Khi màn đêm buông xuống, thành phố lên đèn, ánh sáng lấp lánh như bảy sắc cầu vồng, cùng dòng xe đang nối đuôi nhau trên đường tạo thành một đại dương ánh sáng. Xe chạy một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa tới địa điểm muốn đến. Vì chỉ kịp nhét vội ít thức ăn nên lúc này dạ dày Tiểu Ái bắt đầu co thắt, không những thế còn biểu tình phát ra những tiếng kêu ọc ọc. Thôi Thái Dạ nghe thấy quay đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên: “Đói rồi à?”
Rõ ràng biết rồi còn cố ý hỏi, vô vị! Tiểu Ái ôm bụng, không thèm để ý đến Thôi Thái Dạ. Lúc mới lên xe cô còn lo lắng, nhưng ngẫm lại, chuyện dẫu sao cũng đã làm rồi, với lại do anh ta không giữ lời trước, cô lại chẳng nợ nần gì anh ta cả, làm sao phải sợ chứ? Vì thế Tiểu Ái quyết định lấy tĩnh chế động, bất biến ứng vạn biến, xem hôm nay anh ta xử trí cô thế nào.
Xe chạy được hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi. Họ vừa đến một thành phố khác, yên tĩnh hơn nhiều so với thành phố S, hơn nữa đây lại là một thành phố đẹp. Chiếc xe chạy dọc ven hồ, rồi dừng lại trước một tòa biệt thự được làm theo phong cách gỗ mộc kiểu phân lô. Lẽ nào anh muốn bán cô? Dung Tiểu Ái hoài nghi tự hỏi.
“Yên tâm đi! Anh sẽ không bán em đâu. Không phải em đói sao? Mau xuống xe!” Thôi Thái Dạ đưa chìa khóa xe cho người quản gia đang nghênh đón ở phía trước, rồi đi thẳng vào trong biệt thự.
Đúng là một người đàn ông đáng sợ, lần nào cũng đoán đúng cô đang nghĩ gì. Tiểu Ái bĩu môi, nhanh chân đi theo vào trong.
Bên ngoài biệt thự trông khá đơn giản, nhưng trong nhà, cây đèn chùm tỏa sáng như ban ngày. Có vài người đang ngồi trên chiếc sô-pha ở phòng khách khá rộng, trên mặt bàn trà thạch anh màu đen đặt vài ly rượu vang đỏ, xem ra họ đã đến từ rất lâu, vừa thấy Thôi Thái Dạ liền vội vàng vẫy tay gọi.
“Nhị thiếu gia! Cuối cùng anh cũng xuất hiện! Anh để chúng tôi phải đợi quá lâu rồi đó!” Một trong số họ bỏ ly rượu xuống, tay đút túi quần bước nhanh tới. Những người khác nghe vậy cũng nhao nhao quay đầu lại mỉm cười, nam nữ đều có cả, nếu nhìn kĩ một chút sẽ phát hiện ra những khuôn mặt trẻ trung đó đã từng ít nhiều xuất hiện trên các trang báo tài chính hoặc thời trang. Hoặc bọn họ đều thuộc những gia đình có địa vị hiển hách, nếu không thì cũng dựa vào chính thực lực của bản thân để có được địa vị trọng vọng như bây giờ. Người yếu thế nhất trong số đó, thì thu nhập hàng năm chắc cũng phải từ hàng triệu nhân dân tệ trở lên. Đây hẳn là buổi tụ tập của giới thượng lưu.
Dung Tiểu Ái có cảm giác như mình đang rơi vào một mỏ kim cương, đâu đâu cũng nhìn thấy nhãn hiệu nổi tiếng, giá phải lên đến mấy trăm nghìn tệ đang tỏa ánh sáng lấp lánh. Cô cúi đầu nhìn lại chiếc quần soóc và áo phông mua trên mạng giá không đến mấy trăm tệ của mình, lại liếc nhìn ánh mắt hiếu kỳ của đám người kia đang đổ dồn lên mình, không phải tối nay Thôi Thái Dạ cố ý đưa cô đến để bêu xấu chứ?
“Lại đổi rồi à? Rõ ràng trước khi ra nước ngoài là cô con lai MM mà. Con mắt của Nhị thiếu gia lần này có chút giảm sút đó!” Người đàn ông đầu tiên mở miệng, bộ dạng không hề tốt đẹp gì lại gần Dung Tiểu Ái quan sát kĩ càng, nhưng bị cô đáp trả lại bằng ánh mắt kiêu ngạo, người đàn ông đó lập tức hiểu ra: “Cá tính xem ra cũng không tồi!”
“Được rồi, anh đừng có bày ra bộ mặt háo sắc nữa! Dọa khách của Nhị thiếu gia như thế không hay đâu.” Một cô gái trẻ tóc dài ngang vai đẩy anh ta sang một bên, những người khác vây quanh Thôi Thái Dạ lúc này thi nhau đưa rượu ra mời, nói anh đến muộn, phạt trước ba ly. Dung Tiểu Ái nhếch miệng cười xem màn náo nhiệt, ba ly rượu vang đỏ đó đều đầy cả.
Nhìn thấy sự chế giễu trong mắt Tiểu Ái, Thôi Thái Dạ quay đầu cười với cô, nhận rượu rồi uống cạn từng ly một, sau đó giơ tay ra giữ lấy bả vai cô, đôi môi ẩm ướt vẫn còn vương mùi rượu không kiêng dè tiến sát đến vành tai cô: “Lúc nãy không phải đói sao? Tại sao bây giờ lại chỉ nhìn anh mà không đi lấy đồ ăn?”
“Vì đẹp trai nên mới nhìn anh chứ!” Tiểu Ái mỉm cười rạng rỡ, giữ cánh tay anh lắc nhẹ: “Không phải muốn cùng tôi nghiên cứu lời trích dẫn của Chủ tịch Mao à? Sao vậy, đây có được coi là sự độ lượng của anh không?”
Thôi Thái Dạ kéo tay Tiểu Ái, ôm cô chặt thêm một chút: “Nếu em đã nhắc nhở anh, vậy thì chúng ta đi nghiên cứu.” Anh cười, hơi thở hòa lẫn với mùi nước hoa cao cấp phả vào gáy Tiểu Ái khiến cô lập tức nổi da gà.
Cô vốn cho rằng giữa bàn dân thiên hạ, mọi người còn đang dõi mắt nhìn họ nên anh ta chỉ nói vậy thôi, nào ngờ Thôi Thái Dạ không màng đến mọi người xung quanh, ôm lấy cô rẽ vào lối cầu thang đi lên lầu, nhanh chóng đẩy cô vào phòng, còn thuận tay đóng cửa lại. Cái tên này không phải muốn làm chuyện bậy bạ đó chứ?
Tiểu Ái thoát khỏi tay Thôi Thái Dạ, tránh sang một bên quan sát xung quanh. Căn phòng có một ban công, nhưng đáng tiếc cánh cửa kính đang đóng nên không biết đã khóa hay chưa, nếu chưa khóa thì đây cũng là tầng hai, nhưng bên dưới là hồ, có nhảy xuống chắc cũng không chết được. Chỉ là toàn thân sẽ ướt như chuột lột, trong người lại chỉ có mười mấy đồng thì quay về thành phố S bằng cách nào chứ? Gọi điện cho Dung Kỳ kêu cứu? Rồi nói rằng người bạn tốt nhất của anh đã bắt cóc em gái của anh ư?
Thôi đi, cô tưởng tượng đến phát sợ! Được rồi, dù sao cũng chỉ có con đường chết. Thôi Thái Dạ có đáng sợ thế nào, cũng không thể đáng sợ bằng Dung Kỳ!
“Em...” Thôi Thái Dạ định nói bỗng bị Tiểu Ái cất lời.
“Đúng! Đoạn đối thoại ghi âm trên mạng là do chính tôi làm đó! Nhưng anh không thể trách tôi được, vô duyên vô cớ mất đi một vai diễn tốt như, tôi có thể không tức giận sao? Huống hồ, gần đây tôi đang cần tiền gấp. La Vy làm vậy, khiến tôi thực sự bị đả kích nặng nề! Ai bảo cô ta dám diễu võ giương oai, vừa hay gặp phải tôi, dạy dỗ một chút có gì quá đáng chứ! Cả anh nữa!” Cô nhìn anh đầy khinh bỉ: “Hợp đồng đã kí rồi, nhưng ngay sao đó lại chơi trò mất tích, lẽ nào anh muốn tôi ngồi chờ chết sao?”
“Không trách tôi sao lại đến bắt tôi đến đây?” Cô không tin. Anh ta đã bỏ một số tiền lớn ra để đầu tư vào bộ phim dài tập, lẽ nào bị người khác gây chuyện mà coi như không có chuyện gì xảy ra sao?
“Mấy ngày trước anh hơi bận, không về kịp để giải thích với em. Thực ra chuyện giữa La Vy và đạo diễn Lưu, anh không phải không biết. Trong giới này, muốn che giấu hoàn toàn là điều không thể. Vai diễn đó, cô ta muốn thì cứ để cô ta lấy đi, cô ta cũng coi như phải trả giá rất nhiều rồi, anh không có lý do để gây tổn thất thêm nữa.”
“Anh nói như vậy là có ý gì? Anh sớm biết trước vai diễn đó của tôi sẽ bị cướp đi?”
“Bé ngốc! Vai diễn đó chẳng qua chỉ là vai phụ nhỏ xuất hiện trong bốn năm tập phim thôi, thật sự có đáng để em tốn sức lực đi tranh giành như vậy không?”
“Anh nói như đơn giản lắm đấy! Vai phụ nhỏ xuất hiện trong bốn năm tập phim ư? Anh có biết vai diễn đó đối với một sinh viên khoa Diễn xuất như tôi mà nói có ý nghĩa như thế nào không? Bây giờ Học viện Điện ảnh, Học viện Sân khấu kịch, thậm chí Học viện m nhạc đều tuyển sinh rộng rãi, những người muốn làm sao đầy cả đó, nhưng đa phần ngay cả đến cơ hội xuất hiện trước ống kính cũng không có. Những người bình thường không có gia thế, không gia sản như tôi thì cho dù chỉ là vai thế thân không nhìn thấy mặt cũng phải tranh giành cho bằng được. Anh có hiểu không?” Dung Tiểu Ái tức giận trừng mắt, mắt cô vốn đã to, bây giờ trừng lên trông lại càng giống búp bê Baby, không những không hung dữ, mà ngược lại rất đáng yêu.
Nghe Tiểu Ái nói, Thôi Thái Dạ khẽ nhíu mày, sau đó rất nhanh hiểu ra, không nhịn được mà mỉm cười. Hóa ra cô ấy không biết, xem ra chuyện này sẽ càng ngày càng thú vị đây.
“Em có biết Công ty Nghệ Phong không?”
“Hỏi thừa! Đó là công ty giải trí lớn nhất cả nước, anh lại định mưu tính gì đó hả?”
“Nghệ Phong gần đây đang chạy theo trào lưu thị trường, vừa viết xong một kịch bản xuyên không, cách đây không lâu đã chọn được đạo diễn, phó đạo diễn, chế tác, diễn viên chính phụ, hiện tại sắp sửa khởi quay.”
“Tin đó anh không nói tôi cũng có xem trên báo rồi! Nói vào trọng tâm đi.”
“Ok!” Thôi Thái Dạ xoa chóp mũi thẳng đẹp, ngồi xuống chiếc ghế sô-pha mềm mại: “Trọng tâm là một thành viên cao cấp của Nghệ Phong cũng là thành viên câu lạc bộ du thuyền với anh, bởi vì đầu tư cho phim điện ảnh rất lớn, nên thông qua anh lôi kéo mấy nhà tài trợ, Sun cũng là một trong số đó. Hôm đó vừa hay được phó đạo diễn của phim, bọn anh chuyện trò khá vui vẻ, ông ấy biết Công ty người mẫu Sun nổi tiếng với sự độc đáo và phong cách, vì thế muốn anh giới thiệu một gương mặt mới có cá tính, vì vậy...” Những lời phía sau đó anh không nói tiếp nữa. Bởi anh tin chắc rằng Tiểu Ái đã hoàn toàn hiểu ý anh rồi.
“Phim điện ảnh?” Phim điện ảnh? Đầu tư với quy mô rất lớn? Mà còn là phim của Nghệ Phong ư? Chuyện tốt như vậy chỉ nghĩ thôi Tiểu Ái cũng chưa dám nghĩ tới! “Là người qua đường A có một hai lời thoại, hay là người qua đường B không có tên tuổi?”
“So với những gì em tưởng tượng tốt hơn một chút.” Thôi Thái Dạ chăm chú nhìn vẻ mặt chờ đợi, không dám quá ôm hi vọng của Tiểu Ái, trong lòng bỗng có một cảm giác khó tả: “Vai nữ phụ có tên có lời thoại, mặc dù lời thoại không nhiều, nhưng thời gian xuất hiện trước ống kính cũng được khoảng mười phút.”
Mười phút? Đây đúng là một nhân vật phụ của phim rồi! “Tình nhân hay là sát thủ?” Cô đang cố kiềm chế nhịp tim đập dồn dập.
“Là người chị của vai nam chính thứ hai, thông minh xinh đẹp, không u buồn, không dung tục, là một người bình thường.”
“Anh và phó đạo diễn đã thỏa thuận rồi hả? Là vai diễn dành cho tôi sao?”
“Thỏa thuận rồi! Là của em.”
“Nhưng phó đạo diễn từ trước tới giờ chưa từng gặp qua tôi!”
“Phần ghi hình và toàn bộ tài liệu của em trong buổi phỏng vấn phim “Tổn thương” lần trước anh đã cho ông ta xem qua.”
Vài phút im lặng trôi qua, Thôi Thái Dạ ung dung nhìn Tiểu Ái, không có chút gì là trêu đùa cả. Phút chốc đáy mắt đen nhánh của Dung Tiểu Ái sáng lấp lánh, rực rỡ như pháo hoa.
“Thôi Thái Dạ!” Tiểu Ái hét lên một tiếng, chạy bổ nhào về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sô-pha, suýt chút nữa là đè chết anh ta. Cô hưng phấn hét lên, nắm chặt lấy cổ áo sơ mi của anh lắc đi lắc lại: “Đây không phải là sự thật, không phải là sự thật! Thôi Thái Dạ anh hãy nói với tôi đây không phải sự thật, anh đang lừa tôi, tuyệt đối là đang lừa tôi!”
“Là thật! Em mau buông tay ra đi, quần áo anh sắp hư rồi!” Mỹ nhân chủ động lao vào lòng ôm anh là chuyện tốt nhưng kịch liệt đến mức độ này thì anh thật sự nuốt không trôi.
Dung Tiểu Ái sớm đã vui mừng đến mức không biết trời đất là gì, nào còn để ý đến quần áo của Thôi Thái Dạ, cô níu lấy anh hôn chụt một cái vào má, dường như còn cảm thấy chưa đủ, lại ôm lấy anh hôn tiếp hai cái nữa, sau đó mới buông ra, hét lên vài câu: “Tôi muốn đóng phim, tôi muốn làm ngôi sao”, rồi một mình chạy ra khỏi phòng.
Nhị thiếu gia nhà họ Thôi bị gạt sang một bên, người đơ như khúc gỗ không nói được lời nào. Chẳng qua chỉ là một vai phụ trong một bộ phim điện ảnh thôi mà, chuyện dễ như trở bàn tay, sao có thể làm cho cô ấy vui mừng đến vậy! Anh xoa nhẹ bên má được hôn, nơi đó có chút ẩm ướt, mùi vị thanh khiết ngọt ngào như tiết trời mùa hạ vậy.
“Thôi Nhị thiếu gia!” Đầu Tiểu Ái ló qua cửa, trên tay cô giờ đang cầm một đĩa Sashimi[1] nhỏ: “Hai ngày nữa tôi được nghỉ học! Chúng ta hẹn hò nha, anh muốn đi đâu cũng được!” Nói xong, cô lại nhanh chóng biến mất.
[1] Món ăn truyền thống Nhật Bản mà thành phần chính là các loại hải sản tươi sống.
Thôi Thái Dạ đờ đẫn nhìn ra phía cửa đang mở rộng, khóe môi bất giác nhếch lên.
Hình Tư Nhã rất thích “dội nước lạnh” vào người khác, nhưng lại hành động theo cách rất có đạo lí. So với người hùng hùng hổ hổ, thẳng thắn như Dung Tiểu Ái, thì cô ấy giống như một quân sư vậy. Bất luận là chuyện lớn đến đâu, đều có thể bình tĩnh đối phó, phân tích tường tận lại kín kẽ. Nhưng đối với việc này, Tư Nhã đưa ra góp ý là: “Không hay!”
“Không hay?” Dung Tiểu Ái đang vô cùng vui mừng, tâm hồn treo tít trên mây, ngay cả lúc rửa tay cũng ngâm nga hát, nghe câu nói của Tư Nhã, lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu: “Cậu, cậu không phải là đố kỵ với mình vì lấy được vai diễn đó, nên cố tình nói như vậy...” Còn chưa dứt lời, một cái đập mạnh đã hạ xuống tấm lưng kèm theo bốn chữ: “Sút tung cậu bây giờ!”
“Con ngốc! Anh ta tùy hứng cho cậu một vai diễn, cậu đã bổ nhào vào hôn! Thế cậu gặp đạo diễn chưa? Đã nhìn thấy tờ giấy hợp đồng chưa? Đã gặp các thành viên trong tổ chế tác kịch bản chưa? Đừng nghĩ người có tiền thì không đi lừa người khác. Huống hồ trước đó anh ta mới cho cậu một vố, đã quên nhanh như vậy rồi sao? Còn vội vội vàng vàng chạy đi hẹn hò với anh ta nữa chứ!” Tư Nhã vừa ấn tay vào trán Tiểu Ái vừa mắng: “Mình thấy rõ ràng anh ta đang báo thù chuyện cậu cắn anh ta, hoặc giả anh ta đã nhắm trúng cậu rồi, cảm thấy có thể chơi đùa với cậu. Đợi đến lúc lừa được cậu, lợi dụng đủ rồi, xem anh ta còn để ý đến cậu nữa không?”
“Cậu sao có thể nói mình như con ngốc vậy?” Con bé chết tiệt, trán sắp bị nó ấn thủng rồi!
“Vậy thì mau khai ra hai ngày cuối tuần này, cậu với anh ta rốt cuộc đã đi đâu hẹn hò, vì sao không về nhà ngủ?”
Tiểu Ái thở dài, cô nào có đi hẹn hò, rõ ràng là đi làm người hầu! Thứ sáu sau khi nghỉ ngơi ở biệt thự một đêm, ngày hôm sau cô đi cùng với Thôi Thái Dạ đến sân gôn, tiếp theo là sân tennis, buổi tốt còn đến nhà bơi, nửa đêm mười hai giờ vẫn còn chạy đến Pub chơi thâu đêm suốt sáng. Sau đó lại lên đỉnh núi ngắm bình minh, nấu cơm trưa dã ngoại... liên tiếp bốn mươi tám tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ. Đây dứt khoát không phải là kiểu chơi của con người.
“Cậu nhìn cặp mắt gấu trúc của mình nè! Màu da của mình vốn sinh ra đã là màu nâu, cho dù thỉnh thoảng đi chơi qua đêm cũng không nhìn ra vành mắt đen, bây giờ thì cho dù mình là người Châu Phi, đoán chừng cũng không che nổi!” Tiểu Ái quấn áo choàng chặt hơn, ngáp liên tục mấy cái, vội vàng xua tay bảo không nói thêm nữa, rồi nằm phịch xuống giường ngủ.
“Đừng ngủ chứ! Cậu phải nói rõ ràng xem nào, anh chàng Nhị thiếu gia họ Thôi rốt cuộc đã động tay động chân vào cậu chưa?”
Tiểu Ái vừa nằm xuống, hai mắt đã nhắm chặt, mơ hồ đáp lại một câu: “Buổi chiều có tiết học, chút nữa nhớ đánh thức mình.” Chuyện hẹn hò cũng chính thức kết thúc ở đây.