Thẩm Đào suy nghĩ thật lâu về việc nên cảm ơn Tạ Ương như thế nào, nếu nói trắng ra thì cô không cất lên lời. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, một người từ nhỏ cứ dính giường là ngủ nay lần đầu tiên trằn trọc thao thức.
Lúc tỉnh lại, cô quyết định dùng cách của chính mình, còn nếu cậu không hiểu thì thôi vậy.
Tạ Ương tiến vào phòng học sau đó ngồi xuống, cô gái đằng trước liền xoay người lại, tóc đuôi ngựa buộc thấp đảo qua cánh tay đang chống trên bàn của cậu, có chút ngứa.
"Chào cậu, tôi tên là Thẩm Đào."
Tôi đã không còn cố ý giả vờ như không thèm để ý mà giải thích dư thừa thêm nữa, hiện tại tôi rất thích tên của mình, đó là nhờ những lời cậu đã nói.
Cậu... Đã hiểu chưa?
Tạ Ương nhấp môi cười. Thật là một quả đào nhỏ, chỉ có biểu đạt lòng biết ơn thôi cũng bắt người ta phải đoán.
"Chào cậu, tôi là Tạ Ương."
Thẩm Đào gật đầu xoay người sang chỗ khác, cô cảm thấy cậu đã hiểu rồi.
Quy củ của lớp 9 chính là mỗi tuần sẽ có một buổi đọc thuộc môn sinh vật, đây là kết quả do Phạm Dương Ba thương lượng với giáo viên Lâm của môn sinh. Giáo viên ngữ văn và tiếng Anh cũng rất dễ nói chuyện, thế nên mỗi tuần đều có một buổi sáng như vậy.
Môn sinh ở cấp ba vốn thiên về ghi nhớ, nhưng chỉ có Phạm Dương Ba dám khơi dòng cho tiết đọc thuộc môn sinh. Tạ Ương cảm thấy quyết định chuyển lớp của mình vô cùng chính xác.
Tạ Ương là người không chép bài, cậu cảm thấy không cần làm như vậy, cho nên bây giờ cái cậu có thể đọc cũng chỉ có sách giáo khoa.
Cô gái đằng trước lấy ra một tập giấy trắng bên trên dán hai chữ "Sinh vật" thật to.
Tạ Ương liếc mắt một cái vào ngăn kéo của cô, tất cả đều là những tập giấy giống nhau, bên trên viết các môn học khác nhau. Túi đựng bút của cô cũng là kiểu dáng đơn giản, có mấy cái bút đen, bút đỏ phổ thông.
Cậu vốn cho rằng cô sẽ dùng thật nhiều các loại bút kí hiệu có màu sắc rực rỡ giống như các cô gái khác. Kết quả lại không phải như vậy.
"Quan sát thí nghiệm phân bố DNA và RNA ở trong tế bào rút nguyên lý: nhóm methyl lục cùng tia la hồng đối với DNA, RNA có lực tương tác khác nhau. Trong thí nghiệp chất lượng axit clohidric 8% có tác dụng là..."
Giọng nói của cô rất trong trẻo, nghe vào giống như một đóa hoa bông gòn, ghi chép cũng có trật tự, thời gian đọc thuộc cô chỉ cần ngồi xem lại là được. Trên phần ghi chép chỉ có đỏ và đen, chữ viết ưu nhã lưu loát, ngay ngắn gọn gàng, thậm chí có một chút cảm giác lạnh lẽo.
Tạ Ương cảm thấy bàn phía trước che giấu cả một bảo tàng. Vì thế cậu dứt khoát chống tay, gấp sách lại, nhắm mắt nghe cô đọc.
Âm lượng của cô không lớn, dường như muốn bảo vệ giọng nói, cô chỉ đọc cho chính mình nghe, lại vừa đủ cho hai người bọn họ. Mép tóc sau của cô rất thấp, tóc còn luôn tràn ra cổ, có một loại ý nhị cổ điển.
Sáng sớm ánh nắng dừng trên cổ áo cô, Tạ Ương cảm thấy trắng đến lóa mắt.
40 phút đọc thuộc, giúp cậu nghe lọt rất nhiều những thứ trước kia đã xem nhẹ.
Một tháng sau, hai cũng cũng không có quá nhiều tiếp xúc, trừ mỗi buổi sáng thứ hai Tạ Ương sẽ có hoạt động "đơn phương" nghe đọc sách.
Tạ Ương rất nhanh đã hòa mình cùng các nam sinh trong lớp, những người có thành tích tốt thích tìm cậu thảo luận, những người thích chơi game cũng thích hẹn cậu cuối tuần đến quán net.
Trong lớp lúc thì Thẩm Đào nghe thấy cậu nói về hàm số lượng giác, trong chốc lát lại nói về Liên minh huyền thoại, cô cảm thấy cậu là sự tổng hòa giữa một học bá và học tra, giống như sinh ra vốn đã thích hợp với việc kết bạn.
Nhưng cũng không thấy cậu tiếp xúc nhiều với các cô gái, trừ giao lưu ngẫu nhiên với nữ sinh ngồi gần đó. Nhưng những điều này rất bình thường, thời cấp 3 mờ ám, nam nữ thân thiết sẽ luôn khiến người khác chú ý.
Tạ Ương phát hiện ra cô gái trước mắt có rất nhiều chi tiết nhỏ không giống bình thường, ví dụ như cô có rất nhiều bạn bè, thân nhất là với Văn Hựu Song.
Cô đối xử với người khác rất tốt, khi nghe người ta nói chuyện ánh mắt cô luôn chân thành tha thiết, nhưng cô cũng không tiếp xúc tứ chi với người khác. Nữ sinh cấp ba thích kéo tay nhau đi trên đường nhưng cô với Văn Hựu Song trước nay đều không như vậy.
Ví dụ như móng tay của cô luôn sáng bóng, cậu đoán là do cô sơn móng tay.
Ví dụ như có vẻ cô rất sợ lạnh, cô luôn luôn mặc nhiều hơn so với những người khác. Bây giờ mới đang là mùa thu, ra khỏi phòng học cô đã dùng khăn lụa để bảo vệ cổ, cô cũng sẽ không lộ ra mắt cá chân.
Cô dường như không có hứng thú với thế giới bên ngoài, vẫn luôn buộc tóc đuôi ngựa thấp, vuốt gọn ra sau tai. Tạ Ương cảm thấy mình đã gặp được cô gái hệ dưỡng sinh chân chính.
Lại qua ít ngày, thành phố tiến vào mùa đông. Tạ Ương phát hiện người phía trước bàn mình hình như không mang theo hệ thống điều tiết nhiệt độ cơ thể, cô luôn thay đổi theo nhiệt độ của hoàn cảnh. Mùa đông của phương nam phải lạnh đến một giới hạn thì trong phòng học mới bắt đầu mỗi ngày mở điều hòa.
Mấy ngày nay cô đều mặc thành một quả bóng, lạnh đến mức xoa tay, cô mặc áo lông nóng giống như muốn luộc chín tôm.
Tiết hóa hôm nay làm một bài thí nghiệm, Thẩm Đào lấy ra một tờ giấy, còn lại đem bài thi từ trên vai chuyển ra bàn phía sau. Tạ Ương giơ tay nhận lấy, cậu không cẩn thận đụng phải đầu ngón tay cô, cô gái nhỏ rõ ràng run lên một chút, cô ném bài thi xuống thu tay lại.
Tạ Ương kinh ngạc, đầu tiên là cảm thấy mình đã khinh bạc người ta, sau đó cậu lại khiếp sợ nghĩ ngón tay cô sao lại có thể mềm như vậy, cứ giống như đụng phải một khối bánh mật nhỏ. Sau đó cậu phát hiện vành tai của cô gái phía trước đỏ lên bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, thậm chí còn có xu hướng lan tràn đến cổ.
Tim Thẩm Đào nhảy lên bình bịch, từ nhỏ cô đã ghét nhất là tiếp xúc tứ chi với người khác.
Khoảnh khắc vừa rồi giống như có một dòng điện tê dại chạy qua, nhưng không có cảm giác khó chịu, hơn nữa cô còn cảm thấy mình như sắp bị thiêu cháy, tầm mắt phía sau nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô vốn muốn cởi áo khoác cũng không dám cởi.
Cứu với...
Kiểm tra trắc nghiệm lần này là công thức hóa học phức tạp, đây là phần cô không nắm chắc kiến thức, bây giờ toàn bộ đầu óc đều là một đống hồ nhão, sắp tan học mà cô mới làm được đến câu ba. Người phía sau viết rất nhanh, ngòi bút ma sát với trang giấy tạo nên tiếng vang sàn sạt, khiến cho Thẩm Đào càng thêm sốt ruột.
"Khụ, Thẩm Đào."
Giọng nói của thiếu niên không quá tự nhiên, cả người Thẩm Đào cứng lại.
"Cậu duỗi tay ra đây."
?!!
"Sắp nộp bài thi rồi. Tôi cho cậu chép đáp án."
À, thì ra là có ý này... Cô đúng là đã suy nghĩ nhiều rồi.
Thẩm Đào duỗi tay về phía dưới bàn của Tạ Ương, cô hy vọng động tác của cậu có thể nhanh nhẹn lên một chút, cô rất sợ giáo viên phát hiện ra.
Tạ Ương cúi người đem tờ giấy đặt vào trong tay cô, cậu do dự một chút, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay cô. Thẩm Đào bị kích thích đột ngột, theo bản năng cô nắm chặt tay, thiếu chút nữa là từ ghế nhảy dựng lên, tay nhỏ non mềm gắt gao bao bọc lấy ngón tay của Tạ Ương.
Sau nháy mắt sửng sốt, Thẩm Đào dùng vận tốc của ánh sáng rút tay về, cô bắt đầu múa bút thành văn chép đáp án.
Nhưng những nguyên tố hoá học cô vốn quen thuộc nay chợt trở nên xa lạ. Ngón tay của cậu ấy lạnh quá...
Tay của Tạ Ương vẫn đang sững sờ ở dưới bàn, trên ngón tay lưu lại cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay của thiếu nữ, cùng cảm giác ấm áp khi được cô nắm lấy, dường như còn dính một chút mồ hôi của cô nữa. Từ nhỏ cậu đã được giáo dục rằng không được bắt nạt con gái, nhưng rõ ràng vừa rồi cậu đã cố ý cào vào lòng bàn tay cô một chút.
Giống như có một cảm giác xa lạ bắt đầu nảy mầm. Cậu ở trước mặt cô chẳng hề có phong độ, bây giờ tất cả đều là ý xấu muốn trêu cợt Thẩm Đào. Còn 5 phút nữa là tan học, thiếu nữ không dám chép quá nhanh nếu không sẽ khiến cho giáo viên chú ý, cô khẩn trương đến mức trán toát ra một tầng mồ hôi, cổ tay bởi vì dùng sức cầm bút mà hơi lõm vào, làn da trắng nõn lộ ra hồng hào, khớp xương ngón tay đỏ bừng nhợt nhạt.
Sau đó cho tận đến khi tan học hai người cũng chưa nói thêm câu gì. Thẩm Đào rất muốn giả vờ như không có việc gì, nhưng cô không làm được, bị một nam sinh cào vào lòng bàn tay nhưng cô lại không cảm thấy chán ghét, chuyện này đã khiến cô sửng sốt. Tạ Ương lại đang sợ cô sẽ thẹn thùng vì chuyện này, rồi đi tìm Phạm Phạm xin đổi vị trí, nếu như vậy thì cậu khác nào dọa cho người ta chạy mất.
Còn 3 phút nữa là hết tiết tự học buổi tối, Thẩm Đào đã thu dọn xong cặp sách, cô ôm cặp ngồi sững sờ tại chỗ, khi tiếng chuông vang lên cô là người đầu tiên chạy ra khỏi phòng học.
Tạ Ương cuối cùng vẫn không nhịn được nhấp miệng cười. harry potter fanfic