Vì phải đón người của Cục thuế nên tôi yêu cầu Cảnh Phú Quý làm đại diện trong bữa cơm mời buổi tối, Cảnh Phú Quý nói không có thời gian, chiều hắn phải đi Quảng Châu một chuyến.
Tôi đoán chắc là gã này vẫn chưa chấm dứt với Thẩm Tịnh, hắn nói đến Quảng Châu rất có khả năng là cùng cô ả đi Quảng Châu để nhập hàng thời trang, Thẩm Tịnh đúng là một con hồ ly tinh; lần đầu tôi gặp cô ta là ở suối nước nóng, cô ta mặc một bộ đồ bơi hoa, nước da hơi đen, thân hình gầy gò, nhưng ngực rất to, tính tình hoạt bát, nhảy từ hồ này sang hồ kia như con bươm bướm. Lúc ăn cơm, Cảnh Phú Quý liên tục gắp thức ăn cho cô ta:
- Tịnh, đói rồi phải không? Ăn cua đi.
- Tịnh, canh này tốt cho phổi, ăn nhiều một chút.
Ánh mắt tràn đầy tình ý, giọng nói vô cùng dịu dàng, nhìn thôi mà tôi với Dương Hồng Năng đã thấy buồn nôn. Thẩm Tịnh vừa bóc vỏ cua vừa nói:
- Ông xã, sau này đừng gọi tên người ta, gọi là “em yêu” hay “baby” là được rồi.
Tôi với Dương Hồng Năng quay sang nhìn nhau ngơ ngác, Cảnh Phú Quý hỏi vì sao. Thẩm Tịnh vừa mút gạch cua dính trên ngón tay, vừa thản nhiên nói:
- Ngốc thế, bình thường anh gọi tên em quen rồi, nằm mơ cũng gọi ra thì phiền phức lắm, anh phải gọi em là “em yêu” hay “baby”, vợ anh tưởng là anh gọi chị ta, sẽ cảm động lắm đấy! – Bọn tôi gật đầu như bổ củi, trong lòng thầm phục, Dương Hồng Năng cười cười, đoán là hắn lại học được một chiêu để đối phó với bà vợ hay ghen.
Nếu bạn là một người đàn bà đã có gia đình, bạn phải đặc biệt cẩn thận với các tên “Lực, Kiệt, Sơn” trong danh bạ điện thoại của chồng mình, nó rất có thể là tên “Lệ, Khiết, San” nói lái đi. Chiêu này là Cảnh Phú Quý tiết lộ cho tôi. Có một lần di động của hắn để quên ở văn phòng tôi, có một cuộc điện thoại gọi tới, tên là “Thẩm Tiến”, tôi hơi ngạc nhiên, đứa bạn nào của hắn mà tôi không quen, duy chỉ có tên “Thẩm Tiến” này là lạ quá, tôi đưa điện thoại cho hắn, hắn nghe điện thoại kiểu lén lút, sau đó nói với tôi, “Thẩm Tiến” là “Thẩm Tịnh!”. Hắn nói chiêu này là do Thẩm Tịnh dạy hắn, như thế để đề phòng bị kiểm tra! Vợ có xem điện thoại, thấy cái tên này chắc chắn sẽ không nghi ngờ gì! Tôi nói cô bạn gái của cậu đúng là làm vợ lẽ nhiều quá thành tinh rồi, chẳng trách cậu bị cô ta làm cho thất điên bát đảo.
Năm giờ chiều có hai người, một nam một nữ của Cục thuế tới, nói giờ là cuối năm, phải tới các doanh nghiệp để nghe tiếng hoan hô của họ. Tôi biết là chỉ có nói khách sáo thế thôi, danh nghĩa là phục vụ cho các doanh nghiệp, nhưng thực chất là có ý đồ khác. Nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ thấy đã đến giờ cơm tối, tôi nói:
- Hai vị lãnh đạo bình thường phải phục vụ nhân dân, chắc là vất vả nhiều, công việc quan trọng nhưng không nên làm ảnh hưởng tới sức khỏe, chúng ta vừa ăn cơm vừa báo cáo tình hình được không.
Lưu Hân cũng tỏ ra rất tích cực:
- Đúng thế, chúng tôi còn nhiều chính sách thuế vụ chưa hiểu rõ, muốn thỉnh giáo hai vị!
Hai người lên tiếng từ chối, nói là cơ quan quy định không được tùy tiện nhận lời mời dùng cơm, tôi cố kéo lại:
- Đó là không được “tùy tiện”, bọn tôi có phải kẻ địch đâu, cũng không phải là làm ăn gì không chính đáng, vì sao ăn bữa cơm cũng không được?
Bữa cơm này Lưu Hân chắc chắn tham gia với tư cách là người phụ trách tài vụ, tôi là Tổng Giám đốc không tham gia rõ ràng là không nể mặt người ta, nhưng tôi lại e dè vì không muốn ở riêng với Lưu Hân, muốn kéo thêm một người đi cùng cho thoải mái, Lâm Thăng làm chủ quen rồi, những bữa cơm mà phải quy lụy, xin xỏ người khác là hắn không tới, Cảnh Phú Quý đi Quảng Châu, hai người này đều không được, duy chỉ còn Tiểu Phần, cô nàng chỉ biết làm quen với các con số, mồm miệng vụng về, ngộ nhỡ nói sai điều gì quả thật không biết phải làm sao, nghĩ đi nghĩ lại chẳng còn ai thích hợp, tôi đành nhắm mắt cho qua. Lúc khởi động xe ở bãi đỗ xe, tôi nói là tới Hoàng Triều Ngũ Nguyệt Hoa nhưng họ kiên quyết không chịu, nói là nếu tới đó họ sẽ xuống xe. Xem ra nếu cứng rắn thì không được, tôi bảo vậy anh chị giới thiệu chỗ nào đó, người nam nói giờ trời hơi lạnh, đến Đại Thảo Nguyên ăn lẩu dê, vừa rẻ vừa ngon. Người phụ nữ cũng một mực tán thành. Lúc ăn cơm, chúng tôi có mở một chai rượi vang, sau ba tuần rượu trở nên hưng phấn, tôi kể liền ba câu chuyện cười để không khí trở nên náo nhiệt lên. Lưu Hân liên tục tỏ ra thân thiện với người phụ nữ, không nhắc gì tới những nếp nhăn và gương mặt già nua của chị ta, khen chị ta có thân hình đẹp, không giống bà mẹ có con gái mười tám chút nào, khiến người phụ nữ đó cũng cảm thấy mình như trẻ thêm mười tuổi, hai người liên tục cụng ly.
- Lý tổng yên tâm, lần sau trừ phi có người tố cáo, nếu không bọn tôi tuyệt đối không tới, tạo cho các anh chị môi trường kinh doanh an toàn là trách nhiệm của chúng tôi.
Hai tiếng “tố cáo” anh ta nói tự nhiên khiến tim tôi đập mạnh.
Ăn cơm xong đã là hai mốt giờ, Lưu Hân đã hơi say, lúc bước xuống bậc cấp, cô ta hơi loạng choạng, tôi vội vàng đỡ cô lại. Bắt cô đón tắc-xi thật không hay lắm, nghĩ lại cô ta vì công việc nên mới thế, dù sao Thanh Thanh cũng không có ở đây, chẳng ai nhìn thấy, tôi cũng chẳng phải tị hiềm điều gì, thế là mở cửa xe, dìu cô ta vào trong. Dọc đường Lưu Hân không nói lời nào, tôi lén nhìn cô ta qua kính chiếu hậu, dưới ánh đèn đường, đôi mắt cô ta sáng lấp lánh và mơ màng, tay chống đầu như thể đang suy nghĩ điều gì đó, tôi hỏi cô ta:
- Cô không sao chứ?
Lưu Hân lắc đầu, nói không sao, chỉ hơi chóng mặt một chút. Tôi quan tâm nên lại hỏi:
- Hay là tôi mua cho cô chai nước ngọt?
- Không cần đâu, trong tủ lạnh nhà em có. – Giọng của Lưu Hân rất nhẹ và ngắn, như thể đang trôi dạt tận phương trời nào.
Chiếc xe đi tới khu Trúc Uyển, tôi do dự không biết có nên đưa cô ta lên lầu không, Lưu Hân mở miệng trước:
- Đèn nhà em hỏng rồi.
- Mẹ cô không ở nhà sao?
- Bà về Hồ Nam thăm em trai rồi, tháng sau mới quay lại.
Tôi nghiến răng, tắt đèn ô tô:
- Nào, tôi đưa cô lên nhà.
Tôi dìu Lưu Hân đi lên tầng sáu, dọc đường cô ta nghiêng nghiêng ngả ngả, tôi một tay giữ tay cô ta, một tay vòng qua hông cô ta, cô ta ngả đầu lên vai tôi. Vừa vào cửa tôi đã bật đèn phòng khách, dìu Lưu Hân tới sô-pha, cô ta ngã ngay xuống đó.
Đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng bài trí rất đơn giản nhưng gọn gàng, sạch sẽ.
- Tôi đi lấy nước.
Cô ta yếu ớt nhấc tay lên chỉ vào vị trí của phòng bếp. Tôi bước vào lấy chai nước ngọt, mở ra đưa cho Lưu Hân:
- Cái đèn nào hỏng? Mai tôi đi mua cho cô một cái.
- Là cái… cái kia, đèn trong phòng ngủ, thôi bỏ đi, mai em tự thay.
Tôi kiên quyết đòi xem, Lưu Hân không ngăn tôi lại, tôi đẩy cửa đi vào phòng ngủ, thử đèn trên trần và đèn bàn đều vẫn sáng, đi ra hỏi Lưu Hân, Lưu Hân nói:
- Thế thì thôi, hôm qua nó hỏng, chắc do tiếp xúc không tốt, anh đến là chúng nó tự động bình thường lại.
Lưu Hân nửa nằm nửa ngồi trên sô-pha. Cô ta mặc chiếc váy liền màu xanh nhạt, hai bầu ngực ngập phồng, đôi má ửng đỏ, mái tóc rũ xuống che cả mắt, nhưng ánh mắt cô ta nóng bỏng nhìn về phía tôi, khiến tôi cảm thấy mất tự nhiên:
- Không còn việc gì nữa tôi về đây, cô nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.
- Vội gì chứ, em là hổ ăn thịt người sao?
- Hả, tôi không có ý đó, chỉ là… chỉ là Dương Hùng Vĩ bên Khoa Mỹ hẹn tôi tối nay gặp mặt. Cô… cô nghỉ sớm đi. – Tôi hơi hốt hoảng, quay người bỏ đi, bỗng dưng cô ta ôm chầm lấy tôi, áp đầu vào lưng tôi, tôi giật mình đứng sững lại, như bị điện giật, không biết phải làm thế nào.
- Anh Phi, em thích anh, anh… anh có thích em không?
- Chuyện này… Cô… cô tốt lắm, làm việc chăm chỉ, có trách nhiệm, trung thành với công ty, giúp tôi rất nhiều việc, tôi… tôi cảm ơn cô.
- Em không nói chuyện này. – Lưu Hân vẫn ôm tôi rất chặt, mái tóc cọ sát vào lưng tôi.
Giây phút đó, trái tim tôi đập mạnh, một con sóng mãnh liệt dâng lên, Cảnh Phú Quý nói bình thường tôi là kẻ mồm mép, nhưng vào lúc quan trọng lại mềm như cọng bún. Hắn nói không sai, tôi không sợ trời, không sợ đất, không người nào quản lý được tôi, nhưng khi đụng phải đao thương thực sự, tôi lại luôn lo lắng và suy nghĩ quá nhiều, nếu như Lưu Hân chỉ là một cô gái bèo nước gặp nhau thì thôi bỏ đi, không chờ cô ám thị có lẽ tôi cũng đã tiến tới, mỡ dâng đến miệng mèo rồi còn không ăn, người khác sẽ giễu cợt bạn là kẻ bất lực, huống hồ bây giờ chơi trò tình một đêm, sau khi trời sáng chia tay nhau là chuyện quá thường tình. Nhưng giây phút đó, nỗi đau thương của Thanh Thanh, công ty, đấu thầu, Macao, Thanh Đảo, tất cả như những sợi dây thừng từ khắp nơi ập tới, bao vây lấy tôi, buộc chặt lấy tôi, khiến lồng ngực tôi tức tối không thể nào thở nổi. Thế giới này tràn ngập những cám dỗ, thuốc lá, rượu ngon, đồ ăn, đàn bà, ma túy, ai có thể chống lại những cám dỗ? Thứ gì cũng đòi phải trả giá, nếu như tôi chấp nhận Lưu Hân, hậu họa sẽ khôn cùng.
Tôi thở mạnh một hơi, tay phải nắm chặt lấy tay trái, một cảm giác đau đớn kích thích tới thần kinh, tôi quay người lại, đầu óc chuyển động thật nhanh để tìm lời nào để nói, bỗng dưng tôi nhớ tới một cảnh thường xuyên nhìn thấy trên tivi, bèn nói bằng giọng vô cùng thương tiếc:
- Lưu Hân, cô là một cô gái tốt, cô sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình. – Quay người lại, rút hai tay ra nắm chặt lấy cánh tay Lưu Hân, đẩy cô ta ra xa, tôi cúi đầu nhìn cô ta, – Tôi rất quý cô, tôi thực lòng muốn nói một lời cảm ơn với những chăm sóc thường ngày cô dành cho tôi.
Lưu Hân ngẩng đầu lên, nhìn tôi trân trối, những giọt nước mắt khẽ lăn xuống, giọng nói trùng lại:
- Em không cần lời cảm ơn của anh, em tình nguyện.
Tôi mím môi gật đầu:
- Vậy được rồi, bảo trọng! – Tôi buông tay ra rồi quay người bỏ đi.
- Chờ một chút! – Lưu Hân bỗng dưng hét lên, tôi giật mình, vội vàng dừng chân rồi quay người lại, tôi còn chưa kịp hỏi, Lưu Hân đã đưa một cái hộp màu đỏ ra trước mặt tôi. – Chúc mừng sinh nhật!
- Cái gì? Hôm nay là sinh nhật tôi? – Nhiều ngày bận rộn đã khiến tôi quên hết chuyện này.
- Anh quên hả? Đúng thật là… Đây là món quà tặng anh nhân ngày sinh nhật lần thứ ba sáu, lần trước em mua ở Hồng Kông.
- Thứ gì thế? – Tôi nâng cao âm lượng, tỏ vẻ tò mò, cố ý để cô ta thấy vui hơn.
Lưu Hân cũng lây tâm trạng của tôi, cười nói:
- Anh mở ra xem là biết!
Tôi xé lớp giấy bọc bên ngoài, bên trong là cái hộp hình chữ nhật màu đen, dòng chữ tiếng Anh trên đó viết MontBlanc, góc trên bên phải có hình lục giác màu trắng, tôi nhìn là biết đây là chiếc bút máy MontBlanc danh tiếng:
- Món quà này quý giá quá, chắc phải mấy nghìn tệ đúng không?
Giờ tôi dùng máy tính quen rồi, ít dùng bút lắm. – Vừa mới mở miệng nói xong tôi đã cảm thấy không ổn, liền lập tức bổ sung. – Nhưng khi ký vẫn cần dùng.
Lưu Hân không bận tâm lắm:
- Đúng thế, em thấy anh ký toàn dùng loại bút bi rẻ tiền, không hợp với thân phận của anh.
Tôi ngượng ngùng cười:
- Lưu Hân, cô đề cao tôi qua, tôi có thân phận gì, kẻ hà tiện nhất chính là người kinh doanh, nói trắng ra chỉ như một gã hề suốt ngày nhảy nhót. Nhưng món quà này tôi sẽ nhận, rất cảm ơn cô!
Tôi quay người định đi, Lưu Hân kéo tôi lại, nhìn tôi chăm chú mà không nói, lòng đầy tâm sự, tôi nhìn cô ta, cô ta nhẹ nhàng nói:
- Anh ôm em một lát được không? Em sợ!
Tôi hơi kinh ngạc:
- Tình hình trị an ở đây rất tốt, cô sợ cái gì?
Lưu Hân khẽ lắc đầu, không trả lời. Tôi lặng lẽ ôm cô ta vào lòng, cơ thể cô ta thoáng run rẩy, tôi có thể hiểu những giằng co trong tâm trạng của cô ta, một lát sau, cô ta bỗng đẩy mạnh tôi ra, ôm mặt chạy vào phòng ngủ.
Sau đó tôi mới hiểu, nỗi sợ hãi của Lưu Hân là có lý, chính vào hôm đó, cô ta đã làm một việc phản bội tôi, phản bội công ty.
Lúc xuống lầu, bước chân của tôi rất nặng nề, cảm giác như có một đôi mắt thất vọng và bất lực đang gắn chặt sau lưng, đi theo từng bước chân tôi, tôi nghiến răng, đối với đàn ông tôi rất tàn nhẫn, nhưng đối với đàn bà luôn thương hoa tiếc ngọc, lẽ ra tôi phải học theo Lâm Thăng, sống vô trách nhiệm một chút. Có trách nhiệm với Lưu Hân là vô trách nhiệm với Thanh Thanh, phong độ đàn ông cũng sẽ hại chết người! Chui vào trong xe, tôi móc di động ra, không có cú điện thoại hay tin nhắn nào, xem ra Thanh Thanh đã thực sự quên sinh nhật của tôi!
Gọi vài cú điện thoại xong, tôi gục đầu trên vô lăng, nghĩ lại thấy mình thật đáng thương, đêm sinh nhật lần thứ ba sáu, một mình tôi lẻ loi, muốn gọi người đi uống rượu nhưng không tìm được một ai, Hoàng Lực tắt máy, Lộ Cường và Dương Hồng Năng đang chém giết nhau trên bàn mạt chược, Dương Hùng Vĩ ở Thuận Đức, Cảnh Phú Quý vẫn ở Quảng Châu, còn Lâm Thăng thì thì thào trong điện thoại:
- Tôi đang ở khách sạn, không tiện lắm.
SINH NHẬT MỘT MÌNH
Lâm Thăng nói hắn học Kinh tế học bốn năm, đã quên sạch bách cái mớ lý thuyết về một lô vải có thể đổi được mấy con bò, thứ duy nhất hắn học được là dùng phép phân tích so sánh giá vốn và lợi nhuận để nhìn nhận vấn đề, như vậy tất cả mọi thứ phức tạp đều trở nên đơn giản: Vì sao trẻ con nông thôn nhiều mà người thành phố lại không chịu sinh con? Ngoại trừ lý do xã hội là vì ở nông thôn ít hoạt động vui chơi giải trí, trời tối là lên giường tìm niềm vui, xét về kinh tế học, giá thành để nuôi một đứa trẻ con ở nông thôn rất thấp, thả ra đồng hít gió là lớn được, còn trẻ con thành phố phải học đàn dương cầm, học hội họa, ba lê, cái gì cũng phải học, chi phí khổng lồ ấy có mấy gia đình chịu được? Khoản đầu tư đó, sau này có thu lợi được về hay không còn là một dấu hỏi. Sau đó tôi nói với hắn:
- Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao anh không kết hôn mà chỉ tìm đối tác tình dục. – Lâm Thăng chớp mắt chờ câu trả lời của tôi. – Bởi vì chi tiêu trong thời gian ngắn tốn ít tiền hơn mua đứt một thời gian dài, hơn nữa về phương tiện lợi ích anh sẽ không vì để có được một giọt nước mà mất đi cả đại dương.
Hai tư giờ, tôi về tới nhà, cả người căng cứng mệt mỏi, nếu là trước đây tôi đã sớm chạy tới những nơi có ánh đèn rực rỡ, nhiều màu sắc, nhưng câu chuyện của Hoàng Chính Long đã cảnh tỉnh tôi, tôi ý thức được rằng mình là một người đàn ông đã có vợ, tôi không thể tùy tiện lãng phí cái cơ thể thuộc về mình nhưng Thanh Thanh cũng có phần này, cho dù là vì cô ấy, vì cô ấy mà giữ mình một lần thôi.
Yêu Thanh Thanh sáu năm, kết hôn tám năm, mười bốn năm ở cạnh nhau, một ngày vợ chồng, trăm năm tình nghĩa, tôi bật nhạc, trong đó vang lên tiếng ngạc kỳ diệu của dàn nhạc Bandari, Thụy Sĩ. Trong giây lát, căn phòng tràn ngập những giai điệu, đây là album là Thanh Thanh thích nghe nhất – “Tiên cảnh”. Tôi co mình trên sô-pha, chậm rãi châm một điếu thuốc, trong tiếng nhạc du dương, một cảm giác cô đơn mãnh liệt ập tới, nhanh chóng bao phủ cỏ thể tôi. Mọi thứ trong căn phòng thật quen thuộc nhưng cũng quá đỗi xa vời, trên sô-pha là hình ảnh cả nhà ba người chúng tôi cùng quây quần dùng bữa tối dưới anh đèn vàng ấm áp, ngoài ban công là hình ảnh Thanh Thanh đang phơi quần áo, những hình ảnh đó lướt nhanh trong đầu tôi, đậm lên, nhạt dần, cứ như thể sau một ngày chơi đùa mệt mỏi, hai mẹ con họ đã an lành ngủ trong phòng phủ, phòng khách chỉ còn tôi lặng lẽ hút thuốc. Lúc ở với nhau cãi cọ không ngừng, khi chia tay mới nhớ tới cái tốt của người kia. Năm Thanh Thanh học năm thứ hai đại học đã từng phá thai một lần, tới Châu Hải lại sảy thai một lần nữa, khi sinh Đô Đô xong, dường như sức lực trong cơ thể cô ấy đã bị rút kiệt. Thời học trung học, Thanh Thanh là kiện tướng bơi và chạy dài của trường, bây giờ cô ấy rất hay bị lạnh, kinh nguyệt cũng không đều, cứ dăm bữa nửa tháng là đổ bệnh. Tôi thường ăn nhậu bên ngoài, Thanh Thanh chỉ ca than đôi câu, nhưng cô ấy ra ngoài gặp bạn bè là tôi sẽ sai Đô Đô gọi điện liên tục giục cô ấy về. Cô ấy với cái gã họ Trương kia cùng lắm chỉ có suy nghĩ vượt rào, không có chứng cứ nào chứng tỏ họ đã vượt rào thật, tới phòng để xem lại ảnh hồi nhỏ là việc rất bình thương. Nói đi cũng phải nói lại, cho dù cô ấy có sai cũng là vì tôi sai trước, tôi không những không biết tự trách mình mà ngược lại còn mắng chửi cô ấy không chút nể nang, làm tổn thương trái tim của cô ấy biết bao.
Cơ thể tôi từng phản bội lại Thanh Thanh, nhưng tôi đã khống chế sự vượt rào của tâm hồn, như thế tôi có được coi là một người đàn ông tốt? Nếu theo quan niệm trước kia, tôi là một kẻ đại ác lẽ ra phải đánh xuống mười tám tầng địa ngục, nhưng nếu căn cứ vào tiêu chuẩn đó, trong xã hội ngày nay còn có đàn ông tốt không? Thời đại thay đổi, tiêu chuẩn có nên thay đổi để theo kịp bước tiến? Chẳng phải các quy định về số tiền hối lộ, cả thuế thu nhập cá nhân của mọi người cũng đang thay đổi đó sao? Người ta vẫn nói cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng là căn cứ vào tiêu chuẩn ngày trước, chẳng lẽ nó không bị con sóng thời đại mới đánh đổ và lật ngược? Thực ra không cần kiểm chứng, tiêu chuẩn đã và đang dần dần thay đổi, giống như cặp tình nhân năm xưa bị nhà trường đuổi học, họ không phạm phải gì to lớn, chẳng qua là vì bụng to trước khi kết hôn, thậm chí họ còn thật lòng thương yêu nhau nên mới nhảy xuống sông Hoàng Phố, đó chính là một ví dụ điển hình về tình yêu khiến ông trời cũng phải rơi lệ. Như thế để thấy, hôm nay tôi từ chối một lần cám dỗ, nếu theo tiêu chuẩn ở quê của Cảnh Phú Quý, tôi thực sự là người đàn ông tốt số một thế giới.
Đêm sinh nhật lần thứ ba sáu, một mình tôi ngồi ngoài ban công, nhớ lại chuyện cũ, chuyện mới, nhớ lại ước mơ thủa nhỏ, nhớ lại tham vọng và lý tưởng thời đại học, cả lời thề trước khi tới Quảng Đông, tất cả như một bộ phim quay chậm hiện lên trước mắt tôi. Cuộc sống trôi nhanh như gió, tôi đã đi qua được một lần nữa, còn một nửa sau đó sẽ như thế nào, tôi hầu như không có thời gian để suy nghĩ, nhưng hôm nay bình tâm suy nghĩ lại, quá khứ quả là quá bình thường, cuộc sống mỗi ngày giống như một chuyến tàu hỏa sáng đi tối về, phong cảnh dọc đường là đi làm, tan làm, ăn uống, đi ngủ, ngày ngày lặp lại, điểm đầu chính là điểm cuối, điểm cuối cũng chính là điểm đầu, từng cảnh tượng ngày nào cũng tương tự. Ba mươi sáu năm trước tôi vật lộn trong tử cung mẹ để lòi ra, vừa bước tới nhân gian, tôi đã khóc, quậy phá, có lẽ đời người vốn là khổ nạn, là một bi kịch, mỗi tâm hồn chưa khai hoa đều cảm nhận được, nhưng nhiều năm sau này, khi tôi mỉm cười rời khỏi thế gian, tôi biết mình sắp được tới thiên đường, không có lo âu, không có phiền não, mọi thứ đều được giải phóng. Con người sinh ra vì tình cờ, lớn lên cho những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, phương hướng chỉ có một, đó là chết. Và tại một điểm nào đó của cuộc hành trình trong đời mình, quỹ đạo cuộc sống của một người nào đó sẽ bắt gặp quỹ đạo của bạn, cùng ăn, cùng ngủ, cùng lao động với bạn, nếu thay thành một người khác, cuộc đời ấy sẽ như thế nào? Có thể rất đặc sắc, cũng có thể rất đau khổ, tất cả đều có thể, đời người vốn không phải là hoàn mĩ, có người thích bon chen, cũng có người thích dông dài cho qua ngày, cho dù tốt hay không tốt, kết cục cũng giống nhau mà thôi.
Đang suy nghĩ linh tinh bất chợt điện thoại có tiếng chuông tin nhắn, hiển thị số của Thanh Thanh, nhưng giọng điệu là của con trai: “Bố, chúc bố sinh nhật vui vẻ! Con nhớ bố!”.
Cảnh này so với đêm của năm nào đó, nhân vật, tình tiết đều có điểm gì đó tương đồng, nhưng bối cảnh khác nhau về bản chất: lần đó tôi làm một việc xấu, còn hôm nay, tôi vừa từ chối một sự cám dỗ. Lần đó là tôi nói dối, còn lần này, tôi thực sự nhớ họ.
Tôi quyết định ngày kia sẽ đi Thanh Đảo.
THUYẾT BÁN HÀNG CỦA CẢNH PHÚ QUÝ
Hôm nay phòng bán hàng có nhiều người mới đến, để chuẩn bị cho công việc với Khoa Mỹ năm sau, chúng tôi phải bổ sung thêm nhân lực. Lúc đi ngang qua, tôi thấy Cảnh Phú Quý đang tẩy não cho họ, thế là len lén đến gần cửa nghe trộm. Đây là chiêu mà tôi thường dùng, những lời báo cáo tôi nghe được trong văn phòng đều đã trải qua quá trình suy nghĩ thấu đáo nên thiếu đi tính chân thật. Cái gì cũng tuân theo trình tự là không được, có những lúc phải phá vỡ quy tắc mới nắm được phương hướng thực sự.
Giọng của Cảnh Phú Quý rất lớn:
- Tôi là sếp của các cậu, cơ hội nào cần tranh thủ cho các cậu, tôi sẽ tranh thủ, nhưng các cậu cũng phải ngoan ngoãn cho tôi một chút, những chi phí, hóa đơn, đừng tưởng cái trò mèo của các cậu tôi không nhìn ra, nói cho các cậu biết, chiêu này ngày trước tôi với Lý tổng cũng từng chơi rồi, thậm chí còn nhiều trò hơn các cậu, bởi vậy tôi khuyên các cậu hãy thành thực một chút!
Tôi cười thầm trong bụng, Cảnh Phú Quý cũng coi là sáng suốt, bình thường thấy hắn lúc nào cũng xù lông nhím, nhưng vẫn nhớ rõ mình đang đứng ở đâu. Tôi đẩy cửa ra:
- Các cậu đang học nhóm đấy à? Hay đấy! Phải kiên trì như thế, à… mười rưỡi tất cả mọi người tới phòng họp. – Theo như thông lệ, bất cứ khi nào có người mới đến đều phải tiến hành “đào tạo”, đây là bước đầu tiên để giới thiệu về công ty và tẩy não luôn cho họ.
Trong phòng họp, tôi vắt chân lên hỏi:
- Bán hàng là gì? Giải thích thế nào? Hai người mới đến trả lời đi.
Một người cao gầy đeo kính đứng lên, tôi liếc qua hồ sơ của hắn, tốt nghiệp chuyên ngành kinh doanh thị trường của Đại học Trung Sơn.
- Bán hàng là bán sản phẩm, hoặc có thể nói là cung cấp dịch vụ, bán càng nhiều càng tốt, xây dựng hình tượng về sản phẩm trên thị trường, tranh thủ sự khẳng định của khách hàng.
Tôi gật đầu, người còn lại vội vàng bổ sung thêm một câu:
- Còn phải thu lợi nhuận về nữa.
Tôi nói hai cậu đều rất tốt, không hổ danh là sinh viên chuyên ngành, nhưng hôm nay tôi không muốn nói với các cậu về lý thuyết bán hàng, mà là nói về văn học, tôi muốn nghiên cứu về hai từ “bán hàng”. “Bán hàng” là giới thiệu cho người khác sản phẩm của mình, các ưu điểm, công dụng của nó để người ta đồng ý móc tiền ra mua. Bán hàng cũng giống như giao tiếp với người khác, nếu không có tinh thần chịu khó chịu khổ, không có mồm miệng khéo léo làm sao bán được, không sợ khổ, không nhụt chí, không sợ mất mặt là “tiêu chí ba không” mà các cậu phải luôn ghi nhớ, như thế các cậu sẽ đạt tới cảnh giới của người bán hàng. Nói tới đây tôi dừng lại, những người có mặt đều mỉm cười, đây là hiệu quả mà tôi muốn. Duy chỉ có Cảnh Phú Quý là không có phản ứng gì, tôi biết hắn đã quá quen với chiêu này của tôi tới mức mất phản ứng rồi. Tôi tiếp tục thao thao bất tuyệt, để bán được hàng phải luôn giữ cảnh giác, gặp được mục tiêu là lập tức lao tới.
Cả đám người trợn tròn mắt, miệng há hốc, tôi đắc ý dị thường, cứ như vừa uống rượu xong nên không thể kìm lại cái miệng của mình:
- Thế nên, con người đều có thất tình lục dục, đều có “thất thốn” *. (Thất thốn là đoạn đầu ruột già, gần với hậu môn nhất) Các cậu phải nắm được “thất thốn” của khách hàng là tự khắc họ sẽ buộc phải thích các cậu, vấn đề khó khăn gì tự nhiên cũng hóa giải được hết!
Mọi người đều gật đầu như bổ củi, tiếng vỗ tay vang lên rào rào, tiếng vỗ tay còn chưa dứt, Cảnh Phú Quý đã đứng lên:
- Lý tổng chúng ta là sinh viên chất lượng cao chuyên ngành văn nên lời nói lúc nào cũng rất văn chương, tôi chỉ là người thô lỗ, nói thế nào cho đơn giản, khách hàng thích uống rượu các cậu uống với họ, thích đánh bạc các cậu chơi thua họ, tóm lại, cứ làm theo họ, để cho họ thấy dễ chịu họ mới khiến các cậu thấy dễ chịu!
Mọi người đều bật cười ha hả, tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên mạnh mẽ, hai mắt Cảnh Phú Quý sáng lấp lánh, giọng nói run run.
Tôi nghĩ bụng, đây cũng là một trong những “thất thốn” của Cảnh Phú Quý, ban đầu Cảnh Phú Quý không thích Bành Tiền Tiến, bởi vì Bành Tiền Tiến không khiến Cảnh Phú Quý thấy nở mày nở mặt, mặc những gì hắn nói đều là thật. Đó là ngày đầu tiên Bành Tiền Tiến vào công ty, cũng được bồi dưỡng như hôm nay, nghe xong những lời nói đầy ẩn ý văn chương và những lời nói thô lỗ của Cảnh Phú Quý, Bành Tiền Tiến giơ tay nói:
- Thưa Lý Tổng, em có một câu hỏi, ngày trước em gặp một khách hàng, tất cả các chiêu dỗ ngon dỗ ngọt đều thử hết rồi, nhưng không làm sao “giải quyết” được, có cách gì hay không?
Chưa chờ tôi trả lời, Cảnh Phú Quý đã tranh nói trước:
- Không thể nào, trên đời này không có con mèo nào không ăn tanh, không có người đàn ông nào không thích tài sắc.
Bành Tiền Tiến hình như cũng đoán được đáp án là vậy, hắn ngoan cố nói:
- Là thật ạ, thực sự không thể giải quyết được.
Thấy người mới tỏ ra không phục các luận điệu mà trước nay mình vốn đắc ý nhất, Cảnh Phú Quý kích động tới mức đứng bật dậy:
- Thế thì cậu hãy cởi quần hắn ra, xem hắn có phải đàn ông không?
Mỗi lần nhớ đến cái câu đó của Cảnh Phú Quý là tôi lại không nín được, bật cười. Nói chuyện có hàng trăm cách, hàng trăm giọng điệu, mục đích theo đuổi giống nhau, nhưng hiệu quả hoàn toàn khác nhau, đối phó với một khách hàng có tính tình như Cảnh Phú Quý, tôi có cách riêng, đối phó với kiểu khách hàng như Bành Tiền Tiến hình dung, tôi cũng có cách riêng. Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, với mỗi người lại áp dụng một cách khác nhau. Sự khéo léo này của tôi không phải một sớm một chiều đã có, hồi nhỏ tính cách của tôi rất bướng, nói như lời mẹ tôi thì “mười con bò cũng không kéo lại được”. Chỉ tiếc là phẩm chất ưu tú kiên cường này của tôi ngày càng nhạt dần, mai một đi. Xã hội đang phát triển, quan niệm đang tiến bộ, trước mặt đồng tiền, bất cứ người nào từng thề sống chết rồi cũng sẽ đánh mất bản thân. Nếu bạn có thể từ chối được cám dỗ từ đồng tiền, vậy không phải vì bạn kiên định, mà vì khoản tiền đó chưa đủ nhiều. Không biết vì tôi lớn rồi nên quan niệm thay đổi, hay vì cái xã hội này thay đổi, tóm lại là trải qua vô số trắc trở, cuối cùng tôi cũng hiểu ra một đạo lý, lúc cần cúi đầu thì phải cúi đầu, như cổ nhân đã nói: một sự nhịn, chín sự lành, đúng là tinh túy. Tôi còn biến “phép thắng lợi tinh thần” của AQ thành “Phép dưỡng sinh AQ”, đặc biệt thích hợp với những người làm ăn buôn bán, lăn lộn trên thương trường nhưng lại cần giữ cơ thể khỏe mạnh như chúng tôi. Mày chửi tao, tao coi mày là con lợn, ông mày là gì, ông mày có thể dùng bụng để chống được cả thuyền, cái ghế mày ngồi gã ngốc cũng ngồi được, còn vai trò của ông mày cho dù một kẻ thông minh tuyệt đỉnh cũng không làm được, ông mày là người vĩ đại trong những người tầm thường, còn mày thì sao? Chẳng qua chỉ là ngồi ở vị trí bên A mà thôi. Khi nào giải quyết được mày, mày sẽ biết sự lợi hại của ông.
CHUYỆN CŨ CỦA TRIỆU HỮU TÀI
Về vị thế và thước đo của một người làm ăn. Triệu Hữu Tài có một câu châm ngôn rất nổi tiếng: “Làm gì cũng phải làm cho tốt, muốn bán phải bán cho triệt để! Che che đậy đậy, không đau không ngứa là đại kỵ!”.
Năm xưa khi Cảnh Phú Quý cùng tôi gửi đơn xin thôi việc lên công ty Cảnh Trình, một kế hoạch độc lập hùng vĩ được vẽ ra trước mắt chúng tôi, cái bánh ngọt kiếm nhiều tiền kích thích thần kinh của chúng tôi, tôi với Cảnh Phú Quý ở ngoài, Lâm Thăng ở trong, trong ngoài kết hợp, chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn. Nhưng vừa để ra ngoài mở giang sơn riêng, một cảm giác buồn bã sinh ra trong lòng tôi, dù sao nơi này đã dạy tôi thế nào là bán hàng, học cách quan sát sắc mặt của người khác, học cách gió chiều nào che chiều ấy, thậm chí là thừa nước đục thả câu, những thứ này đều là tài sản quý giá mà tôi đã luyện được để lập nghiệp. Nhưng Cảnh Phú Quý lại tỏ ra vô cùng hưng phấn, dường như hắn lập tức có thể đào được một hố vàng, trong bữa tiệc chia tay, hắn vỗ ngực và thề thốt với mọi người: Sau này phát tài sẽ tổ chức một đoàn tìm kiếm về miền Nam làm từ thiện. Ai cần vay tiền, ba vạn hay năm vạn chỉ cần nói một tiếng. Tôi chửi hắn là đồ bốc phét, hắn ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nói với tôi, cậu là đồ chó chết giả tạo, không giống đại gia tí nào.
- Tôi không có dũng khí và bản lĩnh như các cậu, nếu có tôi cũng đã sớm bay đi lâu rồi.
Tôi ngồi cạnh cười nhạt, thằng cha này bốc phét là giỏi, thực ra hắn cũng chỉ mong tôi sớm đi, tôi mà đi, cái ghế Tổng Phụ trách Bán hàng khu vực Hoa Nam không lọt vào tay hắn thì vào tay ai, sau này ai mà chẳng nhường nhịn hắn vài phần?
Ai ngờ tôi mới đi chưa tới nửa năm thì Triệu Hữu Tài cũng không thể ở lại Cảnh Trình được nữa. Khi đó chi phí marketing và quảng cáo của Cảnh Trình ở khu vực Hoa Nam mỗi năm đều lên tới hàng triệu tệ, tổ chức hoạt động gì, phát quảng cáo ở đâu đều do một tay Triệu Hữu Tài thực hiện, bình thường hắn kiếm được không ít từ những hoạt động đó, không phải không ai biết, nhưng nể tình hắn đã làm rất tốt công việc bán hàng ở Hoa Nam nên các lãnh đạo cũng nhắm một mắt, mở một mắt. Lần đó nghe nói bạn gái của hắn bụng to, không thể ở nhà mẹ đẻ được nữa, ép hắn phải “xây tổ”, hắn bèn cùng hai gã tâm phúc tổ chức qua loa một hoạt động marketing, phần thưởng lớn nhất là một điều hòa 3P rơi vào tay hắn, các sản phẩm khác cũng được bạn bè hắn khuôn đi, sau đó hắn cầm một tờ hóa đơn ba trăm nghìn tệ về thanh toán với công ty. Đối tác ở Trường Sa* (Trường Sa ở đây là tên một tỉnh của Trung Quốc, không phải tên đảo Trường Sa ở Việt Nam) tưởng rằng Cảnh Trình chỉ bỏ ra năm mươi nghìn để tổ chức hoạt động nên canh cánh trong lòng, một tháng sau họ vô tình biết hoạt động lần này, Triệu Hữu Tài báo giá ba trăm nghìn, họ bèn không làm nữa, gọi điện thoại lên Tổng công ty tại Châu Hải, vì thế sự việc bại lộ.
Ban đầu Triệu Hữu Tài còn tự kiêu vì mình là người có công với công ty, lợi nhuận từ khu Hoa Nam hắn đóng góp cho công ty mỗi năm không dưới năm triệu tệ, có thành tích bày ra trước mặt đó thì “Sợ con mẹ gì, số tiền tao kiếm cho công ty còn nhiều hơn tiền tao lấy!”. Như bình thường, sự việc này cùng lắm chỉ phải nôn tiền ra rồi chịu phạt theo hình thức đã quy định, chỉ cần hắn vẫn tiếp tục kiếm được tiền cho công ty. Nhưng hắn đã đánh giá quá thấp sự phức tạp của các doanh nghiệp nhà nước, ở Tổng công ty đã có một đám người bất mãn với hành động của hắn, tiền kiếm được cũng không phải tiền của họ, quan hệ tốt hay xấu mới là vấn đề cá nhân, nhất là gã Phó Tổng Giám đốc quản lý Tài vụ bình thường hay bị Triệu Hữu Tài qua mặt nay bắt lấy cơ hội này, truy cứu tới cùng:
- Đạo đức thấp kém! Sâu mọt của quốc gia! Người như thế còn giữ lại sớm muộn gì cũng rút ruột công ty! – Từng câu nói như đanh thép bay ra. Tổng Giám đốc ban đầu muốn bảo vệ hắn, nhưng Phó tổng mở miệng ra là nói hắn tham ô tài sản của Nhà nước, lừa dối lãnh đạo, còn định gọi điện thoại cho Cục Công an, tố cáo hắn phạm tội kinh tế, bản thân Tổng Giám đốc cũng có vấn đề, sợ dây vào vụ này nên đành phải nghiến răng “hạ thủ”.
Liên tưởng tới vụ bà vợ đến công ty quậy tung lên làm hắn mất mặt với đồng nghiệp, Triệu Hữu Tài nghĩ chắc ông trời đã bắt hắn đi, thế là hắn quyết định ra đi. Trước khi đi, hắn còn gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng chẳng để bụng chuyện lúc trước, tặng hắn một câu mà tôi quên mất là của vị triết gia nào: Thượng đế đóng một cánh cửa trước mặt anh, chắc chắn sẽ mở ra một cánh cửa khác.
Triệu Hữu Tài vừa rời khỏi Cảnh Trình thì ông chủ của Nam Hưng, Vạn Bảo Thắng đã tới tìm hắn, sau một hồi trò chuyện với Triệu Hữu Tài đã tỏ ra yêu quý hắn, lập tức cho hắn cái chức Phó Tổng Giám đốc phụ trách Bán hàng. Nghe nói khi đó những người xung quanh ông chủ Vạn đều cực lực phản đối, lý do rất đầy đủ, thứ nhất là vấn đề tác phong, thứ hai là vấn đề kinh tế, cả hai điểm này đều là đại kỵ để một người đàn ông thành công trong sự nghiệp, ông chủ Vạn phản bác hết. Thứ nhất, ông là doanh nghiệp tư nhân, vấn đề tác phong là sở thích cá nhân. Với lại hắn phát triển nghiệp vụ, bán hàng mà đến cả gái cũng không tán được thì làm sao “giải quyết” nổi khách hàng? Thứ hai, vấn đề kinh tế chứng tỏ đầu óc của hắn nhanh nhạy, nhiều ý tưởng, chỉ cần kiểm soát tốt, dùng đúng chỗ chắc chắn là một nhân tài. Tóm lại, chính vì hắn có vấn đề nên ông chủ mới dùng hắn, một người quá trong sạch ông không thích.
Lời ông chủ nhất ngôn cửu đỉnh, ai dám cãi thêm câu nào.
Ông Vạn là người nhà quê, lao ra kinh doanh tư nhân từ sớm nhất, từng chuyển hàng cho Cảnh Trình, Lâm Thăng quen với ông ta. Giờ ông ta chuyển ra làm riêng, là một nhân vật rất có tiếng tăm ở Châu Hải, trong văn phòng ông ta thích đặt ảnh chụp chung với vị Bí thư thành phố nào đó. Mặc dù ông Vạn chưa tốt nghiệp tiểu học, nhưng rất thích văn chương, bức tranh thư pháp “Ninh tịnh chí viễn” treo trên tường sau bàn làm việc của ông, đơn giản nhưng thể hiện được khí phách, khiến người ta bất giác nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ. Lâm Thăng nhắc tới ông ta, trong khẩu khí đầy sự coi thường, mặc dù con người đáng giá tiền tỷ, nhưng ngoại trừ chiếc xe BMW S320 có vẻ sang trọng ra, thuốc lá chỉ hút loại Song Hỷ mười tệ một bao, quần áo nhàu nhĩ, chưa bao giờ được ủi cẩn thận, có một lần tới Cảnh Trình đàm phán, gấu quần ông ta còn xắn lên, giày da không đi cẩn thận mà chỉ giẫm lên gót. Tôi đoán chắc Lâm Thăng không thích ông ta một phần vì gu thẩm mỹ khác nhau quá xa, cũng có thể là vì ông ta dựa vào quan hệ với cấp cao, bình thường chẳng coi Lâm Thăng ra gì.
Sự thực chứng minh là vụ mua bán này của ông chủ Vạn rất có lời, tiền lương ông ta trả cho Triệu Hữu Tài cao hơn của Cảnh Trình, ngoài mặt cho Triệu Hữu Tài đội một cái mũ rất cao, để bao nhiêu thể diện hắn đã mất ở Cảnh Trình nay đều đòi lại được, đến nỗi Triệu Hữu Tài sẵn sàng bán chất xám, bán mạng của mình để làm việc cho ông ta.
Thế nên điểm này chính là điều làm tôi lo lắng nhất khi lôi kéo Triệu Hữu Tài.
TIỆC MỜI LÔI TỔNG
Lần này Dương Hồng Năng thực sự không “chơi” tôi.
Bữa tiệc mời Lôi tổng được sắp xếp tại nhà hàng Thượng Hải thuộc khách sạn Ngân Đô, đây là nơi có đồ ăn Thượng Hải cao cấp nhất tại Châu Hải, sự việc này vô cùng quan trọng nên cả tôi và Lâm Thăng đều buộc phải tham gia, cũng là để họ được thoải mái trò chuyện với nhau bằng tiếng Thượng Hải. Trong lúc chờ Lôi tổng, tôi cầm điện thoại di động của Dương Hồng Năng ra xem, trong danh mục các cuộc gọi của hắn thực sự có những cái tên như “Lệ, Băng, Tịnh”, tôi bảo:
- Anh Dương, nể tình hôm nay anh giúp tôi hẹn được Lôi tổng, tôi dạy anh một chiêu để đối phó với bà xã.
Dương Hồng Năng lập tức cao hứng lên, hai mắt mở lớn. Tôi lấy điện thoại lại gần hắn nói:
- Anh thật là, trong danh bạ điện thoại có một quả bom hẹn giờ, nhưng cái tên như “Lệ” hay “Băng” này chính là bom, anh phải đổi thanh “Lực” và “Bằng”, như thế họ gọi điện thoại tới, các bà vợ có kiểm tra điện thoại cũng không phát hiện ra.
Phản ứng của Dương Hồng Năng nằm ngoài dự đoán của tôi, không những không hề có vẻ gì là vui mừng, ngược lại còn cười lạnh:
- Anh ngốc thật, anh đổi những cái tên nhạy cảm đó đi cũng không được đâu, vợ càng nghi ngờ hơn, người bình thường ai mà không có bạn khác giới, quan trọng là chỉ đổi tên một hai người là được rồi. Anh đúng là ham ăn dưa bở, chiêu này tôi dùng hai năm rồi.
Bây giờ người phải ngạc nhiên lại tới lượt tôi, đúng là trên thế giới này, mấy chiêu đối phó với vợ cũng tiến bộ cùng xã hội, ngày nào cũng có chiêu mới ra đời.
Lôi tổng vừa vào chỗ ngồi tôi đã nói:
- Chị tới Châu Hải được ba tháng rồi, chắc rất nhớ đồ ăn Thượng Hải? Mùi vị ở quán này mang đậm phong cách ẩm thực Thượng Hải.
Lôi tổng hiểu dụng ý của tôi, lạnh nhạt nói một câu:
- Cảm ơn, anh có lòng quá.
Dương Hồng Năng long trọng khen ngợi Lôi tổng một hồi, nói:
- Lôi tổng tốt nghiệp Học viện quản lý quốc tế Trung Âu, từng đi Mỹ học nâng cao một năm, bây giờ là giảng viên của mấy trường đại học, Chủ tịch Hà nghe chị giảng hai lần, năm lần bảy lượt tới gặp mới mời được chị về làm.
Lôi tổng cười cười:
- Quá khen rồi, lần đầu tôi tới đây, công việc còn phải nhờ các anh nhiều.
Tôi vừa rót rượu vừa nói:
- Lẽ đương nhiên mà, chỉ cần Lôi tổng để mắt đến thì tôi sẽ dốc toàn lực giúp đỡ!
Trong khoảng thời gian đó, thi thoảng Lâm Thăng chen vào một câu Thượng Hải, tôi liên tục gắp thức ăn, không khí dễ chịu, Lôi tổng rất lịch sự, thái độ không nóng không lạnh, khiến người ta khó nắm bắt.
Lúc Dương Hồng Năng đi vệ sinh, Lâm Thăng cũng giả vờ ra ngoài nghe điện thoại, tôi vội vàng móc một phong bì trong túi ra đặt trước mặt Lôi tổng, nói là Lôi tổng từ thành phố lớn xa xôi tới nơi nhỏ bé này thật không dễ dàng gì, lạ nước lạ cái, thói quen sống cũng nhiều điều khác biệt, trong này là một thẻ mua hàng ở siêu thị miễn thuế, mua mấy món đồ dùng đơn giản trong cuộc sống, xin nhận cho. Sắc mặt Lôi tổng lập tức sầm xuống, dùng ngón cái ấn lên phong bì rồi đẩy trả cho tôi:
- Anh làm thế là có ý gì?
Tôi nói là không có ý gì, chỉ là chút quà gặp mặt mà thôi.
Lôi tổng nhìn thẳng vào mắt tôi:
- Lý tổng, xin hãy mang nó về. – Giọng điệu rất cương quyết, nhưng tôi vẫn cố gắng:
- Lôi tổng, chị yên tâm, việc này ở Quảng Đông rất bình thường, chị không cần cảm thấy có bất cứ áp lực gì.
Tôi lại đẩy cái phong bì tới trước mặt chị ta, sắc mặt Lôi tổng càng nặng nề hơn:
- Tôi không có ơn với anh, lại vừa quen biết, không có lý do gì để nhận quà của anh, nếu anh không cất nó đi, tôi sẽ về ngay bây giờ.
Tôi đảo mắt, nghĩ bụng xem ra chị ta nói thật, đành rụt rè cất phong bì, sắc mặt tỏ ra mất tự nhiên, lập tức tìm một chủ đề nào đó để phá vỡ không khí gượng gạo này:
- Thế thì cung kính không bằng tòng mệnh, nghe nói Lôi tổng thích nghe nhạc cổ điển, vài hôm nữa ở Macao tổ chức một đêm nhạc quốc tế, tới khi đó tôi gửi chị vài tấm vé được không?
Sau đó tiệc tan, tôi gọi người tới thanh toán, nhân viên phục vụ nói đã thanh toán rồi, tôi ngạc nhiên nhìn Dương Hồng Năng và Lâm Thăng, hai người họ cũng ngơ ngác nhìn tôi, Lôi tổng chỉ cười nhạt:
- Vừa nãy tôi bảo tài xế thanh toán rồi.
Tôi lắp bắp:
- Lôi tổng, như thế… như thế không hay lắm, chị chịu ra mặt thế này đã là tốt lắm rồi, sao lại dám để chị thanh toán! – Tôi nói lắp liên tục.
- Không cần khách sáo, anh đưa tôi đi ăn một món Thượng Hải đặc biệt như vậy, lại còn được uống rượu vang hảo hạng, với lại các anh cũng luôn ủng hộ Khoa Mỹ, bữa cơm này coi như là để cảm ơn, hy vọng các anh tiếp tục ủng hộ công việc của chúng tôi, được không? – Lôi tổng vỗ nhẹ tay lên bàn, đứng lên, giọng nói quả quyết.
Sau khi Lôi tổng lên xe về, Dương Hồng Năng hỏi tôi thế nào, tôi vẫn chưa thực sự thoát khỏi sự kinh ngạc ban nãy, hai mắt nhìn trân trối theo chiếc xe đã đi xa, thẫn thờ nói không tồi, ừm, rất tốt. Dương Hồng Năng nói:
- Những gì cần làm tôi làm rồi, không những hẹn chị ta ra mà còn cho các anh thời gian riêng. – Ý của hắn không cần nói cũng rõ, tôi quay đầu nhìn hắn:
- Yên tâm, có ơn tất báo là phẩm chất cao quý nhất của Lý mỗ.
Hôm sau đi làm, tôi kể cho Cảnh Phú Quý nghe, Cảnh Phú Quý trầm tư suy nghĩ:
- Là một người nghiêm túc tới mức đấy sao? Thế chị ta có được xem là người tốt không?
Tôi hơi phẫn nộ, ánh mắt hung hăng:
- Người tốt? Trên thế giới này làm gì có người tốt? Cho dù có mà người tốt không ủng hộ tôi cũng là người xấu, người xấu mà ủng hộ tôi sẽ là người tốt, hừ, giả bộ, chiêu cũ, tôi vẫn tin câu nửa miệng của cậu, chẳng con mèo nào không ăn tanh!
Cảnh Phú Quý nhìn tôi:
- Nhưng chị ta là đàn bà, tình hình đặc biệt hơn một chút.
- Đàn bà thì sao? Đàn bà không phải người?
- Có phải chị ta không hiểu rõ mục đích của cậu nên không dám hành sự lỗ mãng, có khả năng chị ta còn suy nghĩ sâu xa hơn, muốn ăn dày hơn? – Cảnh Phú Quý phán đoán.
Tôi hằn học buông ra một câu:
- Hừ! Không sợ ăn dày hơn, chỉ sợ không muốn ăn, cùng lắm ông đây dùng tiền đập chết chị ta!
KINH NGHIỆM BỊ LỪA
Lưu Hân đưa cho tôi một tờ giấy, sau đó lặng lẽ ngồi trước mặt tôi, tôi nhìn qua, là hóa đơn viết tay mà Bành Tiền Tiến nộp lên: Xin thanh toán khoản tiền sáu trăm tệ mời Phùng Tân Vũ, phòng Kỹ thuật của Khoa Mỹ đi chơi gái. Bên dưới có chữ ký của Cảnh Phú Quý. Tôi lập tức hiểu ra, chắc chắn cái gã Cảnh Phú Quý bắt phải viết như thế, hắn giận trong lòng nên công khai chống đối lại tôi.
- Lần trước chẳng phải đã nói là không thu hóa đơn thường sao? Sao lại có? Hơn nữa còn…
Tôi cười khổ đứng lên:
- Không phải là không thu mà là phải khống chế.
- Vậy có thể bảo họ dùng hóa đơn in cũng được, anh xem cái hóa đơn họ dùng không đúng quy phạm, lại không thể mang ra thanh toán, cầm hóa đơn in thay thế còn có thể khai số tiền lớn hơn một chút, mà công ty cũng phải nộp ít tiền thuế đi.
Lưu Hân nói như vậy nhắc nhở tôi, tôi nói:
- Cô gọi Lâm tổng với Trưởng phòng Cảnh sang đây, chúng ta cùng thương lượng.
Lưu Hân dù sao cũng chủ yếu làm về tài vụ, cho nên xuất phát từ góc độ công việc của cô ta, yêu cầu nghiêm khắc và qui tắc tài chính đương nhiên là không sai, nhưng nghề bán hàng này tôi hiểu rõ lắm, không thể đòi hỏi một cách chính quy, rất nhiều khoản chi phí không thể nào xử lý được, những khoản tiền đen không có giấy tờ, căn cứ gì qua tay tôi mỗi năm tới cả triệu tệ, chỉ có thể dựa vào sự tin tưởng với Lâm Thăng. Tôi đưa hóa đơn cho Lâm Thăng xem. Cảnh Phú Quý đứng sát tường, khoanh tay trước ngực, ánh mắt toát lên vẻ khinh bỉ, tôi hỏi thẳng hắn:
- Những hóa đơn viết tay như vậy sau này có thể dùng hóa đơn in thay thế không? Như thế chính quy hơn một chút. – Tôi cố gắng tránh nói đến chuyện như thế công ty sẽ phải trả ít tiền thuế, Cảnh Phú Quý nói không hay lắm, lẽ ra tiền bọn họ mời khách đều là do họ tự thanh toán trước rồi mới về công ty xin thanh toán sau, nếu bắt họ phải tìm được hóa đơn in nữa thì không hay lắm, nói trắng ra họ cũng vì công ty chứ không phải vì bản thân. Trong giọng điệu của Cảnh Phú Quý có một tâm trạng đang cố đè nén, cảm giác rất rõ ràng:
- Nếu thực sự yêu cầu có hóa đơn in thì Giám đốc Lưu tự nghĩ cách đi, chẳng phải Lý tổng thường xuyên khen cô đảm đang, bảo bọn tôi học theo cô sao? Nếu cô không biết tôi còn có thể nói với cô, ở chỗ bến xe Nam Khanh bán nhiều hóa đơn lắm! Muốn bao nhiêu cũng có, mua một tờ giấy mấy triệu tệ cũng không vấn đề gì! – Cảnh Phú Quý dĩ nhiên là hiểu việc này do Lưu Hân lôi ra.
Lưu Hân cũng không chịu thua kém:
- Phòng tài vụ dựa trên giấy tờ có thật, không phải là đi tìm hóa đơn, Trưởng phòng Cảnh, anh phải hiểu cho rõ.
- Thế thì cô nhẹ nhàng quá, cả ngày ngồi trong văn phòng, có thời gian pha cà phê, còn có thể lên mạng chát, chơi điện tử, chơi cổ phiếu, thoải mái đến chết, còn chúng tôi đội mặt trời chạy khắp nơi cầu xin người nọ người kia chưa nói, lại còn phải phụ trách đi mua hóa đơn chính quy, như thế hình như không nhân đạo lắm?
Tôi vội vàng nói:
- Xuất phát điểm của Lưu Hân là tốt, cũng vì suy nghĩ cho công ty, coi công ty là nhà của mình, có điều cho phí của phòng Bán hàng hơi đặc biệt. Thế này đi, Lưu Hân về tổng kết lại số liệu trên các hóa đơn viết tay, sau đó chúng ta cũng thương lượng lại.
Chân trước Lưu Hân vừa bước ra khỏi cửa, Cảnh Phú Quý lại bắt đầu tố cáo:
- Lý tổng nói đúng lắm, đúng là cô ta coi công ty như nhà mình. Nhân tiện hai vị sếp lớn đều có ở đây, tôi nói cho các anh biết, trước mặt các anh cô ta tỏ ra thành thật, trung thành, khi các anh không có mặt thì lộng hành ghê gớm. Hừ, bình thường tìm cô ta để xin thanh toán, cô ta không những không chịu thu hóa đơn viết tay mà còn yêu cầu viết rõ cả thời gian, địa điểm, nhân viên, danh mục, lời nói rất khó nghe, “Ai mà biết các anh mời khách hay tự đi ăn”.
Tôi cũng hơi đồng cảm với Cảnh Phú Quý, nói:
- Đúng là bắt viết rõ ràng ra cũng không tốt, giống như kiểu “phí chơi gái”, ngộ nhỡ người của Cục thuế tới không phải là hại khách hàng sao?
Lâm Thăng nói:
- Cục thuế không quản lý mấy cái này, họ chỉ quan tâm là hóa đơn thật hay giả, việc anh nói là việc Viện kiểm sát với bên Công an quản lý, huống hồ những thứ này có phải là để cho người ngoài nhìn thấy đâu, không sao. Có điều anh không có hóa đơn chính thức đúng là khiến phòng tài vụ rất khó xử, đây là chế độ tài vụ, nếu kiểm tra, kế toán trưởng sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Tôi không biết Lâm Thăng nghĩ thế thật hay hắn chỉ muốn gây khó dễ cho Cảnh Phú Quý, có thể là cả hai.
Cảnh Phú Quý chĩa mũi về phía Lâm Thăng:
- Lâm tổng, nhân viên nghiệp vụ của chúng tôi đi tìm gái làm sao mà an toàn, thoải mái như các anh vào khách sạn, lại còn được lấy hóa đơn nữa, bọn họ toàn tới những nơi không lành mạnh, lấy đâu ra hóa đơn? Họ cũng muốn tới khách sạn, nhưng công ty có cho không? Chẳng qua cũng chỉ muốn tiết kiệm tiền cho công ty thôi.
Cảnh Phú Quý nói thế khiến Lâm Thăng nhất thời ngắc ngứ, tôi cũng không biết nên trả lời thế nào, đành an ủi hắn:
- Đúng thế, đúng thế, các cậu vất vả cũng là vì muốn tiết kiệm tiền cho công ty, đều là đồng chí tốt của nhau, thế là được rồi.
Ai ngờ tôi vừa nói thế là Cảnh Phú Quý càng hăng hơn, chỉ tay ra ngoài cửa nói:
- Con mẹ nó cái suy nghĩ của đàn bà! Cô ta cũng không nghĩ xem là đi tìm gái có hóa đơn đỏ hay không? Lại còn đòi viết danh mục, hừ, giờ hay rồi, chẳng phải Bành Tiền Tiến viết rồi đó sao?
Tôi xua tay với hắn, nói:
- Được rồi, được rồi, người ta là con gái đã bao giờ làm cái trò đấy đâu, làm sao hiểu được.
- Cô ta chưa tìm gái, nhưng đã từng làm gái rồi! – Cảnh Phú Quý kích động buột miệng, tôi trợn mắt lườm hắn:
- Cậu nói câu này hơi quá rồi, đừng có không nể mặt tôi mà nói linh tinh.
Cảnh Phú Quý hừ mũi một tiếng, quay đầu sang hướng khác.
Nổi giận thì nổi giận, sự việc vẫn phải giải quyết, Lâm Thăng đưa ra ý kiến, nói:
- Chờ Lưu Hân tổng kết xong số liệu, tới lúc nào đó bảo Tần tổng cho một tờ hóa đơn đỏ là giải quyết được ngay, cô ta đã quen việc này rồi.
Tôi gật đầu tỏ ý thán phục Lâm Thăng:
- Không hổ danh là chuyên gia kinh tế, tôi với Cảnh Phú Quý không thể nào nghĩ ra được ý hay như thế.
Cảnh Phú Quý vẫn chưa nguôi lửa giận:
- Nếu cô ta không làm đổ cái công ty này thì tôi đi đầu xuống đất! – Rồi hắn đập cửa lao ra khỏi văn phòng, như một con gà trống đang giận dữ. Tôi hơi giận, buông ra một câu:
- Tôi để xem cô ta có tài năng gì mà tôi không biết!
Hồi học đại học, trong giờ triết, thầy giáo hỏi:
- Sinh là gì, tử là gì?
Hầu Kình nói:
- Sinh là ngẫu nhiên, tử là tất nhiên, tất cả đều không do bản thân mình kiểm soát.
Thầy giáo nói rất tốt, sau đó chuyển ánh mắt sang tôi, tôi đứng lên nói:
- Sinh là khổ nạn, tử là giải thoát. – Ánh mắt thầy dừng lại trên mặt tôi vài giây, nói trong lời nói của tôi có bóng dáng của Nietzsche.
Chỉ một câu nói bừa khi đó của tôi mà đã linh nghiệm trong cuộc sống. Quá nhiều người sinh ra đã bị ông trời ban cho số phận phải tranh đấu trong bể khổ cả đời, dù cho họ để lại núi xanh, nhưng không còn củi đốt, khổ nạn không phải là việc tốt, cũng không phải là tài sản, ông trời chưa hề giáng xuống, và cũng không bao giờ giáng xuống cho họ điều gì, còn họ vẫn chỉ đắm mình trong bể khổ. Nếu kiên quyết nói rằng chịu khổ là phúc, thì câu này chỉ thích hợp cho những người đã rơi xuống vực sâu nhưng còn bò lên được, tuyệt đại đa số mọi người chỉ sống trong ảo tưởng, không có ngày thấy được ánh mặt trời, hùng tâm tráng trí của tôi năm xưa giờ đổi lại chỉ là tiếng thở dài trong đêm đen và một cuộc đời đắm chìm trong rượu thuốc.
Dương Hồng Năng từng nói:
- Nếu chưa nếm trải cảm giác muốn nhảy lầu thì chưa phải là một thương gia thực sự.
Vì việc này mà hắn còn hẹn tôi sang Macao chơi trò “heo nhảy” – nhảy xuống từ tòa tháp cao hơn hai trăm mét của Macao. Tôi vội vã xua tay bảo:
- Thôi, tôi mắc chứng sợ độ cao, ngồi máy bay đã thấy căng thẳng lắm rồi chứ đừng nói tới chuyện chơi trò này.
Quay về, hắn khoe với mọi người rằng cái cảm giác đó rất tuyệt vời, cảm thán rằng cái danh từ này chuyên dùng chỉ những kẻ nặng chín mươi ki-lô-gam như hắn. Thực ra, đến nghĩ tôi cũng không dám nghĩ tới chuyện nhảy lầu, cho dù có nợ như chúa Chổm. Tôi rất khâm phục người Nhật Bản, người Hàn Quốc khi làm ăn thua lỗ, họ sẽ tự sát để tạ tội, nhưng tôi không làm như thế, quan niệm của tôi là chết vinh không bằng sống nhục.
Bài học khiến tôi suýt chút nữa nảy sinh ý định chán sống là trước khi thành lập công ty Phi Thăng, Lâm Thăng thấy làm bảng điện lợi nhuận cao, vội mở tiệc khoản đãi tôi, nói:
- Thay vì để Cảng Đạt của Trung Sơn mỗi năm kiếm mấy triệu tệ, chi bằng chúng ta tự làm để đào lên thùng vàng đầu tiên trong cuộc đời mình.
Khi đó ước vọng kiếm nhiều tiền đã lớn mạnh trong tôi, đến nỗi đêm dài mất ngủ, thế là tôi không một phút do dự, đồng ý ngay. Lâm Thăng ở lại phòng mua hàng của công ty, tôi với Cảnh Phú Quý từ chức ở Cảnh Trình, tìm một nhà xưởng sản xuất tua vít sắp chết ở Trung Sơn, hợp tác với nó, lấy danh nghĩa của nó để cung cấp hàng và thu tiền từ Cảnh Trình, mỗi tháng trả cho nó hai phần trăm phí quản lý, chúng tôi ở sau lưng thao túng, thần không biết, quỷ không hay. Chúng tôi bỏ ra ít tiền để mua tài liệu kỹ thuật của Cảng Đạt, nhanh chóng làm ra sản phẩm giống y đúc, sau đó so sánh lại mới biết được lợi nhuận ròng của Cảng Đạt lên tới năm mươi phần trăm, thế là chúng tôi đặt giá thấp hơn Cảng Đạt năm phần trăm, điều này đương nhiên có sức hút to lớn với Cảnh Trình, lại có Lâm Thăng ở bên trong tác động, thêm vào đó giấy chứng nhận của nhà xưởng mới không quy phạm, sản phẩm mới ra được một tuần bọn tôi đã cung cấp hàng, dần dần giành được thị phần của Cảng Đạt.
Phải cạnh tranh với Cảng Đạt tôi không có ý kiến gì, nhưng mua trộm tư liệu của nó khiến tôi cảm thấy thủ đoạn này hơi đê tiện, bèn nói:
- Tiến hành cạnh tranh công khai, tôi không tin là mình không chọi được nó. Chỉ cần cho tôi một điểm tựa, tôi có thể nhấc bổng cả trái đất!
Lâm Thăng cười giễu cợt:
- Anh đừng có lạc quan quá được không, cái vị trí này của tôi hiện nay không dùng cũng phí, nếu anh không làm Cảng Đạt cũng chẳng khen anh tốt, ai bảo họ đòi lãi cao như thế, chúng ta hạ thấp giá thành cũng coi như là cống hiến cho xã hội.
Hồi nhỏ bố mẹ dạy tôi phải làm người tốt, nói rằng ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, tôi tin tưởng tuyệt đối. Sau khi bị kẻ xấu lừa gạt nhiều lần, nhìn thấy họ sống sung sướng hơn người tốt, niềm tin của tôi dần dần bị lung lay, cũng giống như việc họ cảnh cáo tôi không ăn cơm hết sẽ bị sét đánh chết. Lâm Thăng rất coi thường mớ giáo lý cổ lỗ sĩ này, hắn nói đó chẳng qua chỉ là tự lừa một bông hoa độc ác, phân bón độc ác cũng có thể sinh ra những quả ngon lương thiện.
- Tôi không tin luật nhân quả báo ứng, nếu có cũng là người ác được lên thiên đường, còn người tốt phải xuống địa ngục. – Lâm Thăng căm phẫn nói.
Bản thân tôi không chủ động gây ra những việc hại người lợi mình, nhưng nếu bị kéo vào thì cũng không trốn tránh:
- Không chủ động, không từ chối. – Lâm Thăng nói bản chất của tôi với hắn chẳng có gì khác biệt, chỉ là tôi ngụy trang giỏi hơn hắn mà thôi. Giống như những gì trong bộ phim “Vụ giao dịch không đạo đức”, nếu có một triệu, hơn nữa còn là đô-la Mỹ đặt trước mặt, bạn có thể vẫn còn nghĩ đến lễ nghĩa, liêm sĩ, trung hiếu, đạo nghĩa hay không? Trình tự sẽ bị đảo lộn, thế giới ngày càng khó nắm bắt, tất cả chỉ là tương đối, cái gọi là trinh tiết, trung thành và tình yêu, tất cả đều đã biến mất.
Chưa đầy nửa năm sau, chúng tôi đã kiếm đủ số tiền đầu tư ban đầu, Cảng Đạt bị đuổi ra, nhìn những đồng tiền thơm phức hàng tháng chảy vào tài khoản, tôi vui như tết, Lâm Thăng cười cợt bảo tôi cứ như thể chưa nhìn thấy tiền bao giờ:
- Anh không còn thấy có lỗi với Cảng Đạt nữa à? – Tôi vừa nhìn số tài khoản ngân hàng vừa nói:
- Tiền từng xấp thế này thì cứ để con chó Cảng Đạt đi gặp ma đi.
Mọi thứ quá trôi chảy, thuận lợi khiến tôi tự tin thái quá, đầu tư tiền vào dây chuyền sản xuất, mua máy hàn, máy nén, chiêu binh mãi mã và vung tay mua lại toàn bộ nhà xưởng đó, tôi với Cảnh Phú Quý từ vị trí trong bóng tối nay chuyển ra ánh sáng, quyết chí đưa công ty lọt vào Top 500 doanh nghiệp lớn nhất thế giới chỉ trong mười năm. Tuần đầu tiên có hai người tới hỏi thăm, nói là có một đơn hàng xuất khẩu trị giá một triệu tệ, giao hàng trong một tuần, rất gấp, hỏi chúng tôi có làm được không, đương nhiên là chúng tôi liên tục nói được, thế là họ để lại sản phẩm mẫu và thiết kế, trả trước một trăm nghìn tiền đặt cọc. Họ vừa mới đi, tôi và Cảnh Phú Quý vỗ tay chúc mừng, cảm thán rằng Thần Tài đã đến là không ai ngăn lại được, tự nhiên lại có một miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Rồi chúng tôi căn cứ vào thiết kế, liên hệ mua nguyên liệu, bên phía Hồng Kông không có nhiều chip trong kho như vậy, chúng tôi lại hỏi thăm bên Thâm Quyến, thanh toán toàn bộ tiền hàng để mua năm nghìn chíp từ công ty, lúc này Cảnh Phú Quý mới bình tĩnh lại, nói vụ kinh doanh này thực sự quá đáng ngờ, liệu có vấn đề gì không?
Tôi và Lâm Thăng giễu cợt hắn:
- Người ta kinh doanh có giấy phép, hợp đồng, con dấu đàng hoàng, huống hồ còn trả trước một trăm nghìn tiền đặt cọc, sợ gì?
Lúc đang ra sức làm việc, hai vị Thượng đế còn đích thân tới xưởng đốc thúc, một tuần sau sản phẩm ra lò đúng thời hạn, chúng tôi gọi điện thoại thông báo cung cấp hàng, ai ngờ giọng điệu của họ thay đổi, nói là khách hàng bên nước ngoài có sự thay đổi, việc cung cấp hàng bị kéo dài lại. Ba ngày sau vẫn không thấy động tĩnh gì, tôi sốt ruột, gọi sang, đối tác nói vẫn đang bàn bạc với khách hàng, đã thế lại còn nói:
- Chúng tôi đã trả trước một trăm nghìn tệ rồi, nhưng tiền đặt cọc của bên khách hàng bên kia chúng tôi chưa được một đồng nào, chúng tôi còn sốt ruột hơn cả các anh!
Lần đầu nghe câu này tôi thấy cũng có lý, nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng, họ trả chúng tôi một trăm nghìn nhưng tiền mua nguyên vật liệu mà chúng tôi bỏ ra đã hơn một trăm nghìn từ lâu rồi. Tôi thấp thỏm không yên, bàn bạc đối sách với Lâm Thăng, Lâm Thăng nói:
- Bọn lừa đảo đều đến tay không, đằng này họ đã trả trước tiền đặt cọc chắc không phải là lừa đảo, huống hồ họ không trả số tiền còn lại, cũng không mang hàng đi, lừa chúng ta sao được? Chuyện đơn hàng có vấn đề là chuyện thường, có thể họ thực sự gặp phiền phức.
Những lời nói của hắn khiến tôi yên tâm hơn. Lại ba ngày nữa chúng tôi nhận được tin nhắn của khách hàng, nói là khách hàng nước ngoài của họ đã hủy đơn đặt hàng, số hàng này họ không lấy nữa, tiền đặt cọc coi như là bồi thường cho chúng tôi. Tôi lập tức gọi lại thì họ tắt máy, mấy hôm đó, ba chúng tôi như những kẻ điên, lô hàng này nếu không bán được cho họ là coi như vứt đi, mạch PCB được làm theo đúng yêu cầu của họ, các linh kiện mà tháo ra sẽ không dùng được nữa, chỉ có thể bán như phế phẩm, thêm vào đó là tiền nguyên liệu, nhân công, cộng lại tổn thất lên tới sáu trăm nghìn.
Đúng lúc chúng tôi đang đi vào đường cùng, liên hệ bán phế phẩm để chuẩn bị bán đi hai mươi nghìn sản phẩm của mình thì một nhân viên nghiệp vụ chạy tới văn phòng, nói hắn có một người bạn làm việc ở phòng Mua hàng một xưởng điện tử ở Trung Sơn, hình như dùng tới loại mạch điện này. Tôi như vớ được phao cứu sinh, vội bảo hắn liên lạc với bạn:
- Nếu dùng được tôi sẽ bảo Cảnh Phú Quý với cậu đích thân đi một chuyến.
Gã đó bắt đầu do dự, nói là họ không muốn người khác biết mua hàng “second hand” từ chỗ chúng ta, ngộ nhỡ đến tai khách hàng sẽ khó ăn nói. Tôi lập tức hiểu ra ý tứ của hắn:
- Chỉ cần cậu bán đi được thì tôi không cần biết hắn là ai, không gặp mặt cũng được, tất cả ủy thác cho cậu xử lý.
Hắn trở nên hưng phấn hơn. Chiều hôm sau, tôi đang nóng ruột như kiến bò trên chảo đã thấy hắn gọi điện thoại về, nói là cái đó dùng được, nhưng phải thay đổi, bởi vậy nhiều nhất chỉ mua với giá ba mươi nghìn thôi, nếu đồng ý sẽ lập tức mang tiền mặt qua. Cúp điện thoại, tôi đứng bên cửa sổ suy nghĩ, bất cứ một kẻ làm nghiệp vụ bán hàng nào cũng tinh thông tin tức, nếu tôi bán đống hàng này như phế phẩm sẽ được hai mươi nghìn tệ, hắn hiểu rõ chỉ cần đưa ra một mức giá cao hơn hai mười nghìn tệ là tôi sẽ phải chấp nhận, hơn nữa hắn còn rất thông minh, nói là có một số chỗ cần phải sửa nên hạ bớt giá thành, tôi lại không biết là mình đang bán cho ai nên có trời mới biết hắn mua về rồi có sửa hay không?
Nhưng bây giờ ai bảo tôi như cá nằm trên thớt, hoàn toàn ở thế bị động, không có cơ hội được mặc cả, “thất thốn” của tôi đã bị người ta nắm chặt, hắn sẽ kiếm được khoản tiền này một cách ngon lành, mà tôi còn phải cảm ơn hắn. Con bà nó!
Ngày hôm sau, gã nhân viên kia không từ mà biệt, sau đó tôi nhận được một cú điện thoại:
- Lý tổng, tôi là Tạ Trường Thiên của Cảng Đạt, anh phải mời tôi ăn cơm đấy nhé, tôi đã giải quyết giúp anh một gánh nặng lớn! – Cú điện thoại rất đột ngột, tôi chưa kịp chuẩn bị chút gì về tư tưởng, nội dung cũng rất mơ ám, tôi chỉ có thể ấp úng đối phó:
- Ha ha, chuyện này… ăn cơm à, được thôi, lúc nào cũng được.
Bỏ điện thoại xuống, tôi cảm thấy không bình thường, nghĩ mãi mới phát hiện ra mọi việc thật quá trùng hợp! Đây chắc chắn là một âm mưu!
Cảnh Phú Quý thông qua một người bạn ảo trên mạng để có được hóa đơn điện thoại của nhân viên nghiệp vụ kia, phát hiện trong đó có một cú điện thoại là liên hệ với hai vị khách hàng nọ, thời gian là mười hai giờ đêm, kéo dài hơn mười phút. Lẽ ra họ không quen biết nhau, nhưng chỉ cú điện thoại duy nhất đã để lộ dấu vết: Bọn chúng cùng một giuộc, trong ngoài kết hợp, đã lên âm mưu từ trước, cú điện thoại của ông chủ Tạ bên Cảng Đạt không gọi sớm, không gọi muộn, đúng vào lúc sau khi nhân viên tạp vụ kia bỏ đi, như vậy người thao túng sau lưng chắc chắn là ông ta. Gã họ Tạ đó vừa xả được hận lại vớ được món hời, chơi đùa chúng tôi trong lòng bàn tay, tôi lại còn phải cảm ơn hắn, chiêu này thật quá hiểm độc, Lâm Thăng nói phải gọi 110 nhưng tôi ngăn lại, 110 tới giải quyết được chuyện gì? Ba người bọn họ đã sớm bốc hơi khỏi tầm mắt của chúng tôi rồi, có gì để chứng minh rằng Cảng Đạt là kẻ chủ mưu sau lưng? Chúng đã lên kế hoạch mọi thứ một cách kín kẽ, không chút sơ hở, làm gì còn cơ hội bắt chúng nữa?
Cú lừa lần này khiến tôi bị đả kích nghiêm trọng, như rơi xuống mười tám tầng địa ngục, không những khoản tiền đã vào đến tay bị lọt ra ngoài mà đến cả nhà cũng bị ngân hàng tịch thu, nhà xưởng không thể không đóng cửa, giấc mơ to lớn là lọt vào Top 500 chỉ chưa đầy ba tháng đã phải chết yểu. Điều khiến tôi đau lòng nhất là người khác sau khi đi một quãng đường vòng rất dài đã lừa tôi tới mức có khổ không thể kể, có oan không thể kêu, lòng tự tin của tôi bị sụp đổ nghiêm trọng, trong đêm tối vô bờ, tôi đứng trên đỉnh núi, nhìn lên bầu trời than: