Edit: Mèo Beta: Tiểu Ngạn Có phụ thân, trở thành con gái thành chủ, đối với Khung Ly mà nói, đúng là không thể tưởng tượng được, tất cả những việc này đều đến quá đột ngột, như là một giấc mơ đẹp không gì sánh được… .
Thời gian thoáng đã trôi qua ba tháng.
Mùa hạ, tiếng côn trùng kêu vang. Trong hoa viên trong phủ, xa xa trên mặt hồ có một đình nghỉ mát được thiết kế theo phong cách riêng. Gần đó, bên bờ hồ là cây cối xanh um tươi tốt bao lấy đình nghỉ cho khách tới chơi, trong vườn hoa, từng đám mẫu đơn nở rộ, đẹp vô cùng.
Khung Ly và Tín sóng vai trong một phạm vi nhỏ của khuôn viên này.
“Tín, nghe phụ thân nói, hoa mẫu đơn nở nhìn rất đẹp, học tập hồn thuật lâu như vậy, cuối cùng có thể đi dạo hoa viên một lần rồi!” Khung Ly cảm khái nhìn mấy bông hoa, trong mắt lấp lánh đấy, “Mẫu đơn thật sự nhìn rất đẹp!”
“Đúng vậy, chủ nhân, rất đẹp.” Tín nghiêng đầu, ánh mắt ôn nhu.
Nghe thấy lời Tín nói…, Khung Ly vui vẻ ngẩng đầu, “Đúng không? Ta…” Câu nói tiếp theo, biến mất trong ánh mắt của Tín.
Trên mặt Khung Ly có chút ửng đỏ, lấy lại tinh thần nàng muốn nhanh thoát khỏi lúng túng, chỉ thấy Khung Ly nhanh chóng quay đầu, theo ngón tay chỉ một đóa hoa, “Đóa hoa mẫu đơn này là là đẹp nhất ! Tín ngươi nhìn xem!”
Tín nhìn về chỗ được chỉ, lại phát hiện đó là một đóa bách hợp.
Hiển nhiên Khung Ly cũng phát hiện sai lầm của mình, đang định chữa lại, Tín lại gọi một tiếng, “Chủ nhân.”
“Hả?” Khung Ly lập tức nghiêng đầu, có đồ vật gì đó cài vào tóc của Khung Ly.
“Tặng chủ nhân đấy.” Tín nhìn đóa hoa thật lớn được cài lên tóc Khung Ly, khóe miệng cũng cong lên lộ ra nụ cười mỉm!
Từ trước đến nay, lần đầu tiên nhìn thấy Tín cười, Khung Ly vừa thấy liền ngây người, tay không tự giác mà khẽ chạm vào bông hoa phía trên, trong miệng nói lẩm bẩm, “Tín rõ ràng là binh khí Thượng Cổ, lại rất dịu dàng…”
“Đây là lòng tin của chủ nhân đối với ta —— ôn nhu, trung thành, cường đại, ” tay trái Tín để vào ngực, nghiêm túc nói, “Lý do ta tồn tại là vì hoàn thành tất cả nguyện vọng của chủ nhân.”
“Tín…” Khung Ly không biết nên đáp lại hứa hẹn có sức nặng như vậy.
Có lẽ phát hiện tâm tình Khung Ly, dừng một chút, Tín đột nhiên nói ra, “Chủ nhân, ngài rất xinh đẹp.”
Khung Ly sững sờ, nghĩ tới hoa mẫu đơn trên tóc, liền hỏi, “Giống như đóa hoa nhỏ này?”
“Đúng vậy, chủ nhân giống như đóa hoa nhỏ này.” Ngài cười so hoa còn muốn xinh đẹp hơn không biết bao nhiêu lần… Đôi mắt màu đen của Tín nhìn chằm chằm Khung Ly, giống như trong mắt hắn, Khung Ly chính là toàn bộ thế giới ——.Thình Thịch! Thình thịch! Khung Ly dường như nghe đến tiếng tim đập của mình, có thứ gì đó đang phát triển. “Làm sao bây giờ?” Khung Ly lúng ta lúng túng mà nói khẽ … Lòng của nàng, không tự chủ được… rung động mãnh liệt.
“Chủ nhân?” Thấy phản ứng của Khung Ly, Tín hiển nhiên nghi hoặc khó hiểu, “Tâm tình Chủ nhân, vô cùng giống ta.”
“Tín…”
“Quả nhiên là một chút liêm sỉ cũng không có… !” Bỗng có giọng nam mang theo sự khinh thường xuất hiện, phá tan bầu không khí mập mờ giữa hai người, Khung Ly liếc mắt, là con trai của thành chủ, Tạ Thiên Phong
Dù cho đối phương tỏ rõ vẻ không chào đón mình, do dự chỉ trong chốc láy Khung Ly chậm rãi nói, “… Ca…” . “Ta không thừa nhận ta có một muội muội.” Tạ Thiên Phong nhíu mày, không biết nghĩ tới điều gì, chán ghét nhìn thoáng qua Khung Ly, quay người bước nhanh mà rời đi.
“Tín…” Khung Ly ngẩng đầu nhìn Tín, trong đôi mắt có chút vỡ vụn, “Ta cảm thấy thật là khó…” Vì sao ở cùng người thân luôn khó như vậy.
Tín cúi đầu nghiêm túc nhìn Khung Ly, đưa tay sờ sờ đầu Khung Ly, không nói lời nào.
“Tín, chúng ta đi tìm… Phụ thân đi, ta nghĩ phụ thân biết… Ca ca vì sao chán ghét ta.”
“Vâng.”
Nếu như có thể, Khung Ly tình nguyện ngày đó nàng không có đi tìm phụ thân.
Nhưng là dù cho ngày đó không có đi tìm phụ thân, dối trá cũng sẽ có một ngày nào bị vạch trần.
Nàng khát vọng có tình thân, nhưng nàng quên rằng ở nơi này, tình thân—— không đáng một đồng.
Ngày đó khi chạng vang, từ chỗ phụ thân trở về ánh mắt Khung Ly có chút mờ mịt, một tay nàng nắm chặt lấy góc áo của Tín, giống như làmvậy có thể nắm bắt được thứ gì đó.
Tín không nói gì mà làm bạn tại bên cạnh Khung Ly.
Hắn biết rõ, chủ nhân hắn lúc này giống như chú bướm cần phá kén lột xác. Việc hắn chỉ có thể là làm bạn. Sáng sớm hôm sau, thu dọn xong đồ đạc Khung Ly đã tìm được Tạ Kính, nàng đến tạm biệt phụ thân.
“Phụ thân, con phải rời khỏi đây.” Khung Ly đứng trước mặt Tạ Kính, ánh mắt kiên định.
Đêm qua, nàng cũng không thể hỏi phụ thân về việc của ca ca, nhưng cũng đã không còn quan trọng.
Tạ Kính đang cùng con trai ông ta đánh cờ vây, hai người liếc nhìn, nhìn về phía Khung Ly, “Ly nhi, làm sao vậy…” Trong lời nói giống như chứa đựng sự quan tâm.
“Phụ thân, con đến tạm biệt ngài.” Khung Ly kiên định nói ra. Nhưng Tín đứng ở bên cạnh Khung Ly có thể cảm nhận được sự run rẩy trong lòng Khung Ly.
Đó là tuyệt vọng, sắp tự tay hủy diệt biểu hiện giả dối.
“Là ai cùng Ly nhi nói gì sao?” Giọng nói hiền hòa của Tạ Kính như mê hoặc, “Nói với phụ thân một chút xem nào.”
Khung Ly lắc đầu, cũng không định nói cái gì.
Cách Tạ Kính nói chuyện nhằm kích thích Khung Ly nói ra tất cả những điều hôm qua nghe được.
—— “Phong Nhi, tính tình xúc động như vậy bao giờ có thể sửa đổi?”
—— “Khung Ly? Nàng không đáng kể chút nào, ta còn không phải là vì nó…”
Tạ Kính thấy Khung Ly lắc đầu, khó thấy được đang khẽ nhíu mày. Mấy tháng này Khung Ly vẫn luôn rất nghe lời ông ta. Nghĩ vậy, Tạ Kính lại nói tiếp, “Vậy con có thể nói cho phụ thân nguyên nhân con rời đi không?”
Khung Ly khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt hiền hòa của Tạ Kính, vẫn là lắc đầu.
Đều là giả dối.
—— “Không sai nó là con gái của ta, nhưng nó cũng chỉ là quân cờ ta bố trí vì con mà thôi.”
—— “Mẫu thân của nó… Không chịu theo ta, vậy mà còn dám chạy thoát khi mang thai… Hồn lực của mẫu thân nó rất tinh khiết, nó được kế thừa cũng không têh, ngày nào đó dĩ nhiên sẽ thành công cụ có lợi cho con.”
Tạ Kính thấy thái độ Khung Ly thay đổi, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạ Thiên Phong, nhớ ra cái gì đó, ra vẻ hiểu nói, “Tính tình của ca ca con có chút nông nổi, con đừng để trong lòng…”
“Cha ——!” Tạ Thiên Phong mất mặt mũi, trên mặt có chút không nhịn được.
Khung Ly không để ý đến hai người, nói ra lời đã tập luyện ở trong lòng rất nhiều lần, “Cảm ơn phụ thân đã bồi dưỡng hơn ba tháng qua, Khung Ly không cách nào báo đáp, nếu như về sau, về sau… Nhưng mà Khung Ly, phải đi.” Ở chỗ này thêm chút nào, đối với nàng thêm dày vò.
Thấy Khung Ly tâm ý đã quyết, đôi mắt Tạ Kính chợt lóe. Gia đinh đứng ở bốn phía nhận ra chủ tử khác thường, ánh mắt đều ở trên người Khung Ly, tất cả bọn gia đinh đều đề phòng
“Ly nhi…” Bỗng nhiên giọng điệu Tạ Kính có chút đau thương, vô vùng thành khẩn mà nói, “Trước khi mẫu thân con lâm chung đã có dặn ta, muốn con được chăm sóc tốt, con cứ đi như vậy… Sau này làm sao ta có thể đối mặt được với mẫu thân con, thê tử của ta đây…?” Thê tử? Nghe được hai chữ này, trong nháy mắt lòng Khung Ly bỗng đau nhói.
—— “Phong nhi, con còn trẻ, rất nhiều việc còn phải học… Mẫu thân của con là phu nhân duy nhất của ta, tương lai con sẽ kế thừa tất cả của ta…”
—— “Mẫu thân Khung Ly? Ả kia chỉ là một kẻ vô dụng bỏ con, bây giờ hữu dụng nhất chính là con gái của ả… Về phần nó đang chảy dòng máu của ta? Có thể lợi dụng tốt… Phong nhi, con đã hiểu chưa?”
Đã hiểu! Cuối cùng nàng đã hiểu!
Vì sao phụ thân nàng khi mới nhận nàng việc đầu tiên làm để cho nàng học hồn thuật, vì sao lúc nàng trông thấy nụ cười hiền hòa của phụ thân luôn thấy cả người không được tự nhiên, thì ra nàng vẫn cho rằng nàng chưa kịp quen vì đã quá lâu không có tình thương của phụ thân, bây giờ thì nàng đã hiểu rõ, nhưng trong lòng của cô vẫn luôn ám chỉ cho nàng —-
Tất cả đều là giả dối! Giả dối!
Khung Ly chấp nhận từng đợt sóng mãnh liệt trong lòng mang theo đau khổ. Nàng đã quyết định, sau khi cùng phụ thân tạm biệt khi rời đi sẽ đoạn tuyệt qua lại cùng những mộng tưởng , bắt đầu lại một lần nữa.
Nghĩ vậy, Khung Ly cúi người một góc chín mươi độ với phụ thân, coi như cảm tạ phụ thân đã cho mình sinh mệnh, “Thật xin lỗi, phụ thân.” Đây là ta lần cuối cùng ta gọi ngài là phụ thân, bởi vì ta không muốn lại bị bất kỳ kẻ nào lợi dụng, kể cả ngài, phụ thân của ta.
Có lẽ mẫu thân đã chịu nhiều đau khổ vì ngài phụ thân này, nhưng nàng không cách nào ngược dòng tìm hiểu ngọn ngành. Từ việc mẫu thân của nàng mang nàng rời đi, nàng có thể hiểu được mẫu thân hi vọng nàng làm việc gì.
Nàng muốn rời đi khỏi đây. Mẫu thân của nàng cũng nhất định là mong muốn như vậy —— rời xa mọi thứ ở nơi này! Nhìn qua hành động của Khung Ly, trong mắt Tạ Kính hiện lên một tia lo lắng, nhưng cuối cùng ông ta chỉ là chậm rãi đứng lên, đứng chắp tay nói “Người con phải xin lỗi không là ta, là mẫu thân của con.”
Khung Ly khẽ giật mình, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tạ Kính, khó có thể tin mà lặp lại, “Mẫu thân… ?”
Tạ Kính khẽ gật đầu, “Mẫu thân của con.”
Khoảnh khắc này, bỗng Khung Ly cảm thấy thật quá sai lầm.
Người nên nói xin lỗi là ông ta, thật có lỗi cũng là ông ta, thế nhưng mà, ông ta lại như không có việc gì mà nói dối, giống như tất cả đều là sự thật, thật giống như —— cho đến bây giờ ông ta cũng không làm những việc kia.
Nếu như ngày ấy không có nghe được đối thoại của ông ta cùng Tạ Thiên Phong, có lẽ cả đời này nàng luôn mơ màng, làm quân cờ của bọn hắn rồi!
Khung Ly đột nhiên thấy oán hận phụ thân, nàng nắm chặt nắm đấm, căm giận nói, “Nên thật xin lỗi mẫu thân nhân là ngài mới đúng!”
“Cái gì?” Tạ Kính cho rằng ông ta nghe lầm.
Hít một hơi thật sâu, Khung Ly ổn định một chút tâm trạng, nhanh nắm chặt nắm đấm lại. Khung Ly cuối cùng chỉ chậm rãi nói, “Vĩnh biệt.” Nàng tuyệt không muốn nói nhiều thêm một câu.
Khung Ly dắt tay Tín sau lưng, muốn rời đi.
“Đứng lại!” Tạ Kính lại không chịu buông qua Khung Ly, ra lệnh, “Con không thể đi.”
Gia đinh một bên đã sớm rục rịch, nghe thấy lời Tạ Kính nói…, mấy người lập tức tiến lên vây quanh hai người Khung Ly.
“Con gái của ta, ta là phụ thân của con, con phải giúp ta.” Tạ Kính tức giận nói.
Con gái giúp phụ thân, đạo lý hiển nhiên? Con gái nên làm quân cờ vì phụ thân là theo lẽ thường? Vì sao ngài có thể nói bằng giọng điệu đó, tình cảm băng giá như vậy?
Khung Ly đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Tín.
Tín thấy thế, có chút cúi người, nhu hòa mà nói, “Chủ nhân muốn làm gì sẽ làm cái đó.”
Cho dù tất cả mọi người phản bội chính mình, còn có một người, đứng tại phía sau của mình.
Hắn cùng với nàng, chung mệnh.
Khung Ly đột nhiên nở nụ cười thoáng qua, nụ cười đẹp như một đóa hoa. Khung Ly quay đầu lại nhìn Tạ Kính, vô cùng kiên định nói ra, “Con không muốn làm quân cờ, con không muốn bị bất kỳ kẻ nào lợi dụng —— con không giúp.”
Nghe thấy câu này, mặt Tạ Kính đã đen lại, vẻ lạnh lùng dần lộ rõ trên gương mặt ông ta, biểu hiện hiền hòa, dịu dàng giả dối trong khoảnh khắc này hoàn toàn bị phá vỡ.
“Đã như vậy… Ngươi càng không thể đi.”
Tạ Kính dứt lời, gia đinh bốn phía đồng loạt tiến lên.
Nếu như chỉ là một mình Khung Ly, nàng sẽ vô cùng nguy hiểm. Nếu như Tín là người bình thường, như vậy đồng dạng bọn họ khó có thể toàn thân trở ra. Nếu như Khung Ly không có học tập hồn lực, như vậy nàng sẽ khó có thể tự bảo vệ mình.
Cũng may, chỉ là nếu như…
Tín nhìn bốn phía chung quanh nhanh chóng rút một thanh kiếm bạc được làm từ bùn đất không thể phá vỡ, Khung Ly vận dụng kỹ năng ba tháng học được để tránh né gia đinh.
Kiếm của Tín sắc bén vô cùng. Thân hình Khung Ly, dần dần linh hoạt.
Tạ Kính cùng Tạ Thiên Phong ở một bên nhìn thấy, một người không có gì để nói, một người kinh ngạc không thôi.
“Hồn yêu!” Tạ Thiên Phong chằm chằm vào Tín, sợ hãi than nói.
Là yêu thú dùng hồn lực của bản thân, ngưng tụ mà ra!
Lúc trước ả kia trốn đi, mang đi bản sách ghi lại Thượng Cổ binh khí hồn thuật. Hắn đã sớm biết được, dùng cái hồn lực thuần túy kia, sớm muộn cũng có thể vận dụng ra lực hồn thuật mạnh như vậy, chỉ là không nghĩ tới ả ta chạy thoát —— càng không thể tưởng được chính là cuối cùng người hoàn thành cái hồn thuật này, lại là —— con gái của hắn.
Nhất định ả cũng không thể tưởng tượng được.
“Ha ha ha ha… Trời cũng giúp ta.” Tạ Kính cười to nói. Hắn quay mắt về phía Thượng Cổ binh khí, không chút nào sợ hãi.
Tất cả gia đinh bốn phía bị đánh tổn thương nằm trên mặt đất, đã mất đi năng lực hành động. Tín nhàn nhạt mà liếc qua những… sinh vật nhỏ bé yếu ớt này, liền không hề chú ý. Hắn biết rõ Khung Ly không thích giết người, hắn sẽ không giết.
Khung Ly ngừng lại một chút. Mắt của nàng sáng lấp lánh mà nhìn Tín cường đại như thế, càng phát ra lòng tin kiên định luyện tốt hồn thuật. Nàng không muốn lại trở thành gánh nặng của Tín, mà là muốn trở thành một đồng đội có thể cùng Tín kề vai chiến đấu!
Tín giải quyết xong gia đinh, muốn tiến lên ôm lấy Khung Ly, mà khi Tín vươn tay ra một nửa, một đạo ánh sáng màu lam chợt lóe lên, đôi mắt Tín có chút trừng lớn, nhanh chóng thu tay.
“Phệ Hồn giả.” Khung Ly kinh ngạc mà nhìn về phía phát ra ánh sáng màu lam. Nếu như nói cái thế giới này nếu như Hồn sư là chức nghiệp được người tôn kính, như vậy Phệ Hồn giả lại là chức nghiệp khiến cho người sợ hãi. Phệ Hồn giả, Phệ Hồn giả, kẻ địch duy nhất của hồn sư .
Ngôn Minh đại sư chậm rãi thu tay, lạnh lùng mà nói lời độc ác, “Hồn sư này hồn lực kinh người, tuổi nhỏ liền có thể triệu ra Thượng Cổ binh khí, đã không thể sử dụng vì thành chủ, như vậy nhân lúc còn chưa trưởng thành —— hủy là được.” Nói xong, năm ngón tay Ngôn Minh đại sư đột nhiên có móng vuốt, Khung Ly lập tức cảm nhận được một lực lượng cường đại tóm chặt lấy nàng, kéo về hướng Ngôn Minh đại sư.
“Chủ nhân!”
“Thượng Cổ binh khí, nếu như ngươi bước một bước về phía trước, tiểu chủ nhân của ngươi có thể không còn mệnh rồi.” Ngón tay Ngôn Minh đại sư có chút khép lại, Khung Ly liền kêu thảm thiết một tiếng. Giờ phút này Khung Ly có thể cảm giác được hồn lực trong thân thể đang bị một chỗ lực lực bá đạo tóm lấy, chỉ cần hơi dùng lực, hồn lực của nàng sẽ bị bóp nát không còn sót lại chút gì
“Nàng ở trong tay của ta, nghe theo lời của ta nói —— bằng không thì ta sẽ giết nàng, ” Tạ Kính lạnh lùng cười cười, “Rượu mời không uống uống rượu phạt.”
Tín đứng nguyên tại chỗ, hắn nhìn Khung Ly cách đó không xa, con mắt màu đỏ nhìn chằm chằm trên mặt Tạ Kính, chỉ nghe hắn chậm rãi nói, “Ta chỉ nghe theo mệnh lệnh chủ nhân, mà ngươi, không phải.”
“A, ” giống như đã sớm ngờ tới sẽ trả lời như vậy, Tạ Kính không giận ngược lại cười, “Như thế liền để cho nghiệt chủng này cùng tiện nữ nhân kia ra đi thôi.”
Ngôn Minh đại sư nghe vậy, khẽ nhíu mày, nhưng trong nháy thu tay còn lại lại