“Cổ Nguyệt Lan là tên đại khốn kiếp!” Một tờ giấy chao liệng bay xuống……
“Cổ Nguyệt Lan là tên độc tài khốn kiếp!” Lại tờ nữa phiêu phiêu bay xuống………
“Cổ Nguyệt Lan là tên độc tài biến thái khốn kiếp” Thêm tờ nữa xoay xoay lượn xuống……..
“……….”
“Cổ Mông bị hại thật thê thảm!”
“Cổ Tiểu Đậu là chú mèo nhỏ bị chà đạp tàn nhẫn!”
“……………”
“Các đồng chí trong Huyền Nguyệt Sơn Trang! Hãy vùng lên đả đảo chính quyền độc tài!”
“Kiên quyết phản đối chính sách cường quyền của Cổ Nguyệt Lan!”
“………”
Khắp sơn trang rộng lớn, chao chao liệng liệng nghiêng nghiêng lượn lượn từng tờ từng tờ giấy trắng, bay bay đáp đáp từ cây cổ thụ cao tít tắp xuống……… trên rừng lá “tờ rơi” đó là dòng chữ tròn tròn to to, uốn uốn éo éo, khúc khúc khuỷu khuỷu, ngoằn ngoằn nghoèo nghoèo như đàn nòng nọc lũ lượt rủ nhau thi bơi.
Bất luận là nha hoàn hay thị vệ canh gác khắp nơi, khi nhìn thấy tiểu chủ nhân sắc mặt xanh xao đứng trên cành cây cao tít đều nơm nớp lo sợ lách qua rừng giấy trắng chạy như bay tới gốc cây.
“Tiểu thư! Người mau xuống đi!”
“Không!”
“Tiểu thư! Môn chủ cũng chỉ muốn tốt cho người thôi mà!”
“Hừ! Đạo đức giả…….”
“Cổ quản gia! Bác không cần phải khuyên cháu!”
“Tiểu thư……”
“Ba thúc! Mặc kệ nha đầu đó!” Đôi mắt xanh thăm thẳm lướt qua những dòng chữ trên giấy, Cổ Nguyệt Lan lạnh lùng ngăn cản: “Nếu đã thích thì cứ để nha đầu đó đứng trên đấy đi!”
“Hừ! Có van nài ta cũng không thèm xuống!” Vật thể trắng như tuyết cuộn tròn lại dựa vào chẽ cây cứng cáp, cái cằm mũm mĩm kiêu ngạo hếch lên, đôi mắt đen láy to tròn khiêu khích nhìn bạch y mĩ nam đẹp tựa thần tiên dưới gốc cây.
“ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG!” Trận trận sấm rền cùng với gió thét gào khiến cho thân hình bé nhỏ trên cây kinh hồn bạt vía, đung đưa chực ngã.
“Tiểu thư! Lão Cổ xin người đấy! Mau xuống đi mà!” Cổ Ba đại thúc thật lòng lo cho Nha Nha của chúng ta, ở dưới gốc cây run rẩy hoảng sợ nhìn vọng lên.
“Hừ! Cho dù có bị sét đánh thành than, Nha Nha ta vẫn quyết không xuống!” Ta chịu đựng đủ rồi!
“Môn chủ! Mưa sắp ập đến rồi!” Từng đàn mây đen ầm ập kéo tới. Gió giục mây vần, sét đánh rẹt rẹt cơ hồ muốn xé nát bầu trời.
Lại một đợt sét nữa đánh cái RẸT bên cạnh cây, thân hình tròn tròn bị dọa cho cứng đơ. Mưa ào ào trút nước, bé con không cẩn thận hẫng chân………
Đương lúc la hét chói tai thì thân hình cao lớn vận bạch y mau tốc phi lên, chuẩn xác mà say đắm đón gọn thân hình tròn tròn đang rơi xuống.
“Hu…….Cổ Nguyệt Lan, ngươi là đồ khốn!”
“Nha Nha ngoan………”
“Hu………Ta sắp bị sét đánh chết rồi ngươi cũng mặc kệ…….”
“Là sư phụ không tốt…….”
“Hu……..Cổ Mông thật đáng thương!”
“Ba thúc! Ngày mai bảo Cổ Mông về Nguyệt Môn trình diện!”
“Hu……..Ta muốn gặp Tiểu Đậu Phụ!”
“Không được……..”
“Hu………Ta muốn gặp Tiểu Đậu Phụ………”
“Ta đã nói là không được!”
“Hu………Ta muốn gặp Tiểu Đậu Phụ……….”
“Nha Nha! Con đừng được voi đòi tiên!”
“Hu………”
Cổ quản gia biết ý lui xuống, chỉ còn lại Cổ mĩ nam và bé mập “cò kè bớt một thêm hai” giữa mưa to gió lớn………
*********************************
“Nha Nha……….Lại đây!”
“Không muốn……..”
“Cởi quần áo ra cho sự phụ!”
“Không……..”
“Xem ra sư phụ phải đích thân động thủ rồi!”
“Rẹt……….”
“AAAAAAAA! KHÔNG ~~~~~~~~~! QUẦN ÁO CỦA TA!”
“Nha Nha……….Con không lại đây sao?”
“…..Không cần mà……..Nha Nha, cơ thể nhỏ………..Ngồi đây là được rồi……..”
Mĩ nam lõa thể đương ngồi trong hồ nước nóng tự nhiên, bốc khói nghi ngút, mái tóc đen nhánh được cột lại bằng dải lụa tơ tằm sau gáy, lồng ngực trắng nõn gợi cảm hờ hờ lộ ra trong nước, dưới những múi cơ săn chắc là đôi chân thon dài như ẩn như hiện……..
“Nha Nha…….” Giọng nam trầm trầm tỉ tê như gọi tình nhân khiến người khác “mặt hừng hực đỏ, tim rớt lộp độp” vang lên, đôi con ngươi xanh thăm thẳm như rừng rậm về đêm tà mị nhìn thân hình bé nhỏ đang thu lu ngồi ở một góc hồ, ngón tay đẹp đẽ quyến rũ lướt nhẹ qua eo, từ từ chậm rãi lướt xuống bên dưới……….
Đối với hành vi quấy rối của mĩ hồ ly lõa thể phơi bày đầy đủ “sắc, hương, vị” ra trước mặt, ta chỉ còn nước tự thôi miên mình………. Ta là Nha Nha mới 5 tuổi………..Ta là Nha Nha mới 5 tuổi, là trẻ vị thành niên, là đối tượng đứng đầu list được bảo vệ…….Ta buồn ngủ……….Rất rất buồn ngủ……….
Đương lúc, công tử phiêu dương tuấn dật Cổ Nguyệt Lan được khắp võ lâm bang phái xưng tụng là thiên hạ đệ nhất võ công, người yêu chửa có, con cái càng không, đang ý đồ dùng “mĩ nam kế” mê hoặc bé con 5 tuổi cộng với thuật tự thôi miên của mình, Lady Nha Nha dễ thương của chúng ta đã sớm chìm vào giấc ngủ tự hồi nào………
“Nha Nha yêu dấu……….Ta phải làm gì với nàng đây………” Ôm lấy thân hình bé bỏng đang say ngủ, bàn tay to lớn khẽ rửa cánh tay mũm mĩm trơn mịn trong nước, từ xương quai xanh quyến rũ đến hai “nụ hoa” hồng hồng, rồi trườn xuống “u cốc” gập ghềnh…………(Ặc!!!!!!)
“Thoải mái không?” Nhìn thân hình bé bỏng dần dần thả lỏng, lực đạo cánh tay dần dần gia tăng, đôi con ngươi xanh thẳm càng ngày càng đậm đặc mùi dục vọng…………..
“….A…..Sư phụ……….Đừng rửa nữa………..Nha Nha buồn ngủ……” Gạt phắt bàn tay không ngừng quấy rối mộng đẹp của ta, từng đợt ve vuốt khiến cơ thể ta dần dần mơ màng……….
“Nha Nha ngoan………Chỉ một chút nữa thôi là ổn…….” Cực lực kéo lí trí trở lại, Cổ Nguyệt Lan hít một hơi thật sâu, với tay lấy khăn tắm bên bờ hồ, tỉ mỉ lau lau thân hình bé nhỏ.
Đặt bé con chỉ mặc độc bộ quần áo ngủ xuống giường, cơ thể cao lớn cường tráng thân mật ôm gọn lấy thân hình bé bỏng mềm mại vào lòng, thâm tình hôn lên đôi môi non nớt hồng hồng, thầm thì vào tai bé con một lời thề không hối tiếc: “Nha Nha! Ta yêu nàng…….” (Sặc!!!!!)
*****************
Nhè nhẹ mở đôi mắt xanh như ngọc bích, khóe miệng mĩ nam ưu nhã như mây, lạnh lùng như tuyết khẽ nhếch lên cười gian, cánh tay to ôm lấy vòng eo mũm mĩm, ngón tay kia sủng ái nhẹ vuốt đôi môi hồng hào không ngừng khai hợp của bé con đang chìm trong mộng.
Một hồi lâu sau………
“Ừm……..” Thân hình bé nhỏ sắp tỉnh giấc không an phận khẽ nhúc nhích, khiến cho đôi mắt mĩ nam nằm bên dưới không ngừng gia tăng dục hỏa: “Nha Nha! Nàng thật là bé con hư hỏng chỉ biết hành hạ người ta…….”
“Ưm……..Đây là đâu?…….” Bàn tay mũm mĩm khẽ dụi dụi mắt, cảnh vật lạ lẫm, chiếc giường lộng lẫy lạ lẫm, dưới thân lại có cảm giác mềm mềm, rốt cuộc đây là đâu?
“Tỉnh rồi à? Tiểu đồ nhi của ta!” Vòng eo bị ôm chặt, giọng nói đầy nam tính quen thuộc vang lên dưới thân.
“Sư phụ!!!!” Ngóc đầu, không thể tin nổi trợn mắt nhìn hắn! Ta với Cổ Nguyệt Lan, sao lại ngủ cùng nhau? Hắn nằm dưới ta không một manh áo che thân, lẽ nào tối qua…………cuống cuồng cúi đầu nhìn xuống, may quá, ta vẫn mặc quần áo!
Mau tốc ngồi bật dậy: “Con muốn xuống giường!”
“Ưm……..Nha Nha…….Khẽ một chút……….” Lúc vội vàng không để ý, ta chẳng may khẽ vẩy tay qua chỗ mẫn cảm nhất của hắn. Nghe thấy chất giọng khàn khàn do bị tình dục hun đốt, ta không ngừng an ủi bản thân, không phải sợ, ta mới là hạt đậu 5 tuổi, không cần phải sợ!
“Sư phụ! Cẩn thận kẻo cảm lạnh đó!” Giả vờ quan tâm chăm sóc, ta vội vàng vơ lấy cái chăn mỏng, chùm kín con hồ ly xinh đẹp mê hoặc lòng người………..
Dưới luồng mắt phóng điện nghìn Vôn, ta cuống cuồng khoác áo lên, vội vã phi ra khỏi phòng, vuốt vuốt lồng ngực đang đập thình thịch, ta tự nhủ, Nha Nha, đây là con hồ ly tu luyện nghìn năm, ngươi nhất quyết đừng để hắn mê hoặc