Khi tôi đến công ty, Trình Lộ đang bận rộn. Cô ta liếc tôi một cái, có vẻ rất không vui.
Thời tiết dần ấm lên, Trình Lộ cũng mặc ít đi. Hôm nay cô ta mặc một bộ váy đen theo phong cách điển hình của phụ nữ công sở, tràn đầy cảm giác chín chắn vững vàng.
Những đường cắt tinh tế của chiếc váy đen giúp làm nổi bật đường nét cơ thể, lại kết hợp với một đôi giầy cao hở mũi, làm thân trên của cô ta càng trở nên đầy đặn.
“Giám đốc Trình ngày càng đẹp”. Tôi tán dương cô ta. Bây giờ là thời điểm quan trọng trong cuộc chiến giữa chúng tôi và tập đoàn xuất bản Hùng Đại Bắc Kinh, tôi không muốn làm quan hệ với cô ta xấu đi.
Trình Lộ “hứ” một tiếng, không thèm giải thích.
“Tôi đến muộn có hai tiếng, cô không cần phải như thế chứ?”. Tôi nói.
“Bạn học của anh không mời anh ăn cơm được, gửi quà đến kia kìa”. Trình Lộ cầm một phong thư chuyển phát nhanh, ném cho tôi.
Tôi nhìn thấy người gửi là Cố Sảnh, địa chỉ gửi là tập đoàn xuất bản Hùng Đại Bắc Kinh, thấy hơi kinh ngạc.
Trình Lộ nhìn tôi vừa ghen tuông kịch liệt vừa đầy vẻ thù địch, làm như tôi không có lập trường không bằng.
Tôi vừa đỡ đòn vừa mở phong bì ra, nhìn thấy bên trong là một cuốn tiểu thuyết mới toanh.
Chiến trường.
Đây chính là cuốn tiểu thuyết đầu tay của Carl Sura, cũng là cuốn tiểu thuyết làm cho tên tuổi của ông ta ở Mỹ nổi như cồn và làm dậy lên một làn sóng xuất bản lớn.
Bìa sách màu xanh da trời cực kỳ tinh xảo. Hơn nữa chất liệu giấy cũng rất được coi trọng, tuy chỉ là quyển sách bìa mềm, nhưng lại có sự tinh tế của những quyển sách bìa cứng. Trong cuốn tiểu thuyết có thêm vào mấy trang hình minh họa, không hoa mỹ, nhưng rất phù hợp với bầu không khí của truyện, cũng vừa hay chia cuốn tiểu thuyết thành mấy phần.
Kèm theo cuốn tiểu thuyết còn có một bức thư. Mặt trước của bức thư viết: Lương Mân đích thân mở phong thư.
Nét bút trôi chảy này đúng là chữ do chính tay Cố Sảnh viết.
Tôi cầm bức thư lên, thấy Trình Lộ đang dán mắt vào tôi, nghĩ một lúc, rồi bóc thư ngay trước mặt cô ta.
“Tiểu thuyết đã xuất bản, gửi trước cho anh một quyển, nếu có chỗ nào còn thiếu sót, nhờ anh chỉ bảo cho. Trang bìa dùng màu mà anh thích nhất, vừa hay cũng là màu của trang bìa cuốn sách mới của bên anh, hy vọng anh không thấy phiền. Công ty An Mặc trong ngành xuất bản phía nam cũng được coi là một công ty có tiếng, em nghĩ anh cũng sẽ ra tay trổ tài, chưa chắc đã thua em”.
Viết đến đây, Cố Sảnh bỗng xuống dòng: “Ngoài ra, sau khi anh rời khỏi Bắc Kinh, lòng em có đôi chút nhớ nhung. Khi nào xong việc, có thể em sẽ đến gặp anh”.
Tiếp theo, là chữ kí của Cố Sảnh.
Tôi đặt thư xuống, quay đầu nhìn Trình Lộ.
“Hứ”. Trình Lộ có hơi bực mình, quay mặt đi.
“Đây là thư thách thức cô biết không? Cô ấy chỉ gửi cho tôi mỗi một quyển Chiến trường, cô còn không hiểu ý của cô ấy sao?”. Tôi nói.
“Không cần phải giải thích với tôi”. Trình Lộ bĩu môi, không biết cô ta đang tức cái gì.
Tôi cười cười, đút bức thư vào phong bì, rồi cũng cất Chiến trường đi.
Tình trường như chiến trường, chiến trường cũng như thương trường. Tên cuốn sách lúc này đọc lên rất hợp với tình cảnh hiện nay.
“Trình Lộ, bảo Tô Tô thiết kế thêm kẹp sách cho cuốn tiểu thuyết của chúng ta, viết thế này: Sau ba cuốn tiểu thuyết thử nghiệm, tác phẩm mới nhất của Carl Sura, với tầm vóc của một tác gia thực sự, hoàn toàn vượt qua chính mình, được đề cử giải Nobel Văn học, đỉnh cao của thực lực, không thể thay thế”. Tôi rút ra một tờ giấy A4, phác thảo, nói.
“Tính cạnh tranh của câu PR này mạnh quá nhỉ”. Trình Lộ cuối cùng cũng không còn tức giận với tôi nữa.
“Bọn họ đã muốn đấu, thì đấu một trận sứt đầu mẻ trán đi!”. Tôi nói. “Ha ha, sao lại đằng đằng sát khí thế?”.
Đột nhiên, tiếng của Trình Tư Vy vang lên ở phía cửa văn phòng phòng bản quyền.
“Chị Tư Vy, đúng là khách quý”. Trình Lộ quay đầu nhìn sang, hướng về phía cửa nói. Trình Tư Vy nở nụ cười, đi vào bên trong.
Cô ấy mặc một bộ đồ màu đen, nho nhã mà cao quý. Đặc biệt là mái tóc màu vàng kim thả trên vai áo màu đen, cho người ta cảm giác rất đặc biệt. Những đồng nghiệp nam của phòng bản quyền chưa gặp Trình Tư Vy bao giờ, bây giờ thấy cô ấy xuất hiện, ánh mắt lần lượt ánh lên vẻ khen ngợi.
“Giám đốc Trình, hôm nay tôi qua thăm chút thôi, không ảnh hưởng đến công việc của mọi người chứ?”. Trình Tư Vy đi đến trước mặt chúng tôi, hỏi Trình Lộ.
Trình Lộ nhìn Trình Tư Vy: “Chị Tư Vy dạo này không bận sao? Khảo sát dự án bản quyền tiến hành thế nào rồi? Nghe nói mấy hôm trước còn đi chơi ở miếu Thành Hoàng? Không biết Lương Mân, nhân viên xuất bản mũi nhọn của công ty chúng tôi có thuộc một trong những nội dung khảo sát không?”.
“Ha ha, giám đốc Trình thật là biết đùa. Tôi và Lương Mân là bạn, không xen việc công vào. Thực ra hôm nay, tôi cũng chỉ là tiện đường vào thăm thôi, một lát sẽ đi”. Trình Tư Vy cười lạnh nhạt, dùng ngón tay vén lọn tóc vàng bên tai, trông rất gợi cảm.
“Thế thì đúng là đáng tiếc, vốn tưởng có cơ hội mời chị Tư Vy ở lại dùng bữa trưa”. Trình Lộ lắc đầu, nói.
Trình Tư Vy là một người vô cùng thông mình, cô ấy cảm thấy sự cảnh giác của Trình Lộ đối với mình, đi về phía tôi, cầm quyển Chiến trường trên bàn lên: “Quyển này của tập đoàn xuất bản Hùng Đại Bắc Kinh, nhanh thế đã xuất bản rồi à?”.
“Chị Tư Vy hình như biết được nội tình?”. Tôi hỏi.
“À, ba cuốn tiểu thuyết, là tôi bán bản quyền cho họ”. Trình Tư Vy thản nhiên nói.
Trình Lộ kinh ngạc nhìn cô ấy.
“Phó tổng giám đốc phòng thị trường của tập đoàn xuất bản Hùng Đại Bắc Kinh tìm tôi nói chuyện, tôi thấy cô ấy có cách hiểu về giao dịch bản quyền rất độc đáo, hơn nữa cô ấy cũng phân tích rất rõ những ưu thế của tập đoàn mình, nên tôi đã đưa cho cô ấy bản quyền của ba cuốn tiểu thuyết trước đây của Carl Sura. Với thực lực của bọn họ, có thể đồng thời ra ba quyển sách”.
“Cô ấy là Cố Sảnh?”. Tôi vội hỏi.
“Cô ấy là bạn hồi đại học của anh đúng không? Năm đó anh nhường suất làm việc ở ngân hàng cho cô ấy nên mới ở lại Bình Hải phải không? Những điều này tôi đều biết. Bên ngoài không tránh kẻ địch, bên trong không tránh người thân. Cô Cố Sảnh rất có năng lực, tôi yên tâm khi đưa bản quyền của My VVorld cho anh, thì cũng rất yên tâm khi đưa bản quyền ba quyển còn lại cho cô ấy. Hơn nữa, cho hai bên cạnh tranh với nhau, tôi mới biết ai thích hợp với dự án bản quyền của WWolters Kluwer”. Trình Tư Vy cười thản nhiên, dường như tất cả đều nằm trong tay cô ấy.
Tôi suy đi nghĩ lại, chúng tôi có thể có được một quyển sách của Carl Sura đã là rất may mắn, lại ép Trình Tư Vy sao không đưa nốt những quyển còn lại cho chúng tôi, cũng có chút không hợp tình hợp lý.
“Nếu muốn giành được dự án bản quyền, thì hãy cố gắng chứng minh thực lực của các bạn”. Trình Tư Vy nhìn tôi, lại nhìn Trình Lộ, “Vốn định hẹn anh đi ăn, nhưng anh và giám đốc Trình bận như vậy, thì để hôm khác tôi lại đến tìm anh vậy”.
Cô ấy dường như muốn nói: Trình Lộ có thành kiến với tôi, tôi cũng không tiện mời anh đi ăn, lần sau gặp riêng đi. Câu này rõ ràng là nói cho Trình Lộ nghe.
Trình Tư Vy chầm chậm đi ra khỏi văn phòng trong ánh mắt của mọi người, vẫn rất nho nhã.
Thấy tôi nhìn về phía cửa ra vào rồi chìm vào suy nghĩ, Trình Lộ cố ý ném quyển Chiến trường lên bàn tôi, như tự nói một mình: “Hứ, còn nói không có gì, cơ hội làm việc ở ngân hàng cũng nhường cho người ta rồi”.
Tôi cười khổ sở, cất quyển tiểu thuyết vào ngăn kéo, Trình Lộ không biết lòng tôi đang rối rắm trăm bề. Mấy ngày tiếp theo, tôi và Trình Lộ bận chuẩn bị các hoạt động cho ra cuốn sách mới, Tô Tô ngày nào cũng báo cáo với tôi tình hình phản ứng trên fforum, Cố Sảnh không liên lạc với tôi, Trình Tư Vy không đến tìm tôi, Tử Hà cũng không xuất hiện.
Thứ sáu, thời tiết thật đẹp, quét sạch mọi u ám của những ngày qua, bầu trời vô cùng trong xanh.
“Anh Tiểu Mân! Sáng nay, phản hồi ở forum đã là hơn tám nghìn rồi! Chỉ đăng đại một tin, mà đã trở thành hot topic của fforum trường rồi, anh thật lợi hại!”. Tôi vừa đi ra khỏi phòng, Tô Tô đã chạy xộc đến.
Mấy ngày hôm nay, do Tô Tô đăng tin tôi sẽ quay về trường trên diễn đàn, phản hồi ngày càng nhiều, số lượng phản hồi như quả bóng tuyết đang lăn, cái này cũng là kết quả mà tôi dự tính sẽ đạt được.
Nhìn vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa hưng phấn của cô bé, tôi cười: “Được rồi, chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đi đến trường”.
“Vâng vâng! Hôm nay chị Hiểu Ngưng và chị Linh Huyên đều xin nghỉ, đến trường cổ vũ anh đấy!”. Tô Tô kích động nói.
Cô bé đang nói thì cửa phòng của Hiểu Ngưng mở ra, cô ấy cũng từ trong phòng đi ra.
Cô ấy mặc một chiếc áo mềm mại tao nhã, cổ hình lá sen có đăng ten. Phần eo có thắt một chiếc nơ hình con bướm, toát lên vẻ ngọt ngào, trẻ trung.
Trên người cô ấy không có đồ trang sức gì quá rực rỡ, đơn giản nhưng lại thể hiện được sự hấp dẫn mê hồn, nhìn thì thấy màu sắc giản dị, nhưng lại thể hiện được vẻ đẹp thục nữ nhã nhặn. Quả nhiên, với khí chất của Hiểu Ngưng, rõ ràng không cần trang điểm lòe loẹt cũng có thể nổi bật trong một đám đông người đẹp.
Nhìn thấy Hiểu Ngưng như vậy, không chỉ tôi, ngay cả Tô Tô cũng ngẩn cả người.
“Hôm nay có đánh chút phấn”. Nhìn thấy tôi và Tô Tô đều bần thần cả người nhìn cô ấy, Hiểu Ngưng hơi ngại ngùng sờ mặt mình, “Có phải là đánh trắng quá không?”.
“Hiểu Ngưng, mình phải nói, cậu trang điểm một chút là không hề kém Trình Lộ”. Linh Huyên đi tới.
“Trình Lộ biết trang điểm, mình không so được với cậu ấy”. Hiểu Ngưng bẽn lẽn cười, “Lúc nào thì đi?”.
Cô ấy cười, cũng rất nhã nhặn yêu kiều. Tôi có thể hình dung, một Hiểu Ngưng như thế này đến Học viện Thương mại Hoa Đông, sẽ thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của các sinh viên nam.
“Một lúc nữa là đi rồi. Mình cũng phải đi thay đồ”. Linh Huyên đặt bánh gato xuống bàn, đi về phòng. Tô Tô cũng vào theo.
Phòng khách chỉ còn tôi và Hiểu Ngưng.
Cô ấy nhìn tôi, tôi nhìn cô ấy, không ai nói gì.
“Em ăn chút gì đi, anh cũng đi thay quần áo”. Tôi đứng dậy, nói với cô ấy một câu, rồi về phòng mình chọn quần áo.
Khi tôi ra khỏi phòng lại càng ngạc nhiên hơn, “đội cổ động” bốn người đã xếp hàng ngang ở phòng khách.
Cách ăn mặc trang điểm của ba người còn lại đều toát lên hơi thở mùa xuân. Dễ nhận ra rằng, bọn họ đã dụng công chọn quần áo kỹ lưỡng hơn mọi ngày. Linh Huyên mặc một bộ vest bằng lụa hai màu đen trắng, làm nổi lên sự tinh tế của đường nét cơ thể, tự do tự tại, rất phù hợp với thời tiết trong xanh ngày hôm nay.
Còn Trình Lộ bên cạnh mặc một chiếc áo khoác mang đầy hương vị mùa xuân, đối với nhiệt độ hiện tại thì có hơi lạnh một chút, nhưng đôi vai chợt ẩn chợt hiện và không cần thắt dây lưng là đã có thể làm nổi lên đường nét tinh tế của bờ eo thon nhỏ, đem lại cho cô ta không ít tự tin. Khí chất của cô ta không cần nói cũng thu hút được ánh mắt của tôi, không hổ danh là “đóa hoa của trường Đại học Ngoại ngữ”.
Còn Tô Tô, phong cách chủ đạo vẫn là dễ thương, cô bé mặc một bộ đồ lửng đính hoa với hoa văn thêu rất đẹp, một cảm giác đẹp trong sáng và tự nhiên, toát ra vẻ yếu đuối khiến người khác muốn bảo vệ che chở, lại đeo thêm chiếc vòng màu vàng kim, thấp thoáng vẻ nữ tính. Thế hệ hoa khôi mới của trường dường như sắp xuất hiện.
Ba người bọn họ yêu kiều diễm lệ, còn Hiểu Ngưng với màu trắng nhẹ nhàng thanh khiết, điểm xuyết vào đó, bổ trự lẫn nhau.
Trong khi tôi đang ngắm nhìn họ, họ cũng đang ngắm tôi.
“Anh Tiểu Mân hôm nay mặc thật đẹp”. Tô Tô nhìn chằm chằm tôi vài giây, bước lại gần nói.
“Lâu lắm không mặc quần áo thời sinh viên, tự mình cũng cảm thấy ngượng”. Tôi cúi đầu nhìn chiếc áo khoác phóng khoáng và chiếc quần bò rách bươm.
“Đi thôi. Xuất phát”. Trình Lộ đi đến nói.
Hôm nay cô ta xịt nước hoa nhẹ nhàng, phong thái mê hồn. Kiểu trang điểm hôm nay của cô ta ngay cả ở Học viện Thương mại Hoa Đông tập trung nhiều người đẹp nhất ở thành phố Bình Hải, cũng tuyệt đối là đẳng cấp hoa khôi trường.
“ừ”. Tôi cầm chìa khóa xe, đi ra khỏi chung cư. Chiếc xe này hôm qua đã được tân trang lại, dưới ánh mặt trời rạng rỡ càng trở nên sáng bóng bắt mắt. Chiếc BMW bóng láng đẹp đẽ này lại chở bốn cô mỹ nữ tuyệt trần, thật sự rất xứng.
Tôi chở họ đến Học viện Thương mại Hoa Đông. Trên đường, Trình Lộ gọi điện thoại đốc thúc phòng phát hành chở năm nghìn quyển sách đến Học viện.
Còn Linh Huyên mở cửa sổ xe, mặc cho gió ấm vuốt ve mái tóc đẹp của cô, đôi hoa tai màu vàng lay động, có một phong thái làm rung động lòng người. Theo như phong cách ăn mặc hôm nay của họ, nếu như phải phân cấp, Linh Huyên cho người ta cảm giác như sinh viên năm tư, trưởng thành và có sức hút; Trình Lộ giống sinh viên năm ba, tự tin và xinh đẹp; Hiểu Ngưng giống sinh viên năm hai, hiểu biết và thuần khiết; Tô Tô chính là sinh viên năm nhất điển hình, đáng yêu và hoạt bát, tràn đầy tinh lực và sự tò mò.
Tôi vừa lái xe, vừa ngắm nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu.
“Hôm nay là thứ sáu, người chắc không đông. Bạn học cũ của anh Tiểu Mân lúc này cũng đã đi làm, không có cách nào đến được nhỉ?”. Tô Tô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có chút lo lắng nói.
Tôi mỉm cười, không nói gì.
Chiếc xe đã đến gần Học viện Thương mại Hoa Đông, đi theo bức tường bao với cây xanh rậm rạp, rẽ một cái, là đến con đường chạy thẳng vào cổng chính.
Chỉ thấy trên đường bên ngoài trường có một hàng dài xe ôtô. Như thể đến tham gia triển lãm xe ngoài trời, đủ các loại xe, đỗ từ phía đông của con đường kéo dài mấy trăm mét, cho đến tận phía tây của con đường cũng dài mấy trăm mét.
Còn trong quảng trường hình tròn ở cổng chính, xe cộ nườm nượp, mười mấy bảo vệ do trường cử đến, đang bận rộn chỉ huy những chiếc xe ra vào trường.
Tô Tô lần đầu tiên nhìn thấy nhiều xe như thế tập trung ở cổng trường, không khỏi ngạc nhiên đến độ há hốc miệng.
“Không phải là vị lãnh đạo nào mở cuộc họp ở đây đấy chứ?”. Trình Lộ cũng không dám tin vào mắt mình, nghi hoặc hỏi. Cảnh tượng như thế này hoàn toàn khác với dự tính của cô ta.
“Không phải. Nếu là lãnh đạo họp, cổng trường chắc chắn phải có biểu ngữ”. Hiểu Ngưng từ tốn nói. Phân tích điềm tĩnh mà đơn giản của cô ấy loại trừ suy đoán của Trình Lộ.
Tôi lái xe xuyên qua biển xe, tiến đến cổng chính.
Trong trường không có biểu ngữ hay bóng bay gì cả, nhưng khắp nơi là những chiếc xe hơi sáng bóng, chúng chính là công cụ tạo không khí tốt nhất!
So với trường học vào những ngày bình thường, Học viện Thương mại Hoa Đông hôm nay đúng là đông gấp đôi!
Lúc này tuy đang là giờ lên lớp, nhưng trên đường xung quanh trường toàn người là người!
Chạy dọc trường từ nhà A đến nhà G, tôi nhìn thấy trong giảng đường của các tòa nhà, học sinh ngồi ở gần cửa sổ đều thò đầu ra ngoài nhìn ngó. Rõ ràng, bầu không khí này đã làm cho những học sinh đang lên lớp kia không thể ngồi yên được.
Tôi chầm chậm lái xe, đi một vòng nhỏ quanh trường, mới tìm thấy một chỗ đỗ xe.
Họ lần lượt xuống xe, Tô Tô nhìn bốn phía, thấy trường học vốn rất yên tĩnh lúc này là cả một biển người, biển xe, nghi ngờ đây có phải là trường của cô bé hay không.
“Lương Mân, tôi đã đánh giá thấp lời hiệu triệu của anh rồi”. Nhìn thấy trong khuôn viên của trường còn náo nhiệt hơn cả triển lãm xe ô tô năm nay, Trình Lộ quay người nhìn tôi, nói.
“Anh Tiểu Mân quả nhiên lợi hại, chỉ đơn giản đăng một tin trên diễn đàn của trường, mà thu hút được nhiều người thế này”. Tô Tô thốt lên một tràng, đột nhiên nhìn thấy biển xe đỗ trong trường có của Trùng Khánh, Sơn Đông, Hà Nam, Giang Tô, An Huy, Triết Giang... Hầu như biển số xe của khắp nơi trên cả nước đều có, càng ngạc nhiên hơn hỏi tôi: “Bọn họ đều không phải ở Bình Hải?”.
Tôi cười: “Chính vì thế anh mới bảo em đăng tin trước mấy ngày”. Chính vào lúc chúng tôi nói chuyện, một chiếc xe hàng chở đầy sách đi qua chúng tôi, chạy đến trung tâm của hoạt động tuyên truyền lần này - Quảng trường nhà tổng hợp.
“Đi, qua đó thôi”. Tôi chỉnh chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, dẫn theo bốn người đi về phía nhà tổng hợp.
Chỉ thấy khắp nơi trên quảng trường đều là người. Đặc biệt là cái đình hóng mát cạnh hồ, từng tốp từng tốp người tụ tập lại, đang nhiệt tình giao lưu với nhau. Tống Siêu, chủ tịch hội sinh viên đương nhiệm dẫn theo một nhóm sinh viên mới, đang bận rộn tiến hành những chuẩn bị cuối cùng.
Trong cảnh tượng hỗn loạn như vậy, mọi người không hề chú ý đến sự xuất hiện của bốn mỹ nữ. Mọi người đang rất hăng hái đi tìm bạn học cũ của mình, nhiệt tình ôm chầm lấy nhau.
“Mọi người đang tìm bạn học cũ ngày trước của mình”. Linh Huyên nhìn thấy cảnh tượng này, cười tươi, nói.
“Không biết chúng em sau này tốt nghiệp, liệu có cơ hội tụ họp lại như thế này không?” Tô Tô than thở.
Hiểu Ngưng nhìn khắp tứ phía, không nói gì, chỉ cười cười với Trình Lộ. Bọn họ là bạn học thời cấp ba, sau đó thi vào đại học, cũng ở trong cùng một khu đại học, tình cảm sâu sắc nhất.
Tống Siêu đang chỉ huy mọi người bày biện đồ đạc, thấy tôi đi đến, vui mừng định gọi tên tôi, đột nhiên tôi làm động tác giữ im lặng, cậu ta lập tức hiểu ý, không gọi ra tiếng. Tôi đi đến, hỏi cậu ta: “Hôm nay có khoảng bao nhiêu người đến?”.
“Hiện tại đã có khoảng hai nghìn người, một lát nữa các hoạt động bắt đầu, chắc sẽ càng đông hơn. Đa số đều là những sinh viên cũ đã tốt nghiệp, những sinh viên trong trường bây giờ hầu hết đều còn đang lên lớp, những người không đi học cũng đang lần lượt qua đây góp vui rồi”. Tống Siêu nói.
Cậu ta vừa nói, vừa lướt mắt nhìn bốn người đứng bên cạnh tôi. Trên thực tế, bốn người con gái đến đây cùng tôi, bất kỳ người nào cũng đều là người đẹp cỡ hoa khôi trường, Tống Siêu hiếu kỳ về họ cũng là điều dễ hiểu.
“Các bạn lớp hai khoa Quản lý Công thương của Học viện Thương mại khóa 2000, đến bên này tập hợp!”. Đột nhiên, một chàng trai nhảy lên một bồn hoa, hét lớn.
Tống Siêu ngạc nhiên nhìn về bên đó: “Khóa 2000 cũng đến rồi, khi anh vào trường, bọn họ đã học năm tư rồi nhỉ?”.
“Năm tư...”. Tôi nhìn sang bên đó, đúng là không ngờ tới, thông báo họp mặt trên diễn đàn của trường lại thu hút được cả những sinh viên đã tốt nghiệp hơn năm năm rồi.
“Thành viên lớp ba Học viện Pháp luật khóa 2002 tập trung bên này!”. Một vài cựu lớp trưởng khác thấy cách tập hợp người như vậy hiệu quả, cũng làm theo, lần lượt tìm một bồn hoa đứng lên, rồi gọi lớn.
“Khóa 2002 Học viện Quan hệ quốc tế đến đây xếp hàng!”.
“Học viện Ngoại ngữ khóa 2004 đến bên này!”.
“Sinh viên Học viện Văn học khóa 2003, ở đây ở đây!”.
Trong phút chốc, đám đông ồn ào hẳn lên. Bọn họ đi cùng cả vợ, chồng, con cái, cả nhà cùng đi, giống như hoạt động gia đình ở trong công viên vậy.
“Tốt nghiệp đã nhiều năm, hầu như ai cũng đã kết hôn có con cái rồi”. Linh Huyên nhìn một đám người tập hợp náo nhiệt phía bên kia, cười dịu dàng, nói.
“Ngày hội học sinh” với hàng ngàn người này làm cho nơi này chật kín. Cảnh tượng huyên náo như vậy, đương nhiên làm cho trường học không thể nào học tập bình thường được.
Lúc này, thầy hiệu trưởng chống gậy, cùng mấy vị chủ nhiệm khoa đi đến phía tôi và Tống Siêu đang đứng gần gian có mái che.
“Ngại quá, thưa thầy, ồn ào quá, ảnh hưởng đến việc học tập của nhà trường”. Tôi tiến lên hai bước, chủ động nói với thầy hiệu trưởng.
“Không sao, mười giờ là tan học rồi”. Thầy giáo nhìn tôi, “Hoạt động mấy giờ bắt đầu?”.
“Mười rưỡi ạ, còn có nửa tiếng nữa, cho bọn họ điều chỉnh sắp xếp, đều là bạn học cũ đã mấy năm không gặp, hôm nay được gặp nhau, ầm ĩ cũng là bình thường, bắt bọn họ trật tự cũng không hợp lý lắm”. Tôi nói.
“Không hề gì”, thầy hiệu trưởng nhìn tôi, “Thầy đã thông báo cho các học viện, giờ học từ mười giờ sáng đến hai giờ chiều nay đều tạm thời hủy bỏ”.
Tiếp đó, thầy mỉm cười nhìn ngắm xung quanh: “Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều sinh viên cũ về lại trường như thế này, các khóa từ sau năm 2004 đến khá đông. Ha ha... Lương Mân không hổ là Lương Mân, “anh Tiểu Mân” không hổ là “anh Tiểu Mân”.
Nghe thầy gọi tôi như thế, tôi mỉm cười. Thầy hiệu trưởng nhìn thì có vẻ như xa cách, kỳ thực ai có công lao thành tích gì, trong lòng thầy đều nhớ rõ. Ding ding ding ...
Tiếng chuông hết giờ vang lên, sinh viên như dòng thủy triều tràn từ các ngả tụ về nhà tổng hợp.
Quảng trường nhà tổng hợp vốn đã chật ních người, thêm sự góp mặt của sinh viên trong trường, số người phút chốc tăng gấp đôi. Bọn họ được nghỉ học đương nhiên phải đến góp vui rồi.
Tôi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, quay đầu nhìn Tống Siêu: “Để ý chút nhé”.
Tống Siêu đem theo người của cậu ấy đi lên duy trì trật tự, còn tôi và Trình Lộ chỉ huy nhân viên công ty mở áp phích tuyên truyền ra, bày lên giá sách.
Trong lúc mọi chuyện đang tiến hành đúng theo trình tự, Tống Siêu đột ngột lo âu chạy tới, nói với tôi: “Anh Tiểu Mân, anh chàng Tam công tử đem theo người của đội bóng rổ đến gây rối, chúng em không ngăn được!”.
“Sinh viên năm hai cũng không trấn áp nổi, cái chức chủ tịch hội sinh viên của một sinh viên năm tư như cậu làm kiểu gì thế hả?”. Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, rồi ngẩng đầu nhìn dòng người ở phía xa.
Chỉ thấy cậu Tam công tử đem theo hơn hai mươi sinh viên thân thể cường tráng, dùng sức đẩy qua đẩy lại, ý đồ muốn gây náo loạn.
Nếu như xảy ra chen lấn, không biết có bao nhiêu người bị thương! Trong đó còn có những cựu sinh viên đem theo cả con nhỏ! Cái đồ ngu ngốc này, thật không hiểu biết gì hết! Ngay lập tức, tôi bốc hỏa lên, muốn chạy đến dạy cho cậu ta một bài học, nhưng dòng người đông đúc, tôi không có cách nào đi qua bên đó được!
Mắt nhìn quảng trường hàng nghìn người sắp rơi vào tình trạng hỗn loạn, đột nhiên, dòng người lại có một làn sóng chuyển động.
Một đội mặc quần áo trắng từ hai bên len vào, bao vây cả quảng trường.
Đám đông vốn đang hỗn loạn nhốn nháo, dưới sự khống chế của bọn họ, dần dần ổn định trở lại. Tam công tử vẫn muốn gây rối, đột ngột bị nâng lên, ném xuống cái hồ bên cạnh. Một cậu cắt đầu đinh cao một mét chín, mặc bộ đồng phục màu trắng đứng gần tôi nhất, quay người, đứng thẳng, nhìn tôi, cao giọng hét: “Trương Đại Ngưu đội phó Câu lạc bộ tán thủ Học viện Thương mại Hoa Đông, dẫn theo toàn thể một trăm sáu mươi tám thành viên, có mặt!”.
Hôm nay cậu ta mặc bộ võ phục tán thủ màu trắng, ngực bên trái có in “Câu lạc bộ tán thủ Thương mại Hoa Đông”, đây chính là đồng phục của Câu lạc bộ tán thủ chúng tôi năm đó.
Tôi xúc động nhìn cậu ta, trong khoảnh khắc không nói nên lời.
Nhìn thấy một trăm sáu mươi chín người bọn họ, tất cả đều mặc đồng phục trước đây, tôi không nhịn được phì cười: “Có ngốc không, hả?”.
“Có cái gì mà ngốc? Nếu như thấy ngốc, thì sẽ không vượt ngàn dặm xa xôi để đến đây! Em theo danh sách gọi điện cho từng người một, không có ai nói là không đến! Anh nhìn xem, đã tốt nghiệp bao nhiêu năm như thế rồi, không ai vứt đồng phục đi! Nhìn Tiểu Hắc xem, cậu ấy bay từ Vân Nam đến! Không nghỉ ngơi chút nào, chạy thẳng đến đây đấy!”.
Đại Ngưu trợn tròn mắt, nói.
Những cựu thành viên của câu lạc bộ tán thủ, có người đã giàu to, có người đã làm bố, có người đã mặc quen đồ tây, bọn họ lúc này mặc võ phục tán thủ thời còn học đại học, nhìn có vẻ không phù hợp lắm, thậm chí còn hơi buồn cười.
Nhưng, đúng như Đại Ngưu nói, ai sợ mất mặt chứ? Người không có ước mơ mới hay chê cười người có mơ ước là ấu trĩ không biết gì.
Không chỉ có một trăm sáu mươi chín người bọn Đại Ngưu, còn có tất cả những cựu sinh viên đến đây hôm nay, có ai là đến vì tiền chứ? Những ngày tháng nhiệt huyết thanh xuân ấy, cậu Tam công tử chỉ biết gây gổ kia làm sao mà hiểu được!
Còn nhớ hồi đó có mười mấy tên lưu manh ở ngoài đến trường bắt nạt một sinh viên năm nhất, bị tôi đem theo hàng nghìn học sinh truy đuổi, bọn họ phải trốn vào nhà vệ sinh kêu gào loạn xị, cuối cùng bị lôi ra đánh cho một trận tơi bời...
Còn nhớ hồi đó là lần đầu tiên lấy danh nghĩa hoạt động của toàn trường mà lễ Tình nhân được nghỉ học, đêm đó, giữa những con đường mòn trong trường, hàng vạn cây nến được thắp lên, hàng vạn người chờ đợi, con đường biến thành đại dương ánh lửa lãng mạn...
Còn nhớ hồi ấy có một cậu sinh viên lỡ chân rơi xuống hồ, mấy người chúng tôi đang tập luyện trong nhà thi đấu ở bên hồ nhân tạo, vội vàng xông đến, hơn một trăm người cùng lúc nhảy xuống hồ cứu người, lúc đó đang là mùa đông, nước hồ lạnh cóng...
Những mảnh ký ức rời rạc ấy vẫn tồn tại mơ hồ trong đầu tôi, chưa hoàn toàn tan biến.
Hoa Thương từ khi thành lập cho đến lúc đoàn kết mới được một vài năm ngắn ngủi. Nhưng không phải sự đoàn kết bề ngoài, mà là sự đoàn kết thực sự từ trái tim đến trái tim, sinh viên tốt nghiệp của mấy năm đó, không thể xóa nơi này trong ký ức.
“Gần đến giờ rồi, triệu tập mọi người xếp hàng từ phía đông sang, xếp thành năm hàng dọc”. Trình Lộ xen vào.
Đại Ngưu thấy Trình Lộ đứng cạnh tôi, chưa kịp động não suy nghĩ đã gọi to: “Chị dâu!”.
Một trăm sáu mươi tám người còn lại cũng đồng thanh hô theo: “Chị dâu!”.
Tiếng “chị dâu” vang vọng lên tận trời, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người lên người Trình Lộ.
Trình Lộ lủi lại hai bước, mặt đỏ bừng, vội vàng kéo cánh tay tôi, nói nhỏ: “Lương Mân, anh mau giải thích với họ đi”.
Tôi làm ra vẻ không hài lòng nhìn Đại Ngưu: “Đại Ngưu, đừng có gọi bừa”.
“Không phải chị dâu ạ?”. Đại Ngưu lại nhìn xung quanh tôi, nhìn Tô Tô, rồi nhìn Hiểu Ngưng, Linh Huyên, hỏi tôi: “Chị nào là chị dâu hả anh?”.
“Ý anh là...”. Tôi chỉ vào Trình Lộ, “Cô ấy vẫn chưa qua cửa, gọi chị dâu khó nghe chết được, gọi chị là được rồi”.
Thấy tôi giải thích như vậy, Trình Lộ trừng mắt, đánh cho tôi một cái. Dáng vẻ tức giận của cô ta cũng vô cùng đáng yêu.
Tôi cười ha ha, nhìn Đại Ngưu, khoát khoát tay: “Được rồi, Đại Ngưu, mau giúp anh điều hành họ xếp hàng đi!”.
Thế là Đại Ngưu kêu gọi một trăm sáu mươi tám anh em còn lại hình thành mấy bức tường người, phân cách mọi người thành năm phần, rồi hướng dẫn họ xếp hàng ngay ngắn.
Trong số những sinh viên đã tốt nghiệp có không ít người quen biết Đại Ngưu, lần lượt chào hỏi cậu ta. Còn mấy em năm ba năm tư nhìn thấy cậu ta cũng tỏ ra rất thân thiết.
Cứ như vậy, đám đông xếp thành năm hàng dọc, tôi và bọn Tô Tô mỗi người phụ trách một hàng, đứng dưới năm rạp che nắng nối tiếp nhau.
Vừa rồi tôi và bọn Tô Tô đứng trên bậc thềm của tòa nhà tổng hợp, mọi người đã nhìn rõ dáng dấp của bốn cô gái. Bây giờ đám đông ồn ào cuối cùng cũng đã ổn định lại, bọn họ càng có thể ngắm nhìn mỹ nữ từ khoảng cách gần, trông rất vui sướng, phấn khởi.
“Cô em mặc bộ đồ màu trắng xinh nhỉ, nhìn mặt lạnh lùng, rất có khí chất”.
“Cô em kia mới đáng yêu, cô ấy cười trông thật là ngọt ngào. Sao ngày xưa mình đi học không gặp được em nào xinh thế này nhỉ”.
“Cô ấy là sinh viên mới năm nay, tên Tô Tô”.
“Này, cậu nhìn cô em kia đi, em bên trái anh Tiểu Mân ấy, em mặc áo len đeo vòng cổ ấy, trông rất có khí chất, dáng người cũng chuẩn, chắc là người yêu của anh Tiểu Mân nhỉ?”.
“Cô em đó quả thật rất xinh, nhưng tớ thích em mặc váy liền màu đen trắng hơn, cảm giác rất dịu dàng. Cậu không thấy làn da cô ấy rất mịn màng à?”.
“Ông xã, anh nhìn cái gì đấy, còn nhìn nữa là em móc mắt đấy!”.
Đủ các lời bình luận vang lên từ phía đám đông đang tiến về phía trước. Đại Ngưu dẫn đầu câu lạc bộ tán thủ, duy trì trật tự đâu vào đấy.
Chiếc ô tô chở sách đã đến sau rạp che nắng, người của phòng phát hành chuyển từng thùng sách xuống, mở ra chất trước mặt chúng tôi.
“Tống Siêu”, tôi vẫy tay về phía Tống Siêu đang giúp mọi người vận chuyển sách, “Đưa loa cho anh”.
Tống Siêu vội vàng chạy lại, mở chiếc loa trong tay cậu ta, sau đó nhét vào tay tôi.
Tôi cầm chiếc loa, nói: “Đầu tiên, rất cảm ơn mọi người đã có mặt ở đây, tôi tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi mà mọi người vẫn nhớ đến tôi, quả thật rất cảm động. Thứ hai là, hoạt động hôm nay, chủ yếu để quảng cáo cho một cuốn sách mới, không đắt lắm, hai mươi lăm tệ một cuốn. Nói thật, cái tôi cần không phải hai mươi lăm tệ này của mọi người, mà hy vọng mọi người sẽ đọc kỹ cuốn sách này. Bây giờ rất nhiều người trong các bạn đã tốt nghiệp, phân tán đến các ngành các nghề, các vùng trên cả nước, các bạn là độc giả đầu tiên của cuốn sách này, tôi hy vọng nhận được sự ủng hộ của các bạn”.
“Được, tôi mua năm cuốn! Tôi mua mười cuốn!”. Trong đám đông, hết người này đến người khác nói.
Thấy tâm trạng kích động của mọi người, tôi cầm loa lên, nói: “Nhưng, số lượng sách có hạn, hôm nay chỉ có năm nghìn cuốn, mục đích của tôi không phải bán sách mà là muốn tuyên truyền quảng bá cho cuốn sách, nên mỗi người chỉ được giới hạn mua một cuốn, rất mong mọi người lượng thứ”.
“Hôm nay có chắc bán hết năm nghìn cuốn không?”. Trình Lộ ghé sát lại, “Năm nghìn cuốn... là lượng sách tiêu thụ của một cuốn sách best-seller tại một thành phố hạng trung, ở một trường đại học mà có thể tiêu thụ hết lượng sách này cũng coi là một kỳ tích rồi. Tình hình tiêu thụ thế này, thế nào báo đài cũng đưa tin nhỉ?”.
Tôi cười không trả lời. Trong lòng tôi, những lời bình tốt đẹp của độc giả chính là lời quảng cáo tốt nhất.
Chiếc kim đồng hồ treo trước thư viện ở phía xa đã chỉ mười giờ ba mươi, Trình Lộ gật đầu về phía tôi, ý bảo có thể bắt đầu được rồi.
Đại Ngưu mở lối, đang định cho mọi người vào thì đột nhiên phía bên kia quảng trường, lại xuất hiện một đoàn người khác.
Phía đối diện kéo lên một tấm băng rôn to.
Lần đầu phát hành bộ truyện đặc sắc của Carl Sura trong trường.
Bốn tấm áp phích mở ra theo chiều gió.
Cố Sảnh trong chiếc áo sơ mi có hai hàng khuy theo phong cách châu Âu, eo thắt chiếc nơ bướm, nét bình dị hòa quyện với vẻ xinh đẹp, trông vừa đơn giản vừa trang nhã, từ trong chiếc chiếc xe con đi ra.
“Là Cố Sảnh! Cố Sảnh! Hoa khôi đầu tiên của Hoa Thương!”.