không có bóng dáng của một chiếc xe nào. Những vũng nước đọng dưới ánh đèn đường trông như những hòn đảo nhỏ màu trắng, trải dài đến tận cuối con đường.

Những tia chớp chợt ẩn chợt hiện rạch ngang trời, nhảy nhót trong những tầng mây, cả thành phố đều đã chìm vào giấc ngủ say.

“Em có phải là Tô Tô không?”. Lái được một lúc, tôi hỏi cô bé.

“Tô Tô là ai?”. Cô bé hỏi lại tôi, chau mày, nghĩ ngợi một hồi, “Cái tên rất quen”.

“Em là người hay là ma?”. Tôi tiếp tục hỏi.

“Linh tinh, tôi đương nhiên là người”. Cô bé có hơi bực mình, ghì chặt dao vào cổ tôi, sau đó lại tự nói với mình: “Nhưng cũng kỳ lạ, tất cả ký ức mà tôi có đều liên quan đến những ngày mưa”.

Cô bé đột nhiên nhìn tôi chằm chằm: “Anh là ai? Anh là bạn trai hay chồng của tôi?”.

“Thật sự em không nhớ gì à?”. Tôi ngờ vực nhìn vào “phần tử nguy hiểm”, chầm chậm dừng xe lại.

Cô bé lắc đầu, lại tiếp tục hỏi tôi: “Tại sao tôi lại ngủ bên cạnh anh?”.

“Em sợ sấm, nên đến phòng anh ngủ”.

“Anh là anh trai của tôi?”.

“Không phải”. Tôi trả lời.

Tô Tô lại chau mày, muốn nghĩ cho bằng được một vài manh mối, nhưng lại không thể nghĩ ra bất cứ điều gì. Cô bé đột ngột thu dao về, mở cửa xe, bước ra.

“Tô Tô!”. Tôi vội vàng mở cửa bên kia ra, đuổi theo.

“Tôi không phải là Tô Tô”. Cô bé quay lại nhìn tôi, lại đặt con dao gọt hoa quả lên cổ tay. Tôi dừng lại, duy trì khoảng cách nửa mét, hỏi cô bé: “Thế em tên gì?”.

“Tôi... tôi cũng không biết”. Cô bé nhìn tôi, “Hay là anh đặt cho tôi một cái tên?”.

“Hả?”. Tôi kinh ngạc nhìn cô bé, rõ ràng trước mặt tôi lúc này là Tô Tô, nhưng lại có một cảm giác hoàn toàn khác lạ.

“Này, chúng ta đi chơi đi”. Cô bé nhìn tôi, đột nhiên lại nói.

Tôi nhìn cô bé: “Chơi? Chơi cái gì?”.

“Chơi công viên”. Cô bé cười cười.

“Em không sợ lạnh à?”. Tôi thấy trong gió lạnh, cô bé chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, chợt có chút lo lắng.

Cô bé nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy một cửa hàng quần áo ở phía đối diện, lập tức nhặt một hòn đá trên đường, ném vút đi.

Choang! Tấm cửa sổ bằng kính của cửa hàng vỡ vụn.

Lập tức, tiếng còi báo động vang lên.

Cô bé chạy vào đó, lấy từ bên trong ra mấy bộ quần áo, tiếp đó chạy về bên tôi, nhìn thấy tôi đứng như trời trồng nhìn cô bé, liền đẩy tôi: “Đồ ngốc! Còn không chạy mau?”.

Lúc này tôi mới giật mình, kéo tay cô bé chui vào trong xe, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Cô bé ngồi trong xe thay quần áo, khi tôi quay người nhìn lại, suýt nữa trợn lòi mắt! Chỉ thấy một màu xanh cực kỳ xa hoa, qua đường cắt may của chiếc cổ bẻ, làm nổi bật đường nét chiếc cổ và bờ vai Tô Tô, phần đăng ten xếp nếp trong suốt ở phần vai, kết hợp với những chiếc cúc thủy tinh hình bông hoa, trông vô cùng gợi cảm. Bên trong là một chiếc áo hai dây tạo cảm giác tầng lớp, dây đai ở eo ôm lấy đường eo nhỏ nhắn của Tô Tô, làm nổi bật lên vòng eo hoàn mỹ, hoa văn bắt mắt thể hiện được khí chất của một cô gái thành thị cá tính.

Đường nét của quần áo như một bức tranh trừu tượng, màu sắc thanh nhẹ và những hoa văn mơ hồ hư ảo, đem đến mùi vị thật nhẹ nhàng của mùa hạ sớm, vô cùng diễm lệ. Khí chất nữ tính và chín chắn toát ra từ bên trong của cô bé quét sạch đi phong cách ngọt ngào đáng yêu thường ngày!

Sự thay đổi lớn lao này tạo thành sự tương phản mạnh đến nỗi làm tôi gần như không thể thở được.

Đẹp kinh ngạc!

Tim tôi đập nhanh, thật sự không thể ngờ, Tô Tô có thể ăn mặc kiểu chín chắn và mê hồn như vậy!

“À, nhân tiện cũng lấy trộm cho anh một bộ. Bây giờ tôi và anh là đồng bọn”.

Cô bé ném cho tôi một bộ complet màu đen, làm tôi dở khóc dở cười. Tiếp đó, cô bé tiến lại gần nhìn tôi: “Tôi cảm thấy chúng ta quen nhau rất lâu rồi”.

“Bao lâu?”.

“Không biết, chỉ cảm thấy anh rất thân thuộc”. Nói đến đây, cô bé đột nhiên lại rút dao ra, ghì vào cổ tôi, “Đưa tôi đi công viên”.

“Được thôi, đưa em đi công viên”. Tôi biết công viên Bình Hải sáu giờ tối đã đóng cửa, liền lái xe đưa cô bé đi, để cho cô bé từ bỏ ý nghĩ đó.

Cô bé yên tâm ngồi trên ghế, vừa lấy dao ghì vào cổ tôi, vừa ngân nga một điệu gì đó mà tôi không biết, trong đôi mắt trong như nước hồ thu, lại có chút lẳng lơ.

Tuy bị cô bé lấy dao ghì vào cổ, nhưng thật lạ, tôi không hề sợ chút nào, dường như không cảm thấy ác ý ở nơi cô.

Tôi lái xe đến cửa công viên, tưởng rằng nó đã đóng cửa, nhưng hôm nay công viên đèn đuốc sáng trưng. Tôi ngửa mặt nhìn quả bóng bay khổng lồ đang đung đưa ở cửa ra vào, phát hiện bên trên có viết “Lễ hội Carnival trò chơi lần thứ sáu”.

Tôi kinh ngạc nhìn cô bé, lòng thì nghĩ cô nhóc này số cũng may mắn quá. Công viên quy mô lớn mới mở cửa không lâu của Bình Hải, đúng lúc đang tổ chức Carnival, cuối tuần mở cửa cả đêm.

“Ha ha...”. Cô bé nhảy ra khỏi xe, vội vàng chạy về phía chỗ bán vé, lúc này tôi mới nhớ ra, cô bé vẫn còn cầm chiếc áo khoác da của tôi. Nhìn thấy mình vẫn còn đang mặc quần áo ngủ, tôi chỉ có thể mặc bộ đồ mà cô bé trộm được.

Cô bé nhanh chóng mua hai vé, kéo tay tôi vui sướng đi vào trong công viên. Nhìn dáng vẻ vui sướng ấy, tôi hơi có chút không hiểu, cô bé rốt cuộc là Tô Tô hay là một người khác.

Công viên buổi đêm ánh đèn lấp lánh, dường như còn đẹp hơn cả ban ngày. Vừa vào công viên, cô bé đã mua luôn một chiếc bờm phát sáng hình sừng bò đeo vào đầu, vô cùng đáng yêu.

“Thưởng cho anh một cái kẹo bông!”. Tô Tô cầm ví tiền của tôi, mua hai cây kẹo bông rất to, đặt một cây vào tay tôi.

Có lẽ là cô bé rất xinh đẹp, lại đeo chiếc bờm sừng bò kiểu ma quỷ và ăn kẹo bông nên lại càng dễ thương, những cậu con trai đi qua đều nhìn về phía chúng tôi. Còn Tô Tô không hề để ý, kiêu ngạo nhìn bọn họ, rồi càng khoác chặt tay tôi hơn, làm bọn họ vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ. Còn con dao gọt hoa quả không biết bị cô bé vứt đi đâu rồi.

“Được rồi, chúng ta đi chơi đi!”. Cô bé ăn hết cây kẹo bông, nở một nụ cười thoải mái, nắm chặt tay tôi, cùng tôi chạy đến cửa ra vào của trò thuyền xuyên mây.

Đây không phải lần đầu tôi đến công viên, nhưng một mình đi với con gái đến công viên chơi buổi đêm như thế này thì đây mới là lần đầu.

Vì buổi tối vừa mưa một trận, người trong công viên không nhiều, chúng tôi không cần xếp hàng, muốn chơi gì thì chơi, ở đây thật giống như công viên của riêng hai chúng tôi vậy. Nhưng tôi không hiểu, tại sao tôi phải chơi cùng cô bé, người con gái trước mắt tôi bây giờ có phải Tô Tô không? Tôi đang chơi với Tô Tô hay chơi với một người khác? Buổi tối với vô vàn những điều chưa biết, chiếc tàu lượn lao đi trong đêm tối, ánh đèn đủ màu sắc như đường hầm không gian lướt qua người chúng tôi, cô bé nắm chặt tay tôi, gào to hết sức.

Một lúc sau hầu như những trò chơi cảm giác mạnh chúng tôi đều đã chơi hết, cũng gần hết đêm rồi. Chợt phát hiện đã lâu lắm rồi tôi không điên cuồng như thế này. Còn “Tô Tô” người đầy mồ hôi, cũng hơi mệt.

Đột nhiên, cô bé lại cao hứng nắm lấy tay tôi, kéo tôi chạy đi: “Bánh xe mặt trời!”.

Tôi bỗng nhớ ra Tô Tô thích nhất là trò chơi này, mấy ngày trước còn nhõng nhẽo đòi đi cùng tôi... Cô nhóc này, rốt cuộc có phải là Tô Tô hay không?

Tôi ngẩng đầu nhìn bánh xe, lại nhìn sắc trời phía sau, bầu trời vốn một màu đen kịt đã mờ mờ sáng, bình minh sắp đến.

Bánh xe khổng lồ chuyển động, đem theo tôi và cô bé chầm chậm đi lên phía trên. Người chơi vắng vẻ, khoang của chúng tôi trước sau đều không có người, lúc này bánh xe chuyển động cực kỳ chậm.

“Tô Tô” nhàn nhã tựa người vào cửa kính, thưởng thức cảnh vật bên dưới.

Bánh xe càng lên cao, những trò chơi lúc nãy chúng tôi cùng chơi dần diện ra trước mắt. Đột nhiên, cô bé nghiêng đầu, dựa vào vai tôi. Cơ thể thơm tho của cô bé thật mềm mại, ánh mắt vừa tinh nghịch, lại vừa giảo hoạt và tinh quái.

“Em...”. Tôi nhìn cô bé, đang định nói, cô bé liền cười, nũng nịu nói: “Mãi chả tìm thấy chỗ nào để hôn anh cả”.

Nghe thấy cô bé nói vậy, tim tôi đập thình thịch. Quả nhiên, cô nhóc này không phải đến đây để ngắm cảnh mà có ý đồ khác.

Không đợi tôi phản ứng, cô bé thuận thế ngồi dậy, nhanh nhẹn lật người, vốn đang dựa lưng vào tôi, giờ đã biến thành quyến rũ cúi xuống, đôi tay nhỏ nhắn mịn màng, như con rắn nhỏ, vòng quanh cổ tôi, kéo đầu tôi xuống.

Tôi bị cô bé ghì chặt vào môi, ngỡ ngàng không nói được câu nào.

Cơ thể đầy đặn của cô bé ép sát vào ngực tôi, đôi tay loạn xạ ôm lấy cổ tôi. Không thể không nói, cô ấy hôn rất tệ. Nhưng đôi môi mọng và mùi hương quyến rũ lại khiến người ta đắm chìm và đầy dư vị.

Hơi thở của cô bé trở nên gấp gáp, hai tay từ cổ áo luồn vào trong áo tôi, nhưng lại không biết tiếp tục thế nào. Tôi đỡ lấy cô bé, muốn dứt ra, nhưng lại sợ làm tổn thương cô bé. Nghe nói những người mộng du, nếu đột ngột đánh thức họ, sẽ làm họ bị tổn thương nặng nề.

Đột nhiên, cô bé mạnh mẽ đẩy tôi ra.

“Chỉ có tôi được chủ động, không cho phép anh chủ động”. Cô bé trợn mắt, nói.

Gió lạnh buổi sớm thổi qua trán cô bé, làm bay bay làn tóc. Khuôn mặt nhỏ xinh còn hơi ửng đỏ, ánh mắt lại vô cùng hung hăng.

Tôi ngại ngùng cười xòa, nhận thấy mình đang làm chuyện không hay với Tô Tô, trong lòng hơi bất an.

“Em yêu anh. Từ hôm nay trở đi, anh là bạn trai của em”. Cô bé nắm lấy cổ áo vest của tôi, tuyên bố dứt khoát.

“Anh còn chưa đồng ý mà”. Tôi nói.

“Không đồng ý cũng phải đồng ý!”. Cô bé đẩy tôi ra trước mặt, ngang ngược định hôn tôi lần nữa.

Nhìn thấy cô bé giống như một con khỉ ham ăn, nhảy nhót trong lòng tôi, tôi vừa tức vừa thấy buồn cười, vội vàng ngăn cô bé lại, cố ý tỏ ra bất lực thốt lên: “Haizz, đúng là không hiểu thế nào là lãng mạn cả!”.

“Cái gì mà lãng mạn với không lãng mạn!”. Cô bé nôn nóng như có lửa đốt, bỏ hai tay tôi ra, lại tiếp tục định hôn tôi.

Tôi vội vàng lùi lại phía sau, tránh khỏi cặp môi nhỏ của cô bé, rồi nắm chặt cổ tay nõn nà của cô, ôm cô bé vào lòng. Cô bé rất khỏe, nhưng trong sự khống chế của tôi, cũng không thể thoát ra được.

“Nhìn xem, cảnh bên ngoài thật đẹp, bỏ lỡ thì phí lắm”. Tôi dùng cằm ghì chặt vai cô bé, chỉ ra phía ngoài, nói.

Theo hướng tay tôi chỉ, Tô Tô cũng nhìn ra phía ngoài.

Lúc này đúng là thời khắc bóng tối và ánh sáng giao thoa, ánh sáng ẩn trong tầng mây ở phương đông chậm chạp ló ra, phần còn lại của thế giới vẫn còn bị bóng tối bao phủ.

Khoang xe của chúng tôi sắp đến đỉnh cao nhất của bánh xe mặt trời, cả thành phố dường như cũng để lộ ra vẻ ngủ say của nó, ánh đèn thưa thớt, giống như một bầu trời sao ứng với bầu trời trên cao.

Cảnh đẹp dường này, có một cảm giác tráng lệ hùng vĩ. Đây là cảnh tượng mà ngồi bánh xe mặt trời vào ban ngày không bao giờ có thể thấy được.

Đúng vào lúc trái tim tôi đang rung động, cứ nghĩ rằng cô bé cũng sẽ bị cảnh đẹp tráng lệ bên ngoài hấp dẫn, thì tôi lại phát hiện cô bé vừa hơi hiếu kỳ nhìn cảnh quan bên ngoài, vừa nhìn tôi hy vọng

mong chờ.

Ánh mắt này rõ ràng đang nói: Bây giờ đã hôn được chưa?

Vẻ mặt này của cô bé, càng làm tôi vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ có thể tiếp tục ghì chặt cô bé.

Ở chân trời sáng lên tia sáng thực sự đầu tiên.

Tiếp theo đó, hàng vạn tia sáng chọc thủng màn mây, tỏa ra từ cuối chân trời!

Chúng tôi ở trên đỉnh của bánh xe mặt trời, tận mắt ngắm nhìn mặt trời mọc!

Nhìn thấy cảnh sắc tráng lệ này, cô bé cuối cùng cũng bị chấn động, quay đầu lại, nhìn ánh sáng màu vàng xuyên qua tầng mây, lao về phía chúng tôi.

Nhìn bộ dạng ngạc nhiên vô cùng của cô bé, rõ ràng là lần đầu nhìn thấy mặt trời mọc. Tôi để cô bé tựa vào lòng mình, nhẹ nhàng ôm rồi hôn lên mái tóc tơ. Bỗng dưng tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, như thể người tôi đang ôm trong lòng chính là người con gái số mệnh đã an bài sẽ ở bên tôi kiếp này. Có lẽ vì ánh sáng hơi chói mắt, cô bé hơi quay đầu lại, nhào vào lòng tôi.

Giây phút mặt trời chiếu rọi trái đất này, cô bé dường như đã bị cảm động, ánh mắt rạng ngời, ánh lên những ánh nhìn ấm áp.

“Anh Tiểu Mân?”. Cô bé nghi hoặc thốt lên.

“Tại sao em lại ở đây?”. Cô bé phát hiện mình đang ở trên bánh xe mặt trời, mà tôi lại đang ôm cô bé, ngạc nhiên hỏi.

“Anh... Đây...”. Tôi vô cùng hoang mang, không biết phải trả lời thế nào.

Đúng lúc này, Tô Tô sau một đêm vui chơi thỏa thích, chợt mệt mỏi, đổ vào lòng tôi, ngủ thiếp đi.

Sự việc biến chuyển quá nhanh, tôi không kịp phản ứng. Nhìn cô bé lại chìm vào giấc ngủ say, tôi không dám đánh thức, khoang xe xuống đến mặt đất, tôi ôm cô bé, rón rén đi ra khỏi công viên, đặt cô bé vào trong xe, nhanh chóng lái xe về Lam Kiều Hoa Uyển. Chung cư vẫn yên lặng, chỉ có phòng tôi còn sáng một ánh đèn mờ mờ. Ba người họ vẫn đang ngủ.

Tôi bế Tô Tô đi vào trong chung cư. Cơ thể Tô Tô rất nhỏ nhắn, cô bé có một cơ thể duyên dáng yêu kiều của một thiếu nữ, nhưng vẫn có vẻ mềm mại và làn da láng mịn của trẻ con, ngoài việc tuổi còn nhỏ và khí chất còn chưa đủ ra, tất cả các mặt khác, tuyệt đối là một mỹ nữ tuyệt trần.

“Ngoan, về phòng mình ngủ đi, bên ngoài không còn sấm nữa rồi”. Tôi ôm cô bé đi về phòng, đặt cô bé lên chiếc giường nhỏ màu hồng.

“Vâng...”. Tô Tô nửa tỉnh nửa mê trả lời, chớp mắt đã ngủ say.

Tôi thay áo cho cô bé, giúp cô mặc quần áo ngủ vào. Cái cảm giác như đi ăn trộm này, bán Tô Tô đi rồi lại mua Tô Tô về, làm tôi cảm thấy mình giống như một kẻ buôn người. Nhưng, tôi bị cô bé chiếm lấy làm bạn trai, bị cô ấy “cưỡng hôn”, sau này còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, hóa ra sói già đóng giả cừu non ở đây lại là Tô Tô...

Trên bầu trời bên ngoài cửa sổ, những ngôi sao dần dần lộ ra khỏi tầng mây. Hôm nay thời tiết đẹp. Không biết bọn Linh Huyên có biết chuyện tôi và Tô Tô đi du ngoạn lúc nửa đêm hay không. Tôi thở dài một hơi, cảm thấy mệt mỏi rã rời, bèn về phòng ngủ.

alt
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc